Quy Tắc Của Nàng Lọ Lem

Chương 5

Bất kể có phải là mơ hay không, thì bảy ngàn ba trăm đồng cũng đã vào tay cô rồi, chỉ có tiền tới tay mới khiến người ta thỏa mãn nhất. Ngày hôm sau, An Lan lập tức cầm số tiền này đi đóng học phí, rồi lại mua một chiếc điện thoại tầm trung, số còn lại thì gửi vào ngân hàng. Từ nhỏ đến lớn cô đã biết được tầm quan trọng của tiền, cũng biết tiền đến không dễ, nên cô có sự cố chấp khác người đối với tiền, không nỡ phung phí một phần.

Điều kiện của ký túc xá đại học sư phạm W cực tốt, bốn người ở một phòng, có vệ sinh trong, tầng dưới là bàn tầng trên là giường, còn được lắp máy điều hòa nữa. Cô đến sớm nhất, đem chăn đệm vừa được phát ra phơi ngoài ban công, rồi tự mình quét dọn một lần. Đến khi những người bạn cùng phòng và phụ huynh đến, chỉ cảm thấy trong phòng tỏa ra làn hơi mát mẻ, phòng đã được quét dọn sạch sẽ. Ngẩng đầu lên xuyên qua mùng treo màu trắng, thấy An Lan yên tĩnh ngồi trên giường nghe nhạc, cô nhẹ nhàng hi một tiếng chào hỏi bọn họ.

Mọi người hàn huyên đôi ba câu khách sáo, An Lan lại tiếp tục nghe nhạc, lật giở cuốn Cổ Linh Toàn Tập thuê ở trong tiệm sách cạnh trường.

Vào tháng chín, cơn nắng nóng vẫn chưa đi, trời oi bức đến phiền muộn. Xuống lầu ăn cơm, cô đứng trước bảng thông báo tìm người dạy kèm tại nhà. Suất gia sư lúc trước cô vẫn sẽ làm tiếp, thằng bé ấy rất thích cô. Cô kiểm tra danh sách chương trình học, xem thời gian có thể lo thêm một suất nữa không, đột nhiên liếc nhìn thông báo tìm gia sư dạy kèm vật lý lớp mười, tiền lương hợp lý, liền không chút do dự xé xuống. Khóa học cô giỏi nhất là vật lý, chỉ là vì làm theo nguyện vọng mà chuyển đến lớp toán, nhưng cô cũng khá thích toán học.

Sau khi An Lan gọi điện, xác định vào trưa sẽ đến nhà học sinh xem sao. Cô đã quen với đường nơi đây rồi, nhưng vì để không đến trễ mà cô đã ra khỏi cửa sớm hơn giờ hẹn một tiếng. Bên ngoài trời nắng chang chang, mặt trời tỏa nắng nóng vô cùng, đợi đến khi cô đến nơi thì đầu đã đầy mồ hôi. Cô đứng ở cửa lôi khăn giấy ra lau sạch mồ hôi trên mặt trên cổ mình, xong lại sửa sang tóc tai, lúc này mới nhấn chuông cửa. Ở đây đều là những tòa nhà chọc trời, chắc hẳn cũng là một khu xa hoa. Không để cho cô kịp nghĩ nhiều, đã có một người phụ nữ mở cửa thay cô, qua một hồi quan sát tùy ý, trong mắt hai bên đều khá là hài lòng. An Lan cất tiếng chào hỏi, điều hòa trong phòng mở vừa đủ, rất thoải mái. Cô vào phòng sách, có một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn ngồi gục bên bàn, xoay bút bi trong tay, trên mặt có vẻ mất hứng.

"Từ Hiểu Nhược, cô giáo đến rồi này, mau lại đây ngồi đi, có gì không hiểu thì đem ra." Người phụ nữ đi đến gõ cửa, đặt một ly nước đá xuống trước mặt An Lan, An Lan nói cám ơn.

Từ Hiểu Nhược không nhúc nhích, vẫn tiếp tục nằm bò ra bàn, dáng vẻ uể oải, "Đến thì đến thôi."

Người phụ nữ có vẻ không vui, An Lan quay đầu mỉm cười nói, "Để cháu. "

An Lan ngồi  bên cạnh cô bé, rút vở bài tập của cô bé ra, vừa lật xem tập đề cô bé làm sai ở trước mặt, lại thỉnh thoảng bắt chuyện với em ấy. Cô nói không nhanh không chậm, giọng dịu dàng, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, vô cùng êm tai. Cô cười bảo, "Em làm tốt lắm, rất nghiêm túc."

Cuối cùng thì Từ Hiểu Nhược như tìm được đề tài chung, không khỏi dẩu môi, "Em ghét lý nhất, nhưng mẹ không cho phép em bỏ, bà ấy bảo học lý mới có nhiều đầu ra."

An Lan cười, "Chị đã nói với mẹ em rồi, thành tích các môn toán anh sinh của em cũng không tệ, chỉ có môn vật lý là hơi yếu, mạnh lịch sử, địa lý thì rất kém, rất giỏi tin học, đúng không?"

"Ừm..." Từ Hiểu Nhược có chút ngại ngùng, mỗi một đứa trẻ đều cần được quan tâm săn sóc, chỉ trong nháy mắt, Từ Hiểu Nhược đã có cảm giác thân thiết với An Lan hơn, "Địa lý của em kém lắm, kinh độ vĩ độ rồi hướng gió gì đó không biết một chữ nào. Em ghét địa lý cũng như vật lý vậy đó! Thi học kỳ lần này của em chỉ được 59 điểm môn lý thôi."

Dáng vẻ cô nàng phát cáu lại trông rất đáng yêu. An Lan ừ một tiếng, "Vậy thì thế này nhé, vật lý và địa lý của chị không tệ, để chị dạy thêm cho em trước, xem em dễ tiếp thu ở mặt nào hơn, dù sao cũng chỉ mới khai giảng, có thể đổi văn học vật lý lại lần nữa mà, đến lúc đó chị có thể bàn bạc thêm với mẹ em, được không?"

"Thật thế ư?" Từ Hiểu Nhược cười, nghiêm túc nghe An Lan giảng vật lý, từ hồi trung học An Lan đã say mê vật lý rồi, có lúc tĩnh tâm giải đề vật lý cũng có thể tự tiêu khiển, cô lấy mấy đề bài cô bé chưa hiểu ra giảng điểm chính cho cô bé, cô nói năng mạch lạc rõ ràng, vốn Từ Hiểu Nhược cũng không phải là đứa trẻ ngốc, vừa nghe cô nói thế, liền cảm thấy có mấy phần thú vị.

"Thực ra thì bộ đề này không khó, đúng không?"

"Vẽ thế này hả chị?"

"Đúng thế."

"Hình như cũng không khó lắm..." Từ Hiểu Nhược nhếch môi, "Do ông thầy lớp chúng em giảng khó hiểu quá, nên em mới không hiểu gì."

"Sau này có chỗ nào không hiểu thì có thể đến hỏi chị." An Lan lại tiếp tục giải bài với cô bé thêm hai tiếng nữa, thấy thời gian đã đủ liền đứng dậy tạm biệt, "Nếu còn muốn học địa lý nữa thì lần sau chúng ta sẽ làm nhé?"

"Để em xem nào, vật lý rồi, dù sao địa lý thi cũng đậu, sau này em không cần gặp lại nó nữa. Nhưng dù là khoa xã hội thì vẫn phải học vật lý thêm một năm nữa, ừm, quá thiệt thòi..." Cô bé cười, "Cô giáo, em cảm thấy mình có tương lai rồi."

Lúc An Lan đi, người phụ nữ trò chuyên đôi câu với cô, rồi đặt vào trong tay cô tám mươi đồng thù lao hôm nay, híp mắt cười nói, "Sau này giao Hiểu Nhược lại cho cháu."

An Lan gật đầu, "Cám ơn dì, tạm biệt dì."

Buổi tối, chủ nhiệm lớp chủ trì mở cuộc họp lớp khai giảng, cơ bản là tự giới thiệu sơ về bản thân, rồi hứa hẹn vài câu chăm chỉ cần cù với chủ nhiệm. Vì cần có ủy an tạm thời, mà An Lan lại có thành tích đứng đầu lớp nên tạm thời được đội lên cái mũ ủy viên học tập. Sau khi về ký túc xá, có thể do An Lan nhạy cảm mà cảm thấy có ai đó rất không thoải mái với ủy viên học tập là cô, cô chỉ cười với cô ấy một tiếng, cũng không tiếp lời.

Chương trình đại học dễ hơn hai cấp trung học nhiều, dù cô nhận hai suất gia sư thì vẫn còn dư thời gian, một bên dạy vào hai tư sáu, một bên dạy ba năm bảy và chủ nhật. An Lan mua một chiếc xe đạp, ngày ngày ăn tối xong là ra ngoài, sau đó đúng khoảng tám giờ sẽ về làm bài tập. Trong mấy tuần vừa khai giảng đó, luôn có rất nhiều hoạt động chào đón sinh viên mới, nhưng An Lan không hề tham gia, bạn cùng phòng không khỏi tò mò, hỏi cô đã đi đâu, An Lan cười nói, "Dạy thêm."

Đối với hai chữ này, có người ghen tỵ, không ngờ nhanh như thế đã tìm được việc làm thêm, cũng có người khinh thường, chỉ có người cần tiền gấp mới phải nhanh chóng đi dạy thêm như thế, ngay cả cơ hội nghỉ ngơi hít thở cũng không có.

Mấy bạn cùng phòng đều có biệt danh, Tiểu Cửu, Công Chúa, Phi Phi. Vì sao lại lấy biệt danh này, An Lan không hề hỏi nhiều, cô chỉ biết Tiểu Cửu là một cô gái mặt tròn, suốt ngày đòi giảm cân, Công Chúa là một mỹ nữ, cao ngạo hà khắc, Phi Phi đầu nhỏ, rất thích làm nũng. Hình như Công Chúa luôn có địch ý với cô, lúc này nghe thấy cô đi dạy kèm tại nhà, không khỏi đưa ra một vài ví dụ vì làm gia sư mà bị vất xác nơi hoang dã, trước hiếp sau giết. An Lan nghe xong cũng không nói gì, chỉ cười cười, lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Thời gian hai ngày cuối tuần dạy kèm đổi thành buổi chiều, buổi chiều quá nóng, hơn nữa cô cần phải đi mua giày, đi xe đạp không có chỗ để cất. Vậy là bèn ngồi xe buýt đi, lúc xuống xe ở trạm xe buýt còn cách nhà Từ Hiểu Nhược một đoạn nữa, cô che dù bước đi chầm chậm, đột nhiên có một chiếc xe chậm rãi đi qua người cô, cô vội nhích vào trong. Nhà của Từ Hiểu Nhược ở tầng hai lăm trong cao ốc, lúc cô đứng đợi thang máy thì phát hiện có một người đàn ông đến đứng bên cạnh, người đàn ông đó xoay người sang gật đầu với cô, trong đôi mắt dài hẹp là tia cười nhạt, "Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Người này, chính là người đàn ông đồng minh hôm đánh bài đó, chia cho cô bảy ngàn ba. Cô hơi lúng túng, khẽ nghiêng đầu đi, trong lòng đang nghĩ nên quay đầu đi làm như không nhận ra, hay nên chào hỏi như thế nào. Cô khẽ mím môi, "Chào anh."

Đợi một lúc, thang máy đã đến, người đàn ông đi đầu nhấn nút 25, cô thầm nghĩ, thật đúng là trùng hợp đó. Quả thật trùng hợp, hai người cùng lên một lầu, lại cùng đến một nhà. Người đàn ông hỏi, "Cô đến đây?" 

"Dạy kèm, còn anh?"

"Họ hàng."

Chuông cửa vang lên, cánh cửa bật mở, chủ nhà bước ra mở cửa, gọi tên anh, "Thành Du."
Bình Luận (0)
Comment