Khi người bạn ngồi bàn của cô, Trương Tiêu xách cặp sách đi tới, liền thấy tiểu bánh bao manh manh ngồi cạnh đang chăm chú ngồi cắn đầu bút nhíu mày.
Đến gần mới thấy quyển vở của Sở Từ đầy chữ, đều là các bước làm bài tập.
Đặc biệt đối với Trương Tiêu, người không thể nào học được những chương trình trường học an bài, thoạt nhìn qua cũng giống như xem thiên thư, thật là xem đến đầu óc choáng váng.
Cuối cùng đặt cặp sách lên bàn, Trương Tiêu đến gần Sở Từ nói, "Đây là bị ban sáu chúng tôi khơi mào hứng thú với học tập sao?"
Hơn nữa phần lớn những câu hỏi trong vở kia đều là kiến thức cao nhất, cao nhị, bộ định học lại từ đầu sao?
"Cũng không đúng a, tôi nghĩ ban chúng ta cũng không có học tập nha." Trương Tiêu chống cằm, ngón tay trắng nõn đáp trên mặt, móng tay sơn màu đỏ phá lệ chói mắt.
Sở Từ tay viết hơn đốn, nghiêng đầu nhìn Trương Tiêu, đôi mắt sáng lấp lánh, thanh triệt xinh đẹp, nghiêng đầu nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Đột nhiên cảm thấy hẳn nên học tập thật tốt, mỗi ngày tiến về phía trước."
Biểu tình của Trương Tiêu hơi ngây ngốc, sau đó phụt cười, không nhịn được nhéo gương mặt Sở Từ.
"Sao lại dễ thương như vậy a?" Trương Tiêu nhướng mày cười, "Cũng không biết đám người ban nhất nghĩ gì, cậu đáng yêu như vậy, tại sao bọn họ không có xấu hổ đi khi dễ chứ?!"
Sở Từ chớp mắt, cũng không để ý tới việc bị Trương Tiêu nhéo má, suy nghĩ một chút, sau đó khẳng định nói, "Có thể trước kia mình không được nhiều người thích lắm."
"Xuy..." Trương Tiêu nghe vậy liền rút tay về, "Nghe bọn họ nói bậy, cái chủ nhiệm của bọn họ chính là khinh thường chúng ta, tổng cảm thấy loại phú quý gia đệ tử như chúng ta sớm muộn cũng có ngày suy tàn, nói thật, chúng ta không cần phải quản bọn họ, yên tâm, ở ban sáu, Tiêu tỷ tỷ sẽ bảo vệ cậu."
Sở Từ không nhịn được cũng cười, liền thấy Trương Tiêu ngồi thẳng mình, duỗi chân dài nói tiếp, "Tiêu tỷ tỷ của cậu cả ngày ở nhà bị quản lung tung đến rối loạn chương trình học, cậu hảo hảo học tập cũng tốt, giúp Tiêu tỷ tỷ vả mặt cái chủ nhiệm kia, tốt nhất là đem ai kia, tên Diệp gì đó cấp áp xuống."
Nói xong Trương Tiêu giơ tay lên làm động tác vả mặt, mang theo một tia tiêu sái.
Chú ý tới Sở Từ vẫn luôn để ý tới chân mình, trương Tiêu hơi nhướng mày, hai chân gác lên nhau, đáy mắt mang theo ý cười, "Thế nào? Hâm mộ à?"
Nhắc tới vấn đề này, Sở Từ biểu tình rùng mình, nghiêm túc nói, "Tớ cảm thấy chân tớ còn kém như vậy hơn mười centimet."
Nói, tiểu cô nương còn tỉ mỉ khoa tay múa chân, manh không chịu được.
Trương Tiêu cười ra tiếng, ánh mắt đánh giá bộ dạng nhuyễn manh của Sở Từ, hơi dừng một chút sau đó giơ tay xoa đầu cô, vẻ mặt "từ ái" nói, "Không sao, cậu vẫn có thể cao thêm mà."
Sở Từ:...
...
Tác giả có lời muốn nói: Tân một ngày, phiếu phiếu nhắn lại, sớm an các bảo bảo
Tấu chương xong.