Lạc Thanh Hàn bước vào phòng ngủ của Thái hoàng thái hậu.
Thái hoàng thái hậu được đỡ ngồi dậy.
Bà xõa tóc, trên người chỉ mặc áo trong rộng rãi, sắc mặt tái nhợt, trông khá yếu ớt.
Trưởng công chúa Hoa An công nhận bát thuốc từ tay cung nữ, cẩn thận đút cho Thái hoàng thái hậu uống.
Sau khi uống thuốc, Thái hoàng thái hậu thấy dễ chịu hơn một chút.
Bà nhìn vị Hoàng đế trẻ tuổi, nhẹ giọng hỏi.
“Sao bệ hạ lại đến đây?”
Lạc Thanh Hàn “Trẫm nghe nói người ngã bệnh, nên tới đây thăm người.”
Trưởng công chúa Hoa An mỉm cười nói “Hoàng thượng rất quan tâm đến sức khỏe của người, vừa mới biết tin người bệnh thì đã tới thăm người rồi.”
Thái hoàng thái hậu bình tĩnh đáp “Bệ hạ có lòng rồi.”
Bà thấy miệng uống thuốc xong có hơi đắng nên sai người bưng tách trà ngọt tới, uống vài hớp.
Vị đắng trong miệng đã tan đi.
Bà không buông tách trà, cứ thế cầm nó.
Hai bà cháu đều không lên tiếng, bầu không khí có hơi ngột ngạt.
Trưởng công chúa Hoa An giải vây “Lần này bệ hạ có dẫn theo Thái y lệnh tới, có cần gọi ông ấy đến khám cho người không?”
Thái hoàng thái hậu “Không cần, ai gia chỉ cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, nằm một lát là được.”
Trưởng công chúa Hoa An “Người đừng lo, bệ hạ sẽ tra rõ chuyện xảy ra trong cung, nhất định sẽ không để người khác giá họa cho người.”
Nàng nói xong còn nháy mắt với Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn thuận thế nói “Ừm, trẫm sẽ tra rõ.”
Thái hoàng thái hậu “Các người đang nói chuyện các phi tần bị hạ độc sao? Ai gia vốn không quan tâm chiêu trò nhỏ nhặt đó, chuyện thực sự làm ai gia khó chịu chính là cái chết của Tiên đế.”
Trưởng công chúa Hoa An rất khó hiểu “Tiên đế qua đời đã hai năm, sao người đột nhiên lại nhớ tới chuyện này?”
Ngón tay cái của Thái hoàng thái hậu nhẹ nhàng xoa miệng tách, nét mặt buồn bã.
“Tiên đế đột ngột ra đi, ai gia luôn cảm thấy có hơi không chân thật, rõ ràng ai gia lớn tuổi hơn Tiên đế, tại sao Tiên đế lại có thể đi trước ai gia? Người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh, đây là nỗi đau mà đời này ai gia không bao giờ nguôi ngoai.”
Trưởng công chúa Hoa An vội an ủi bà.
“Mẫu hậu đừng đau buồn, nếu Tiên đế còn sống, chắc chắn không muốn thấy người đau buồn như vậy.”
Thái hoàng thái hậu thở dài một hơi.
“Đêm qua, ai gia nằm mơ thấy Tiên đế. Tiên đế cứ nhìn ai gia khóc, khóc rất đau lòng. Ai gia hỏi Tiên đế tại sao lại khóc? Có phải bị ai đó ức hiếp không? Nhưng Tiên đế không chịu nói gì, thậm chí cuối cùng còn rơi hai hàng huyết lệ. Ai gia hoảng sợ tỉnh giấc. Sau đó, ai gia thấy rất khó chịu, thân thể cũng không được thoải mái. Ai gia đặc biệt sai người đến chùa Quang Chiếu nhờ cao nhân giải mộng. Cao nhân nói, ai gia được Tiên đế báo mộng. Vì Tiên đế chết không rõ ràng nên cảm thấy oán hận, muốn ai gia đòi công bằng cho mình.”
Thái hoàng thái hậu nói đến đây, nhìn Lạc Thanh Hàn chăm chăm, không bỏ sót chút biểu cảm nào trên mặt hắn.
Lạc Thanh Hàn biết bà đang nói với hắn, nên chủ động hỏi.
“Hoàng tổ mẫu nghi ngờ phụ hoàng không phải bệnh chết mà bị người khác giết?”
Thái hoàng thái hậu gật đầu “Ai gia quả thật có nghi ngờ này.”
Trưởng công chúa Hoa An sợ hãi “Không phải thái y đã kiểm tra rồi sao? Ai cũng nói Tiên đế bệnh chết, không có gì khác thường cả.”
Thái hoàng thái hậu “Nếu Tiên đế bệnh chết, vậy tại sao lại báo mộng cho ai gia?”
Trưởng công chúa Hoa An không thể trả lời.
Nàng vốn tưởng Thái hoàng thái hậu tức giận ngã bệnh vì bị oan, nhưng nàng không ngờ nguyên nhân thật sự khiến Thái hoàng thái hậu ngã bệnh lại là Thịnh Vĩnh Đế.
Chứng tỏ Thái hoàng thái hậu đang có chuyện giấu nàng.
Còn lý do giấu nàng, Trưởng công chúa Hoa An vẫn chưa biết.
Nàng rất sợ, sợ Thái hoàng thái hậu sớm đã phát hiện nàng âm thầm bắt tay với Hoàng đế, nên cố ý không nói nàng biết sự thật.
Nàng không khỏi liếc nhìn Hoàng đế một cái.
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn vẫn như cũ, lạnh lùng lãnh đạm, nhìn không ra cảm xúc thay đổi.
Tuy còn trẻ nhưng hắn đã kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt.
Người ngoài khó có thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Thấy hắn bình tĩnh như vậy, sự hoảng loạn của Trưởng công chúa Hoa An cũng giảm đi một chút.
Nàng thầm tự nhủ, đừng sợ, bình tĩnh.
Lạc Thanh Hàn nhìn Thái hoàng thái hậu, bình tĩnh hỏi.
“Người có bằng chứng không?”
Thái hoàng thái hậu tự giễu cười nói “Nếu ai gia có bằng chứng thì sớm đã báo thù cho Tiên đế rồi, sao phải đợi Tiên đế đến báo mộng cho ai gia?”
Lạc Thanh Hàn không vòng vo, trực tiếp hỏi.
“Người muốn trẫm làm gì?”
Thái hoàng thái hậu bình tĩnh nói.
“Tuy ai gia không có bằng chứng xác thực nhưng ai gia có đối tượng tình nghi. Lúc Tiên đế qua đời, Tiêu trắc phi vừa hay đang ở cung Vị Ương. Sau cái chết của Tiên đế, nàng lại mất tích. Mọi chuyện quá trùng hợp. Ai gia nghi ngờ nàng có liên quan đến cái chết đột ngột của Tiên đế. Tuy Tiêu trắc phi đã mất tích nhưng người Tiêu gia vẫn còn đó. Chỉ cần bệ hạ dùng Tiêu gia làm mồi nhử thì có thể dụ Tiêu trắc phi xuất hiện. Khi nàng xuất hiện, mọi chuyện tự nhiên sẽ được phơi bày.”
Lạc Thanh Hàn trầm giọng nhấn mạnh “Tiêu trắc phi chết rồi.”
Thái hoàng thái hậu dường như đã đoán được hắn sẽ nói vậy, bà bình tĩnh đáp.
“Đến thi thể còn không nhìn thấy, sao có thể nói nàng chết được? Dù sao thì cũng phải thử xem, biết đâu có thể thành công? Chuyện này có liên quan đến chân tướng cái chết của Tiên đế, người thân là con, lẽ nào không muốn đòi công bằng cho phụ thân mình sao?”
Lạc Thanh Hàn “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Vĩnh An Bá là mệnh quan triều đình, trên người còn có tước vị, trước khi có chứng cứ xác thực, không thể tùy ý bắt giữ ông ấy và người nhà.”
Ánh mắt Thái hoàng thái hậu nhìn hắn dần trở nên lạnh lùng.
“Tại sao bệ hạ lại không muốn thử một lần? Lẽ nào đối với người, Tiêu trắc phi quan trọng hơn Tiên đế sao?”
Lạc Thanh Hàn “Hoàng tổ mẫu cẩn trọng lời nói, trẫm không có ý này, trẫm chỉ cảm thấy Tiêu trắc phi là phận nữ nhi, tay trói gà không chặt, không thể làm ra chuyện đại ngịch bất đạo như vậy.”
Thái hoàng thái hậu cười lạnh nói “Nàng là sủng phi của người, đương nhiên người nói giúp nàng.”
Lạc Thanh Hàn “Chuyện gì cũng phải có chứng cứ, trẫm thân là Hoàng đế, nhất định phải làm gương, không thể tùy ý làm bậy.”
Thái hoàng thái hậu hung hăng chèn ép “Ý người là ai gia tùy ý làm bậy?”
Thấy hai bà cháu sắp cãi nhau, Trưởng công chúa Hoa An vội lên tiếng khuyên.
“Mẫu hậu đừng giận, bệ hạ trước giờ luôn tôn trọng người. Nếu không, ngài đã không dành chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để đến thái miếu thăm người, có chuyện gì cứ nói tử tế, đều là người một nhà, không nên tức giận.”
Thái hoàng thái hậu hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
“Được, ai gia sẽ không tranh cãi mấy chuyện này với bệ hạ, bây giờ ai gia chỉ muốn một câu nói của bệ hạ, nếu Tiên đế thật sự bị Tiêu trắc phi hại chết, bệ hạ có giết Tiêu trắc phi báo thù cho Tiên đế không?”