Đung đưa bà ngoại đung đưa, bà gọi bé cưng bà ơi, kẹo một bao, quả một bao…
“Ha ha, trông này, con gái tôi có xinh không cơ chứ!” Một người đàn ông hưng phấn ôm chặt cô bé gái mới sinh trong tay, dường như cô bé chính là kết tinh của toàn bộ ước mơ cùng kỳ vọng của anh ta vậy. Trên chiếc giường bên cạnh, một thiếu phụ nằm yên, mái tóc dài màu hạt dẻ rối tung xõa trên gối, gương mặt còn nguyên vẻ mệt mỏi kiệt sức sau cuộc sinh nở khó nhọc, nhưng vẫn không thể giấu nổi sự vui mừng lẫn tự hào.
Thiếu phụ yếu ớt mỉm cười nhìn chồng, ánh mắt khẽ ra hiệu một cách kín đáo sang vị bác sĩ đứng bên cạnh, người chồng lập tức hiểu ngay ý vợ mình.
“Cảm ơn bác sĩ Triệu rất nhiều, ha ha, tôi được làm cha rồi!” Người đàn ông hào hứng nắm chặt tay vị bác sĩ – một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng – mà cảm ơn rối rít, người kia cũng mỉm cười gật đầu, nói một lời chúc mừng khách sáo. Nhưng lúc ông ta rụt tay lại, trong tay đã lộ ra một góc phong bao lì xì đỏ tươi, bàn tay nhanh như chớp đút vào túi áo. Từ lúc đó, nụ cười của vị bác sĩ càng trở nên thân thiện, lời chúc mừng càng chân thành hơn.
Tôi nhìn qua cửa kính chứng kiến từ đầu đến cuối, trong lòng tự nhiên cảm thấy vui buồn lẫn lộn, chẳng biết là vui hơn hay buồn hơn. Dù sao đi nữa thì một sinh mạng mới được sinh ra trên đời luôn luôn là một chuyện đáng mừng. Đối với cặp vợ chồng trẻ kia, đứa con này là máu thịt của họ, là lời đảm bảo cho huyết thống và dòng họ của họ có thể tiếp tục truyền lại cho đời sau. Nhưng sống trên đời này quả thực không thể cứ mãi ngây thơ như khi còn bé được, con người luôn luôn bị hoàn cảnh thay đổi.
Tôi dựa nửa người trên gối, quay đầu đi, cặp mắt chăm chú quan sát bình nước biển nhỏ giọt chậm rãi đã hơn hai tiếng đồng hồ còn chưa truyền xong trên tay mình. Vậy mà ban đầu cô y tá hứa hẹn mới ngọt ngào làm sao chứ, nào là chỉ cần chưa tới một tiếng đồng hồ là đủ này nọ, bây giờ thì để nó chảy nhỏ giọt thế này… Tôi vươn tay lên, không nhịn được mà định chỉnh lại kim truyền cho chảy nhanh hơn, nhưng chợt nghe Bạch Dực ho khan một tiếng, lạnh lùng cảnh cáo: “Chỉnh nhanh hơn coi chừng bị đau tim bây giờ.”
Tôi thở dài não nề, tiếp tục quay đầu nhìn lên trần nhà đếm thời gian trôi. Từ lúc được cứu ra đã hơn hai ngày. So với dáng vẻ thảm hại như sắp vào quan tài nằm tới nơi lúc đầu thì bây giờ coi như đã tốt lắm rồi. Bạch Dực vì bị mất máu quá nhiều, hơn nữa vết thương có dấu vết bị nhiễm trùng nên cũng phải nhập viện theo dõi. Lúc đó anh ta vì xông vào cứu tôi nên cũng bị Cửu Bộc Phệ Hồn Cức làm bị thương, tuy không đến mức nghiêm trọng như tôi nhưng cũng không phải là nhẹ. Nghĩ tới đây lại thấy buồn, tôi nợ anh ta quá nhiều, cho dù có dùng cả kiếp sau cũng chưa chắc trả hết được.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, nghe nói người ta đã đào ra được thi thể của cha con họ Liên ra khỏi đám cây, nhưng thực ra cũng chỉ còn là một đám thịt thừa, phải cho vào túi đem đi mai táng. Nhưng cái gốc Cửu Bộc Phệ Hồn Cức đầy mùi máu tanh kia thì lại được đám người của Sở nghiên cứu coi như bảo bối trời ban mà nâng niu đem đi mất rồi. Chuyện này được xếp vào dạng cực kỳ bí mật, nên bị chính phủ tìm mọi cách dìm xuống, không cho xuất hiện trên mặt báo. Báo chí cũng chỉ dám đăng một cách hời hợt là hai người chúng tôi vì dũng cảm chống lại bọn bắt cóc mà bị thương, chứ không dám nói thật. Bất quá cũng phải, một thứ như cái cây đó là một phát kiến vĩ đại của cả ngành khảo cổ lẫn sinh vật học, có thể khiến cho đám nghiên cứu của cả cái nước này phải phát cuồng. Nếu nó bị công khai, có thể sẽ thu hút mọi sự chú ý từ mọi thành phần, nếu không nói là có thể gây khủng hoảng trầm trọng trong xã hội.
Lợi ích duy nhất mà chúng tôi được hưởng là nằm viện miễn phí, bao nhiêu phí tổn tính hết trên đầu Sở nghiên cứu, hơn nữa hai ngày nay còn được đủ loại lãnh đạo các cấp mang hoa tươi trái cây tới thăm hỏi tới tấp. Tuy nói là thăm hỏi, nhưng thực ra là để điều tra xét hỏi một vài vấn đề, và bóng gió xa gần yêu cầu chúng tôi không được tiết lộ chuyện này ra ngoài. Tôi và Bạch Dực lại càng không muốn gây sự, nếu quan đã nói thế thì dân đen cũng chẳng ngu tới mức cãi lại. Tuy nói là miễn phí, nhưng lúc này các phòng bệnh đều đầy nghẹt bệnh nhân, nên chúng tôi đành phải chuyển xuống phòng bệnh đặc biệt dưới tầng một. Nói một cách đơn giản thì ở tầng này, mỗi khoa đều được dành ột phòng bệnh bố trí đặc biệt, dùng trong trường hợp khoa đó hết phòng chính thức. Cho nên có thể thấy bệnh nhân khoa thần kinh nằm chung với khoa bỏng và khoa hô hấp vân vân. Nhưng đối diện phòng chúng tôi, trời ạ, lại chính là khoa sản! Ngẩng đầu lên nhìn kỹ có thể thấy các bà các chị mang thai nằm đủ dáng bên phòng bên cạnh, có nhiều lúc ngượng không chịu được.
Đang khi tôi suy tính xem có nên nằm xuống giả chết không thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng người cao giọng gọi: “A Tung! Con bị thương làm sao?!”
Giọng nói rất quen thuộc, lại còn mang theo ngữ điệu thân thương. Tôi hơi ngẩn ra một chút, là mẹ, mẹ đã cất công đi từ Thượng Hải tới thăm tôi! Nhìn là có thể biết chắc chắn mẹ đã ngồi tàu chạy suốt đêm đến, bọng mắt sưng húp còn muốn to hơn cả mắt, thở hổn hển chạy vội tới bên giường tôi. Trong lòng tôi chợt đau thốn lên, để ẹ phải lo lắng đến mức này, làm con như tôi quả thực bất hiếu.
Tôi vội vàng xoay xở ngồi thẳng dậy, Bạch Dực nằm bên cạnh cũng lo lắng ngồi lên. Mẹ tôi tay xách nách mang một đống bao to bao nhỏ chạy tới, trên người tôi có không ít vết thương, tuy chưa tới mức thành xác ướp, nhưng mẹ tôi vừa trông thấy tôi lúc này thì cặp mắt đã ướt nước, muốn sờ mặt tôi, rồi lại sợ làm tôi đau, nên cuối cùng kích động tới mức tay chân lóng ngóng. Tôi vừa xấu hổ vừa đau lòng, bèn cười khẽ: “Mẹ, mẹ ở xa như vậy mà chạy tới đây làm chi? Ba đâu? Ba có tới với mẹ không?” Nói xong tôi vội nhìn ra cửa, chỉ sợ lúc này ba mẹ tôi mà tự nhiên quyết định họp đại hội gia đình trong phòng bệnh này thì xấu hổ với Bạch Dực chết mất.
Mẹ tôi thở dài: “Ai~ nhận được tin của mợ con báo, nói con đang nằm viện mẹ hết cả hồn, phóng lên xe lửa tới đây liền! Ba cũng muốn tới, nhưng đi rồi thì ai coi nhà sách? Cho nên chỉ có mẹ tới thôi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, Bạch Dực vẫn chăm chú ngồi bên cạnh nhìn, không hề lên tiếng. Tôi xấu hổ quay sang nhìn anh ta cười cười giới thiệu: “Bạch Dực, đây là mẹ tôi, mẹ, anh ấy là…”
Mẹ tôi lập tức buông túi nói: “Mẹ biết, con là Bạch Dực đúng không, cảm ơn con cứu mạng con trai dì, con chính là đại ân nhân của cả nhà dì đó! Dì là dì coi con như con trai rồi, từ nay về sau chúng ta là người một nhà đó nha!”
Bạch Dực nghe thế, thoáng cái cũng ngẩn người, xấu hổ không biết nói sao mà quay lại nhìn tôi một cái, sau đó quay sang mẹ tôi khách khí nói: “Dì khách sáo rồi…”
Mẹ tôi không thèm nghe hết câu, lập tức cúi xuống mở hết túi này túi kia ra, lấy ra một đống bình giữ nhiệt mà nói: “Ai~ coi hai đứa đó, bị thương thảm như vậy ~ nhất định phải bồi bổ thật tốt nha. Bạch Dực, con đừng có khách sáo với dì, dì nhìn là biết con khỏe hơn thằng con nhà dì nhiều mà! Lại đây lại đây, đây là bột đậu đỏ dì tự sao đó, uống nhiều một chút, bổ khí huyết nha!”
Nói xong lập tức mở bình thủy định đút Bạch Dực ăn canh. Tôi nhìn bà mẹ yêu quý từ xưa tới nay có cái tật niềm nở thái quá dọa Bạch Dực sợ tới mức sắc mặt thoắt trắng thoắt đỏ mà thở dài ngao ngán, vội vàng ngăn lại: “Mẹ, mẹ đừng có kích động như vậy, tốt xấu con mới là con ruột mẹ đây này! Đúng đúng, mẹ đừng có kinh ngạc, con trai mẹ chưa mất cái chân cái tay nào đâu…”
Mẹ tôi vừa nghe tới đó, lập tức nghiêm sắc mặt xua tay lia lịa: “Phủi phui cái mồm mày đi, ai bảo nói gở thế hả con! Ai da~ sao mà chỉ có mày không làm ẹ bớt lo đi chút nào được vậy hả…”
Bạch Dực thấy bầu không khí thoắt trở nên nghiêm trọng, vội nói như dàn hòa: “Dì, thực ra chuyện này chỉ là tai nạn thôi. Hơn nữa cháu cũng có trách nhiệm…”
Tôi vốn cảm thấy nợ Bạch Dực đã đủ nhiều, bây giờ nghe anh ta nói thế lại càng thêm khó chịu, đành lập tức chuyển hướng câu chuyện: “Mẹ, con với Bạch Dực truyền xong nước biển rồi, mẹ gọi bác sĩ tới giùm tụi con đi.”
Mẹ tôi nhìn chai nước biển trên tay tôi, thực ra vẫn còn lại một chút, nhưng tôi thực sự sắp chịu hết nổi rồi, vẻ mặt cầu xin nhìn mẹ. Mẹ tôi biết tôi ghét nhất là truyền dịch, đành thở dài gật đầu: “Rồi được rồi, để mẹ đi gọi y tá tới, đừng nhúc nhích đó, coi chừng chạm tới vết thương.” Nói xong lập tức bỏ ra ngoài, mà không hề để ý trong phòng bệnh thực ra có tồn tại một thứ được gọi là cái chuông gọi.
Bạch Dực lập tức bật cười: “Ha ha, mẹ cậu cưng cậu thật đó!”
Tôi xấu hổ quay sang nói với anh ta: “Anh đừng để bụng, bị mẹ tôi dọa sợ rồi phải không, tính mẹ tôi vậy đó.”
Anh ta cười khẽ mấy tiếng, lắc đầu: “Không đâu, dì rất tốt. Nhưng đúng là cả nhà cậu giống tính nhau thật đó. Thực ra mẹ cậu lo cho cậu lắm.”
Nhưng có những lúc không cần phải thể hiện hết ra ngoài một cách… “mạnh mẽ” như vậy. Tôi hiểu ẩn ý của Bạch Dực, cúi đầu xấu hổ, ném cho anh ta một trái quýt: “Dù sao thì trong mắt mẹ tôi bây giờ anh mới chính là con ruột của bả rồi!”
Anh ta chụp trái quýt cười gian tà: “Thì lúc nào mẹ vợ chẳng thương con rể hơn!”
Tôi trừng mắt nhìn, vì trên người quá nhiếu vết thương nên đành thúc thủ, chứ nếu không nhất định tôi đã cho anh ta một trận nên thân rồi, nhưng lúc này thì đành gân cổ lên mắng lại: “Đừng có nói bậy à nha, con mắt nào của anh nhìn ra tôi là vợ anh hả!!!”
Trong miệng anh ta toàn là quýt, nên trả lời có hơi lúng búng: “Thì cả hai con mắt chớ mấy, tôi cũng đâu phải Độc Nhãn Long!”
Ngay khi tôi bưng tay chặn vết thương chuẩn bị đứng lên ăn thua đủ với Bạch Dực thì chợt bên ngoài vang lên tiếng nhốn nháo ồn ào, không phải là tiếng hoan hô ăn mừng, mà là vừa có tiếng chửi mắng đánh nhau vừa có tiếng khóc lóc nức nở, nghe cực kỳ chói tai. Trong phòng bệnh của chúng tôi cũng có nhiều bệnh nhân khác lập tức ngẩng đầu nhìn sang xem có chuyện gì, tôi cũng tò mò áp mặt vào tấm kính nhìn sang bên kia, thấy có mấy người mang bao tay đen, mặc sắc phục lam sẫm đang đứng đó cãi nhau với mấy bác sĩ, chẳng mấy chốc mà biến thành ẩu đả, màu sẫm màu trắng lộn xộn thành một nùi với nhau. Các y tá đứng bên cạnh muốn can nhưng không sao can nổi. Cô y tá trông chừng việc truyền dịch cho tôi đẩy cửa bước vào, vì bên ngoài có ẩu đả nên trông cô cũng cáu kỉnh hơn thường lệ.
Tôi giơ cánh tay ra cho cô ta, hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì vậy? Sao lại khóc lóc đánh nhau như thế?”
Y tá mang một cái khẩu trang rất to, không thấy nửa mặt dưới của cô ta, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy bực tức, cô ta đáp bằng một giọng không hài lòng: “Đối diện là phòng bệnh phụ sản, có một cô gái vừa qua đời, gia đình đang làm ầm lên.”
Cô ta nhanh chóng rút kim tiêm ra khỏi mạch máu của tôi, dùng đầu ngón tay đè chặt lên vết tiêm nói tiếp: “Thai ngoài tử cung nguy cơ cực kỳ cao, mà cô gái này hi sinh cả tính mạng mình cũng chẳng giữ nổi anh chàng đó. Cho nên mới nói đàn ông toàn là một lũ không dám nhận trách nhiệm, cuối cùng chịu khổ chỉ có người con gái thôi, một xác hai mạng.” Nói xong còn đặc biệt hướng về phía tôi và Bạch Dực một cái nhìn cảnh cáo, sau đó kín đáo đưa cho tôi miếng bông băng để chặn lên vết tiêm rồi đi ra ngoài. Tôi và Bạch Dực dở khóc dở cười nhìn nhau, tôi nghĩ thầm, cả hai chúng tôi đều độc thân, ngay cả bạn gái còn không có, đi chỗ nào mà làm mấy chuyện không có trách nhiệm đó được đây?
Mẹ tôi nhân lúc tôi thay thuốc mà đi rửa trái cây, lúc này mới mang mấy quả táo trở về, ngồi xuống bên cạnh giường vừa gọt táo vừa chậc lưỡi kể: “Chậc chậc, tội nghiệp quá. Bà mẹ bên đó khóc tới chết đi sống lại luôn rồi. Dường như cô gái đó cũng mới ngoài hai mươi thôi hà, ai ~ chết sớm quá ~”
Tôi hỏi: “Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Mẹ tôi cắt quả táo làm hai phần, chia cho tôi và Bạch Dực mỗi người một nửa, sau đó kể tiếp: “À, là một cô gái, có thai trước khi cưới, ai ngờ thai lại là thai ngoài tử cung, cuối cùng không kịp cứu cả mẹ lẫn con!”
Mẹ tôi nhìn quanh một vòng, sau đó quay lại nhìn chúng tôi một cách thần bí mà thì thầm: “Thực ra còn có một tin đồn nữa nha!”
Tôi biết tính mẹ mình, bà thuộc cái loại tò mò, không biết hết đến chân tơ kẽ tóc là cảm thấy khó chịu, hơn nữa còn đặc biệt thích đưa chuyện. Tôi nhìn Bạch Dực cười khổ hỏi: “Vậy mẹ còn nghe được cái gì nữa?”
Mẹ tôi thấy chúng tôi chịu nghe, mừng rỡ kể: “Ai~ phòng bệnh bên đó nghe nói có một cái giường tuyệt đối nằm không được nha!”
Tôi cắn quả táo một cái “rốp”: “Là sao?”
Mẹ tôi hất cằm về phía cửa phòng bệnh đối diện nói: “Cái giường gần cửa ra vào nhất bên ấy ấy mà, người ta đồn là ai nằm lên đó thế nào cũng chết! Người nào nằm lên cái giường đó, cho dù là đến chờ sinh hay đến chờ phá thai cuối cùng cũng sẽ gặp chuyện không may cho coi. Đám hộ lý xì xầm về chuyện đó suốt, bảo là nó vì thế mà lúc nào cũng trống, mà người nào không biết chuyện tới nằm giường đó, nhất định đừng mong còn sống mà xuất viện!”
Tôi nghe mẹ kể đến mức rởn da gà, nghĩ lại bản thân mình cũng đang nằm trên giường bệnh còn gì, Bạch Dực thấp giọng hỏi mẹ tôi: “Chẳng lẽ gia đình người vừa qua đời cũng nghe được tin đồn này nên mới tới làm ầm lên sao ạ?”
Mẹ tôi bóc quả cam đưa cho Bạch Dực rồi mới gật đầu: “Ừa, sau khi chết thân nhân phải tới nhà xác nhận mặt, đúng không nào? Người thân của cô gái đó vô tình nghe thấy các nhân viên nói chuyện với nhau, nên lúc này đang làm ầm lên ngoài kia, nói là bệnh viện cố tình hại con gái họ. Nhưng dì nghĩ chuyện này phần lớn là do số mạng cô gái đó không tốt thôi, chuyện sinh nở này ấy mà, vốn là chuyện sống chết trong đường tơ kẽ tóc.”
Tôi im lặng ăn trái cây, giữa không gian thinh lặng có thể nghe thấy tiếng phụ nữ khóc la không ngừng bên ngoài, trong ngực cũng có chút ám ảnh. Đúng thế, bệnh viện là một nơi sống chết là chuyện thường. Trong thế giới này, những người thường xuyên tiếp xúc với người chết nhất chính là nghề bác sĩ, bọn họ mỗi ngày đều nhìn thấy cái chết, đồng thời, cũng nhìn thấy sự sống mới được sinh ra. Thế nhưng có nhiều người nhìn quen một thời gian đã bắt đầu lạnh lùng với sống chết, chỉ cần người chết không phải là người thân của mình, các bác sĩ có lẽ có cái nhìn hơi khác người bình thường về cái chết một chút. Đối với bọn họ đó chẳng qua chỉ là một công việc, cứu người là một dạng nghĩa vụ.
Tôi gạt mớ suy nghĩ hỗn độn đó sang một bên, lại nghĩ đến cái giường bệnh vì vừa có người chết mà lại trống đó. Phải chăng sẽ sớm có một người khác vào nằm lên nó? Tuy nói những chuyện này có lo lắng cũng vô ích, nhưng những gì từng thuộc về người chết lúc nào cũng có chút kiêng kị. Bạch Dực lặng lẽ nhìn tôi nhẹ nhàng nói: “Đừng nhìn nữa, có cái giường nào trong bệnh viện mà chưa từng có người chết đâu. Chuyện này nghĩ tới sẽ cảm thấy khó chịu đó.”
Anh ta vừa nói thế, tôi lại càng cảm thấy nhột nhạt không nằm tiếp được, cứ vô thức mà xoay trở người. Bạch Dực nhìn tôi nhăn mặt, liền nghiêng người nhẹ giọng hỏi: “Nếu cậu sợ như vậy thì tối nay chúng ta ngủ chung?”
Trong đầu tôi vẫn còn trăn trở không ngừng về vấn đề giường bệnh nên không còn kịp suy nghĩ gì khác, chỉ thuận miệng ừ ngay: “Ừ, anh đừng nói nữa, tôi thực sự còn sợ lắm…” Đột nhiên nghe Bạch Dực phì cười, tôi mới kịp nhận ra là mình vừa bị anh ta chọc, bèn tức giận nói: “Tôi mà sợ cái gì! Có chuyện quái quỷ gì mà tôi chưa từng gặp đâu chứ! Ông đây chính là Vệ Tư Lý đời thứ hai đây!”
Mẹ nghe tôi và Bạch Dực cãi qua cãi lại một hồi, cũng vui vẻ cười. Bà chuẩn bị đồ ăn cho chúng tôi, thu dọn quần áo phẳng phiu xong, đột nhiên như sực nhận ra cái gì mà nhìn lên cái đồng hồ trên cổ tay, thở dài nói: “Ai, mẹ phải về bây giờ đây, đã xin nghỉ công ty mấy bữa nay rồi. Đáng lẽ ra không nên cho con đi xa như vầy mới phải, nếu không đêm nay mẹ có thể ở đây canh bệnh được rồi!”
Tôi biết mẹ thương tôi vất vả, lại càng cảm thấy đắng lòng, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ đừng lo cho con làm gì, mẹ xem con cũng không có thương tích gì nặng nề lắm, hơn nữa con bị thương là vì làm chuyện phải làm, đấu tranh với bọn bắt cóc cơ mà! Lúc về nhớ đem khoe khắp nơi nha, coi chừng còn được thành ủy tặng huân chương chiến công cơ đấy! Hi hi…”
Mẹ tôi cười mắng tôi là nói hươu nói vượn, nhưng thấy tôi quả thực không bị thương nặng lắm, cuối cùng cũng dịu sắc mặt, yêu thương nhìn tôi vài lần rồi mới mặc áo khoác chuẩn bị đi. Đột nhiên nhớ ra cái gì, bà lại quay sang nói với Bạch Dực: “À, Tiểu Dực, con giúp dì trông coi A Tung với nha, nó làm cái gì cũng bộp chộp, đụng đâu hỏng đó, từ bé đã là như vậy rồi, lúc nào cũng phải cả người đầy bùn đất mới chịu về nhà, nói nó đừng chạy lung tung, vậy mà nó đi đứng thế nào để ngã vào đám cỏ cao, bị sâu cắn đầy người nữa cơ! Thật là…”
Tôi nhìn mẹ vẻ mặt cầu xin dừng lại, nhưng cái máy hát của mẹ tôi một khi đã mở đài thì trừ phi chính bà nói tới mức mệt rồi thì thôi, bằng không không ai cản lại nổi, cuối cùng tôi cũng chỉ còn biết cúi thấp đầu câm lặng chờ mẹ tôi nói cho hết. Dù sao đi nữa thì những bệnh nhân trong phòng này chắc cũng đã nhịn cười tới sốc hông cả rồi, lịch sử quang vinh hồi tôi còn nhỏ bị mẹ tôi thoáng chốc lột trần hết, Bạch Dực nghẹn ngào khó khăn nói với mẹ tôi: “Dì yên tâm đi, cháu sẽ… sẽ bảo vệ cậu ấy… không để… để cậu ấy rơi vào bụi cỏ nữa… đâu…”
Mẹ tôi còn muốn nói tiếp, nhưng lại sợ trễ xe lửa, cuối cùng đành luyến tiếc vừa nhìn tôi vừa đi ra cửa. An tĩnh chừng vài giây, chợt nghe Bạch Dực phá lên cười, vì chạm phải vết thương nên trông anh ta cười còn khó coi hơn cả khóc: ôm chặt cánh tay bị thương, cười tới mức cả người đều run lên bần bật. Tôi vớ lấy mớ vỏ quýt ném thẳng vào mặt anh ta.
Anh ta lau nước mắt nói: “Ha ha, Tiểu An ơi là Tiểu An, cậu lúc còn nhỏ đúng là hài thật đó! Ha ha, lần sau còn cơ hội nhất định phải nhờ dì kể nhiều thêm một chút, còn hơn coi tấu hài nhiều!”
Tôi không thèm đôi co với anh ta, hơn nữa chờ anh ta cười nhiều quá, não thiếu dưỡng khí, thế nào cũng có cơ hội bị đem xuống khoa thần kinh cho coi!
Tôi vỗ vỗ giường nói: “Đủ rồi đấy, anh còn cười nữa đừng trách tôi trở mặt đánh anh à!”
Anh ta nghe thế càng không nhịn được, cười càng dữ dội, vung vẩy nắm đấm trước mặt anh ta cũng không ăn thua gì. Tôi nhịn không được quát to: “Tôi không cho phép anh cười nữa! Mẹ tôi nói anh chỉ nên nghe một nửa thôi, biết chưa! Sở trường của mẹ tôi là phóng đại đó, chuyện nhỏ như con kiến mẹ tôi có thể kể thành con voi! Không chừng chuyện cái giường bệnh bên kia cũng chỉ là chuyện mẹ bịa ra mà thôi!”
Một hộ lý ngồi bên cạnh bưng cặp lồng ăn cơm, vốn cũng đang vừa nghe chúng tôi nói chuyện vừa cười phụ họa, nghe tới đây chợt nghiêm sắc mặt ghé sát vào chúng tôi thì thầm: “Cậu trẻ này, mẹ cậu kể chuyện đó không phải bịa đâu!”
Dù sao cũng có cơ hội nói lảng sang chuyện khác, tôi lập tức chớp thời cơ hùa theo bà ta: “Như vậy thật có chuyện ma quỷ gì ở đó sao?”
Bà hộ lý là một phụ nữ trung niên phốp pháp, bà ta húp mì một cái “rột”, nuốt xuống đánh ực rồi mới nói: “Chứ còn gì nữa, tui là tui sợ phát khiếp lên được ấy chứ, mấy cậu trẻ đây có thể không tin, chớ trong làng tui cũng có những chuyện như vầy, gọi là quỷ bám giường, tức là ma quỷ đứng ở đầu giường nhìn người ta chằm chằm đó, mà thường chỉ gặp khi người đó lâm chung sắp chết thôi!”
Tôi bật cười: “Tôi mới chỉ nghe qua người ngủ ngày không chịu rời giường, chứ chưa nghe quỷ mà cũng bám giường không chịu dậy bao giờ, hì hì.”
Bà ta thấy tôi có vẻ không tin, liền lườm tôi một cái rồi nói tiếp: “Cậu đừng có nói vậy, tui thực sự nhìn thấy rồi!”
Quay lại nhìn ông già mình có trách nhiệm trông nom một cái, thấy ông ta đang ngủ, mới an tâm kéo cái ghế xịch sang chỗ chúng tôi, trong mắt thoáng một tia sợ hãi mà chậm rãi kể: “Hồi trước tui từng trông coi một bệnh nhân nằm ngay cái giường đó luôn, cô gái đó rất là xinh, đáng tiếc nha, không biết suy nghĩ, ai đời lại bằng lòng làm bé ột lão, cuối cùng cái bụng to lên. Nếu như chịu đi giải quyết sớm thì đâu có gì phức tạp, nhưng mà cô ta tính dựa vào cái thai làm áp lực bắt cha nội kia ly dị vợ mà cưới mình, mà cha kia nhứt định không chịu, cuối cùng vẫn là không cưới được, mà cái bụng cứ càng ngày càng lùm lùm lên, nếu không chịu phá thì đành phải sinh ra. Mà đến lúc đó thì còn đâu là danh dự nữa? Cho nên không còn cách nào, cô ta bị cha mẹ vừa đánh vừa mắng đưa đến bệnh viện nhờ phá thai, bác sĩ đã bảo không được, sợ có biến chứng vì thai quá to rồi. Nhưng cha của cô gái đó cũng là dân có tiền, nên hối lộ cho bác sĩ một cái phong bì đỏ chót, nhờ bằng bất cứ giá nào cũng phải phá đứa bé đó!”
Tôi ngạc nhiên hỏi lại sao ở trong bệnh viện lại có thể có chuyện như vậy xảy ra? Chẳng phải đã nghiêm cấm không được tặng quà tặng tiền cho bác sĩ hay sao? Bà hộ lý khinh miệt xì dài một cái đáp: “Làm gì có ông bác sĩ nào lại đi chê tiền đâu? Nói cho các người biết, người ta lúc nào cũng đưa tiền nhận tiền ngay trong thang máy, các người nhìn không thấy được, chứ nếu không ai mà dám nhận? Cuối cùng bác sĩ đó đồng ý, bảo đầu tiên cứ để cô gái nhập viện theo dõi xem sao, sẽ có cách giúp cô ta giải quyết cái thai. Vì thế cô ta nằm lại trên cái giường đó, ngay ngày hôm đó đã nằm mơ thấy ác mộng, nói cả nửa người dưới của mình đều là máu, còn nói có người đứng dưới cuối giường cô ta hát nhạc thiếu nhi, cái gì mà bé cưng, cái gì mà đung đưa gì đó. Nhưng cha mẹ cô ta cho rằng cô ta không muốn phá thai nên mới nói dối, bèn mắng cô ta rất dữ, bảo nhất định phải phá đứa bé đi. Vào buổi tối ngay trước ngày cô ta vào phòng mổ phá thai, là tui trông nom cô ta. Thực ra vào ban đêm tui cũng tranh thủ chợp mắt một chút, nhưng không dám ngủ say, sợ bệnh nhân kêu mà mình không biết. Cho nên đêm đó tui thực sự nghe thấy, giọng nói rè rè như kiểu băng cũ vậy đó! Tui tưởng nửa đêm rồi còn có ai lén nghe đài, nên đứng lên định đi tới nhắc nhở. Ai dè… tui nhìn thấy từ phía sau… đứng trước giường cô gái là một người đàn bà mặc áo đen thui… bà ta chắc chắn không phải người, vì mặt mũi trắng bệch như vôi vậy đó, cái cổ lại dài thượt… Tui sợ quá đâu có dám bước tới! Chỉ thấy bà ta đứng trước giường cô gái cười khanh khách, mà tui còn nghe rõ ràng dưới giường cô ta có tiếng trẻ con khóc. Ngày hôm sau lúc cô ta được đẩy vào phòng giải phẫu, tui vẫn thấy bà ta đứng giữa đám đông y bác sĩ, vẫn khanh khách cười, nhưng dường như mọi người xung quanh đều không hề nhìn thấy! Cuối cùng cô gái đó bị xuất huyết ồ ạt, chết cả mẹ lẫn con. Chuyện xảy ra rất nhanh, tất cả những nhân viên tạp vụ khác mà tui hỏi thử đều bảo không nhìn thấy bà ta, hơn nữa cấp trên cấm nhắc lại chuyện này, cho nên cuối cùng càng nói càng mơ hồ. Đây là lần đầu tiên tui đem chuyện này ra kể với người khác đó, dù sao hai cậu cũng là thanh niên, sắp ra viện rồi, chắc cũng sẽ không đem chuyện này đi nói lung tung đâu.”
Bà ta nói xong, cả tôi lẫn Bạch Dực đều lâm vào trầm mặc, không ai tiếp lời, bà ta thấy chúng tôi không có phản ứng, lại vừa kịp ông già bên kia bỗng cất tiếng ho khan, bà hộ lý liền quay lại trông coi bệnh nhân. Tôi nhìn sang Bạch Dực thì thầm: “Người đàn bà mặc áo đen đó có thể là ai?”
Anh ta nằm xuống giường, nói một câu bâng quơ: “Thực ra một người mới sinh ra là do một linh hồn chuyển hóa mà thành. Nếu con người dùng biện pháp bên ngoài chặn lại quá trình chuyển hóa tự nhiên đó, sẽ khiến oan hồn ấy bị tắc lại ở ngay miệng cống sinh tử.”
Tôi cúi đầu suy nghĩ những lời anh ta vừa nói, sắc mặt cũng bất giác mà càng lúc càng trầm trọng hơn. Bạch Dực quay lại nhìn tôi nói: “Tiểu An, tuy tôi nói thế này có khi cậu không thích nghe, nhưng có nhiều chuyện cậu gặp phải không nằm trong tầm khống chế của chúng ta. Cậu đã không còn khả năng nắm chắc mọi thứ nữa, mà lại không ngừng bị những thứ kia hấp dẫn, cho nên, không nhìn tới, không thèm biết tới chính là phương pháp an toàn nhất đối với cậu lúc này đấy!”
Tôi cũng biết bản thân mình không có bản lĩnh đối phó với toàn bộ những nguy hiểm không biết tên này, nhưng không hiểu sao cứ thường xuyên gặp phải những chuyện quỷ ma như vậy chứ? Những lúc nguy hiểm nhất hầu như đều phải trông chờ Bạch Dực tới cứu, chỉ cần một điểm này thôi cũng đủ làm tôi phải mang nợ anh ta suốt đời. Tôi xấu hổ gật đầu nói: “Ừm, nhưng anh cũng biết đó, tôi từ xưa đã hay gặp mấy chuyện kỳ quặc rồi, thực ra còn sống đến ngày nay cũng đã là may mắn lắm rồi. Thực ra chính anh mới phải cẩn thận đó, đừng nên ở gần tôi quá, tôi chỉ sợ…”
Bạch Dực nghiêm mặt cắt ngang lời tôi: “Tôi vẫn sẽ cùng cậu đi tới cuối cùng, lời này trước đây tôi không nói, sau này cũng sẽ không nói lại, nhưng cậu nghe cho kỹ này, mạng của cậu tôi sẽ ra sức bảo vệ. Tôi tuyệt đối sẽ không để cậu lại một lần nữa bị…” Nói đến đây, chợt anh ta sực nhận ra mình vừa lỡ lời gì đó, cả người chợt ngẩn ra như chìm vào một hồi ức sâu xa nào đó, sau đó chậm rãi nằm xuống không nói thêm gì nữa. Nhưng tôi vừa nghe thế, trong ngực đột nhiên có một cảm giác gì đó thật an tâm, cũng thật ấm áp, liền mỉm cười, nhẹ nhàng nói cảm ơn, Bạch Dực chỉ ừ một tiếng nhẹ bẫng coi như trả lời.
Chiều hôm đó, Lục Tử mang cơm tới. Từ khi tôi và Bạch Dực nằm viện, hắn vẫn quan tâm đến chúng tôi, lo lắng trước sau hết sức chu đáo. Lúc trước đã nghĩ tên này cũng nghĩa khí, bây giờ càng nghĩ hắn quả thực là một trong số ít người tôi có thể coi như bạn bè thực sự. Hắn bảo thức ăn bệnh viện không ngon, người không có bệnh ăn vào cũng muốn đổ bệnh nữa là bệnh nhân, nên mỗi ngày đều chịu khó mang cơm nước tới. Nhưng khi tôi còn chưa kịp cảm động, thì đã thấy hắn buông hộp cơm, vội vội vàng vàng chạy sang chỗ mấy cô y tá. Đến lúc này tôi mới hiểu hắn chịu khó như vậy là vì cái gì, sự cảm kích trong lòng thoáng cái xẹp mất một nửa, không khỏi lầm bầm mắng thầm: “Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, suốt ngày đi kiếm con gái!”
Cơm nước xong, tôi định đi qua đi lại một chút cho dễ thở, dù sao người mà không chịu thường xuyên vận động sẽ bị lả người đi, nhưng Lục Tử mất tăm không thấy bóng dáng, cuối cùng Bạch Dực thở dài nói: “Để tôi đi với cậu, dù sao chân tôi cũng không bị thương. Hơn nữa tôi cũng muốn đi lại một chút.”
Tôi chủ yếu bị thương ngay cổ chân, còn Bạch Dực chỉ có vết thương ở trên cánh tay, nên hai kẻ thương tích chúng tôi anh không ra anh, em không ra em nâng đỡ lôi kéo nhau từ từ bước ra khỏi phòng bệnh.