Tĩnh dưỡng liên tiếp mấy tháng, mặt khác Sở Từ thật ra không có cảm giác quá lớn.
Chính là cảm thấy ca ca nhà mình trốn việc ngày càng thường xuyên thuần thục, các loại lí do, cũng không biết bệnh viện có thể hay không trừ tiền lương của hắn.
Quyển sách đặt trên đùi, trong tay cầm bút, dựa vào lòng ngực Lục Tấn, cảm nhận được bên hông có một bàn tay, tay kia hắn cầm điều khiển TV.
Vì Sở Từ học tập mà ánh đèn hơi chiếu xuống, cô không được tự nhiên vặn vẹo thân mình, lên án, "Ca ca, anh không thể thành thật một chút sao? Anh quá dính người."
Dính người?
Cái nhất dính người kia, công phu trả đũa cũng thật lợi hại.
Lục Tấn nâng mí mắt, đặt cằm lên đầu Sở Từ càng thêm ý xấu đè ép, kỳ thực hắn cũng không thấy, hơn nữa âm thanh TV không thể nhỏ, chỉ là muốn cùng tiểu cô nương ở bên nhau thôi, nghe vậy cười một tiếng, không chút để ý nói, "Anh không quấy rầy em."
Sở Từ hừ một tiếng, đầu hướng lên cằm hắn, động tác mang theo tia bất mãn, thiếu chút nữa làm Lục Tấn cắn phải đầu lưỡi.
Con ngươi Lục Tấn hơi mị, màu đen sâu thẳm như đại dương hơi quay cuồng, "Từ Bảo nói ai dính người?"
"Anh dính người."
"Vậy người mấy ngày nay sinh bệnh khó chịu cả ngày muốn ôm một cái là ai?"
Sở Từ:...
Cô cẩn thận nghĩ lại tình huống lúc đó, sau đó chính đáng nói.
"Là anh!"
Trợn mắt nói dối, tiểu hỗn đản.
Lục Tấn không nhịn được giơ tay đánh mông Sở Từ, cúi đầu cắn một ngụm vào khuôn mặt, thời điểm cô bất mãn xoay người muốn đẩy hắn ra, liền nhân cơ hội chuyển từ gương mặt sang khóe môi Sở Từ.
Nhìn đến cánh môi tiểu cô nương đều nhiễm một tầng thủy nhuận ướt át, mới cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu, mắt kính cũng không che được sự thỏa mãn nơi đáy mắt hắn.
Nhìn vẻ mặt Sở Từ bất mãn, Lục sói xám vừa mới thỏa mãn tạm thời chiều ý trấn an cảm xúc tiểu cô nương, "Ân, là anh dính người."
Chờ đến lúc tiểu cô nương thi đại học xong, thành tích học kỳ hai cao tam vẫn khủng bố như vậy.
Đứng đầu toàn tỉnh, hơn nữa điểm số còn cao hơn mười lần so với người đứng thứ hai.
Mọi người đến trường học để xem kết quả, nhìn đến của Sở Từ đều bị chấn kinh, đặc biệt là nguyên bản nhất ban được xưng cả ngày hết sức chuyên chú học tập, nhìn đến còn không biết giấu mặt đi đâu.
Sở Từ không cùng bọn họ so đo, biết được kết quả liền rời đi.
Sau khi thị Nhất Trung cải cách, đối tượng là Lý Tương Mỹ dẫn học sinh đi trên con đường bất chính, bị cách chức rồi tiến hành phê bình giáo dục.
Từ đó, đối với phẩm chất đạo đức của học sinh đều được thị Nhất Trung đặt lên hàng đầu, rốt cuộc người xấu không đáng sợ, đáng sợ chính là một cái người xấu mà thông minh.
Chủ nhiệm lớp Sở Từ, Dương Tĩnh Hàm cũng vì chuyện này mà được ban lãnh đạo coi trọng, hơn nữa trình độ kiến thức của nàng không tồi, lại biết vì học sinh suy nghĩ, cũng đã chịu trọng dụng.
Mà Lý Tương Mỹ lại không có vận khí tốt như vậy.
Bị Sở gia cáo buộc lên tòa án, bởi vì các loại tội danh bồi thường phạt tiền tích tụ toàn bộ bị thu lại, hủy tư cách giáo viên, mỗi ngày thất hồn lạc phách không biết con đường kế tiếp của chính mình đi như thế nào.
Cuối cùng ở thị Nhất Trung giăng đèn kết hoa khi biết được thành tích đại học của Sở Từ, dạy học và giáo dục hơn phân nửa cuộc đời, bà ta mới hiểu được chỉ vì ích lợi chính mình mà đối với học sinh đó làm cái gì, bà làm như vậy rốt cuộc sẽ đối với học sinh ảnh hưởng như thế nào.