Edit: Diệp Nhu
Beta: Linh Lan
Hôm sau, Hạ Hồi Sinh lại tới nữa, Hạ Mộc vội vã chia sẻ chuyện sắp được làm cha với Hạ Hồi Sinh, đương nhiên Hạ Hồi Sinh rất vui mừng, không ngờ
mình sắp có con dâu mình, hoặc là con rể nhanh đến vậy.
Sau khi tham gia hôn sự Hạ Hồi Vân xong, nhanh chóng đến năm mới.
Năm nay, khắp vùng tượng pha được bao phủ trong hơi thở của năm mới. Năm
nay, Tử Tang và Hạ Mộc yêu thương nhau nên vui vẻ đón mừng năm mới,
tương thân tương ái. Trong một năm, mỗi ngày của hai người trôi qua
trong yên bình…
Vào mùa hè, một tin cấp báo quấy rầy cuộc sống yên tĩnh này.
Lỗ châu bị nước địch công phá, quân địch chiếm Lỗ châu, Nam Châu tràn ngập nguy cơ, làm lòng người hoảng sợ.
Hạ Mộc ngày ngày nghe ngóng, trong lòng càng sốt ruột! Bây giờ tiểu thư mang thai, sao đúng lúc này lại xảy ra chiến loạn.
“Tiểu thư, chúng ta chuyển thôn đi, khi quân địch đánh vào, em đang hoài đứa
nhỏ, rất nguy hiểm.” Sáng sớm hôm nay Hạ Mộc bàn với Tử Tang, đến lúc đó tiểu thư ôm bụng to muốn chạy cũng không chạy nổi, hơn nữa hắn cũng
chẳng dám để tiểu thư chạy!
“Không cần chuyển.” Tử
Tang nói, đây là nhà của nàng và Hạ Mộc, là nơi hai người bắt đầu, nàng
không thể rời đi, mà có lẽ Hạ Mộc cũng là người luyến tiếc nhất.
“Tiểu thư, nhưng nếu ở lại, tôi lo lắng! Giờ em bụng mang dạ chửa, chúng ta
từ từ di chuyển về hướng bắc. Hiện tại mới đi đã muộn, không đi không
kịp nữa, không thể để em vác bụng chạy, làm vậy rất nguy hiểm, tôi không thể để việc này xảy ra.” Hạ Mộc sốt ruột nói, nếu chỉ có một mình hắn
không hề lo lắng, hắn chỉ lo cho tiểu thư và em bé trong bụng kia.
“Anh đừng lo, Nam Châu tuyệt đối không thất thủ.” Tử Tang nói rất chắc chắn.
“Tiểu thư, làm sao em biết?” Hạ Mộc tò mò hỏi, hắn có sự tín nhiệm mù quáng đối với lời tiểu thư nhà mình nói.
“Tuy rằng Nam châu hẻo lánh, nhưng dễ thủ khó công, hơn nữa triều đình tuyệt đối không để quân địch công phá Nam châu. Nam châu mà mất quân địch như đi vào chỗ không người, đến lúc đó chắc chắn quốc gia mất đi hơn nửa
giang sơn. Không lâu nữa, nhất định sẽ phái quân đến.” Tử Tang phân tích nói.
Hạ Mộc ngạc nhiên, sau đó nghiêm túc suy nghĩ,
một lát sau mới cười nói: “Đúng vậy! Tiểu thư, em thật thông minh, phát
hiện ra điều này.”
Tử Tang mỉm cười, nàng thoáng đề
cập là Hạ Mộc hiểu ngay, nếu không phải lúc trước hắn quá khẩn trương,
khẳng định có cùng quan điểm với nàng.
“Dù như thế,
Lỗ châu đã bị phá, Nam Châu chúng ta cũng sẽ có nhiều dân chạy nạn đến.
Hiện nay trông thấy một số người dân chạy nạn đến thôn, tiểu thư, bình
thường em không thể ra ngoài một mình, những người đó hành động không cố kị, sẽ rất nguy hiểm, biết không?” Hạ Mộc dặn dò.
“Vâng, em đã biết.” Tử Tang không muốn Hạ Mộc lo lắng nên đồng ý ngay.
“Xem ra, tôi phải đi hỏi thăm một chút. Khi nào quân chi viện đến, nếu qua
mấy ngày chưa thấy quân đội, chúng ta vẫn chuyển đi.” Hạ Mộc suy tính,
tuy Nam châu còn an toàn, nhưng hắn không thể để tiểu thư phải mạo hiểm! Di chuyển xa một chút tương đối đảm bảo hơn.
Đối với việc Hạ Mộc khẩn trương, Tử Tang không nói gì. Cúi đầu xoa vùng bụng đã phồng lên rất nhiều của mình, tầm mắt Hạ Mộc cũng dừng trên bụng nàng,
tâm ý càng kiên định, hắn phải bảo vệ tốt vợ con mình, không thể để cả
hai bị thương.
Hơn mười ngày sau, nghe nói hôm nay có thể hoãn quân đến huyện, Hạ Mộc quyết định đi xem, Tử Tang cũng muốn đi ra ngoài dạo một chút, mấy ngày nay luôn ở trên tượng pha, nàng rất
nhàm chán. Hơn nữa nhân dịp này nàng muốn đến chỗ đại phu khám, không
cần phiền Hạ Mộc thỉnh đại phu đến nhà xem.
Có điều
tất nhiên Hạ Mộc từ chối. Vào thời điểm này Tử Tang không muốn thỏa
hiệp, nhất quyết đòi đi, Hạ Mộc hết cách đành phải để Tiểu Bạch giữ nhà, đỡ nàng lên xe ngựa, đánh xe thật chậm về phía huyện, làm vậy hắn đỡ lo đi đường xóc nảy.
Tử Tang rất có tinh thần, đối với
nàng có em bé chẳng khác lúc bình thường là bao. Nàng từng nói với Hạ
Mộc mấy lần nhưng hắn không yên tâm nên không này không nói nữa, hưởng
thụ sự quan tâm săn sóc của hắn, trong lòng ấm áp.
Đến huyện, viện quân chưa tiến vào, vì thế Hạ Mộc đưa Tử Tang đi xem đại
phu, xem đại phu xong, thì dẫn nàng đi dạo. Hiện tại trên đường phố đâu
đâu cũng thấy dân chạy nạn, rất nhiều cửa hàng đóng cửa, khiến không khí trầm lặng bao trùm cả con phố.
Vì thế Hạ Mộc và Tử
Tang tìm một quán trà lâu ven đường, chọn vị trí ngồi cạnh cửa sổ, để
khi binh lính tới từ đây hắn dễ dàng quan sát.
Một chén trà nhỏ sau (~10 phút), con đường vốn tĩnh lặng náo nhiệt hẳn lên, mọi người chào đón quân chi
viện, Hạ Mộc cũng vui vẻ, đứng lên, ló đầu ra nhìn. Từ rất xa, hắn trông thấy quân lính đi thành hàng dài nhưng không thấy được đoạn cuối. Lần
này tổng cộng có mười vạn nhân mã, là Tam hoàng tử đương triều bách
chiến bách thắng dẫn binh làm cho mọi người ôm hi vọng rất lớn, nhất
định Tam hoàng tử có thể đánh đuổi kẻ địch.
Sau đó
không lâu, người đi đầu tiên cũng chính là Tam hoàng tử, tiến vào tầm
mắt Hạ Mộc. Gương mặt yêu nghiệt quen thuộc kia khiến hắn ngẩn người,
đây chẳng phải là Đại đương gia của đám cướp kia sao? Sao hắn biến thành tam hoàng tử?
Hiển nhiên Tử Tang phát hiện Hạ Mộc
không ổn. Nàng đứng lên, ngó ra ngoài sau đó hơi hơi nhíu mày, cuối cùng thả lỏng. Trước đây nàng đã nhìn thấy loại ngọc bội hoàng tử đeo, nàng
biết đầu lĩnh lũ cướp là hoàng tử, không ngờ lần này do hắn cầm quân
xuất chiến.
“Tiểu thư, hình như em không bất ngờ?” Hạ Mộc thấy vẻ mặt Tử Tang lạnh nhạt nên hỏi.
“Lần trước, em thấy trên người hắn có đeo ngọc bội của hoàng tử, đoán hắn là hoàng tử nhưng không biết là vị nào.” Tử Tang nhàn nhạt nói.
Có lẽ cảm giác được tầm mắt hai người, Tam hoàng tử ngẩng đầu, nhìn thấy
Hạ Mộc và Tử Tang, hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười phất phất tay với cả
hai, rõ ràng hắn còn nhớ họ.
Tử Tang lạnh lùng nhìn
Tam hoàng tử, còn Hạ Mộc thấy hắn tỏ ý chào mình thì càng kinh ngạc,
ngẩn ngơ nhìn theo Tam hoàng tử dần đi xa. Trong lòng hắn dâng lên một
cảm giác nguy cơ mãnh liệt, người đó là Tam hoàng tử, vậy tại sao hắn ta đi làm cướp. Mặc kệ vì nguyên do gì, hắn và tiểu thư từng chứng kiến,
nếu Tam hoàng tử này mang thù hoặc có ẩn tình gì đó, bọn họ sẽ gặp nguy
hiểm.
“Tiểu thư, chúng ta về nhà.” Hạ Mộc vội vàng
nói, hiện tại hắn rất hối hận vì đưa tiểu thư vào thành, nếu không vào
thành sẽ không xảy ra chuyện này.
Tử Tang biết Hạ Mộc lo lắng, nói: “Anh không cần lo về hắn, hắn ta không động đến chúng ta đâu.”