Lạc Diên Chi biết mình sắp chết, lúc này không còn quan tâm gì nữa.
Hai mắt y đỏ ngầu nhìn Lạc Thanh Hàn, giọng điệu đầy oán giận ghen tị.
“Rõ ràng đều là con của phụ hoàng, nhưng ngươi có thể được phong làm Thái tử, tại sao chứ? Ngươi không phải đích tử, cũng không phải trưởng tử, dù thế nào thì cũng không đến lượt ngươi làm Thái tử, dựa vào đâu mà ngươi chèn ép ta? Lẽ nào dựa vào mạng ngươi tốt hơn ta sao? Ta không phục! Ta không phục!”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh hỏi “Ngươi thật sự cảm thấy mạng của trẫm tốt sao?”
Hắn rất chân thành hỏi câu này, nhưng lọt vào tai Lạc Diên Chi lại thành ra giễu cợt.
Lạc Diên Chi ngày càng tức giận, oán hận trong lòng bộc phát ra ngoài.
“Ngươi đắc ý cái gì? Dù ngươi ngồi trên ngai vàng cũng không có nghĩa là ngươi có thể ngồi thoải mái, cứ chờ đó đi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải chịu báo ứng! Ta chẳng qua chỉ đi trước ngươi một bước, ta sẽ ở suối vàng đợi ngươi!”
Lạc Thanh Hàn nhìn y chằm chằm “Có phải ngươi biết chuyện gì không?”
Lạc Diên Chi mở đôi môi nứt nẻ nở nụ cười nham hiểm.
“Ta không biết gì hết, ta chỉ biết ngươi sẽ không có kết cục tốt, ai ngồi lên ngai vàng cũng không có kết cục tốt, đây là lời nguyền, là lời nguyền!”
Lúc này, Lạc Diên Chi không còn vẻ phong độ phóng khoáng ngày trước, đôi mắt hoa đào đỏ ngầu, nét mặt điên cuồng như con thú mắc kẹt trong tình thế tuyệt vọng.
Lạc Thanh Hàn nhìn y một hồi, nhẹ nhàng nói một câu.
“Ngươi điên rồi!”
Lạc Diên Chi hai tay ôm đầu, ánh mắt thất thần, lúc khóc lúc cười, trong miệng phát ra tiếng hét chói tai.
“Đây là lời nguyền! Hoàng tổ phụ trúng lời nguyền, nên ông ta chết rồi! Phụ hoàng trúng lời nguyền, nên ông ta chết rồi! Bây giờ đến lượt ngươi, ngươi cũng sẽ chết không rõ ràng như bọn họ! Ai ngồi trên ngai vàng đều sẽ chết, không ai có thể thoát được!”
Lạc Thanh Hàn không muốn nói chuyện với người điên.
Hắn xoay người bước ra khỏi phòng giam.
Cửa phòng giam cạch một tiếng đóng lại.
Lạc Diên Chi trong phòng giam vẫn đang la hét.
“Vận may của ngươi chỉ là nhất thời, rồi vận may của ngươi cũng sẽ cạn kiệt, ngươi sẽ vì lời nguyền mà chết không có đất chôn!”
Đại Lý Tự Thiếu khanh Ban Thiện với các quan sai trong ngục đều cúi đầu, trong lòng lo sợ Hoàng đế sẽ tức giận vì những lời nói điên rồ của Lạc Diên Chi.
Lạc Thanh Hàn vừa đi vừa nói với Ban Thiện.
“Nhớ chuẩn bị một bữa cơm đưa tiễn thật ngon cho Lạc Diên Chi, xem như chút tình cảm huynh đệ cuối cùng giữa trẫm và y.”
Ban Thiện vội vàng gật đầu, nói “Vâng.”
Sau khi tiễn Hoàng đế ra khỏi Đại Lý Tự, tất cả quan viên thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may Hoàng đế không tức giận, nếu không bọn họ có thể sẽ bị liên lụy.
Ban Thiện đoán Lạc Diên Chi có lẽ điên rồi, lập tức dặn dò cấp dưới “Sau này không có chuyện gì thì đừng đến gần Lạc Diên Chi, dù y có nói gì, các ngươi cứ vờ như không nghe thấy.”
Tất cả quan sai gật đầu đáp lại.
“Đại nhân yên tâm, chúng hạ quan sẽ vờ như bị điếc, không nghe thấy gì cả.”
Ban Thiện “Các ngươi hiểu là được.”
Đại Lý Tự là cơ quan chuyên điều tra các vụ án liên quan đến hoàng thất và thế gia, rất quen thuộc với những tranh đấu đổ máu trong nội bộ hoàng thất, đồng thời bọn họ cũng biết rõ một điều —
Nếu muốn sống lâu thì phải hồ đồ một chút.
Những chuyện không nên tìm tòi thì tuyệt đối đừng tò mò.
……
Lạc Thanh Hàn rời khỏi Đại Lý Tự, ngồi xe ngựa trở về cung.
Khi đi ngang qua Tô Hương Đường, hắn bảo người dừng xe.
Hắn đích thân xuống xe, vào Tô Hương Đường mua hai loại bánh ngọt mà Tiêu Hề Hề thích ăn nhất.
Hắn cầm hộp bánh ngọt bước ra khỏi Tô Hương Đường, đột nhiên bị một lão đạo sĩ mặc đạo bào xám đen chặn lại.
Lão đạo sĩ nhìn qua ít nhất cũng đã sáu mươi, trên mặt đầy nếp nhăn, tóc đã bạc phơ, bộ râu dài màu trắng, trên vai vác một túi hành lý vá víu cũ kỹ, tay phải cầm một lá cờ. Trên đó có bốn ký tự lớn —
Xem quẻ chính xác!
Ông làm động tác tay chào, mỉm cười nói.
“Xin lang quân dừng bước, bần đạo đoán được mình và ngài có chút duyên phận, muốn xem cho ngài một quẻ.”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm từ chối “Không cần.”
Lão đạo sĩ “Ngài yên tâm, quẻ này bần đạo miễn phí, không cần tốn tiền.”
Lạc Thanh Hàn lười phí lời, đang định gọi Triệu Hiền đến kéo người đi thì nghe thấy lão đạo sĩ đột nhiên nói.
“Từ tướng mạo cho thấy, lang quân đây là rồng phượng trong biển người thường, mệnh cách cực quý, tương lai sẽ làm nên chuyện vĩ đại, tuy nhiên cũng sẽ có tổn hại, phàm là chuyện trên đời có mặt tốt, ắt có mặt xấu, tuy mệnh cách của ngài tốt, nhưng từ nhỏ mất mẹ, lớn lên mất cha, huynh đệ bất hòa, có nhiều tai họa đẫm máu.”
Ánh mắt Lạc Thanh Hàn chợt lạnh đi khi nhìn ông.
Trong mắt Lạc Thanh Hàn, lão đạo sĩ trước mặt là kẻ bịp bợm, sở dĩ có thể nói chuẩn xác như vậy nhất định đã được sắp xếp từ trước.
Nói cách khác, lão đạo sĩ này cố ý gài bẫy hắn!
Lạc Thanh Hàn vốn chỉ muốn đuổi lão đạo sĩ đi, nhưng bây giờ xem ra lão đạo sĩ này không đơn giản, nhất định phải giải về thẩm vấn.
Lúc hắn chuẩn bị bắt người thì thấy lão đạo sĩ lấy một lá bùa vàng nhăn nheo từ trong ngực.
“Mệnh cách của lang quân quá khắc nghiệt, rất dễ làm tổn thương những người thân xung quanh, nhưng ngài không cần lo, chỗ bần đạo này có một lá bùa trừ tà, ngài chỉ cần đốt lá bùa này thành tro, trộn vào nước uống, ngài không cần phải lo chuyện khắc người thân nữa! Bùa trừ tà này vốn có giá hai mươi lượng bạc, nể tình ngài có duyên với bần đạo, bần đạo giảm giá cho ngài, chỉ lấy mười lượng, thế nào?”
Lạc Thanh Hàn đưa tay cầm lá bùa.
Trên lá bùa vàng có viết hai chữ trừ tà xiêu vẹo bằng chu sa.
Trong đó, từ “trừ” còn bị thiếu một nét.
Rõ ràng bùa vàng này là giả.
Lão đạo sĩ trước mặt là kẻ bịp bợm.
Lão đạo sĩ thấy lang quân anh tuấn trước mặt im lặng, vội nói “Mười lượng bạc đã rẻ lắm rồi, nếu trên người của ngài không có nhiều tiền như vậy thì năm lượng bạc cũng được!”
Nhất thời lại được giảm nửa giá, giá tiền rớt còn nhanh hơn nhảy lầu.
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Ta không cần.”
Lão đạo sĩ lo lắng nói “Bùa vàng này rất có tác dụng với ngài, hay là thế này, bần đạo giảm giá đặc biệt cho ngài, chỉ cần ba lượng bạc! Chỉ với ba lượng bạc, ngài đã có thể mang lá bùa trừ tà này về nhà, ngài còn gì do dự nữa?!”
Triệu Hiền thấy có người quấy rầy Hoàng đế, vội tới đuổi người.
“Cút đi, còn dám quấy rầy công tử nhà ta, ta sẽ bắt ngươi lên quan phủ!”
Lão đạo sĩ giật mình trước dáng vẻ dữ tợn của Triệu Hiền.
Ông biết người này không dễ chọc nên không dám quấy rầy nữa, hoảng sợ bỏ chạy.
Lạc Thanh Hàn ra lệnh cho Triệu Hiền.
“Phái hai người đi theo lão đạo sĩ đó, tra xem ông ta là ai?”
“Vâng.”