Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa cảm thán.
“Không biết Lý phi và Diêu tiệp dư đang làm gì? Am Tử Vân chắc không có cua và bánh trung thu hả?”
Lạc Thanh Hàn “Ta đã sai người gửi bánh trung thu cho các thái phi ở am Tử Vân, trong đó có Lý phi và Diêu tiệp dư.”
Tiêu Hề Hề “Thế còn bên thái miếu?”
Từ sau lần tạo phản thất bại của Lạc Diên Chi và Thái hoàng thái hậu, mối quan hệ giữa Thái hoàng thái hậu và Hoàng đế đã hoàn toàn xấu đi.
Hiện giờ Thái hoàng thái hậu vẫn đang dưỡng bệnh trong thái miếu, trông cũng không khác gì trước kia, nhưng những người xung quanh đều đã bị Lạc Thanh Hàn thay đổi.
Cả Khổng nữ sử theo bà nhiều năm cũng bị đưa đến một am đường hẻo lánh, trở thành người xuất gia thật sự.
Còn Cam Phúc bị đưa đi canh giữ hoàng lăng.
Thái hoàng thái hậu hiện giờ chỉ còn là danh hiệu, người xung quanh bà đều do Hoàng đế sắp xếp, mọi hành động của bà đều bị giám sát.
Không những vậy, Hoàng đế còn giết đích trưởng tử Lục gia để triệt đi tội mưu phản của Thái hoàng thái hậu.
Lúc Thái hoàng thái hậu nghe tin này, bà tức giận ngã bệnh.
Lần này là bệnh thật, không phải giả bệnh.
Nhưng Hoàng đế không đến thăm bà, chỉ bảo thái y đến khám cho bà.
Đến tết Trung thu, Lạc Thanh Hàn cũng không định đưa bà về cung.
Lạc Thanh Hàn điềm nhiên nói.
“Ta đã sai người gửi bánh trung thu và rượu hoa quế cho bà ấy, đồng thời cho phép Trưởng công chúa Hoa An đến thăm.”
Trước kia Thái hoàng thái hậu muốn gặp Trưởng công chúa Hoa An chỉ cần sai người báo một tiếng là được.
Nhưng bây giờ, phải được Hoàng đế cho phép, người khác mới có thể vào thái miếu.
Hiện giờ toàn bộ thái miếu bị cấm vệ giám sát chặt chẽ, Thái hoàng thái hậu không còn có thể cấu kết với người ngoài âm mưu tạo phản.
Trưởng công chúa Hoa An hôm nay đã ra ngoài từ sớm.
Nàng chuẩn bị quà lễ kỹ lưỡng rồi ngồi xe ngựa đến thái miếu.
Thái miếu được canh gác nghiêm ngặt từ trong ra ngoài, dù Trưởng công chúa Hoa An có thân phận tôn quý, nhưng khi vào thái miếu vẫn phải trải qua rất nhiều cuộc kiểm tra, sau khi xác định mọi thứ đều ổn, nàng mới có thể gặp được Thái hoàng thái hậu.
Khi Trưởng công chúa Hoa An gặp được mẫu hậu, nàng giật mình trước vẻ ngoài già nua của bà.
Tuy Thái hoàng thái hậu tuổi tác đã cao, nhưng do chăm sóc tốt nên trông vẻ ngoài cũng khá trẻ.
Nhưng gần đây trải qua quá nhiều đả kích, tinh thần và thể xác của bà bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tóc gần như bạc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn, mí mắt sụp xuống, trông già hơn trước vài tuổi.
Trưởng công chúa Hoa An thấy mẫu hậu như vậy, nàng vô cùng đau lòng, hai mắt tức thì đỏ bừng.
“Mẫu hậu, người có khỏe không?”
Thái hoàng thái hậu ngồi tựa lưng vào giường, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười mỉa mai.
“Ai gia có khỏe không, không phải con nhìn là biết hay sao?”
Trưởng công chúa Hoa An nắm tay bà “Người nhất định phải giữ sức khỏe! Dù có chuyện gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe của người.”
Thái hoàng thái hậu nhìn bàn tay đang bị nắm của mình, đột nhiên nói.
“Ai gia vẫn luôn muốn hỏi con một chuyện, lúc ai gia bảo con vào cung tìm Lao phi, kết quả con nói với ai gia, con không gặp được Lao phi.”
Tim Trưởng công chúa Hoa An đập mạnh.
Nàng cố gắng bình tĩnh “Sao mẫu hậu lại đột nhiên nói chuyện này?”
Thái hoàng thái hậu “Con thật sự không gặp được Lao phi? Hay là con cố ý nói dối ai gia?”
Trưởng công chúa Hoa An “Con thật sự chưa từng gặp Lao phi, xin người hãy tin con, con sẽ không nói dối người.”
Thái hoàng thái hậu dường như nghe thấy chuyện cười, bật cười thành tiếng.
“Ha ha.”
Bà rút tay lại, nét mặt trở nên lạnh lùng.
Vốn bà rất tin tưởng Trưởng công chúa Hoa An, dù sao nàng cũng là con gái ruột của bà.
Cho đến khi biết vài chuyện từ Lạc Diên Chi, bà mới bắt đầu nghi ngờ nàng.
Đây là lý do tại sao bà cố tình viện cớ ngã bệnh để xúi giục Trưởng công chúa Hoa An vào cung gặp Hoàng đế, thay vì nói hết sự thật với nàng.
Vì bà không tin Trưởng công chúa Hoa An, bà cảnh giác với con gái ruột của mình.
Trưởng công chúa Hoa An hoảng loạn.
Nàng không ngừng giải thích, cố gắng khiến Thái hoàng thái hậu tin mình lần nữa.
Thái hoàng thái hậu không hề lay động.
Bà lạnh lùng nói “Ai gia rất thất vọng về con.”
Hai mắt Trưởng công chúa Hoa An đỏ ửng, nghẹn ngào nức nở “Con thật sự không phản bội người, xin người hãy tin con!”
Môi Thái hoàng thái hậu mấp máy như muốn nói gì, nhưng mắt thấy hai ma ma đứng ở cửa, bà chỉ đành ngậm miệng không nói nữa.
Dù sau đó Trưởng công chúa Hoa An có nói gì thì Thái hoàng thái hậu cũng chỉ im lặng.
Trưởng công chúa Hoa An hết cách, đành ra về với tâm sự trùng trùng.
Chuyện xảy ra trong thái miếu được truyền từng chữ đến tai Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn nghe xong, có lẽ cũng đoán được Thái hoàng thái hậu đang nghĩ gì, có lẽ bà muốn lợi dụng áy náy trong lòng của Trưởng công chúa Hoa An, ép nàng chuyển về phe mình.
Nhưng xung quanh bà toàn là tai mắt, Thái hoàng thái hậu sợ bị hắn để ý nên cuối cùng chỉ đành nuốt lại những lời muốn nói.
Lạc Thanh Hàn lệnh người tiếp tục để mắt đến Thái hoàng thái hậu, không cho bà cơ hội liên lạc với bên ngoài.
Trải qua một cuộc tắm máu, tất cả thế gia tương đối quyền lực trong thành Thịnh Kinh chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.
Các thế gia còn lại, một là không nên trò trống, hai là giống như Hằng gia, sớm đã đứng về phía Hoàng đế.
Các quan viên trong triều nắm rõ thời thế, lần này không dám tranh cãi với Hoàng đế, sợ cũng bị liệt vào phản tặc.
Chỉ có một số quan viên có quan hệ sâu sắc với thế gia mới đứng lên phản đối cách làm máu lạnh của Hoàng đế.
Kết quả của phản đối là bọn họ bị điều đến nơi xa nhậm chức.
Vốn bọn họ có tương lai tươi sáng, nào ngờ mới chớp mắt, tương lai đã vụt mất.
Trong đó có vài quan văn tính tình rắn rỏi, lập tức bỏ việc.
Cởi bỏ quan phục và ô sa trước mặt mọi người, xoay người ra khỏi điện Nghị Sự, rồi đâm đầu vào sư tử đá bên ngoài!
Người đó muốn dùng cái chết chứng minh!
Dù cuối cùng người đó được cứu, nhưng chuyện này vẫn bị truyền ra ngoài, các văn nhân học thức ngoài phố phường không ngừng bàn tán chuyện này, bọn họ không dám nói quá thẳng thắn mà dùng một số từ không rõ ràng để diễn đạt bất mãn với Hoàng đế.
Theo quan điểm của bọn họ, Hoàng đế loại trừ những người bất đồng chính kiến mà không phân phải trái đúng sai là không nên.
Là minh quân cần phải rộng lòng cởi mở, chấp nhận mọi chuyện, sao có thể vì một chút nghi ngờ mà buộc tội người khác phản loạn?
Cũng không biết là ai đứng sau đổ thêm dầu vào lửa, lời của đám văn nhân này lan truyền ra ngoài, dấy lên sóng gió trong dư luận.
Nhiều dân chúng không biết chuyện, cho rằng Hoàng đế đang mượn cớ mưu phản để diệt trừ những người bất đồng chính kiến, đàn áp quan tốt, đút tiền vào túi riêng.
Ngay lúc tin đồn lan rộng, “Thịnh Kinh Nhật Báo” đã đăng một bài báo về các thế gia đó chẳng những tham gia mưu phản, còn làm nhiều chuyện trái kỷ cương.
Từng chuyện đều được liệt kê chứng cứ rõ ràng, văn phong ngắn gọn súc tích.