Quỷ Súc Nam Thần, Sủng Lên Trời!

Chương 4

Trà Bạch bất mãn: [Ta cực kì đáng tin cậy!]

Sở Từ nháy con ngươi vẻ mặt chân thành: "Ta tin."

Trà Bạch tổng cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, trước mặt là Sở Từ ngoãn ngoãn, ký chủ nhà nó hẳn phải là một nhuyễn manh muội muội ngoan ngoãn đi, đúng, nhất định là như vậy!

......

Mấy ngày sau ở trong bệnh viện, Sở Từ đều không nhìn thấy Sở phụ Sở mẫu hay là Lục Tấn đến đây.

Trừ bỏ hằng ngày, đến lúc uống thuốc sẽ có y tá tới kiểm tra, chỉ có trợ lý của Sở phụ là đến một lần.

Ở vị diện này, Sở Từ mới chỉ có mười bảy tuổi, đang học cao tam, thành tích ở trường không tốt lắm, bất quá bởi vì quan hệ với Sở gia cho nên trường học hận không thể đem cô lên.

Cho đến khi Sở thiếu gia xuất hiện, tuy thái độ của lãnh đạo trường học không có biến hóa, nhưng chỉ là có vài đồng học thái độ lại thay đổi, sau lưng nói xấu nguyên chủ, còn bị nguyên chủ nghe thấy vài lần, đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Sở Từ đối với Lục Tấn ngày càng ganh ghét, cũng càng không muốn đến trường học.

Thân thể nguyên chủ nhu nhược yếu đuối, Sở mẫu trước kia bên trong lòng cũng đau, thấy Sở Từ cự tuyệt không đi tới trường học liền cũng không bắt cô đi nữa.

Nhưng hiện tại không giống nhau, Sở phụ vì muốn giáo huấn cô nên mua một căn hộ ở gần trường học, không cho phép cô quay về Sở gia, nếu cô vẫn tiếp tục chấp mê bất ngộ* nói, phỏng chừng hậu quả sẽ ngày càng nghiêm trọng.

*chấp mê bất ngộ: Cứ giữ sự mê muội mà không tỉnh ngộ, ý nói cứ giữ sự sai quấy của mình, không chịu sửa đổi. 

Đi vào phòng bệnh của Sở Từ, trên mặt vị trợ lý kia tuy rằng bình rĩnh, nhưng trong lòng có phần bồn chồn, kỳ thực đi theo Sở phụ nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng biết được tính tình của vị đại tiểu thư này.

Tuy rằng cô không có làm ra việc gì quá xấu, nhưng nếu mai sau lớn một chút, bắt đầu có thủ đoạn, lại mượn thế lực của Sở gia, không biết có thể trở thành tai họa của Sở gia không.

Cho nên đối với mệnh lệnh của Sở phụ, trong lòng cậu ta âm thầm trầm trồ khen ngợi, rồi lại có chút phòng bị, nhưng tuy nhiên, cảnh tượng khóc lóc la lối trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.

Sở Từ chỉ ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ do bệnh mà trở nên tái nhợt, đôi môi căng mọng cũng có chút trắng bệnh, nhu nhu thuận thuận giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mái tóc đen dài thả xõa trên vai.

Thoạt nhìn ngoan ngoãn, an tĩnh, giống vật nhỏ mềm mại đáng yêu, không có bất luận động tĩnh, vô tình làm cho ai nhìn thấy cũng đều sinh ra cảm giác thương cảm đau lòng.

Tâm trợ lý hơi mềm nhũn, sau đó đưa cho Sở Từ một phong thư.

"Tiểu thư, phí sinh hoạt mỗi tháng đều ở trong này, mật khẩu là sinh nhật của tiểu thư..... Uy, tôi nhiều lời một chút, kỳ thực Sở phu nhân không phải không cần tiểu thư, tiểu thư là hài tử Sở gia, thiếu gia cũng là hài tử Sở gia, hơn nữa thiếu gia cũng chịu nhiều gian khổ, trong lòng phu nhân tự nhiên sẽ có áy náy, tiểu thư cứ làm như vậy sẽ khiến phu nhân đối với hai người cư xử khó khăn, tiểu thư không cần ương bướng, Sở tổng đương nhiên sẽ không bỏ mặc tiểu thư."

Sở Từ cầm phong thư màu vàng nhạt, hướng mắt về phía trợ lí, có chút ngoài ý muốn khi nghe cậu ta nói những lời này, khóe môi cong lên, ngoan ngoãn gật đầu, "Được, tôi biết rồi."

Không làm ầm ĩ, thoạt nhìn thật là một đứa trẻ ngoan.

Trợ lý cảm thán một tiếng, nói xong mọi chuyện, lúc sau đứng dậy rời đi.

Y tá chờ bên ngoài lúc này mới tiến vào, trong tay là thuốc của Sở Từ, liếc mắt một cái rồi quay lại đóng cửa, đi đến trước mặt Sở Từ, thuần thục kiểm tra thân thể của cô.

"Cô hiện tại cần phải tĩnh dưỡng, có chuyện gì thì tốt nhất xuất viện rồi bàn lại."

....

Bình Luận (0)
Comment