Ban đầu, Thái hoàng thái hậu mang về rất nhiều hương liệu từ chùa Quang Chiếu.
Bà nói số hương liệu này được cao nhân khai quang, có thể xua đuổi tà ma, bảo vệ bình an.
Bà sai người chia hương liệu đến các cung.
Cung Vị Ương và cung Vân Tụ cũng được chia rất nhiều hương liệu, nhưng vì Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề đều không thích xông hương nên số hương liệu đó vẫn chưa được động tới.
Tiêu Hề Hề lập tức sai người lấy hết hương liệu trong kho ra.
Từ hình dáng và mùi hương, số hương liệu này không khác gì hương liệu tìm thấy ở điện Ninh Tâm và cung Cẩm Tú.
Tiêu Hề Hề cầm hương liệu trong tay cẩn thận quan sát, nàng không cảm nhận được gì cả.
Nó quả thật chỉ là một loại hương liệu thông thường.
Sau đó Tiêu Hề Hề cầm hai khối hương liệu được tìm thấy từ điện Ninh Tâm và cung Cẩm Tú, cẩn thận cảm nhận, lần này nàng cảm nhận được sự khác lạ.
Tiêu Hề Hề khẽ cau mày “Hai khối hương liệu này có vấn đề.”
Lạc Thanh Hàn sai người cắt một miếng nhỏ của hai khối hương liệu, đưa đến Thái y viện kiểm tra.
Kết quả cho thấy hai khối hương liệu này bị thêm vào Thất Nhật Túy.
Lạc Thanh Hàn thầm đoán trong lòng.
Hắn lệnh người lục soát khắp các cung, xem hương liệu của những người khác có vấn đề gì không?
Hương liệu trong các cung đều bị lục soát hết, chọn riêng hương liệu mà Thái hoàng thái hậu ban thưởng, giao cho Thái y viện kiểm tra.
Kết quả không thể ngờ được, toàn bộ số hương liệu này đều có độc!
Ngay sau đó, các thái y bắt đầu tăng ca điều chế thuốc, kiểm tra cho các phi tần, cung nữ thái giám các cung, không ngờ phát hiện trong số đó chỉ có một ít người bị trúng độc.
Tra hỏi thì được biết, những người bị trúng độc mấy ngày nay đều từng xông hương.
Cả hậu cung đều sốc trước kết quả này.
Các phi tần càng hoảng sợ hơn, tại sao Thái hoàng thái hậu lại hạ độc vào hương liệu của các nàng?
Các nàng đã làm gì sai, đến nỗi chọc giận Thái hoàng thái hậu ra tay ác độc như vậy?!
Trong Thái y viện chỉ có Phương Vô Tửu biết điều chế thuốc giải Thất Nhật Túy, một mình y quá bận, dứt khoát công khai phương thuốc giải, nhờ các thái y giúp chuẩn bị.
Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, dù Hoàng đế cố giấu cũng không giấu được.
Chẳng bao lâu chuyện này đã lan truyền ra ngoài.
Người nhà của các phi tần đều bàng hoàng, không hiểu tại sao Thái hoàng thái hậu lại làm ra chuyện hại người mà không có lợi cho mình như vậy.
Nhưng dù bọn họ có hiểu hay không thì chuyện cũng đã xảy ra rồi.
Các triều thần lần lượt dâng tấu cầu xin Hoàng đế điều tra kỹ lưỡng chuyện này!
Trong thái miếu.
Thái hoàng thái hậu đang đọc kinh Phật.
Một tay bà cầm Phật châu nhẹ nhàng lần châu, nghiêm túc đọc từng chữ kinh Phật, nét mặt trầm lặng thành kính.
Khổng nữ sử bước vào, cung kính nói.
“Khởi bẩm Thái hoàng thái hậu, Tĩnh huyện vương cầu kiến.”
Động tác lần châu của Thái hoàng thái hậu dừng một lúc.
Bà ngẩng đầu “Bảo y đợi ở phòng trà đi.”
“Vâng.”
Thái hoàng thái hậu đeo chuỗi hạt vào cổ tay.
Bà được cung nữ dìu đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.
Trong phòng trà, Tĩnh huyện vương Lạc Diên Chi thấy Thái hoàng thái hậu đến, liền đứng dậy hành lễ.
“Cháu xin thỉnh an hoàng tổ mẫu, lâu ngày không gặp, không biết hoàng tổ mẫu có khỏe không?”
Thái hoàng thái hậu ngồi xuống ghế chính, hiền hậu cười “Ai gia vẫn khỏe, trước đó ngươi và Ngữ Nhiên thành thân, ai gia sai người tặng quà chúc mừng, ngươi đã nhận được chưa?”
Lạc Diên Chi “Cháu đã nhận được rồi, đa tạ lòng tốt của hoàng tổ mẫu.”
Thái hoàng thái hậu “Sau khi thành thân, ngươi và Ngữ Nhiên thế nào? Tình cảm hai vợ chồng vẫn ổn chứ?”
Câu hỏi này chạm đến phần khó chịu nhất của Lạc Diên Chi.
Từ sau khi thành thân, y chưa từng ngủ chung phòng với Hạ Ngữ Nhiên, ngày thường chưa nói đến chung sống, cả nhìn nhau cũng không muốn, thỉnh thoảng gặp nhau cũng sẽ chia tay không vui vẻ.
Thời gian gần đây trong vương phủ không hề an ổn, hầu như ngày nào cũng nghe thấy Hạ Ngữ Nhiên đánh đập mắng mỏ người hầu.
Bây giờ Lạc Diên Chi không muốn về vương phủ.
Y thà sống bên ngoài còn hơn quay về nhìn khuôn mặt đáng ghét của Hạ Ngữ Nhiên.
Nhận thấy Lạc Diên Chi dường như không muốn nhắc tới chuyện này, Thái hoàng thái hậu thở dài.
“Ai gia biết ngươi không bằng lòng mối hôn sự này. Nhưng mọi chuyện đã vậy, không thể thay đổi được, ngươi chỉ có thể cố gắng chấp nhận thôi. Đứa trẻ Ngữ Nhiên này tuy có chút kiêu ngạo, nhưng bản tính không xấu. Chỉ cần ngươi đối tốt với con bé, con bé sẽ đối tốt với ngươi.”
Lạc Diên Chi muốn phản bác, cái bộ dạng hận không thể g.iết chết những kẻ chống đối mình của Hạ Ngữ Nhiên có thể gọi là bản tính không xấu sao?
Nếu nàng ta như vậy còn được gọi là bản tính không xấu thì e rằng trên đời này không còn người xấu nữa.
Nhưng trong lòng y biết mình không thể nói lời này với Thái hoàng thái hậu.
Tuy y là cháu trai của Thái hoàng thái hậu, nhưng Hạ Ngữ Nhiên cũng là cháu gái của bà, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, Thái hoàng thái hậu sẽ không vui khi nghe người khác nói xấu cháu gái mình.
Lạc Diên Chi đè nén oán hận trong lòng, lại nở nụ cười.
“Hoàng tổ mẫu dạy rất đúng, cháu xin ghi nhớ, cháu sẽ tốt với Ngữ Nhiên.”
Thái hoàng thái hậu hài lòng gật đầu “Ngươi nghĩ được như vậy thì tốt, vợ chồng quan trọng nhất là phải bao dung lẫn nhau.”
Lạc Diên Chi không muốn nhắc đến Hạ Ngữ Nhiên nữa nên đành đổi chủ đề.
“Thật ra lần này cháu cố ý đến đây gặp hoàng tổ mẫu, một mặt là muốn thăm hoàng tổ mẫu, mặt khác gần đây trong cung xảy ra chuyện lớn, vừa hay có liên quan đến hoàng tổ mẫu.”
Thái hoàng thái hậu “Nói đi, trong cung lại xảy ra chuyện gì?”
Lạc Diên Chi kể lại câu chuyện các phi tần trong cung trúng độc tập thể.
“Bây giờ Trần tiệp dư đã chết, các phi tần khác đang được thái y chữa trị. Tất cả bằng chứng hiện giờ đều chỉ về hoàng tổ mẫu, tình thế rất bất lợi với người. Đương nhiên, cháu không tin hoàng tổ mẫu sẽ làm chuyện này. Nhưng cháu không nhịn được kẻ cố tình hắt nước bẩn vào người. Cháu cố ý đến đây để báo cho người, để người có thời gian chuẩn bị trước.”
Nụ cười hiền từ trên mặt Thái hoàng thái hậu dần biến mất.
Mắt bà tối sầm “Đang yên lành, ai gia tại sao phải hại những phi tần đó? Nếu độc chết các nàng thì ai gia được lợi ích gì? Đây rõ ràng là có người âm thầm hãm hại!”
Lạc Diên Chi an ủi nói “Hoàng tổ mẫu đừng giận, tức giận sẽ hại thân thể, dù người khác nghĩ gì, cháu cũng sẽ đứng về phía người, cháu sẽ luôn tin người.”
Thái hoàng thái hậu là người từng trải bao sóng gió, bản thân bà cũng từng trải nghiệm những chiêu trò hãm hại này, bà vốn không hề sợ hãi.
Thậm chí bà còn thấy buồn cười.
Hiện giờ bà đã là Thái hoàng thái hậu, là nữ nhân cao quý nhất của cả Đại Thịnh, bà cần gì phải hại người khác?!
Nếu bà chướng mắt phi tần nào đó, trực tiếp sai người đày phi tần đó vào lãnh cung là được, cần gì tốn công làm chuyện này?!