Quỷ Súc Nam Thần, Sủng Lên Trời!

Chương 92

Tiểu cô nương vẫn chưa tỉnh ngủ, cả người rúc vào trong lồng ngực hắn, xung quanh đều là hơi thở ngọt ngào của nàng, vốn dĩ ôm nàng ngủ một giấc cũng đã đủ để cho nhân tâm vượn ý mã, nhưng nàng lại cố tình cọ cọ trong lòng ngực ngắn hết bên này tới bên kia, còn mang theo vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Trước kia Văn Cảnh không có cảm giác gì, nhưng hiện tại hắn thừa nhận hắn là cầm thú, được chưa?

"Ngô?" Đáy mắt Sở Từ mở to, nhìn vào khuôn mặt Văn Cảnh không chớp mắt nói, "Đây là muốn thân thân sao?"

Tiểu cô nương quả thực không nghĩ cho hắn một đường sống.

Ánh mắt Văn Cảnh đảo nhìn xung quanh, cảm nhận được tiểu cô nương nghiêng người hôn một cái lên má hắn.

So với quá khứ mà nói, cuộc sống hiện tại thực sự quá mơ mộng, với cả tiểu cô nương này, sự ngọt ngào cũng sắp biến thành bong bóng.

Nó khiến hắn ngày càng không muốn trải nghiệm lại sự cô tịch bị xa lánh của quá khứ.

Bởi vì có Văn Cảnh xuất hiện, dạo gần đây Sở Từ vô cùng yên tĩnh.

Ngay cả khi người của Bất Lạc Sơn bị thương, cũng không ai dám tới nói ra.

Huống chi bọn họ vốn dĩ tin rằng Sở Từ đã bị yêu vật chiếm giữ, làm hư hỏng thánh vật, nhưng vừa tìm tới của, kết quả Văn Cảnh tôn giả, người bảo hộ thánh vật luôn đi theo tiểu cô nương, một bộ dáng luôn muốn bảo vệ nàng, bọn họ cũng không bị thần kinh mà tự mình đi rước phiền toái vào người.

Hơn nữa, ngày thường ngay cả chưởng môn cũng không dám tuỳ ý tới làm phiền sự yên tĩnh của Văn Cảnh, Sở Từ một bên tu hành, hai người ở nơi thanh tĩnh này một thời gian khá lâu.

Thời gian tu tiên trôi qua rất nhanh, Sở Từ thân thể ban đầu gầy gò nhỏ bé, giờ đây cũng dần dần đầy đặn hơn, càng thêm thanh lệ động lòng người, mà Văn Cảnh cũng dần lộ ra bản chất cầm thú của mình.

Khi tiểu cô nương không có việc gì liền rất thích ôm vào lòng ngực hôn bên phải rồi bên trái, còn cố tình tỏ ra một bộ dáng ta không làm phiền ngươi tu luyện.

Mọi đồ vật trong nhà, cũng như quần áo của Sở Từ đều được thay đổi hoàn toàn, rốt cuộc Văn Cảnh vẫn là một lão yêu quái sống ngàn năm, nội tình đích xác rất phong phú.

Mà bởi vì tu vi của Sở Từ không có tiến triển lớn, cho nên gần đây lại hứng thú chuyển sang nghiên cứu linh thạch, linh phù. Bàn tay nhỏ bé trắng nõn cầm lấy cây bút được làm bằng mặc ngọc, chuyên chú vẽ lên lá bùa màu vàng.

Văn Cảnh ở cách không xa, ăn mặc một thân bạch y với hoa văn lam sắc, mái tóc được buộc gọn bởi ngọc quan, lười biếng nhìn Sở Từ, một tay khác dịu dàng vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng.

Thỉnh thoảng lại hơi kéo sợ tóc của Sở Từ một chút, muốn thu hút sự chú ý của nàng, lại bởi vì cảm thấy Văn Cảnh có chút phiền phức, nàng quay ra cầm theo lá bùa mới viết xong dán lên người hắn.

Văn Cảnh chỉ cảm thấy một cỗ linh lực quen thuộc ở trong cơ thể tân loạn, hắn hơi nhướng mày, nhưng lại không ngăn cản, đảo mắt muốn nhìn xem tiểu cô nương muốn làm cái gì.

Sau đó đột nhiên thân mình hắn trở nên nhẹ bẫng, tầm nhìn trở nên rất ngắn, cảm giác quen thuộc làm Văn Cảnh sững lại, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của tiểu cô nương.

Văn Cảnh:...

Nhìn tiểu mao đoàn đã lâu không được thấy, Sở Từ cười đến vui vẻ, đôi mắt mị lên, "Thật sự có tác dụng a?"

Tiểu hỗn đản.

Đem bùa chú trên người mình phá vỡ, Văn Cảnh liền kéo tiểu cô nương lại, định giáo huấn lại nàng, đột nhiên thân mình hắn cứng đờ, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn về một hướng nào đó.

Sở Từ giương mắt nhìn hắn, sau đó bất ngờ cảm nhận được toàn bộ Lăng Nhất tông bị chấn động, một tiếng vang vô cùng lớn truyền đến.

Văn Cảnh ôm Sở Từ đứng dậy, sửa sang lại quần áo, lúc này mới mở miệng, "Thánh vật xảy ra chuyện rồi."
Bình Luận (0)
Comment