Quỷ Thoại Liên Thiên

Chương 33

Tôi rụt cổ hỏi lại: “Tại sao?”

Ông ta nhìn tôi có vẻ có hứng thú, bèn ngẩng đầu suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Thịt của nhà đó lúc nào cũng ôi như vậy hết, hơn nữa trong thịt còn có giòi, cậu nói có ghê không chứ? Ban đầu có người còn tới đó mua, nhưng dần dần không còn ai đến hết. Nghe nói quanh nhà đó lúc nào cũng có một mùi gì đó rất hôi, không giống như mùi tanh của thịt mà giống như một mùi thối rữa nào đó vậy!”

Nghe ông ta kể, ánh mắt tôi chạm phải tấm phản bày đầy thịt heo loáng mỡ trước mặt, tự nhiên cảm thấy buồn nôn, không còn muốn ăn thịt nữa. Vì thế cũng bỏ đi ý định hỏi thăm tiếp mà trả tiền rồi vội vàng bỏ đi. Thế nhưng cái tính tò mò không bỏ được, lại thêm phần nghi hoặc, nên trước khi đi tôi vẫn không nhịn được mà nhìn lại lần nữa về phía cái quầy thịt kinh khủng bên kia, vẫn u ám tối tăm như trước, quả thực không có một ai tới đó mua bán. Tôi không khỏi thắc mắc: vì sao lại để việc buôn bán sa sút tới mức này mà vẫn không chịu thay đổi bán thịt cho đàng hoàng? Một cái chợ thế này chủ yếu dựa vào những khách hàng quen, chỉ cần buôn gian bán lận một lần, sau này sẽ không còn ai tới mua lần nữa.

Lúc tôi còn đang phân vân xem có nên tìm quản lý chợ phản ánh về chất lượng thịt của quầy này hay không thì tự nhiên thoáng nhìn thấy từ khe cửa của căn nhà đó tự nhiên… vươn ra một bàn tay đầy máu, năm ngón tay vặn vẹo dữ dội như muốn kêu cứu, thế nhưng trong nháy mắt đã rụt trở lại! Tôi run bắn cả người lên, định đi tới xem cho rõ, lại nghe từ trong cái quầy đó thoát ra vài âm thanh như thể cái gì đó đang quất vùn vụt trong không khí. Nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc, tất cả lại im lặng trở lại, dường như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là tưởng tượng. Tôi cảm thấy thực sự sợ hãi, nghĩ cái cửa hàng này quả thực không được bình thường, trong lòng không khỏi lạnh đi, lập tức quay đầu đi thẳng một nước, cố gắng không nghĩ tới bàn tay máu kinh khủng lúc nãy nữa.

Trên đường trở về bãi để xe đạp, bao tử tôi cứ nhộn nhạo, trong đầu không khỏi liên tưởng tới những hình ảnh kinh khủng, ví dụ như chuyện bánh bao nhân thịt người chẳng hạn. Nói thật, tôi đã bắt đầu nghi ngờ cái quầy đó liệu có phải là bán thịt người hay không! Thế nhưng lúc này đã là thời hiện đại, đã sớm thoát khỏi thời kỳ mông muội đói kém phải ăn thịt người rồi, làm sao còn có thể những quán trọ lừa khách rồi giết để ăn thịt như trong Thủy Hử, phải không?

Tôi cười cười tự trào trí tưởng tượng quá mức phong phú của mình, có lẽ dạo này gặp hơi nhiều chuyện quái dị nên đầu óc có phần thoát ly hiện thực. Lúc này mặt trời đã lặn tới đường chân trời phía tây, sắc trời cũng sẫm dần, Bạch Dực có lẽ cũng đã về tới nhà, nghĩ thế, tôi cũng rảo bước nhanh hơn về phía nhà để xe đạp. Con chó mực lần trước đang lười biếng nằm dài ra trước nhà để xe sưởi nắng, thấy tôi tới gần, nó lập tức dựng đứng người dậy như vừa nhìn thấy quái vật mà chạy cuống quít bỏ trốn. Tôi nhớ tới chuyện chén máu lần trước, thật không ngờ nó lại thù dai tới vậy… Vừa bật cười, tôi vừa lục trong túi quần ra cái chìa khóa xe, nhưng trong nháy mắt khi tôi vừa mở khóa xe đạp, chợt cảm giác… sau gáy đau thốn lên, dường như có một vật gì đó vừa đập thẳng vào sau cổ… sau đó, trước mặt lập tức tối sầm lại…

.

Lần thứ hai mở mắt ra, tôi phát hiện mình đã nằm trong một nơi cực kỳ xa lạ mà quỷ dị, xung quanh được thắp sáng bởi rất nhiều nến, nhưng vẫn tối tăm lù mù trông không rõ mọi thứ xung quanh. Chỉ thấy lờ mờ trên tường dán rất nhiều tranh thần phật cổ quái, có thể nói phàm là những vị thần nào được thờ cúng trong đền miếu đều có mặt ở đây hết, nhưng không hiểu sao những vị thần trong tấm hình ở đây lại cực kỳ âm tà, không hề hiền lành thánh thiện như trong các nơi thờ phượng khác, mà… nhuốm đầy tà khí, cứ như ác quỷ dưới địa ngục đội lốt vậy. Phía trước có một bàn thờ, nhưng bên trên thờ cái gì không trông rõ lắm.

Tôi vừa kinh hoàng vừa bối rối, vội vã tìm cách đứng lên, nhưng vừa nhổm lên thì đã lập tức ngã sấp xuống, đến lúc này mới nhận ra mình đã bị trói chặt cả tay chân. Tôi ra sức giãy, nhưng những nút buộc ở đây dường như là loại gút thắt thường dùng của giới thủy thủ, càng giãy lại càng thít chặt hơn. Vì thế tôi cũng không phí sức vô ích nữa, muốn tìm cách lôi cái điện thoại trong túi quần ra, nhưng lại nhận ra cả điện thoại lẫn ví tiền đều đã biến mất! Đến lúc này tôi mới lạnh người ý thức được, mình đã bị bắt cóc thật rồi! Nhưng vấn đề là tôi chỉ là một thằng nghèo kiết xác, ba tôi cũng chỉ là một ông chủ tiệm sách nho nhỏ, nhìn sao cũng không giống đối tượng lý tưởng để bắt cóc tống tiền kia mà! Đang khi còn cố sống cố chết giãy dụa, hi vọng có thể nới lỏng dây trói ra phần nào thì đột nhiên đụng phải cái gì đó ở phía sau, quay đầu nhìn lại thì… má ơi, đó là một gương mặt tái nhợt, mắt toàn tròng trắng, vẻ mặt nhăn nhúm sợ hãi đang trừng trừng nhìn tôi! Tôi sợ tới mức ngã vật sang một bên, phản xạ dùng chân đạp mạnh một cái, đột nhiên gương mặt… rớt xuống… lăn thẳng tới bên người, lắc lư mấy cái mới dừng lại hẳn, bên trong bò ra một con gián cực to… nương ánh nến tù mù, tôi mới nhận ra, hóa ra… đó là một cái đầu người chết!!! Trên đỉnh đầu có một lỗ thủng to, não tủy đã bị lấy ra hết, tuy tôi có cảm giác là đã có xử lý qua cho khỏi thối rữa, nhưng lúc này cũng đã có dấu hiệu phân hủy, thảo nào sâu bọ lúc nhúc bên trong.

Tôi xém chút nữa ói ngay tại chỗ, sợ tới nỗi hét to một tiếng, rụt người vào một góc thật xa mà gục đầu nôn. Đột nhiên nghe có tiếng mở cửa, tôi mở to mắt, mím môi, chú ý lắng nghe, thấy có hai tiếng chân, rõ ràng không chỉ có một thủ phạm. Bọn chúng đang nói chuyện với nhau, một giọng nghe có vẻ trẻ hơn, một giọng còn lại rõ ràng là giọng ông chủ quầy thịt.

Lão chủ quầy khào khào nói: “A Hác, chuyện này nên kết thúc đi thôi, ta sợ lắm rồi, nếu còn làm thế này nữa chúng ta chỉ có nước xuống địa ngục hết!”

Giọng trẻ hơn bật cười ghê rợn: “Ông sợ cái quái gì, giết người cũng giống như giết heo, đều là sát sinh, đều phải xuống địa ngục hết! Chỉ có dựa vào cách làm của tôi thì chúng ta mới có thể sống sót mà thôi! Mà còn sống thì sợ quái gì địa ngục, hả!”

Tôi cắn chặt răng không lên tiếng, chỉ chăm chú nghe bọn chúng trò chuyện, vừa nghe vừa tưởng tượng tới những tổ chức tà giáo vốn có rất nhiều ở nước ngoài, chẳng lẽ ở Trung Quốc cũng có? Tôi nín thở, nằm vật ra trên đất làm bộ như còn bất tỉnh, chỉ dựa vào tiếng động mà phán đoán hành động của hai kẻ kia. Bất chợt cảm giác có ai đó ngồi xổm xuống bên cạnh nắm cằm tôi kéo giật lên, lực mạnh tới mức muốn bóp nát cả cằm tôi. Gã âm hiểm nói: “Nhãi con đừng giả bộ nữa, đã có nhiều kẻ bắt chước như mày rồi, tao còn lạ gì?”

Tôi thấy đã bị vạch trần, liền thẳng thắn mở to mắt, nhìn thấy trước mặt mình là một gã đàn ông có vẻ ngoài cực kỳ u ám, tuy tuổi tác có vẻ không chênh lệch với tôi bao nhiêu, nhưng gương mặt tái nhợt, môi mỏng quẹt, thấy tôi mở mắt, gã âm tà nở nụ cười: “Ôi chà, lần này ông tìm khá đấy, cậu nhóc này đẹp hơn đám người lúc trước!” Nói xong còn vuốt vuốt mặt tôi sỗ sàng, tôi vừa nhìn tới ánh mắt gã là bao nhiêu lông tơ trên người đều dựng đứng hết lên. Nhưng cũng không muốn dễ dàng chịu thua, nên vội hét lên: “Các người bắt ta làm gì? Các người rốt cuộc là ai?!”

Ánh mắt lão chủ quầy nhìn tôi có vẻ bối rối lảng tránh, nhưng tên thanh niên kia vẫn nhìn thẳng vào tôi đầy hứng thú, rồi quay lại cười ha hả với lão chủ quầy: “Hê hê, không ngờ tên nhãi này lại có lá gan to như vậy, thấy mấy thứ ở đây rồi còn có sức hét to thế!”

Tôi nhìn chằm chằm vào bọn chúng, lão chủ quầy thịt chỉ cười cười lấy lệ rồi tránh mắt nhìn sang bên kia, rõ ràng là không dám nhìn thẳng vào tôi, làm như nhìn kỹ quá thì tôi sẽ biến thành lệ quỷ đòi mạng lão vậy.

Tên thanh niên gọi A Hác kia thở dài một cái, sau đó như phát dại mà vuốt vuốt tóc tôi: “Tiểu mỹ nhân đáng yêu, mày phải cảm thấy may mắn mới phải, được lựa chọn là phúc của mày, cũng giống như những kẻ trước mày vậy.” Nói xong gã chỉ vào những góc phòng còn lại, tôi vừa nhìn thì hơi thở cũng tắc lại trong khí quản, tổ tiên ơi, chỗ nọ chất ba bốn cái đầu người, trong đó có hai cái đã thối rữa hoàn toàn chỉ còn lộ xương trắng, còn da thịt gì đều rữa thành nước lênh láng dưới sàn hết! Tôi lập tức hiểu ngay thứ người đang đứng trước mặt mình đây, ro ràng là một kẻ biến thái cuồng sát mà!

Gã có vẻ rất thỏa mãn chứng kiến vẻ mặt kinh hoàng của tôi, vỗ vỗ má tôi mà cười: “Chờ tao thành tiên rồi, bọn họ cũng sẽ cùng đắc đạo với tao, đứng trong hàng ngũ của thần tiên bất tử, mày nói xem, có phải chúng mày cực kỳ may mắn hay không nào, ha ha!”

Gã mỉm cười nhìn đống đầu người, sau đó quay lại nhìn tôi, ánh mắt như nhìn con mèo nhỏ nhà mình nuôi làm tôi sởn gai ốc. Sau đó gã đứng dậy đi châm thêm vài ngọn nến nữa, làm cả gian phòng sáng sủa thêm không ít. Lúc này tôi mới nhìn thấy cả gian phòng, kỳ thực đây có vẻ là một căn hầm ngầm, trong phòng chất một đống thứ kỳ quái linh tinh, nhưng quái lạ nhất là ở ngay giữa hầm có một cái ang rất lớn, loại ang to dùng để đựng nước mà tôi thường thấy ở nông thôn trước đây. Trên nắp ang chặn một cục đá rất to, có thể mơ hồ nghe thấy những tiếng lục sục trong ang nước, rất giống như những âm thanh tôi đã nghe thấy lúc trước.

Tôi chú ý tới lão chủ quầy thịt từ đầu đến cuối đều có vẻ sợ sệt day dứt, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, so sánh với nhau thì rõ ràng tên thanh niên tên A Hác kia đáng sợ hơn rất nhiều. Tôi cho rằng có thể lợi dụng điểm này để làm lão lung lay, liền mở miệng nói: “Các người làm thế này là trái pháp luật, là giết người đó! Các người sẽ bị tử hình cho coi! Chi bằng thả ta ra, còn mong được pháp luật khoan hồng! Nói không chừng thoát khỏi án tử hình!”

Nói xong tôi nhìn chằm chằm vào lão bán thịt, dù trong lòng thực sự không chắc chắn lắm, vì tên A Hác kia rõ ràng là một tay bệnh tâm thần phân liệt mức độ nghiêm trọng, có khi tôi chết cũng không khiến gã bị thương tới mạng. A Hác cảm thấy lão bán thịt có hơi dao động, lập tức xốc tới đá cho tôi một cú thích đáng vào giữa bụng, đau tới mức làm tôi phải cong gập người lại, thậm chí không có đủ sức để mà rên rỉ, chỉ biết há hốc miệng thở dốc, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh.

Gã lại kéo giật tóc tôi lên, gí sát mặt gã vào mặt tôi, ánh mắt của gã không còn giả vờ vui vẻ như lúc nãy nữa mà long sòng sọc đầy điên cuồng, tơ máu đỏ ngầu, gã rít lên: “Mày thì biết cái gì? Mày thì biết cái quái gì, hả?! Tao muốn đắc đạo thành tiên, tương lai có thể trường sinh bất tử, còn chúng mày có thể trở thành một phần của tao, sau này cùng tao sống đến vạn kiếp, có gì là không tốt nào?! Đừng làm tao phát điên, tao sẽ không ngần ngại làm thịt mày ngay bây giờ đâu đấy!”

Tôi cắn chặt môi, cố hết sức mà gào lên: “Mày đúng là điên rồi, đắc đạo thành tiên?! Mày xem Phong Thần Bảng đến ngu người ra rồi hả?! Nếu như mày mà còn có thể thành tiên thì thế giới này biến thành địa ngục rồi!!!”

A Hác ngưng bặt lại tàn bạo nhìn tôi, lúc này tôi mới cảm thấy hối hận vì đã nói ra, lỡ như thực sự chọc giận gã, gã đem tôi ra giết thật thì làm thế nào? Ngay khi tôi bất an nhìn gã thì chợt gã bật cười, thỏa mãn gật gật đầu mà rằng: “Nhãi con can đảm đấy, ha ha, mày cứ yên tâm, tao chưa giết mày ngay đâu, còn phải chờ tới ngày rằm là ngày mai, cho nên đêm nay mày còn chưa chết được. Mày ngoan ngoãn ở lại đây cho tao đi, tao sẽ không làm gì mày, bằng không… mày dễ thương như vậy… đem ra ‘làm’ chắc cũng không thua gì đàn bà đâu, hả?”

Nói xong lại tà ác nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên đùi tôi. Tôi hiểu ra gã đang ám chỉ cái gì, cả người lập tức nổi hết da gà! Mẹ nó, gớm chết đi được, đồ biến thái! Nhưng tôi cũng không dám chọc gã thêm nữa, sợ nếu gã điên lên thì tôi phải lãnh đủ, nên cắn răng cúi đầu không nói gì nữa, chỉ có điều, trong đầu vẫn không ngừng suy tính cách đào thoát, dù sao gã cũng đã nói đêm nay tôi chưa chết, dường như còn cần một thứ nghi thức nào đó, mà chỉ cần chưa chết thì vẫn còn cơ hội chạy thoát, đúng không?

A Hác thấy tôi không giãy dụa nữa, bèn buông tóc tôi ra, quay lại nói với lão chủ quầy thịt: “Ông trông chừng nó thật chặt cho tôi, nếu thằng nhóc này mà chạy thoát ra ngoài báo cảnh sát thì chúng ta chết chắc đó. Đồ ăn thức uống gì đó cứ chuẩn bị đầy đủ cho nó, tử tù còn được hưởng bữa ăn cuối cùng, chúng ta cũng phải nhân đạo chút chứ, phải không nào? Ha ha.”

Nói xong đứng dậy bước tới trước bàn thờ, rút mấy nén nhang mà nghiêm túc châm lửa, cúi thấp đầu lễ bái, dáng vẻ trang nghiêm thành kính như bọn xã hội đen ra mắt đại ca. Cảnh đó làm tôi không khỏi chửi thầm trong đầu: Đồ biến thái đầu óc đen như mực tàu, còn muốn thành tiên? Có mà xuống mười tám tầng địa ngục làm quỷ còn chưa hết tội kìa!

Gã thắp hương xong, phủi phủi quần áo rồi ra ngoài, lão chủ quầy phục phịch kia cũng không còn muốn ở thêm phút nào nữa, lập tức cũng theo ra ngoài. Tôi phát hiện lão thực sự rất sợ cái thứ ở trong ang nước, bởi vì hơn cả khi nhìn những cái đầu người, ánh mắt lão khi nhìn vào cái ang còn sợ sệt hơn, như thể bên trong là yêu ma quái thú gì không bằng.

Hai kẻ kia ra khỏi cửa xong, tôi còn nghe tiếng xích sắt khua loảng xoảng, sau đó là tiếng khóa bập đánh cách. Tôi cố hết sức đè ép trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, nỗi sợ hãi cùng hoảng loạn đã làm đầu óc tôi quay cuồng như sắp điên, nhưng chí ít lúc này tôi vẫn còn sống, không thể buông tha khát vọng sống sót được! Tôi cố tự ình một cái tát, cố trấn an bản thân tuyệt đối không được phát cuồng, phát cuồng rồi sẽ không thể nắm chắc cơ hội chạy thoát được, bây giờ phải giữ được bình tĩnh, ổn định tâm tình, kiên trì tìm cách, mới có cơ may thoát chết.

Nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi, thực ra tôi đang sợ tới mức cả người đều run bắn lên. Đặc biệt là lúc này, chỉ có một mình đối diện với một đám đầu lâu, cộng với một thứ còn chưa biết là cái gì trong ang nước. Tôi cắn chặt răng, cố tình đập đầu vào tường một cái để đầu óc tỉnh táo lại chút đỉnh, tự nhiên trong óc nảy ra một mong ước điên rồ, ước gì có Bạch Dực ở đây, anh sẽ cứu tôi, nếu là anh thì nhất định sẽ nghĩ ra cách gì đó… nhưng tới đây lại lập tức tự cắt đứt suy nghĩ của mình, tôi đập đầu vào tường thêm mấy cái, trong miệng lầm bầm tự mắng: “Chết tiệt! An Tung, mày điên rồi hay sao, lúc này còn mong chờ có người tới cứu! Cho dù Bạch Dực có biết mày mất tích đi nữa thì mày bảo anh ta phải tìm mày bằng cách nào?! Làm sao anh ta biết mày bị nhốt trong cái hầm ngầm không có bóng mặt trời rọi tới này?!” Lúc này quả thực tôi cảm thấy khinh ghét sự yếu đuối của bản thân mình đến tột cùng.

Từ từ lắc lắc đầu qua lại cho tỉnh táo, tôi dán sát người vào vách tường, dường như có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng động bên ngoài, hơn nữa cố hết sức chú ý còn có thể ngửi thấy một mùi đặc trưng của khu chợ. Tôi cảm thấy ở đây thực ra rất gần với cái chợ lúc nãy, hơn nữa, trực giác cho tôi biết là rất có thể tôi đang ở dưới một tầng ngầm chứa hàng nào đó của khu chợ. Dù sao tôi cũng vẫn là một người sống, không thể ngất xỉu quá lâu, điều kiện cũng không cho phép bọn chúng đem tôi đi xa lắm. Vì thế tôi bèn trấn tĩnh lại kiểm tra thử xung quanh, không chừa ngõ ngách nào, đột nhiên phát hiện ở trong đống giẻ rách chất trong một góc chợt lộ ra tia sáng. Tôi bèn dùng cả cơ thể mình trườn dưới sàn, từ từ nhích người về phía cái góc nọ. Chỉ có một khoảng cách ngắn ngủi, vậy mà tôi mệt tới mức thở dốc. Cố hết sức giơ bàn tay đang bị trói lên, gạt đống giẻ ra, tôi phát hiện đó là một cánh cửa sổ ngầm dưới đất, qua lớp kính thủy tinh có thể nhìn thấy mặt đất, trên mặt đất còn có vài tấm da heo vứt lộn xộn. Tôi biết mình đoán không nhầm, liền hứng khởi cố hết sức đẩy cửa sổ ra, nhưng cửa sổ đã bị bịt chặt, hơn nữa rất nhỏ, tôi hoàn toàn không có cơ hội bò qua đó mà thoát ra ngoài được. Tôi tuyệt vọng dùng chân đá mạnh vào cửa sổ, thủy tinh nhanh chóng bị đập nát, nhưng bên ngoài nó còn một lớp song sắt, không có khả năng thoát thân qua nó. Chờ đá vỡ hết cánh cửa sổ, tôi mệt tới nỗi quỳ rạp trên mặt đất thở dốc từng hồi. Lúc này từ đáy lòng mới từ từ mọc lên một cảm giác chờ chết tuyệt vọng, tôi ngây dại nhìn cái ang nước chằm chằm, không biết thứ nghi thức quỷ quái kia là thế nào, dù sao nhất định là bọn chúng sẽ không để tôi sống mà quay về rồi, bọn chúng cũng đã giết một số người, nhưng vì sao chỉ còn có đầu lâu? Còn thi thể đâu? Mà bọn chúng còn giữ lại đầu lâu để làm gì kia chứ?

Nói đến đầu lâu, tôi quay đầu lại nhìn vào những cái đầu đang dần dần thối rữa kia, chúng bị vứt lung tung trong một góc, trong số đó chỉ có một cái được xử lý sơ để chống phân hủy, còn lại đều bị thối rữa nghiêm trọng, có thể nhìn thấy một đống giòi bọ lúc nhúc bò bên trong. Không biết vì sao khi nhìn vào những cái đầu ấy, tôi lại đột nhiên rớt nước mắt, tôi sụt sịt mũi, dùng cánh tay chật vật lau nước mắt, trong lòng cũng âm thầm quyết định tình huống xấu nhất, đó là cho dù có phải chết, tôi cũng không thể để hai tên điên loạn này tiếp tục hại người được nữa. Nhất định phải tìm cách tuồn được cái gì đó ra ngoài, dù cuối cùng chỉ có thể còn lại cái đầu của tôi thôi thì cũng phải bắt hai kẻ biến thái này ra trước công lý.

Nghĩ tới đây tôi lại nhớ tới cái cửa sổ gắn song sắt kia, tuy không thể thoát ra ngoài, nhưng lại hoàn toàn có thể tuồn được cái gì đó ra, mà có thể đây cũng là cơ hội duy nhất. Trên người, thứ duy nhất có thể chứng thực thân phận của tôi chỉ có một vật trang sức tôi thường đeo trên cổ, là một tấm bùa hộ mệnh bằng vàng ròng của Mật tông, nó đặc biệt tới nỗi ở khắp thành phố này cũng khó mà cầu được một cái thứ hai giống hệt, cho nên tôi coi nó như bảo bối, lúc nào cũng đeo bên mình. Những lúc tắm Bạch Dực cũng đã từng trông thấy, chắc chắn anh ta sẽ nhận ra nó. Tôi khó khăn tháo tấm bùa ra khỏi cổ, cắn răng dứt đứt dây, đang định tìm cái gì đó để viết lại vài chữ thì cảm giác có người quay lại, vì thế tôi hoảng loạn vơ vội mớ giẻ rách lúc nãy lấp cánh cửa sổ lại, vùi cả tấm bùa vào mớ giẻ, sau đó lập tức lăn sang phía khác.

Lại là lão già ục ịch kia đi vào, lão nhìn tôi một cái, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, thấy không có gì bất thường mới từ từ tiến về phía tôi. Lão mang theo cơm nước, lại còn một ít nước và khăn để rửa mặt, chưa kể cả bô đi vệ sinh cũng mang theo, thật đúng là coi như nhân đạo một chút. Lão ném cái cặp lồng đựng cơm cho tôi, ý bảo tôi ăn mau, tôi cũng không khách khí, tốt xấu vẫn phải bảo đảm thể lực mới chạy được chứ. Lão mập không cho tôi đũa, chỉ có một cái muỗng nhựa. Hai tay tôi bị trói chặt, ăn uống rất khó khăn, yếu ớt xúc từng muỗng từng muỗng một. Cảm giác này làm tôi cực kỳ khó chịu, càng cực kỳ phẫn hận, hận tới mức không thể lập tức xông tới cắn chết tên thủ phạm kia.

Lão nhìn tôi ăn gần xong, liền cho tôi một chai nước, tôi hung hăng giật lấy chai mà uống ừng ực, trông lão có vẻ cực kỳ áy náy, thở dài một cái rồi mới nói: “Cậu đừng trách tụi tui, muốn trách thì tự trách mình số không may, ai bảo lúc cậu tới mua thịt lại bị thằng con tui vô tình nhìn trúng, bằng không tui cũng đâu có muốn hại cậu!”

Tôi thiếu chút nữa phun hết nước trong miệng ra, ngạc nhiên nhìn lão già mập mạp xấu xí này, tuy tên khốn kia thực sự rất âm độc, nhưng dù sao lớn lên cũng coi như dạ thú mà vẫn có mặt người, ai ngờ lại là con trai của lão già này.

Lão cũng không ngại vẻ kinh ngạc của tôi, chỉ khổ sở phân bua: “Con tui là nghiên cứu sinh lận, là niềm tự hào của tui đó. Từ lúc bà nhà tui qua đời, nó là niềm mong đợi cuối cùng của tui. Vì nó, cho dù có phải giết người nào tui cũng không ngại, ai bảo nó là con tui làm chi!”

Nói xong lão lau lau mặt, sụt sịt mũi tiến tới thu cặp lồng cơm. Tôi lạnh lùng nhìn lão nói: “Con ông làm như vậy, kết quả chỉ có thể là chết không có chỗ chôn, nếu ông thực sự vì hắn thì đáng lẽ ra nên bảo ban hắn ngưng lại mới đúng. Chẳng lẽ ông tin rằng thứ tà thuật ma quỷ này có thể giúp người thành tiên thật sao?!”

Lão đầu tiên là ngẩn ra, dường như đây cũng là vấn đề mà lão không trả lời được, sau cùng chỉ cười một cách tuyệt vọng: “Giết một người cũng chết, giết một đống người cũng chết, nếu thực sự đúng như con tui nói, thứ trong ang kia có thể giúp thành tiên… vậy cũng coi như là một cơ hội. Còn nếu bị bắt, hai chúng tui chỉ có nước bị tử hình!”

Nói xong cũng không ở lại nhiều lời với tôi nữa, chỉ để lại hai bình nước với đồ dùng rửa mặt là lật đật chạy ngay. Lúc đi ra cửa, tôi để ý thấy lão cố hết sức tránh thật xa cái ang. Tôi có một cảm giác rất khó diễn tả, rõ ràng lão già này cũng không muốn làm ra những chuyện như vậy, bất quá lão lại rất bao che cho thằng con, coi lời đứa con trời đánh đó là thánh chỉ, cho nên chắc chắn sẽ không vì hối hận mà thả tôi ra đâu, mấy người đã chết trước kia chắc hẳn cùng từng cầu xin lão, kết quả chẳng phải đều mất mạng đó sao!

Chờ lão vừa đi khỏi, tôi lập tức bò lại bên cửa sổ, lão mập còn để lại cho tôi một tờ khăn giấy để lau miệng, cho nên tôi quyết định dùng nó làm giấy. Nhưng lại không có bút, chẳng lẽ bắt chước người xưa viết huyết thư? Tôi nhìn ngón tay mình một lúc, sau đó cắn răng há miệng cắn một cái thật lực vào đầu ngón tay, đau tới nỗi rớt nước mắt mà ngón tay chỉ bị xước một đường, không được bao nhiêu máu. Tôi thổi thổi ngón tay sưng vù, buông tha cách làm không thực tế này. Người cổ đại xem ra phải cắn đứt cả ngón tay mới đủ máu viết cả một bức huyết thư dài dằng dặc như thế ấy chứ. Mà đến mức đó thì tôi quả thực không đủ dũng khí, huống chi nếu vết thương quá lộ liễu sẽ bị hai tên kia phát hiện mất.

Đột nhiên tôi lại nhớ tới mấy que diêm mà tên biến thái A Hác kia dùng để đốt nhang lúc nãy. Có thể dùng đầu diêm đã đốt thành than thay mực để viết mà, chẳng phải đó chính là cây bút chì sơ khai sao! Tôi ngẩng đầu hướng về phía bàn thờ xa xa kia, muốn bò tới đó chắc chắn không tốn ít công sức, mà lại còn phải cẩn thận không để đụng vào thứ này thứ kia nữa chứ, nếu không ai mà biết được trong phòng này có thứ quỷ quái gì đang được nuôi hay không! Tôi cẩn thận nhích từng chút từng chút một, chỉ thoáng chốc trên người đã dính đầy bụi, bò một lúc lại nghỉ một lát, cứ như vậy rốt cuộc bò tới được bên bàn thờ, tôi ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, xương đầu vai trầy xước do cọ sát với nền nhà thô nhám mà vừa đau vừa xót, hai tay bị trói khiến ngay cả đưa bàn tay lên xoa xoa vai tôi cũng không làm được. Tôi thở dài não nuột, ngẩng đầu cẩn thận khống chế thăng bằng mà đứng dậy, dựa cả sức nặng của mình vào cái bàn thờ. Vốn dĩ tôi hi vọng có thể phát hiện cả hộp diêm kia, nhưng quả nhiên là đã quá xem thường chúng rồi, ngoại trừ vài cây diêm đã đốt cháy đen đầu ra, còn thì chúng không hề để lại cây diêm mới nào. Tôi vớ lấy vài xác diêm nắm chắc trong tay. Lúc này mới có thời gian nhìn lại, thì thấy bàn thờ này thờ một thứ gì đó được trùm dưới một tấm vải đỏ thẫm, nhìn thấy thứ quái đản nọ, lòng hiếu kỳ nhất thời trỗi dậy, tôi định xốc tấm vải lên để nhìn cho rõ phía sau là cái gì, nhưng ngay lúc đó thì thứ đó bắt đầu rung lắc dữ dội dưới tấm vải, như thể vật sống nhận ra có người tới gần vậy! Tôi sợ hãi ngã vật ra sau, cả người đập thẳng xuống đất, đau tới mức nhăn nhó mặt mày.

Thứ này quá quỷ dị, nhất định là một thứ tà vật nào đó, cho nên tôi lập tức vội vàng tránh xa nó càng xa càng tốt. Tôi từ từ bò lại về phía cửa sổ, móc khăn giấy ra, gại gại đầu diêm lên khăn thử vài cái, không thấy chút vết đen nào, bèn dùng đầu lưỡi liếm liếm đầu diêm. Sau đó nhân lúc nó còn ướt, vội vàng viết loáy ngoáy vài từ để cầu cứu. Trong lúc viết còn phải cố hết sức nương nhẹ, chỉ sợ miếng khăn giấy mỏng manh rách mất. Cuối cùng, mấy chữ xiên xiên xẹo xẹo thành hình rồi, tôi vội xếp cái khăn lại cẩn thận, dùng dây đeo cổ cột tấm bùa vào khăn, sao cho chỉ cần mở dây ra là có thể thấy được những chữ tôi viết. Tấm bùa này bằng vàng ròng, nên hi vọng có thể khiến cho người qua đường chú ý tới. Mọi thứ chuẩn bị xong, tôi bèn chờ, chờ cho tới sáng mai khi người qua lại chợ đông đúc một chút, sẽ thảy nó ra ngoài. Còn lúc này, nó được tôi giấu sau song sắt cửa sổ, dùng giẻ rách đắp lên che kín.

Chờ làm xong tất cả việc chuẩn bị này thì cả người tôi đều bủn rủn, mệt đến đứt cả hơi. Ngồi yên hồi lâu, lúc này tôi mới nhận ra là trong căn hầm này có cả hệ thống sưởi. Lại nhìn chung quanh một chút, mắt vô tình chạm phải đống đầu lâu xếp trong góc phòng, những gương mặt nhăn nhó hãi hùng thể hiện toàn bộ sự kinh hoàng cùng phẫn nộ của chủ nhân chúng trước lúc chết, tôi không còn cảm thấy sợ hãi như lúc nãy nữa, mà ngược lại, cảm thấy một cái gì gần như là đồng cảm. Nếu trốn không thoát, tôi cũng sẽ trở thành một trong số chúng ngay ngày mai thôi. Tôi liếm liếm đôi môi khô nẻ, để mặc cho bóng tối dần dần phủ kín ý thức.

[1] Con người thì có hai thứ quan trọng căn bản là “ăn” và… ờ… “sắc”
Bình Luận (0)
Comment