Thái hoàng thái hậu đương nhiên còn nhớ Tiêu trắc phi.
Lúc Lạc Thanh Hàn còn là Thái tử, hắn rất sủng ái Tiêu trắc phi.
Dù nàng đã đi nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn nhớ mãi không quên, thậm chí còn nhìn trúng công chúa Nam Phượng có vài nét giống nàng.
Nhưng Thái hoàng thái hậu không hiểu tại sao Lạc Diên Chi lại nhắc nàng vào lúc này?
Lạc Diên Chi thấy Thái hoàng thái hậu khó hiểu, liền chủ động giải thích.
“Năm đó Tiêu trắc phi đúng lúc biến mất khi phụ hoàng bệnh nặng qua đời, người không thấy thời điểm Tiêu trắc phi mất tích quá trùng hợp sao?”
Thái hoàng thái hậu liếc mắt nhìn Khổng nữ sử.
Khổng nữ sử khôn ngoan lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Trong phòng trà chỉ còn lại Lạc Diên Chi và Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu trầm giọng hỏi “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Lạc Diên Chi ẩn ý nói.
“Thật ra hoàng tổ mẫu cũng nghi ngờ chuyện này phải không? Phụ hoàng vừa băng hà, Tiêu trắc phi cũng biến mất, tại sao tìm không được tung tích của nàng. Sau đó Thái tử thuận lợi trở về Thịnh Kinh kế thừa ngai vàng. Hắn đăng cơ không lâu thì có tin Tiêu trắc phi đã chết. Tất cả những chuyện này quá suôn sẻ, như thể đã được ai đó sắp đặt vậy.”
Thái hoàng thái hậu im lặng.
Quả thật bà từng nghi ngờ cái chết của Thịnh Vĩnh Đế có gì đó mờ ám, nhưng bà không tìm được bằng chứng xác thực, hơn nữa Tiêu trắc phi đã chết, chết không đối chứng, dù muốn điều tra chuyện này cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Lạc Diên Chi “Cháu mạnh dạn đoán, nếu cái chết của phụ hoàng thật sự có liên quan đến Tiêu trắc phi, vậy mục đích của nàng là gì? Nàng chỉ là một nữ tử, chuyện thay thế hoàng vị cũng không liên quan gì đến nàng, trừ phi nàng làm việc cho ai đó.”
Tiêu trắc phi làm việc cho ai đây?
Không cần y nêu tên, Thái hoàng thái hậu cũng đoán được y đang ám chỉ ai.
Tiêu trắc phi được Thái tử vô cùng sủng ái, nhưng lúc đó Thái tử đang gặp nguy hiểm vì rơi vào bẫy của thuật Yểm Thắng, rất có thể Tiêu trắc phi sẽ giết Thịnh Vĩnh Đế để bảo vệ Thái tử.
Sau đó, Tiêu trắc phi sợ tội bỏ trốn, cuối cùng bị giết diệt khẩu.
Sự thật về cái chết của Thịnh Vĩnh Đế bị che giấu triệt để.
Thái hoàng thái hậu im lặng một lúc mới lên tiếng.
“Ngươi không có chứng cứ, tất cả chỉ là suy đoán của ngươi.”
Lạc Diên Chi “Chỉ cần người có thể dụ Hoàng thượng đến, chúng ta có thể nhân cơ hội ép hắn nói ra sự thật. Nếu sự thật đúng như chúng ta đoán, ta có thể báo thù cho phụ hoàng, an ủi linh hồn trên trời của phụ hoàng. Nếu sự thật không liên quan gì hắn, ta sẵn sàng gánh vác mọi trách nhiệm.”
Con ngươi của Thái hoàng thái hậu khẽ run lên “Ngươi muốn giết vua?”
Lạc Diên Chi đường hoàng nói.
“Phụ hoàng sinh ta nuôi ta, dù ai giết ông ấy, ta cũng sẽ báo thù cho ông ấy, đây là nghĩa vụ của người làm con như ta! Lẽ nào người không muốn tìm ra sự thật đằng sau cái chết của phụ hoàng sao? Nếu phụ hoàng thật sự bị người khác hại chết, chúng ta lại không đòi công bằng cho ông ấy, sợ rằng ông ấy ở trên trời sẽ không thể yên nghỉ!”
Thái hoàng thái hậu bị thuyết phục.
Dù là Lạc Thanh Hàn hay Lạc Diên Chi đều là cháu trai của bà, đối với bà ai cũng như nhau.
Nhưng Thịnh Vĩnh Đế thì khác.
Ông là đứa con trai mà bà mang thai mười tháng sinh ra, là đứa con mà bà đã tận tâm nuôi nấng, là người mà bà trân trọng nhất trên đời.
Là một người mẹ, bà quyết không thể để con trai mình chết một cách không rõ ràng.
Thái hoàng thái hậu “Ngươi muốn ai gia làm gì?”
Lạc Diên Chi vui mừng.
Y biết Thái hoàng thái hậu đã đồng ý đứng về phía mình!
Cơ hội chiến thắng của y đã tăng lên rất nhiều!
Lạc Diên Chi đè nén hưng phấn trong lòng, bình tĩnh nói.
“Như cháu nói trước đó, người lấy cớ không khỏe dụ Hoàng thượng đến thái miếu, cháu sẽ bố trí nhân lực trong thái miếu trước, chúng ta chọn một tín hiệu.”
Y vừa nói vừa cầm tách trà lên.
“Chúng ta dùng tách trà làm tín hiệu, đến lúc đó, người chỉ cần thả tách trà xuống, người của cháu sẽ ra tay.”
Thái hoàng thái hậu gật đầu “Được.”
Lạc Diên Chi rời đi với nụ cười trên môi, trong lòng rất đắc ý.
Mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch của y.
Trong phòng trà, Thái hoàng thái hậu ngồi một mình rất lâu.
Bà tháo hạt chuỗi khỏi cổ tay, lần từng Phật châu.
Mãi đến lần thứ năm, bà mới chậm rãi lên tiếng.
“Lần này Tĩnh huyện vương đã hạ quyết tâm muốn soán ngôi.”
Khổng nữ sử nghe vậy run rẩy trong lòng, không dám trả lời vấn đề.
Thái hoàng thái hậu biết rất rõ, nếu Lạc Diên Chi dám đề ra kế hoạch này, tức là y đã hạ quyết tâm, không thành công cũng thành nhân!
Y vừa nói, nếu cái chết của Thịnh Vĩnh Đế không liên quan đến Lạc Thanh Hàn thì y sẽ gánh chịu mọi hậu quả.
Lời này vốn chỉ lừa người khác.
Nhưng Thái hoàng thái hậu vẫn đồng ý.
Vì đây là cơ hội duy nhất để bà buộc Lạc Thanh Hàn nói thật.
Bà không còn con át chủ bài nào, nếu bỏ lỡ cơ hội này, bà sẽ không bao giờ còn cơ hội tìm ra sự thật về cái chết của Thịnh Vĩnh Đế.
Thế nên dù biết đó là bẫy nhưng bà vẫn phải nhảy vào.
Thái hoàng thái hậu “Ngươi đi gọi Cam Phúc tới đây.”
Khổng nữ sử “Vâng.”
Chốc sau, Cam Phúc bước vào.
Hắn cung kính quỳ xuống hành lễ “Nô tài khấu kiến Thái hoàng thái hậu.”
Thái hoàng thái hậu bảo hắn đứng dậy trả lời.
Cam Phúc đứng dậy, hơi khom người, cụp mắt cúi đầu, thái độ rất phục tùng.
Thái hoàng thái hậu “Ngươi đến phủ Trưởng công chúa một chuyến, mời Trưởng công chúa Hoa An tới đây.”
“Vâng.”
Cam Phúc đang định xoay người đi thì nghe Thái hoàng thái hậu hỏi.
“Có một chuyện ai gia luôn muốn hỏi ngươi.”
Cam Phúc “Người cứ việc hỏi, nô tài biết chắc chắn sẽ trả lời.”
Thái hoàng thái hậu “Sau khi Thịnh Vĩnh Đế băng hà, ngươi là người đầu tiên phát hiện, lúc đó ngươi có nhận thấy điều gì kỳ lạ không?”
Cam Phúc hơi giật mình, không ngờ Thái hoàng thái hậu lại hỏi chuyện này.
“Bẩm Thái hoàng thái hậu, nô tài không thấy điều gì kỳ lạ.”
Sau khi Thịnh Vĩnh Đế băng hà, câu hỏi này đã được hỏi rất nhiều lần, lần nào Cam Phúc cũng trả lời giống nhau.
Lúc đó hắn không nhận thấy điều gì kỳ lạ.
Sau đó, các thái y đến kiểm tra cho Thịnh Vĩnh Đế, nhưng không tra được có vấn đề gì.
Thái hoàng thái hậu “Tiêu trắc phi đã làm gì khi Thịnh Vĩnh Đế qua đời?”
Cam Phúc “Nô tài không biết.”
Thái hoàng thái hậu “Các ngươi không trông chừng nàng sao?”
Cam Phúc thành thật trả lời.
“Nô tài phái hai cung nữ lanh lơi đến hầu hạ Tiêu trắc phi. Nhưng Tiêu trắc phi không thích có người trong phòng nên hai cung nữ ngủ phòng bên ngoài. Hai cung nữ cách phòng ngủ của Tiêu trắc phi một cánh cửa. Nếu Tiêu trắc phi muốn ra ngoài, nhất định phải đi ngang qua nơi hai cung nữ ở, các nàng sẽ phát giác.”
Thái hoàng thái hậu “Tiêu trắc phi không thể trèo cửa sổ được sao?”
Cam Phúc suy nghĩ cẩn thận, chậm rãi nói.
“Phòng của Tiêu trắc phi ở có một cửa sổ. Sau đó, nô tài có sai người kiểm tra cửa sổ, cửa sổ đóng kín, không tìm thấy dấu vết giẫm đạp. Hơn nữa, khoảng cách giữa phòng của Tiêu trắc phi và tẩm điện rất xa. Khoảng thời gian này, Cấm vệ quân liên tục tuần tra. Trừ khi Tiêu trắc phi là tuyệt thế cao thủ, nếu không nàng sẽ không thể che giấu tung tích trước bao nhiêu Cấm vệ mà lẻn vào tẩm điện.”