Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối

Chương 956

Nghe Tiêu Lăng Phong nói, Dư tam nương và Vân Khả Tâm lại không thấy may mắn chút nào.

Các nàng thậm chí còn thấy hối hận.

Nếu lúc đó các nàng cùng Chu thị trở về thôn, dù có chết thì ít nhất các nàng có thể chết cùng người nhà bạn bè, không đến mức như bây giờ, người thân bạn bè đều chết hết, bây giờ cô độc một mình, không biết sống tiếp thế nào, trong lòng chỉ còn đau khổ tuyệt vọng.

Lệ Khinh Ngôn hỏi “Đám người tự xưng mình là lính đào ngũ tên gì? Trông thế nào?”

Dư tam nương vừa cố nhớ lại vừa nói.

“Trước đó vẫn luôn do trưởng thôn tiếp đãi bọn chúng, ta chưa từng tiếp xúc với bọn chúng, ta chỉ biết tổng cộng có hơn mười người, thủ lĩnh của bọn chúng trông rất trẻ, chỉ mới hai mươi tuổi, trông rất tuấn tú, cũng có hơi …… có hơi giống nữ, ý ta không phải nói người đó ẻo lả, ý ta là ngũ quan của người đó rất thanh tú, da rất trắng ……”

Tiêu Lăng Phong không nhịn được ngắt lời “Có phải gã tên Uất Cửu?”

Dư tam nương lắc đầu “Không phải, gã nói mình tên Trần Khải.”

Tiêu Lăng Phong vẫn không bỏ cuộc.

Ông lấy một bức chân dung từ trong ngực.

“Người đó trông thế này à?”

Ông mở bức chân dung đưa cho Dư tam nương và Vân Khả Tâm xem, bảo các nàng nhìn kỹ hơn.

Các nàng vừa nhìn nam tử trong chân dung, nét mặt lập tức thay đổi.

Vân Khả Tâm dường như muốn nói gì đó nhưng không nói ra được, chỉ có thể phát ra tiếng a a lo lắng.

Dư tam nương không do dự nói “Là gã! Gã dẫn theo một đám người tới thôn chúng ta!”

Tiêu Lăng Phong nhìn Lệ Khinh Ngôn.

Lệ Khinh Ngôn chưa từng gặp Uất Cửu, không biết Uất Cửu đã làm gì, nhưng y biết Tiêu Lăng Phong đến đây bắt phản tặc, người mà có thể khiến Tiêu Lăng Phong mang theo chân dung bên mình, ngoài phản tặc cần bắt thì không còn ai khác.

Cũng tức là, đám người người giả làm lính đào ngũ đó thực chất là đám phản tặc bị truy nã.

Lẽ nào đúng như Tiêu Lăng Phong đoán, vì trong thôn Đại Phúc có người vô tình phát hiện ra thân phận thật sự của bọn chúng, đám phản tặc vì muốn che giấu tung tích nên tàn sát cả thôn để tránh phiền phức sau này?

Nghe thì có lý nhưng Lệ Khinh Ngôn vẫn luôn có chút bất an.

Y mơ hồ thấy chuyện này không đơn giản như bề ngoài.

Tiêu Lăng Phong lại hỏi thêm rất nhiều câu.

Tuy nhiên, Dư tam nương và Vân Khả Tâm biết rất ít, không thể cung cấp được nhiều manh mối.

Bọn họ đợi suốt hai ngày một đêm, cuối cùng người của quan phủ cũng đến.

Không chỉ ngỗ tác tới mà Huyện lệnh địa phương cũng đích thân tới, còn dẫn theo mười mấy bổ khoái.

Huyện lệnh đi đường dài cả ngày, mệt mỏi nhưng không dám nghỉ ngơi, vừa thấy Lệ Khinh Ngôn và Tiêu Lăng Phong liền vội vàng tiến tới chắp tay, thái độ rất cung kính.

Lệ Khinh Ngôn yêu cầu ngỗ tác nhanh chóng khám nghiệm tử thi.

Huyện nha chỉ có hai ngỗ tác, hai người đều ở đây.

Bọn họ đối mặt với một trăm hai mươi thi thể cháy đen, áp lực công việc rất cao.

May là có bổ khoái giúp đỡ, giảm bớt rất nhiều áp lực, không đến mức làm hai người chết vì kiệt sức.

Sau khi khám nghiệm, cách chết của các thi thể giống nhau, đều là một đao chí mạng rồi bị thiêu cháy.

Giống như suy đoán trước đó của Tiêu Lăng Phong.

Lệ Khinh Ngôn bình tĩnh phân tích.

“Ta nhớ trong thôn có nhiều nhà nuôi chó. Dù người trong nhà ngủ say, mấy con chó đó nghe tiếng động chắc chắn sẽ sủa lớn. Như vậy sẽ cảnh báo những người xung quanh. Dù đám phản tặc đó có hung tàn đến đâu cũng chỉ có mười mấy người, mà cả thôn có hơn một trăm người. Khoảng cách lớn về số người sẽ không dễ gì bị đám phản tặc giết sạch, trừ khi…”

Tiêu Lăng Phong tiếp lời.

“Trừ khi bị đánh thuốc mê, chó có sủa lớn đến đâu cũng vô dụng.”

Lệ Khinh Ngôn nhìn hai ngỗ tác còn đang bận rộn, trầm giọng hỏi.

“Có thể tra được những người này trước khi chết bị trúng thuốc mê không?”

Hai ngỗ tác đồng thời lắc đầu, tỏ ý không tra được.

Thuốc mê không giống thuốc độc, thuốc độc có liều lượng còn sót lại, còn thuốc mê ngoài tác dụng làm con người buồn ngủ, thì không còn tác dụng nào khác, rất khó phát hiện.

Đợi khám nghiệm xong, Lệ Khinh Ngôn đích thân dẫn đầu đào hố chôn cất những thi thể này.

Lúc này không còn kịp làm quan tài, bọn họ chỉ đành bọc thi thể trong chiếu cói chôn xuống đất.

Vân Khả Tâm và Dư tam nương quỳ bên cạnh mộ.

Dư tam nương bật khóc, nước mắt đầm đìa.

Vân Khả Tâm ngơ ngác nhìn những thi thể cháy đen, nàng cảm giác mình bị đấm mạnh, đầu óc ong ong, rất không chân thực.

Nàng hy vọng tất cả chỉ là giả.

Nàng hy vọng mình chỉ đang gặp ác mộng.

Sau khi thức dậy, nàng có thể gặp lại mẹ, còn có các trưởng bối và bạn bè.

Nhưng tiếng khóc của Dư tam nương bên cạnh không ngừng nhắc nhở nàng.

Đây là thật.

Nhà của các nàng đã mất.

Người thân bạn bè của các nàng cũng đã đi.

Chỉ trong một đêm, các nàng mất tất cả, chỉ còn lại những thi thể cháy đen trước mặt.

Lúc Lệ Khinh Ngôn chuẩn bị chôn cất thi thể của Chu thị, Vân Khả Tâm đột nhiên tỉnh lại.

Nàng lao tới ôm thi thể của Chu thị, sống chết không chịu buông, nước mắt lăn dài trên má.

Nàng không còn cha, mẹ là người thân cuối cùng của nàng trên đời này.

Nhưng bây giờ ngay cả người thân cuối cùng này cũng không còn nữa.

Nỗi đau buồn ập đến nuốt chửng lý trí của nàng.

Nàng không muốn xa mẹ, nàng muốn ở bên mẹ mãi mãi!

Lệ Khinh Ngôn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, an ủi nàng.

Dù nàng không còn mẹ, nàng vẫn còn có y.

Y sẽ trở thành gia đình của nàng, luôn bên nàng, chăm sóc nàng, bảo vệ nàng, trở thành trụ cột của cuộc đời nàng, chống đỡ bầu trời mới cho nàng.

Cảm xúc của Vân Khả Tâm dần bình tĩnh lại.

Nàng dần dần nới lỏng ngón tay.

Lệ Khinh Ngôn liếc mắt ra hiệu cho tùy tùng.

Tùy tùng hiểu ý, quấn thi thể Chu thị vào chiếu, cẩn thận nhấc lên đặt vào hố.

Hố này do Lệ Khinh Ngôn đào, đào rất sâu, đảm bảo dã thú trong núi sẽ không thể đào xác ra.

Tùy tùng bắt đầu xúc đất lấp hố.

Thấy Chu thị dần bị chôn vùi trong lòng đất, Vân Khả Tâm nghĩ đến cả đời này không bao giờ gặp lại mẹ nữa, đau buồn trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Nàng muốn bảo những người đó dừng lại, nàng còn muốn nhìn thấy mẹ.

Nàng muốn gọi một tiếng mẹ.

Mong ước lớn nhất của Chu thị lúc còn sống là được nghe con gái gọi mẹ.

Lúc bà còn sống không nghe được, ít nhất …… ít nhất sau khi bà chết cũng để bà đạt được tâm nguyện.

Vân Khả Tâm mở miệng, hét bằng tất cả sức lực.

Tuy nhiên, nàng chỉ có thể hét ra một âm tiết.

“A a!”

Lệ Khinh Ngôn ôm nàng chặt hơn, yên lặng an ủi nàng.

Tầm nhìn của Vân Khả Tâm bị nước mắt làm mờ, không thể nhìn rõ thứ gì.

Nhưng nàng vẫn tiếp tục thử hết lần này đến lần khác.

Không biết cố gắng bao nhiêu lần, cuối cùng nàng cũng hét lên được tiếng gọi kìm nén bấy lâu.

“Mẹ!”
Bình Luận (0)
Comment