Quỷ Sông

Chương 16

"Theo con thì, thằng Hiên rốt cuộc là đang có ý định gì?".

Lâm bà bà khẽ hỏi ý kiến của tôi, câu nói quá đột ngột nên tôi cũng không biết trả lời làm sao, đành đáp "Về chuyện ý định của ảnh thì con không thể đoán được, nhưng có lẽ chuyện này liên quan tới những thứ quái dị xuất hiện gần đây đó đa".

"Vậy ý của con là, có khi nào thằng Hiên cũng giống như thằng Thành, phải không?".

Câu nói của Lâm bà bà đúng với ý nghĩ của tôi, vì vậy tôi gật đầu, nói "Phải, chỉ có điều Nguyễn Thành Hiên có chút không giống hoàn toàn như anh Thành, một mặt là ảnh có thể xuất hiện trước mọi người, mặt khác ảnh chưa để lộ ra ý đồ là gì?".

Lâm bà bà gật đầu đồng ý, bả nói thêm "Vậy có lẽ, chúng ta phải tìm cách khiến cho nó hiện rõ ý đồ".

Câu nói của Lâm bà bà đúng, nhưng mà làm cách nào đây?.

"Phúc Phúc, về chuyện sắc mặt con xanh xao như vầy, có phải con đã gặp phải chuyện gì kinh dị không".

Đột nhiên, Lâm bà bà lại chuyển chủ đề, mà câu nói của bả hoàn toàn đúng, không còn cách nào khác để che giấu, tôi đành thành thành thiệt thiệt, kể lại hết mọi chuyện.

Nghe xong câu chuyện của tôi, nét mặt của Lâm bà bà bỗng chốc biến đen, bả nuốt một ngụm nước miếng, nói "Ta không thể chắc chắn nó là thiệt hay ảo, nhưng ta chắc chắn đây là điềm xấu, có lẽ nạn nhân tiếp theo chính là con".

Câu nói vừa thoát ra khỏi miệng Lâm bà bà, làm tôi vô thức chết đứng, bả cũng nghĩ như tôi, vậy là nạn nhân tiếp theo chính là tôi, chỉ có điều tôi sẽ chết ra sao? Cái chuyện này, tôi biết sẽ tìm được ở đâu. Còn việc hiện tại chính là xác định cuộc đối thoại gần đây tôi hay nghe thấy rốt cuộc có ý nghĩa gì?.

Nghe câu hỏi của tôi, Lâm bà bà trầm ngâm một lúc, rồi thở dài mà đáp "Chuyện đã tới nước này, ta sẽ kể cho con nghe một chuyện, mà ta đã chôn kín trong lòng hàng chục năm".

Tôi tròn mắt nhìn Lâm bà bà, vậy là bả vẫn còn giấu giếm tôi chuyện gì đó.

Giọng bả khi kể chuyện bắt đầu khàn đi, hơi thở cũng có phần hỗn loạn.

Năm xưa, sau khi vị pháp sư tiên nhân kia thi chuyển pháp thuật, thì một chuyện lạ kỳ đã diễn ra, những ngọn đèn cầy trên bàn phép đều bị một luồng gió lạ thổi tắt. Lâm bà bà và lão Phan sợ hãi rùng mình, tụi họ đồng thanh hỏi "Sao rồi tiên nhơn, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?".

Vị tiên nhân kia trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi đáp "Không xong rồi, thứ quỷ dị dưới đáy sông Hậu đã hấp thụ quá nhiều oán khí, nên công lực đã tăng lên rất nhiều lần, ta e rằng, bản thân ta cũng không phải là đối thủ của nó đâu đa".

"Vậy phải làm sao đây?".

Lâm bà bà gấp gáp hỏi, lão Phan đứng ở cạnh bên cũng lo lắng, chờ đợi câu trả lời.

Vị tiên nhân thở dài một tiếng, đáp "Chỉ có một cách duy nhất, chính là hiến tế".

"Hiến tế?".

Lâm bà bà vô thức hỏi, lão Phan khó hiểu cũng hỏi "Nhưng mà hiến tế cái gì?".

"Hiến tế một đồng nam, sanh ngày dương, tháng dương, năm dương, mạng hỏa"

Lời nói của vị tiên nhân vừa dứt, Lâm bà bà cùng lão Phan điêu đứng, tụi họ run rẩy hoảng sợ, hỏi "Vậy là phải giết người sao đa?".

"Không".

Vị tiên nhân lắc đầu, ổng bước tới một cái ghế gần đó, sau khi ngồi xuống liền nói "Không phải tụi ta giết người, mà người hiến tế kia phải cam tâm tình nguyện chết, pháp thuật này mới hiệu nghiệm".

Lâm bà bà ra vẻ thất vọng nói "Vậy thì coi như không rồi, tìm một người có ngày tháng năm sanh cùng mạng như vậy đã khó rồi, nay phải tình nguyện chết, thử hỏi có người nào mà muốn chết đây?".

Nghe có vẻ hợp lý, lão Phan liền gật đầu đồng ý, nói thêm vào "Đúng vậy, chuyện hiến tế này coi như đi vào ngõ cụt rồi".

"Chưa chắc đâu".

Vị tiên nhân nói trong giọng điệu bình thản, ổng nói thêm "Trên đời này, thiên biến vạn hóa, ta tin tưởng chỉ cần tụi ta quyết tâm tìm kiếm, nhất định sẽ tìm được".

Sau buổi tối hôm đó, tụi họ quyết định điều tra khắp thôn Trinh Phụ, tìm kiếm ai là người có mạng số như vậy.

Sau hai ngày tìm kiếm, cuối cùng họ cũng tìm được một thiếu niên, độ khoảng mười chín tuổi, bộ dạng có chút ốm yếu. Cậu ta tên là Đặng Phong, cha má mất từ lúc cậu ta mười hai tuổi, do không còn người thân nào hết, nên cậu ta phải tự nuôi lấy bản thân, trải qua bảy năm gian khổ, cậu ta tỏ ra trưởng thành hơn nhóm thiếu niên cùng tuổi.

Khi ngỏ ý về chuyện tế lễ, cậu ta lúc đầu nhất quyết không đồng ý, cũng bởi vì sống sót ngần đó năm, cậu ta hiểu rõ mạng sống quý giá tới cỡ nào.

Lâm bà bà cùng lão Phan khuyên mãi cũng không được, cuối cùng vị tiên nhân đành ra tay, ổng thuyết phục cậu ta suốt một ngày, kể cho cậu ta nghe những chuyện kinh khủng nếu không phong ấn quỷ sông, tai hại trước mắt chỉ là số nhỏ, nếu để lâu để dài nhất định sẽ còn kinh khủng hơn nữa.

Cậu ta nghe những lời này liền trầm tư suy nghĩ, do mất người thân từ nhỏ, nên cậu hiểu được cảm giác mất mát kia, vì vậy cậu liền đồng ý.

Buổi tế lễ sau đó diễn ra mau chóng, tới giờ phút này, Lâm bà bà vẫn không hiểu, tại sao vị tiên nhân luôn hỏi Đặng Phong cái câu "Con có suy nghĩ kỹ chưa? có nguyện ý không?".

Nghe xong câu chuyện Lâm bà bà kể, cùng lúc xâu chuỗi lại những cuộc đối thoại trước đó trong mơ hồ tôi đã nghe được, thì đúng thiệt là rất ăn khớp. Nhưng mà vẫn còn một chuyện tôi không hiểu, tới cuối cùng tại sao tôi lại có thể nghe được những lời đối thoại năm xưa? Hay đây chính là mưu kế của quỷ sông, nhằm khiến cho tôi tin tưởng chuyện của hiện tại sẽ giống như năm xưa, đồng thời nó đang vẽ đường cho tôi đi.

Không xong rồi, nếu là như vậy thiệt, thì chắc chắn kết cục của hiện tại sẽ không giống với kết quả năm xưa.

Hiện tại tôi phải làm sao đây, vị tiên nhân thì không có, người hiến tế cũng không có, mọi chuyện như thể đi theo manh mối, rồi cuối cùng bị ai đó bẻ gãy giữa đường.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy?".

Giọng của Nguyễn Thành Hiên vang lên, tôi cùng với Lâm bà bà rùng mình một cái, liền liếc mắt nhìn nhau mà đồng thanh đáp "Không có gì, chỉ là nói về bịnh hạ huyết áp thôi".

Tuy Nguyễn Thành Hiên vẫn còn mắt bự mắt nhỏ nhìn tụi tôi, nhưng mà anh ta vẫn thuận theo ừ ừ vài tiếng, rồi đưa cho Lâm bà bà gói thịt heo.

Lâm bà bà hướng tôi, ra hiệu không được kể chuyện lúc nãy cho Nguyễn Thành Hiên nghe, rồi cầm lấy gói thịt heo, nói "Thôi, ta xuống bếp nấu cho con nồi cháu thịt, ăn vô sẽ đỡ hơn".

"Vậy làm phiền bà bà rồi".

Lời tôi vừa dứt, Lâm bà bà liền một đường bước vào nhà bếp.

Nguyễn Thành Hiên đợi bả đi một lúc, rồi mới chầm chậm hỏi tôi "Rốt cuộc là hai người đang nói với nhau chuyện gì vậy đa?".

Nghe hắn hỏi, tôi định lấy lý do nào đó che đậy, nhưng mà sau khi suy nghĩ lại, tôi liền nói "Tụi tôi lúc nãy nói chuyện về quỷ sông".

"Bộ có manh mối nào rồi sao?".

Lời nói của anh ta tràn đầy hy vọng, tôi làm bộ ầm ừ vài tiếng rồi nói "Cách thì có đó, chỉ có điều anh phải tuyệt đối giữa bí mật đó đa".

Nguyễn Thành Hiên ngớ người ra nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, rồi vội vàng đáp "Dĩ nhiên rồi, cậu nói nhanh lên đi, tôi đang gấp gáp muốn biết đây".

"Thực ra thì cách này hơi khó, vào ngày rằm tháng này, lúc đó là thời điểm cực âm, quỷ sông sẽ hội tụ âm khí, lúc đó tụi ta có thể cảm nhận được vị trí của nó, chỉ cần dùng tầm đao đâm vào nó, chắc chắn nó sẽ bị phong ấn".

Tôi cố gắng suy nghĩ ra một câu chuyện hợp lý nhất có thể, không ngờ Nguyễn Thành Hiên vừa nghe liền tin là thiệt, anh ta gấp gáp hỏi "Rằm tháng này sao? Hổng phải là tối ngày mốt sao? Nhưng mà tầm đao là gì? Tụi mình có nó chưa?".

"Tầm đao là một cây đao khá nhỏ, được làm bằng thân cây dâu tằm, loại cây có thể trừ tà, diệt yêu ma, chỉ là hiện tại tụi ta không có, vì vậy phải tìm cho ra nó, mặt khác do đêm rằm chỉ còn hai ngày thôi, nên lại càng phải gấp gáp tìm cho bằng được, nếu để lỡ mất cơ hội này, tụi ta sẽ phải chờ tới đêm rằm tháng sau, lúc đó nói hổng chừng quỷ sông đã cực mạnh, ngay cả tầm đao cũng không thể phong ấn nó được".

Thực sự mà nói, tôi chỉ muốn tách Nguyễn Thành Hiên ra khỏi chuyện này, bởi vì mọi nghi vấn đều tập trung trên người anh ta, nếu loại kẻ nghi ngờ ra chuyện này, tôi tin tưởng chuyện Quỷ Sông mình có thể thuận lợi hơn để giải quyết. Không nằm ngoài dự đoán của tôi, Nguyễn Thành Hiên liền nói "Vậy thì chuyện tìm tầm đao cứ để tôi lo, cậu cùng với mọi người cứ ở đây chuẩn bị mọi thứ cho tốt đi"

Nói rồi, anh ta liền rời đi, cái hành động này của anh ta càng khiến cho tôi cảm thấy anh ta có vấn đề.

"Thằng Hiên đi đâu mà như ma đuổi vậy?".

Giọng của Lâm bà bà vang lên ở phía sau, làm dòng suy nghĩ của tôi bị dứt đoạn, tôi cười cười nói "Chỉ là anh ta muốn tìm kiếm tầm đao thôi".

"Tầm đao?".

Lâm bà bà vừa ngồi xuống cạnh tôi, vừa ngạc nhiên hỏi, tôi chậm rãi kể lại toàn bộ câu chuyện.

Sau khi nghe xong, bả ra vẻ khó hiểu hỏi "Tại sao con phải làm như vầy? Rốt cuộc là có dự tính gì rồi".

"Thiệt ra một mặt con muốn cách li kẻ bị nghi vấn như anh Hiên ra khỏi kế hoạch của tụi ta, mặt khác con muốn dùng khoảng thời gian hai ngày này điều tra coi thử, rốt cuộc thì chúng ta đã bắt đầu sai từ lúc nào".

Lời của tôi vừa dứt, Lâm bà bà đột nhiên bày ra bộ mặt lo lắng, nói "Tình trạng hiện tại của con không ổn lắm, nếu còn vướng vào chuyện này nữa, ta e là.. ".

"Không sao đâu".

Tôi chen ngay vào câu nói còn dang dở của Lâm bà bà, trầm giọng nói thêm "Thực ra bịnh hạ huyết áp chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn trước mắt, chính là làm sao để diệt trừ quỷ sông".

Những lời tôi nói, Lâm bà bà đều hiểu hết, nhưng mà tôi luôn cảm thấy bả vẫn không đồng tình với chuyện này.

"Kẻng".

Âm thanh vật kim loại rớt xuống đất, vang lên giòn giã, tụi tôi liền quay về phía đó.

Ở trong gian bếp, trong ánh sáng mờ tối tỏa ra của ánh sáng mặt trời buổi chiều tà, một con vật đen huyền với đôi mắt sáng rực đang nhìn chằm chằm vào tụi tôi.
Bình Luận (0)
Comment