Cái gì? Còn nữa hả? Tôi và Bạch Dực đều không chắc là mình có hiểu chính xác ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của cậu ta hay không, đành phải vội vàng hỏi lại: “Chúng ta đều thấy rõ ràng là Bạch Dực đã đem thi hài của nữ quỷ kia ra khỏi giếng mà. Sao lại còn một cái nữa thế?” Nói xong tôi lại liếc về phía Bạch Dực, ý hỏi anh có nhìn thấy bộ hài cốt nào khác nữa không.
Anh lắc lắc đầu nói: “Nơi ấy chỉ vỏn vẹn một tấc vuông, nếu có thêm thi thể, lý nào tôi không phát hiện ra.”
Tôi nghe anh nói vậy, cũng không biết nên đáp lại thế nào. Nhưng Lục Tử sợ hãi cái email vừa gởi đến không phải là ít. Cậu ta nói năng lung tung, không đầu không đuôi loạn hết cả lên. Tôi đành phải vỗ về: “Người anh em à, hay thứ kia là phi vật thể gì đó chứ không phải quỷ? Chắc gì quỷ lại nhiều đến thế….”
Lục tử vội lắp bắp cắt ngang lời tôi, nói: “Đừng…. đừng nói nữa, việc này không xong rồi. Chúng ta phải đi thêm chuyến nữa thôi. Hơn hết còn chuyện quỷ chú….”
Tôi cầm điện thoại, quay đầu lại nhìn Bạch Dực. Anh ra dấu bảo tôi đưa ình, tôi liền chuyển qua anh, rồi ghé tai sát vào loa để nghe. Ý của Bạch Dực là chờ ngày mai. Thứ nhất hiện giờ đang nửa đêm, tối đen chẳng làm được chuyện gì cả. Nếu thật sự có thứ kia, nữa đêm xuống giếng cổ tuyệt đối không phải là quyết định sáng suốt. Thứ hai, chúng tôi muốn đợi một chút, biết đâu đây lại là một manh mối khác.
Lục tử vẫn khăng khăng không chịu bỏ ý định. Cuối cùng chúng tôi đành nhượng bộ để cậu ta mang laptop đến chỗ mình. Điều này, tôi thật sự rất thông cảm, bỗng nhiên nhận được một email ma quái, đối với cậu ta mà nói, quả thật là một sự tra tấn thần kinh mà. Nói xong, chúng tôi tắt điện thoại. Chưa đầy nữa tiếng sau, đã nghe tiếng đập cửa. Tôi thấy Lục tử một tay xách túi, tay kia ôm một bao vàng vàng, trên đó có vẻ như được dán rất nhiều bùa chú của các môn phái khác nhau. Trán cậu ta nhễ nhại mồ hôi nói: “Này, thứ này giao cho các cậu, dù sao cũng phải trả lại anh cảnh sát kia. Mình, mình không bao giờ…. Muốn chạm vào nó nữa.” xong liền nhét ngay laptop vào tay tôi. Tôi và Bạch Dực nhìn mấy thứ lộn xộn kia thì bật cười, cậu ta hung hăn liếc chúng tôi một cái, xong ngồi tót lên sopha hút thuốc.
Tôi đưa laptop cho Bạch Dực, anh cắm điện, mở máy, đăng nhập vào hòm thư, quả nhiên bên trong có một bức đánh chữ J. Nó với mấy email bình thường giống nhau như đúc. Nhưng chúng tôi biết được, trong đó đang chứ một loại mật mã ma quái. Loại mật mã này chỉ vào những thời điểm nhất định mới có thể đọc được. Ngay từ đầu, tôi không hiểu tại sao Lục tử lại có thể hiểu được nó. Nhưng khi tôi vừa nhìn thấy thì biết ngay tại sao Lục tử có thể đọc vanh vách mail này. Bởi nói chẳng phải văn tự quỷ dị gì hết, mà là một bức ảnh vô cùng chân thật. Đây là một tấm ảnh chụp, chúng tôi có thể thấy rõ cảnh vật dưới giếng. Thành giếng phủ đầy rêu xanh, không gian u ám chỉ có vài tia sáng mỏng manh chiếu xuống. Dưới đó có một xác nữ đã phân rã rất nhiều. Nhận định ban đầu đây chắc là hài cốt mà Bạch Dực đem lên. Nó vẫn muốn giữ nguyên tư thế dáng vẽ này. Có thể tưởng tượng ra rằng, lúc cô ta rơi xuống giếng vẫn chưa chết, mà đang từ từ chờ cái chết đến với mình. Cuối cùng là cứng nhắc dán chặt vào thành giếng, hòa lẫn với bùn đất và rêu xanh. Nhìn vào màn hình, chúng tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sóng lưng. Nhưng câu nhắc của Lục tử khiến cho bao nhiêu lông tơ trên người tôi đều dựng ngược cả lên. Cậu ta rít thật sâu một hơi thuốc, hạ giọng nói: “Các cậu xem động tác của xác nữ…. Nhìn cho kỹ!”
Chúng tôi cúi đầu nhìn thật cẩn thận. Sau khi hiểu được thì ngay cả Bạch Dực cũng phải thở rút lại. Còn tôi, nếu bảo sợ thật là quá nhẹ rồi. Động tác của xác nữ này phải nói là đang muốn hướng lên trên. Chính xác hơn hết là đang trốn tránh thứ gì đó dưới đáy giếng! Trong giếng có một lượng lớn bùn đất và rong rêu, nên xác kia mới có thể dán trên vách đá được. Da thịt hư thối hòa lẫn với nước bùn nhếch nhác như chất thải dưới cống, vì thế nếu không chú ý kỹ thì sẽ cho rằng đây chẳng qua là một khối bùn nhão mà thôi. Tư thế kia uốn khúc kỳ lạ như thân hình đã bị gãy vậy. Bị đánh mạnh vào đầu mà vẫn bám chặt lấy thành giếng. Lúc Bạch Dực xuống đó đem thi thể lên thì đã thành một bộ xương, nằm trơ trọi ở một góc nơi đáy giếng, còn trong hình là một xác chết đang hư thối nặng, nhưng nhìn tư thế của nó thì như cố né tránh thứ gì đang xâm hại mình vậy. Góc chụp này cũng vô cùng quỷ dị, chẳng biết ngắm từ đâu, dùng tư thế nào để có được tấm ảnh này. Vì thế có thể xác định là mối uy hiếp thật sự không phải nữ quỷ kia mà là một thứ khác. Chuyện này đến Lục tử xem xong cũng có thể hiểu được.
Lục tử quay đầu qua, nhìn thoáng qua tấm ảnh, nhưng lại nhìn ngay qua chỗ khác, rít mạnh một hơi thuốc. Sắc mặt Bạch Dực hình như rất kinh ngạc, anh có hơi không chấp nhận được. Thế là quyết định ngày mai sẽ đến nơi đó một lần nữa. Anh đóng laptop lại, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nói: “Nhất định phải điều tra cho rõ, lần này cần mang theo vài thứ thiết yếu. Quan trọng là đèn cao áp và những thứ linh tinh khác. Chuẩn bị chu đáo, sáng mai chúng ta sẽ đi ngay.”
Về phía trường học, may là đã đến tháng bảy, thật cám ơn trời đất. Vì như thế chúng tôi có thể đi bất cứ khi nào cũng được. Thậm chí đến những tỉnh khác tốn nhiều thời gian để điều tra hơn cũng không sao. Nếu không phải nghỉ hè, tôi thật chẳng thể bịa ra được lý do hợp lý nào để nghỉ việc trong một tháng dài như thế. Lão Phan hói chắc chắn sẽ không cho phép chúng tôi làm loạn như vừa rồi nữa. Khoản thời gian đầy bão tố lúc trước vẫn là phải nhờ người xử lý. Chuyện này cũng khiến cha mẹ tôi giật mình. Bất quá, mẹ hay tin tôi bị thương nặng, nên cũng có thể vịn vào cớ đó mà thoát thân vậy.
Tôi đưa cho Lục tử một cái chăn rồi về phòng mình ngủ. Một đêm thức trắng, tự hỏi không biết bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất. Sang ngày hôm sau, tôi mới nhận ra là mình đã hút hơn nữa bao thuốc rồi. Quơ quàu mái tóc đang rối nùi, rồi bước ra phòng khách, phát hiện thấy Lục tử cũng ngủ không yên. Vừa thấy tôi thì dỗi rằng sao lại mua sopha cứng thế. Tôi cười nhạo: “Cậu nghĩ mình là công chúa đậu phụ à? Làn da mềm mại mịn màng như đậu phụ chắc. Ông đây còn nương tình đấy, chứ da thịt thế kia sao xứng ngủ trên sopha này.”
Cậu ta giận dữ ném tấm chăn vào tôi, chải lại tóc nói: “Chút nữa mình dẫn các cậu đi lấy thiết bị. Mấy thứ này đều do ông chủ Triệu lúc còn sống chuẩn bị. Chất lượng thượng thừa nên cứ yên tâm nha. Sau đó liền xuống ngay đáy giếng, chung quy dưới đó có gì, cũng sẽ biết ngay mà. Hơn nữa, giờ đang ban ngày, dương khí cũng thịnh, các cậu xuống dưới, nếu có quỷ thật chắc cũng chẳng bị ảnh hưởng gì đâu.”
Vừa nhớ đến hình ảnh trương sình đêm qua, lòng tôi không kềm được mà hơi run lên. Xem ra lần này tôi cũng phải xuống dưới giếng cổ rồi. Lúc này Bạch Dực cũng đã rời khỏi giường, anh thấy mắt của chúng tôi như hai con gấu trúc thì lắc lắc đầu, chẳng nói gì, đi thẳng vào bếp thành thạo làm chút thức ăn sáng.
Ba người chúng tôi nhai trệu trao mấy lát bánh mì cùng vài miếng trứng chiên. Sau đó Lục tử đến kho hàng được trang bị sẳn. Nơi này gần như là một cái kho bí mật, bên trong chất chồng rất nhiều thùng hàng với nhãn dán bên ngoài. Lục tử bước đến một cái thùng gỗ quen thuộc, mở ra. Trong đó là bộ đồ dùng leo núi bằng thép hảo hạng nhưng lại rất nhẹ nhàng, dù là phụ nữ sức yếu cũng có thể sử dụng dễ dàng. Sau đó cậu ta lại cầm theo mấy cái đèn pin cũng nhẹ không kém, tiện nhất vẫn là có dây đeo để hai tay có thể tự do làm việc. Mà đèn này lại là loại cao áp 24W-168R, có thể chiếu xa đến 350 thước. Nhưng khi sử dụng phải vô cùng cẩn thận, nếu chiếu trực tiếp vào mắt là bị thương ngay. Tôi bảo Bạch Dực dùng một cái là được rồi, còn lại chúng tôi lấy loại khác có ánh sáng lạnh hơn, nhiêu đó cũng có thế làm đáy giếng nho nhỏ kia sáng rực lên. Hơn hết, đáy giếng nhỏ như vậy cả tôi và Bạch Dực cùng xuống đã quá chật chội rồi.
Sau đó chúng tôi mang balô, một lần nữa đi vào Nam Viên thôn. Thôn dân nơi này thật không ngờ bọn tôi vừa cách ngày lại đến liền căng thẳng nhìn chúng tôi đầy tò mò và sợ hãi. Ông lão quản sự trong thôn cũng thận trọng hỏi chúng tôi tại sao lại đến đây, hay là lại được mợ hai Kiều báo mộng nữa rồi. Chúng tôi đang không biết nên trả lời với bọn họ ra sao thì Bạch Dực đã lên tiếng: “Chuyện của mợ hai Kiều đã xử lý thỏa đáng, chúng tôi đến đây để xem giếng cổ kia một chút. Bữa hôm đi thật vội vàng, quên mất mợ hai Kiều ở trong đó đã rất lâu rồi. Giếng chắc chắn có chút xui xẻo, chúng tôi cần đi xuống cúng tế một chút, như thế người trong thôn mới cát lợi ạ.”
Vì bữa trước chúng tôi đã làm người dân ở thôn này chấn động vô cùng. Nói quá một chút, bọn họ tôn kính chúng tôi như quỷ thần vậy. Ông lão lập tức dẫn chúng tôi đến bên giếng, giờ đây nơi này đã không còn rác rưởi nữa, xung quanh đều cắm đầy nhan đèn, còn thêm tro tàn của hàng mã bị đốt nữa. Chúng tôi tạo thành tam giác vấy miệng giếng nhìn qua quít. Bạch Dực cầm đèn pin rồi trèo xuống đáy, dây thừng đã không còn nặng nữa, tôi biết là anh đã đến nơi. Tôi cũng vội mang theo cái đèn có ánh sáng mạnh, men theo dây thừng mà trượt xuống từng chút một. Chiếc đèn Bạch Dực đang cầm chiếu sáng đáy giếng nhỏ xíu. Điều này khiến gan tôi lớn lên không ít. Vốn đang lo lắng nơi này ẩn chứa ma quỷ gì, nhưng khi hai chân vừa chạm đáy thì thấy cũng bình thường thôi, ngược lại còn cho tôi chút không khí quen thuộc.
Lòng tôi ưh lên một tiếng, Bạch Dực hỏi tôi làm sao thế, tôi vội lấy ra cái đèn có ánh sáng lạnh chiếu xung quanh, sau đó nhìn anh nói: “Cảm thấy vô cùng âm u lạnh lẽo, nên đem đèn cao áp cất đi, rồi dùng cái khác chiếu qua một lượt ấy mà.”
Bạch Dực gật gật đầu cũng tắt đèn của mình đi. Chúng tôi dựa vào ánh đèn sáng lạnh nhìn xung quanh, một mùi bùn đất thối rửa xộc thẳng vào mũi tôi. Nhưng lúc này, tôi nhận ra rằng mình ở đây càng lâu thì lại càng dâng trào cảm xúc mãnh liệt. Dường như cảm giác âm u lạnh lẽo này rất quen với tôi. Tôi đã từng cảm nhận qua rồi, nhưng nếu hỏi cụ thể thế nào, tôi lại chẳng nói rõ được. Nơi này thật nhỏ bé, nếu chúng tôi không chú ý là bị đụng đầu ngay. Lay quay hồi lâu cũng chẳng có phát hiện gì cả. Bạch Dực ngồi xổm xuống nhìn nhìn vào một góc nói: “Tôi phát hiện xác nữ ở đây này. Vị trí không giống với xác bị thối kia cho lắm, chẳng lẽ có thứ gì đó đã động vào xác của cô ta? Hay tự xác chết chuyển động?”
Tôi xoa xoa tay, phát hiện nơi này thật ra vô cùng lạnh lẽo, liền hỏi Bạch Dực: “Bạch Dực, anh có thấy ở đây hơi lạnh không?”
Anh dừng một chút, bình tĩnh nhìn quanh, nói với tôi: “Chắc dưới đáy giếng nên mới thấy lạnh chút thôi. Dù sao nhiệt độ cũng chênh lệch nhiều so với bên ngoài mà.”
Tôi nuốt nước miếng, lại chà xát cánh tay. Nhưng cảm giác âm lãnh vẫn không vì lời nói của Bạch Dực mà giảm bớt, ngược lại, càng ngày càng tăng. Cuối cùng tôi chỉ có thể dậm chân xát mạnh tay mới thấy ấm được. Ngược lại, trán Bạch Dực lúc này lại dày đặc mồ hôi, anh chú ý đến vẻ khác thường của tôi, hỏi làm sao thế? Tôi run run nói với anh: “Đừng nói nữa, nơi này lạnh muốn nứt da ấy, chẳng lẽ anh không thấy gì sao?”
Anh thành thật lắc lắc đầu, nhưng ánh mắt sau đó lại nhanh chóng mở to, nhìn chằm chằm vào tay của tôi. Tôi cúi đầu mở tay mình ra mới phát hiện ngón tay tự nhiên lại bắt đầu đóng băng. Tôi sợ hãi vội chà xát liên tục. Bạch Dực thầm kêu hỏng rồi, mở miệng nói một câu: “Nơi này có thứ kia! Mau lên, cậu mau lên trên đi!” Anh nói đến thứ kia, khiến tôi lập tức liên tưởng đến loại lạnh lẽo quái gỡ này. Giờ đây, tôi đã biết tại sao lại thấy quen thuộc đến thế. Trước kia, khi ở hồ Thiên Mục, cũng chính là cảm giác lạnh lẽo như ăn sâu vào từng mạch máu như thế này!
Nhưng tôi đã hoàn toàn bị đông cứng. Tôi thấy máu mình bắt đầu ngưng tụ. Đầu tự hỏi đến nước này lòng tôi còn cố chấp mấy chuyện kia để làm gì. Tôi như người sắp bị chết cóng, dần cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Bạch Dực vội lấy từ trong túi ra Huyền Hoàng Bích cố sức để tôi có thể cầm lên được. Khi chạm vào nó, tôi mới thấy hơi đỡ một chút, nhưng cái lạnh vẫn ăn sâu vào tận xương cốt thật khó chịu, cứ như bị đông cứng lại vậy. Bất quá, đã giảm bớt được cơn buồn ngủ rồi.
Bạch Dực hỏi tôi: “Cậu thấy chỗ này lạnh nhất phải không?”
Răng tôi đánh vào nhau ý nói nơi kia lạnh nhất. Anh gấp gáp lấy xẻng ra, đào được vài nhát thì nghe tiếng va chạm vào một vật cứng. Bạch Dực vội vàng ngồi luôn xuống mặc kệ người lấm lem bùn đất. Chúng tôi ngạc nhiên khi phát hiện được một thẻ đồng!
Thấy Bạch Dực chuẩn bị cầm lên thứ kia, tôi vội quát lên: “Đừng chạm vào! Vật kia bị nguyền đấy!”
Mắt Bạch Dực hơi do dự một chút, nhưng liền kiên định lại ngay, sau đó cầm lên thẻ đồng. Tôi liền thấy tay của Bạch Dực cũng đóng băng trong nháy mắt, chỉ cần qua vài giây nữa thôi chắc chắn sẽ bị đông chết. Tôi hoảng sợ há to miệng, không biết nói gì nữa. Đầu lo lắng không yên, chuyến này lão Bạch xong rồi. Bạch Dực khó khăn mở miệng nói: “Đưa ngọc cho tôi.”
Tôi lập tức dúi ngay miếng ngọc vào tay Bạch Dực. Anh chắp thẻ đồng vào nó, sau đó lại run lẩy bẩy lấy bùa từ trong túi áo ra. Khi anh vừa dán lên chúng thì lá bùa tự nhiên bốc cháy, tỏa ra mùi của vải sợi bị đốt. Ngọn lửa rất âm u và lạnh lẽo, vừa cháy xong thì Huyền Hoàng Bích liền tỏa ra một làn khói đen dày đặc. Tôi nhìn thấy vô cùng buồn bực, đang định lên tiếng thì Bạch Dực vừa thổi thổi tàn lửa vừa vỗ vai tôi nói: “Về trước đi, chúng ta đã tìm ra vị cố vấn thần bí kia rồi.”
Nói xong, anh liền giục tôi leo lên trước. Đợi tôi nắm chắc, anh liền hét một tiếng, Lục tử vội vàng kéo tôi lên ngay. Cậu ta hỏi tôi chuyện dưới giếng, tôi lắc lắc đầu, đến bây giờ cũng chẳng hiểu nổi Bạch Dực đang nói gì.
Không đợi chúng tôi thắc mắc, Bạch Dực đã gọi, bảo chúng tôi kéo anh lên. Khi anh ra khỏi giếng, tôi không thấy anh mang theo thẻ đồng kia, chắc là đã cất vào ba lô rồi. Anh đưa mắt ra hiệu, bảo chúng tôi đừng hỏi nữa, xong lại phủi phủi rêu bám trên đầu nói với thôn dần: “Xong rồi, nơi này đã chẳng còn gì không sạch sẽ nữa. Sau này không cần đến đây thắp nhan đốt nến. Nếu được, các người hãy che miệng giếng này lại. Tuy nó không có nước nhưng lại sâu như thế, cũng có thể là một nguy hiểm tiềm tàng với mọi người.”
Mọi người nghe xong đều thấy vô cùng hợp lý. Mặc kệ kia có phải là tà vật hay không, đương nhiên chỗ này cần phải được che chắn kỹ càng. Thôn dân hỏi bọn tôi còn…. Đề nghị gì khác không. Bạch Dực lắc lắc đầu nói như vậy đủ rồi. Nhưng lúc này tôi lại cảm thấy ông lão kia như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Không chỉ mình tôi, đến Lục tử cũng nhận thấy điều này. Lục tử vờ như thần bí nói: “Cụ à, cụ còn chuyện gì khác sao?”
Nghe vậy. tôi cũng hùa theo làm như chúng tôi cũng biết được chút ít. Quay lại, thấy sắc mặt của Bạch Dực vẫn dửng dưng như trước. Ông lão nhìn thái độ bất đồng của ba người chúng tôi, bỗng chốc cũng không biết thế nào, chỉ run run chống gậy nói: “Ba vị, trời nóng như vậy, nếu không phiền hay đến trước nhà lão uống ít nước ô mai đi.”
Lòng tôi vừa bực mình vừa mừng rỡ. Ông lão này định đóng phim Thủy Hử à, đoạn Lỗ Trí Thâm đến Đào Hoa sơn ấy. Bất quá, hình như ông có điều trong lòng muốn nói cho chúng tôi nghe vậy. Nhìn lại thôn dân quanh đây, tôi ngờ ngợ như cụ còn biết được những chuyện khác nữa. Ba người chúng tôi liền cùng đến nơi ông đã mời.
Sau đó, chúng tôi biết được ông cũng như boss bự trong thôn này vậy. Thì ra ông là người lớn tuổi nhất trong thôn. Hơn nữa, lúc xưa còn tham gia Hồng quân công nông Trung Quốc. Ông phải chống gậy vì năm đó bị bọn quân Nhật đâm xuyên lưỡi lê xuyên qua chân. Ông bảo con dâu mình làm chút nước ô mai mật đào ướp lạnh cho chúng tôi. Đợi trong phòng khách còn lại ba người chúng tôi, ông mới hấp tấp mở miệng, vuốt chòm râu bạc lưa thưa nói: “Ba vị thật ra đến đây không hẳn vì chuyện của mợ hai Kiều đi.”
Lòng chúng tôi giật thót một cái, nhưng chẳng ai trả lời ông cả. Cụ thấy chúng tôi không lên tiếng, cũng đã chắc hơn phân nữa, liền giơ gậy chỉ chỉ về hướng miệng giếng nói: “Nơi đó không chỉ có một mợ hai Kiều đâu a.”
Tôi không ngờ ông lão này lại biết bên trong có gì đó. Vậy thì tại sao cứ ở trong thôn từ tốn nhìn Bạch Dực diễn trò mà không lật tẩy anh? Mắt Bạch Dực càng thêm sắc bén, đến tôi cũng không thể khống chế tốt cảm xúc, miệng kêu lên a một tiếng, nhưng lập tức ý thức được mà ngậm chặt lại, vội vỗ vỗ trán nói: “Sao lại thế? Còn gì ở bên trong nữa ạ?”
Ông lão cười thần bí nói: “Đúng vậy nha, chuyện này cũng đã qua 50 năm…. Người biết được cũng đã mất gần hết rồi. Còn mỗi một ông già như lão đây thôi. Các cậu là người đến đây đều tra cận nhất, có thể đoán được là vì chuyện kia mà đến….”
Bạch Dực lúc này lại hỏi: “Vậy thì ngày xưa cụ đã nhìn thấy thứ gì đó phải không?”
Ông lão nhắm hai mắt, mơ màng nhớ lại, như muốn cho chúng tôi câu trả lời thỏa đáng. Chuyện ngược về hơn 50 năm trước, lúc ấy vừa mới giải phóng, năm 1958, mới bắt đầu triển khai kế hoạch lớn. Lúc bấy giờ nơi nơi đều có đặc vụ của Quốc Dân Đảng lẩn trốn. Ông lão kia tên là Thạch Kiến Thành, là một lão binh xuất ngũ, nhưng do chân tàn tật nên chỉ được phân giúp đỡ bộ đội gác đêm thôi. Ông giờ đây đã không thể gọi là trai tráng, nhưng dù tàn phế cũng muốn cống hiến cho xã hội. Vì thế ông đã dẫn theo vài lão binh xuất ngũ như mình cùng nhau tuần tra. Nhà nước mới thành lập được vài năm thật không ổn định. Vừa phải đề phòng uy hiếp của chủ nghĩa đế quốc, còn phải tra ra được bọn đặc vụ đang ẩn nấp nữa. Nên tuần tra không phải như một bà thím bây giờ gắn phù hiệu lên tay, cầm loa rống: “Vì ngôi nhà chung, mọi người đoàn kết an toàn.” là xong việc, nếu lơ là nói không chừng sẽ có ẩu đã, cũng có thể hy sinh.
Ông Thạch khi ấy cùng hai ba ông lão khác trong đội dân phòng đến cuối thôn kiểm tra thì mọi chuyện vẫn bình thường, không có động tĩnh, nên có người muốn về nhà ngủ sớm một chút. Nhưng ông Thạch lại có tinh thần cảnh giác cao hơn người thường, ông nói nên đi sâu vào hẻm kiểm tra một chút, sợ rằng có mật thám trốn ở đó.
Một người dân phòng trong nhóm liền nói: “Nơi đó chỉ có một cái giếng cạn. Hơn nữa nghe đồn có nhiều chuyện ma quái. Còn vài ngày nữa là đến giỗ của mợ hai Kiều, đừng tự rước cái rủi vào mình.”
Nhưng ông Thạch lại là một người thận trọng. Ông nói nếu bọn họ sợ thì đừng đi, ông nhất định phải đi xem, nếu không lòng sẽ thấy không yên như không làm tốt nhiệm vụ của mình vậy. Thế là mấy người dân phòng còn lại cũng hết cách, dù sao người ta cũng là lão binh lớn tuổi, đành phải theo ông vậy.
Ngay lúc bọn họ vừa bước vào hẻm nhỏ thì nghe được giếng cổ phát ra tiếng kỳ quái nho nhỏ. Lúc này chỉ có hai suy nghĩ, một cho rằng đúng như ông Thạch nói, có mật thám đang trốn ở đây để hoạt động, còn lại thì bảo đó chính là mợ hai Kiều hiển linh….
Ông Thạch vốn đã ăn dầm nằm dề nơi chiến trường, gặp qua không biết bao nhiêu gió tanh mưa máu. Tuy lúc này lòng cũng hơi sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng khăng khăng như cũ khiến mọi người cũng bạo gan theo ông. Nhưng khi đến giếng thì bọn họ lại cảm thấy không đúng lắm, thế là lại nghi ngờ không biết dưới đáy giếng có thứ gì đó hay không. Bất quá, lúc này bọn họ lại không có dây thừng, thêm vào chẳng ai biết chắc dưới kia có gì. Thế là liền cẩn thận tìm chỗ trốn nhìn thẳng vào miệng giếng kia. Nếu là người thì xông đến, còn là quỷ…. Thì không nhất định phải ra. Lòng ai trong bọn họ cũng căng thẳng. Nhưng dần dần tiếng động biến mất, cũng chẳng thấy ai chui từ dưới giếng lên cả.
Mọi người đều đều thầm cho là bên dưới thật sự có quỷ, vì thế ai cũng không dám lên tiếng. Qua một hồi lâu, bỗng nhiên nổi lên một trận gió to, mấy gốc quế quanh đó đong đưa sàn sạt, xung quanh tràn ngập sương khói, khiến người khác không thể nhìn rõ trước mặt được. Bỗng trong làn sương mờ ảo kia, bọn họ dần thấy được một chiếc bóng màu đen, chờ bóng kia đến cạnh miệng giếng, mới lơ mơ nhận ra nơi này bỗng xuất hiện vài quái nhân mặc áo choàng đen, đầu đội mũ quan rất kỳ quái. Có tất cả là sáu bóng như thế, đều như bị ai đó trói vào nhau, cúi đầu, nắm tay từng bước từng bước một tới bên miệng giếng. Bọn họ đều không thấy rõ diện mạo, chỉ thấy mặt những người kia bị một lớp sương mù màu đen ất. Chúng chẳng do dự gì cả, một tên trong đó vỗ vỗ vào miệng giếng, lúc này bọn họ đều nóng lòng có nhiều cảm xúc nói không nên lời. Kia rốt cuộc là gì. Nếu người thường không được trang bị mà nhảy xuống chắc chắn là đi tìm cái chết. Ông Thạch chuẩn bị hét lên gọi người đến cứu, thì ông lão bên cạnh vội ngăn ông lại, ra dấu bảo ông nhìn khoảng không trên miệng giếng. Lúc này bọn họ mới phát hiện khoảng không vốn đen tuyền kia đang hình thành lốc xoáy, như muốn hút vật gì dưới đó lên vậy. Cảnh tượng kỳ quái này chỉ xuất hiện trong vài phút ngắn ngủi, sau đó mọi thứ lại trở lại bình thường. Bọn họ run run suy nghĩ, muốn xem thử dưới đáy giếng có gì, thế là vài cái đầu liền chụm lại. Nhưng dưới đó lại tối đen chẳng thấy gì cả. Hơn hết, một chút hơi thở cũng không có. Nếu là sáu người sống nhảy xuống thì tại sao một tiếng a cũng chẳng kêu lên.