"Liên quan gì đến tôi?" Một câu hỏi không hề mong đợi một câu trả lời thoả đáng, nghe cực kì ngầu, cực kì thần thái. Mặc dù vậy nhưng nó lại khiến cho gương mặt thanh thoát của Thẩm Tuyết Ly cứng ngắc lại mất vài giây.
Câu hỏi này chẳng đúng trọng điểm gì hết!
Đó là phản ứng đầu tiên của Thẩm Tuyết Ly sau khi tiêu hoá xong. Cô ta đã chuẩn bị đủ 36 cách để đối phó với màn chất vấn sắp tới của Thẩm Nhĩ Dạ, thế nhưng đối với trường hợp này, cô ta cũng không biết nên trả lời thế nào.
"Nhưng tui vừa mới cướp chồng chưa cưới của đằng ấy đó! Bộ đằng ấy không muốn lao vào bóp chết tui hay sao!?" Cô ta cũng không thể nhào lên nói như vậy được. Thẩm Tuyết Ly tin rằng cô ta và Tô Thập Vũ mới là cặp thanh mai trúc mã yêu nhau sâu đậm nhất, Thẩm Nhĩ Dạ mới là đại tiểu thư kiêu ngạo tự phong mình làm bạn gái của y.
Thẩm Tuyết Ly suy nghĩ chuẩn logic của người thường cho nên khi thấy biểu cảm của cô ta hơi cứng lại, Thẩm Nhĩ Dạ mới nhận ra hình như cô đã đi theo logic của người xuyên không rồi.
Người bình thường khi biết bản thân bị bạn tri kỷ và người trong mộng phản bội chắc chắn sẽ đau đớn, sẽ tức giận, sẽ gần như mất hết lý trí, nhưng Thẩm Nhĩ Dạ bây giờ, đến một tia cảm tình đối với Tô Thập Vũ cũng không còn nữa.
Đau buồn ư?
Không. Cô từ lâu đã biết đến địch ý của Thẩm tuyết Ly dành cho mình.
Phẫn nộ ư?
Không hề. Cô không có kì vọng gì với Tô Thập Vũ, hai người họ ở bên nhau, tại sao lại phải nổi giận?
Ngoài hơi tiếc nuối ra thì cũng chẳng còn gì khác. Cảm giác giống như cô khổ công nuôi béo một con lợn để rồi bị kẻ khác xẻo thịt mất ấy.
Kiếp nữ phụ là vậy mà, nam chính luôn luôn được nữ phụ thanh mai tận tình chăm sóc, nuôi dưỡng, nhưng chỉ cần nhân vật nữ chính lên tiếng, hắn sẽ quay đầu cái rụp.
Tạm biệt nữ phụ thanh mai trung tình, chúng ta mãi mãi là quá khứ nhé~
Từ đó nữ phụ nghiễm nhiên trở thành đá kê chân thôi...
Thế nhưng, nữ phụ Thẩm không phản ứng theo kiểu tự vả, cô phủ sạch mối quan hệ giữa mình và Tô Thập Vũ một cách phi logic.
Mà Thẩm Tuyết Ly thì sao, người ta đã chính miệng phủ nhận mối quan hệ rồi, cô ta nào còn lí do để dính lấy?
Màn drama nữ chính bị nữ phụ đánh ghen rồi nam chính đến bênh vực nữ chính, cuối cùng đi hủy hôn với nữ phụ không hề xảy ra. Cả một vở kịch mà Thẩm Tuyết Ly dày công dựng nên cứ như thế đi đến hồi kết, không cao trào, càng không có kịch tính, cuộc nói chuyện giữa hai người họ nhạt hơn cả đường tình duyên của Thẩm Nhĩ Dạ.
"Nhưng cậu không giận sao?"
Thẩm Nhĩ Dạ mặt không cảm xúc. Giận cái *** ấy mà giận.
"Thẩm Tuyết Ly, chúng ta trước giờ vẫn luôn hiểu ý nhau. Tại sao không thể để cho tôi sống dễ hơn một chút?" Cô thở dài nhìn Thẩm Tuyết Ly vẫn cố câu thêm giờ, "Nếu như đã vốn không có tình cảm mà cứ phí hoài tuổi xuân vào những việc không đáng như vậy, cô không thấy mệt mỏi sao?"
Đáy mắt Thẩm Tuyết Ly hơi đờ đẫn. Cô ta hiểu ý của Thẩm Nhĩ Dạ, còn hiểu rất rõ là đằng khác, nhưng đồng thời cô ta cũng không dám chắc. Bởi vì nếu như câu nói này thực sự mang những hàm ý theo cách hiểu của cô ta, thì Thẩm Nhĩ Dạ này... không đơn giản như vậy!
Nhưng như vậy thì đã sao, Tô Thập Vũ là của cô ta, từng cử chỉ, nét mặt, đến quan điểm suy nghĩ đều là theo ý cô ta. Cô ta vĩnh viễn không phải là kẻ chịu thiệt. Thẩm Tuyết Ly coi như chưa từng nghe thấy câu châm chọc của Thẩm Nhĩ Dạ, mở miệng: "Tiểu Dạ, mình..."
Cô ta hơi khựng lại.
"Nhĩ Tiểu Dạ! Bà nhờ người ta lấy cơm hộ mà mãi vẫn không thấy bóng dáng, Sở Liên sẽ giết chết tui nếu không tìm được bà đó!"
"Ừ ừ tôi tới liền à." Thẩm Nhĩ Dạ như vớt được cứu tinh, lập tức quăng bơ cho Thẩm Tuyết Ly. Lon ton chạy theo cái tên đang càm ràm.
"Hai người đang bận chuyện gì à?" Câu này ám chỉ không khí không đúng lắm giữa cuộc trò chuyện của hai tiểu thư nhà họ Thẩm.
"Không có gì quan trọng lắm, giải quyết xong rồi." Thẩm Nhĩ Dạ vô tư như thể trên đầu cô chưa bao giờ có chiếc sừng nào.
Gương mặt của Thẩm Tuyết Ly lạnh đi. Vừa rồi ánh mắt của họ Tống đó nhìn thẳng vào cô ta. Cô ta không quan tâm hắn biết những gì, nhưng cô ta rất ghét ánh mắt của cậu ta khi nhìn mình. Ánh mắt đó như đang đọc hết thảy những tâm tư giấu kín của cô ta, làm cho cô ta bị rút hết khả năng phản kháng, phải lui vào thế bị động.
Còn Thẩm Nhĩ Dạ này, sau hai đêm dường như trở thành một con người khác vậy. Thẩm Tuyết Ly tự nhận cô ta có khả năng đọc hiểu con người khá tốt, vậy mà vừa rồi, cô ta bị dội cho mấy gáo nước lạnh, trở mình không kịp!
Nếu nói hai người này không hề liên thủ với nhau, ai tin chứ cô ta thì không!
-----------------------------
Sau hành lang trên đường đến căng tin, Thẩm Nhĩ Dạ đạp cho Tống Tử Vân một cái khiến cậu ta nhảy dựng lên.
"Gì chứ? Tui vừa giúp bà giải vây đó!"
"Giúp? Giải vây? Sao lúc nãy trốn sau lưng bà đây không được hùng hồn như vậy nhỉ?" Mi cũng biết là bầu không khí lúc đó không đúng lắm hả? Hả?
Tống Tử Vân ngậm miệng. Thà không nói gì còn hơn tự thú là cậu ta đứng đó hít drama. Hai vị tiểu thư danh giá cùng tranh nhau một vị đại thiếu gia, tin nóng hổi đó!
"Sao lúc nãy bà không phản nốt dame đi?" Tới giữa chừng rồi còn bỏ con gái nhà người ta đi như vầy.
"Tại sao tôi phải mất công giúp thức tỉnh loại người đó chứ." Ý chỉ lười lắm, bổn cung thấy phiền.
Tống Tử Vân cười cười. Rõ ràng là cô ấy cự tuyệt dây dưa thêm để tránh rơi vào tròng của đối phương cơ mà...