Tiêu Lăng Phong sớm đã để ý tới mấy rương lớn buộc lụa đỏ đó, cộng với bộ dáng ăn mặc chỉnh tề của Lệ Khinh Ngôn, chắc chắn y đang có chuyện vui.
Nhưng chính tai nghe thấy Lệ Khinh Ngôn đi cầu hôn, Tiêu Lăng Phong vẫn rất kinh ngạc.
Lệ Khinh Ngôn là Trạng Nguyên trẻ nhất trong lịch sử, dù là tướng mạo hay tài năng đều vô cùng hoàn hảo, hơn nữa Hoàng đế rất coi trọng y, tiền đồ tươi sáng, nhiều nhà trong Thịnh Kinh muốn nhận y làm con rể, cả Thái hoàng thái hậu cũng từng cân nhắc việc gả cháu gái cho y.
Một thanh niên tuấn tú đầy quyền thế lại đến một nơi xa xôi trong núi cầu hôn?
Tiêu Lăng Phong thấy khó tin.
Ông nhịn không được hỏi.
“Ngài nhìn trúng thiên kim nhà nào? Tại hạ có vinh hạnh được đến chung vui không?”
Lệ Khinh Ngôn chậm rãi nói.
“Trước đây ta bị thương, được một cô nương nhà nông cứu giúp. Ta đã hứa với cô nương đó sau này ta sẽ đến cầu hôn. Cô nương đó hơi nhút nhát, hơn nữa phụ thân của nàng đã mất, nên trong nhà chỉ còn một người mẹ góa phụ. Nếu nhiều người thế này hấp tấp đến cửa nhà, e sẽ làm hai người họ sợ hãi, hay là thôi đi. Đợi sau này chúng ta chính thức thành thân, nhất định sẽ mời ngài đến uống rượu mừng.”
Tuy y từng bái đường với Vân Khả Tâm, nhưng khi đó phụ mẫu, bạn bè của y không có mặt, hôn lễ quá đơn giản, có chút thiệt thòi cho Vân Khả Tâm.
Y định đưa Vân Khả Tâm và mẫu thân của nàng đến Thịnh Kinh trước, sau đó tổ chức một hôn lễ hoành tráng để bù đắp cho Vân Khả Tâm.
Còn tại sao y không muốn Tiêu Lăng Phong đi theo?
Là vì thôn Đại Phúc luôn sống ẩn dật, cực kỳ bài xích quan phủ.
Nếu y dẫn theo một lượng lớn quan binh đến cầu hôn, nhất định sẽ khiến mọi người trong thôn Đại Phúc hoảng sợ tức giận.
Y chỉ muốn cầu hôn, không muốn làm xáo trộn cuộc sống yên bình của thôn Đại Phúc.
Tiêu Lăng Phong cười nói “Nếu đã như vậy, vậy ta chúc mừng Lệ đại nhân trước, chúc ngài thuận lợi ôm mỹ nhân về!”
Lệ Khinh Ngôn “Chúc mọi người nhanh chóng bắt được phản tặc, thành công giao phó!”
Hai bên chắp tay chào nhau rồi chia tay.
Đi được một đoạn, Tiêu Lăng Phong ghìm ngựa dừng lại, lệnh cho phó quan bên cạnh.
“Ngươi dẫn theo hai người âm thầm đi theo Lệ Khinh Ngôn, xem y đi đâu?”
“Vâng.”
Phó quan lập tức xuống ngựa, chọn hai tướng sĩ lanh lợi, chạy về hướng mà đoàn người Lệ Khinh Ngôn đã đi.
Địa hình núi Hóa Phúc rất phức tạp, nếu không có phương hướng tìm kiếm, không biết khi nào mới tìm được dấu vết của Uất Cửu và đồng bọn.
Nếu có thể nhờ người dân địa phương chỉ đường, chắc chắn bọn họ sẽ tiết kiệm được sức lực.
Tiêu Lăng Phong lệnh cho người đi theo Lệ Khinh Ngôn để tìm người dân địa phương đang ẩn náu trong núi Hóa Phúc.
Lệ Khinh Ngôn không phát hiện có người theo dõi.
Nhưng để đảm bảo an toàn, y đã đánh một vòng lớn.
Chuyện này lãng phí rất nhiều thời gian.
Lúc bọn họ đến gần thôn Đại Phúc thì mặt trời đã lặn, trời đã sắp tối.
Đã đến giờ nhóm lửa nấu bữa tối, theo lý thì từ xa có thể thấy khói bốc lên, nhưng Lệ Khinh Ngôn nhìn quanh, thấy bầu trời phía trước trong vắt.
Trong lòng Lệ Khinh Ngôn mơ hồ có dự cảm không lành.
Chẳng lẽ trong thôn đã xảy ra chuyện gì?
Y tăng tốc chạy về phía trước.
Đoàn tùy tùng vác gánh đuổi theo, ai nấy đều th.ở dốc.
“Đại nhân, ngài đi chậm thôi, đợi chúng tôi với!”
Lệ Khinh Ngôn quay đầu lại nói “Các ngươi đi từ từ, ta đi trước xem thử.”
Đoàn tùy tùng đáp vâng, cuối cùng có thể đi chậm, không cần đuổi theo.
Lệ Khinh Ngôn một tay nắm vạt áo, chạy càng lúc càng nhanh.
Y chạy một mạch vào trong thôn, nhưng bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ không hít thở được.
Toàn bộ thôn Đại Phúc đã bị thiêu rụi!
Trong tầm mắt đều là đống đổ nát cháy đen.
Dường như mùi cháy khét còn vương vãi trong không khí.
Một lúc sau, suy nghĩ của Lệ Khinh Ngôn mới quay trở lại.
Y chạy về phía nhà của Vân Khả Tâm!
Tuy nhiên, khi y chạy đến khoảng sân nhỏ thì thấy ngôi nhà đã bị thiêu rụi.
Khoảng sân ấm áp ngăn nắp ban đầu đã thành đống đổ nát.
Lệ Khinh Ngôn sững sờ, không thể tin nổi nhìn mọi thứ trước mắt.
“Sao lại như vậy? Sao có thể?”
Đoàn tùy tùng phía sau đuổi kịp cũng sợ hãi khi thấy cảnh bi thảm trước mắt.
Một trong những tùy tùng đi theo mạnh dạn bước tới, hỏi.
“Đại nhân, hình như thôn này không còn người sống, chúng ta mau báo quan đi.”
Một thôn làng bị thiêu rụi thế này thì phải báo với quan phủ, còn do thiên tai hay người làm phải xem kết quả điều tra của quan phủ.
Lệ Khinh Ngôn không muốn chấp nhận sự thật này, hai mắt y đỏ lên quát lớn.
“Không đâu, nàng sẽ không chết!”
Y mặc kệ tùy tùng ngăn cản, nổi điên xông tới tay không đào đá, gạch ngói cháy đen, miệng lặp lại câu nói đó.
“Không đâu, nàng sẽ không chết!”
Trừ khi y tận mắt nhìn thấy thi thể của Vân Khả Tâm, nếu không y sẽ không tin Vân Khả Tâm đã chết!
Thấy vậy, tùy tùng đều đồng cảm với hoàn cảnh của Lệ Khinh Ngôn.
Bọn họ đặt rương sính lễ xuống, xắn tay áo lên, bước tới giúp Lệ đại nhân đào đống đổ nát.
Bầu trời nhanh chóng tối sầm.
Cả thôn làng càng yên tĩnh hơn.
Gió chiều thổi qua mang theo cái lạnh.
Mấy tùy tùng cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
Bọn họ không muốn ở lại nơi có nhiều người chết, ai nấy đều tăng tốc.
Lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân.
Lệ Khinh Ngôn và đoàn tùy tùng dừng lại, cảnh giác nhìn theo hướng phát ra tiếng, thấy người đến là Tiêu Lăng Phong và một ngàn tướng sĩ.
Những người này đều cầm đuốc trong tay, cả đội giống như một con rồng lửa trong đêm, nhanh chóng đến gần nơi Lệ Khinh Ngôn đang đứng.
Lệ Khinh Ngôn lập tức nhận ra mình bị theo dõi, nếu không Tiêu Lăng Phong sẽ không trùng hợp xuất hiện vào lúc này.
Tiêu Lăng Phong “Có cần chúng ta giúp không?”
Lệ Khinh Ngôn không hề ra vẻ, bình tĩnh nói “Làm phiền.”
Tiêu Lăng Phong giơ tay ra hiệu cho tướng sĩ bắt tay vào đào tàn tích.
Nhiều người sức lớn là đạo lý thường gặp.
Có nhiều người giúp đỡ, đống đổ nát nhanh chóng được dọn sạch, tìm thấy một thi thể cháy đen không thể nhận dạng.
Dựa vào hình dáng cơ thể thì có lẽ là nữ.
Nhưng không thể xác định được đó là Chu thị hay Vân Khả Tâm.
Tiêu Lăng Phong đi tới, cẩn thận quan sát thi thể nữ cháy đen, trầm giọng nói.
“Xương cổ của người này có một khoảng trống lớn, là bị một đao cắt cổ.”
Sắc mặt Lệ Khinh Ngôn ngày càng khó coi “Cũng tức là, có người đã ra tay giết hại, sau đó phóng hỏa đốt nhà, giết người diệt khẩu.”
Tiêu Lăng Phong gật đầu “Chắc là như vậy.”
Ông đứng dậy nhìn xung quanh, trong màn đêm mọi thứ trở nên mờ ảo.
“Chúng ta một đường tới đây không thấy ai cả, một là mọi người trong thôn đã chạy hết, hai là mọi người đã bị giết hết.”