Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 905

Sau khi Tần gia sụp đổ, Vương gia trở thành thế gia đứng đầu ở thành Thịnh Kinh, Vương Giai là gia chủ Vương gia, nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu các thế gia.

Ngay cả khi Vương Giai bị bắt giam kết án tử hình, nhiều người vẫn sẵn lòng đứng ra nói giúp ông, đủ để thấy ông được lòng các thế gia đến mức nào.

Ông đột nhiên chết đi, làm các thế gia trở tay không kịp.

Mọi người hoảng sợ.

Vốn Hoàng đế đã cảnh giác với các thế gia, lúc Hoàng đế vẫn còn là Thái tử, từng làm rất nhiều chuyện chống lại thế gia, bây giờ hắn đăng cơ, càng chèn ép thế gia, buộc địa vị của bọn họ lại tụt xuống.

Các thế gia vốn đã không hài lòng với vị Hoàng đế trẻ tuổi này.

Chẳng qua thời điểm chưa đến mức tệ nhất, hai bên đều đang nhịn.

Vương Giai bị ép chết, trở thành nguồn dẫn lửa đốt cháy toàn bộ thuốc nổ tích tụ trong lòng các thế gia.

Tất cả các thế gia bùng nổ.

Ai nấy vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Hoàng đế có thể vô tình với Vương Giai như vậy, càng đừng nói đến những người không bằng Vương Giai như bọn họ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ bị Hoàng đế lần lượt g.iết chết.

Nếu không muốn ngồi yên chờ chết, bọn họ chỉ có thể đứng lên phản kháng!

Vương Can dẫn người nhà đến đại lao Hình bộ để đón Vương Giai về nhà, bọn họ vừa đi vừa khóc.

Khí thế rất lớn.

Các thế gia khác trong thành cũng cử người đến hỗ trợ Vương gia.

Lối vào nha môn Hình bộ đầy người mặc áo tang, thu hút rất nhiều người đến xem.

Có người hỏi chuyện gì đã xảy ra?

Người bên cạnh biết chuyện mở miệng trả lời.

“Gia chủ Vương gia chết rồi, nghe nói tự sát trong ngục, chết rất thảm.”

Có người lập tức phản bác.

“Ta có một họ hàng làm việc trong đại lao Hình bộ, nghe nói gia chủ Vương gia bị ép tự sát, ông ấy không hề muốn chết.”

“Ai mà lợi hại vậy? Có thể ép gia chủ Vương gia đi vào chỗ chết?”

“Chậc, còn có thể là ai nữa?” người kia vừa nói vừa ngoảnh mặt hất về phía hoàng cung, không cần nói cũng đủ hiểu.

Những người khác thấy vậy, bị dọa không thôi.

Chuyện này thế mà liên quan đến Hoàng đế!

Vốn Hình bộ Thượng thư Đổng Minh Xuân muốn xử lý êm đẹp chuyện này, nhưng không được như ý, chuyện ngày càng lớn hơn, hiện giờ không thể xử lý êm đẹp nữa, ông chỉ đành sai người khiêng thi thể của Vương Giai ra ngoài.

Vương Can là người đầu tiên lao tới, quỳ bên cạnh thi thể Vương Giai khóc lóc thảm thiết.

Những người khác trong Vương gia cũng bật khóc.

Tiếng khóc chấn động trời cao vang vọng trước cửa nha môn Hình bộ, khung cảnh vô cùng thê lương.

Đổng Minh Xuân không tiện đuổi người đi nên chỉ có thể giả như không biết gì, trốn trong nha môn không lộ mặt.

Chuyện này lọt vào mắt dân chúng không biết chuyện, đã trở thành dấu hiệu lương tâm cắn rứt của Đổng Minh Xuân.

Xem ra cái chết của Vương Giai có ẩn tình!

Thấy dân chúng đã tụ tập vây xem khá nhiều, Vương Can mới sai người khiêng thi thể Vương Giai về nhà.

Suốt chặng đường cũng vừa đi vừa khóc.

Vương Can lập linh đường trong nhà, gia chủ các thế gia khác cũng đến, đích thân chia buồn chuyện Vương Giai.

Dâng hương xong, bọn họ không đi mà được mời vào phòng trà ở hậu viện nghỉ ngơi.

Trong phòng trà rộng rãi, gần như tất cả gia chủ các thế gia ở Thịnh Kinh đều tập trung tại đây.

Có rất nhiều người, nhưng không ai lên tiếng.

Không khí rất nặng nề.

Đến khi Vương Can và Tĩnh huyện vương Lạc Diên Chi bước vào, bầu không khí mới trở nên sôi nổi.

Vương Can mặc áo tang màu trắng, thắt lưng buộc dây rơm, cả đôi giày lụa mềm mại dưới chân cũng được thay bằng dép rơm, mắt vẫn còn hơi sưng đỏ, trông ốm đi rất nhiều, nhưng tinh thần vẫn rất tốt.

Giọng ông khàn đặc vì khóc quá nhiều.

“Ta không vòng vo mới các vị nữa. Hẳn các vị đến đây cũng có mục đích tương tự. Mọi chuyện đi đến nước này là chuyện mà chúng ta không muốn nhìn thấy. Nếu đã như vậy, dù chúng ta có không muốn đến đâu, cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”

Có người nói “Ngài có tính toán gì thì cứ nói thẳng, chúng ta nhất định sẽ góp sức lực!”

Những người khác cũng phụ họa “Đúng vậy, ngài có cách gì cứ nói, chúng ta cùng nhau bàn bạc.”

“Gia phụ trung thành với vua, nhưng lòng vua bất nhân, khiến gia phụ ôm hận mà chết.” Vương Can dùng ống tay áo lau khóe mắt, giọng nghẹn ngào nói “Nếu đã như vậy, chi bằng xin vua thoái vị, đổi người có năng lực khác.”

Tuy mọi người trước khi đến đây đã đoán được, nhưng chính tai nghe Vương Can nói những lời đại nghịch bất đạo, trong lòng vẫn thấy hơi sợ.

Mọi người có mặt nín thở, không dám trả lời câu hỏi.

Cuối cùng, Tĩnh huyện vương Lạc Diên Chi là người phá vỡ sự im lặng.

“Thật ra các vị ngồi đây cũng biết rõ, đương kim Hoàng đế có thành kiến rất sâu với thế gia. Dựa vào tác phong hành sự của hắn, nếu hắn đã ra tay chống lại thế gia, nhất định sẽ cố hết sức tiêu diệt hoàn toàn thế gia. Chỉ cần trên đời không còn thế gia, tất cả tài nguyên và của cải thuộc về thế gia đều sẽ rơi vào túi hắn. Trong mắt hắn, mọi người ngồi đây chẳng khác gì những con cừu béo đang chờ làm thịt.”

Khi nói câu cuối cùng, giọng điệu của Lạc Diên Chi lộ ra chút mê hoặc.

Mọi người ở đây không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được ý trong lời của Tĩnh huyện vương.

Tĩnh huyện vương đang cố tình ly gián, muốn kích động các thế gia hợp lực đối phó Hoàng đế.

Nhưng những gì Tĩnh huyện vương nói đều là sự thật.

Đương kim Hoàng đế khác với mấy vị Hoàng đế khác, đương kim Hoàng đế không chỉ có dã tâm, có thủ đoạn mà vận may cũng rất tốt, dang tiếng rất cao trong lòng dân chúng.

Một khi hắn quyết tâm diệt trừ thế gia, thế gia sẽ gặp nguy hiểm.

Vết xe đổ của Tần gia và Lục gia bày ra trước mắt, bây giờ thêm một Vương Giai, rất có thể Vương gia sẽ là mục tiêu xui xẻo tiếp theo.

Khi Vương gia sụp đổ, người tiếp theo sẽ là ai?

Mọi người ở đây vừa nghĩ tới vấn đề này thì ăn không ngon, ngủ không yên.

Sở dĩ hôm nay bọn họ tụ tập ở Vương gia là để tìm cách giải quyết vấn đề.

Dù cách mà Vương Can đề xuất có nhiều rủi ro, nhưng chỉ cần thành công, các thế gia sẽ có thể giải quyết triệt để nguy cơ hiện tại, đồng thời địa vị của các thế gia sẽ càng được củng cố.

Ánh mắt Vương Can lướt qua từng người có mặt.

Ông dừng lại ở một người trong số họ.

Người đó tức thì đập bàn, lớn tiếng nói.

“Ta ủng hộ Vương Can, nếu tên nhóc Hoàng đế kia không cho chúng ta con đường sống, vậy thì bắt hắn thoái vị, dù sao thế gia chúng ta trước đây cũng đã từng làm chuyện này, bây giờ làm thêm một lần thì đã sao?!”

Người bên cạnh cũng đấm mạnh vào bàn, nghiến răng nói.

“Ta không muốn tiếp tục hèn nhát nữa, hiện giờ Hoàng đế không coi thế gia chúng ta ra gì, tại sao chúng ta phải coi trọng hắn? Cho hắn một bài học, để hắn biết lợi hại của thế gia chúng ta!”

Có hai người dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt lên tiếng ủng hộ.
Bình Luận (0)
Comment