Quy Về Điền Viên

Chương 107



Edit: Diệp Nhu
Beta: Linh Lan

Tam hoàng tử cũng chắn trước mặt, vội vàng nói: “Nàng hãy yên tâm, bình an sinh đứa bé, ta nhất định sẽ tìm được Hạ Mộc.”

Tử Tang như không nghe thấy, tinh thần lực phát động, hai người phía trước bị đánh bay. Mọi người ngạc nhiên, họ đều biết năng lực của Tam hoàng tử và Hạ Mộc, nhưng không thể nào tưởng tượng nổi Tử Tang chỉ đứng yên một chỗ, mà đã đánh bay được hai người.

“Mọi người cùng nhau tiến lên, nhất định phải ngăn muội ấy lại.” Hạ Hồi Sinh hét to.

Những nam nhân có võ công ở đây nghe thấy thế đều chắn phía trước Tử Tang, nàng lạnh như băng nhìn đám người này, không ai có thể ngăn cản nàng tìm Hạ Mộc. Lúc này toàn thân Tử Tang tỏa ra ý lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn bọn đàn ông trước mắt “Không biết tự lượng sức mình.”

Nàng phóng tinh thần lực lên mức lớn nhất, lực lượng cường đại đẩy về phía trước, bọn họ cảm thấy áp lực, vội vàng vận động nội lực, nhưng chỉ ngăn cản được một lúc, sau đó toàn bộ bị đánh bay. Ai nấy ngỡ ngàng nhìn Tử Tang, đa số bọn họ đều là cao thủ, có người là cao thủ trong cao thủ, thế nhưng cùng hợp sức mà không thể ngăn cản nàng, thật đáng sợ.

Thấy vậy, Tam hoàng tử vội vàng đứng lên, hắn đã khiến Hạ Mộc xảy ra chuyện, bây giờ tuyệt đối không thể để Tử Tang gặp bất trắc. Nghĩ vậy hắn nhanh chóng chạy đến, đứng chắn trước mặt nàng: “Tử Tang, nàng vác bụng chạy đi tìm, chẳng lẽ nàng muốn đứa bé gặp nguy hiểm sao.”

Tử Tang lạnh lùng nhìn Tam hoàng tử, nếu không phải vì cứu hắn, Hạ Mộc sẽ không gặp chuyện, nghĩ lại, nàng càng căm giận hắn ta “Cút ngay.”

“Không được, ta biết nàng lo lắng cho Hạ Mộc, nhưng cũng phải vì đứa bé mà cố chịu một chút. Vì con của nàng và Hạ Mộc, nàng hãy bình tĩnh lại đi.” Tam hoàng tử lạnh lùng cao giọng.

“Cút ngay, nếu không đừng trách ta.” Tử Tang lạnh lùng cảnh cáo, nếu tiếp tục ngăn cản, nàng không dám chắc bản thân sẽ làm ra chuyện gì, con ngươi lãnh khốc nhìn chằm chằm Tam hoàng tử.

“Không được đi. Trừ phi nàng giết ta.” Tam hoàng tử gầm lên.

“Ngươi nghĩ ta không dám.” Tử Tang lạnh lùng nhìn Tam hoàng tử, toàn thân phủ đầy sát khí, nàng muốn tìm Hạ Mộc, hắn dựa vào gì cản nàng.

Bây giờ Tử Tang đã không còn lý trí, một cỗ tinh thần lực lại đánh tới chỗ Tam hoàng tử, cả người hắn chấn động, sau đó lại bị đánh bay. Cơ thể đập mạnh xuống đất, hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Mọi người đều sợ hãi, Hạ Hồi Sinh kêu to: “Tử Tang, không được, muội điên rồi.” Nếu Tam hoàng tử gặp chuyện không may, toàn bộ quốc gia sẽ đại loạn.

“Tử Tang. Cháu không thể ra tay với Tam hoàng tử, nếu không khi Hạ Mộc trở về, cháu muốn cả hai lưu lạc bốn phương (*) sao?” Lí phu nhân sốt ruột kêu lên với Tử Tang.

(*) câu gốc là Bỏ mạng thiên nhai, nghĩa là chết mà không có chỗ chôn bởi vì phải chạy trốn khắp nơi.

Bỏ mạng thiên nhai?! Bốn chữ này khiến người Tử Tang chấn động, sững sờ nhìn Tam hoàng tử, nàng biết cuộc sống trốn chui trốn lủi rất khó khăn, nàng sẽ không để Hạ Mộc phải nếm trải.

“Tử Tang, võ công của Hạ Mộc không thấp, sẽ không sao đâu, trước tiên cháu phải tỉnh táo lại. Đến lúc đó nếu cháu và đứa bé xảy ra chuyện, khi chồng cháu trở về phải đối mặt như thế nào. Cháu hãy nghĩ đến đứa bé trong bụng, đó là điều Hạ Mộc mong chờ bấy lâu nay.” Lí phu nhân bước đến trước mặt Tử Tang, từ tốn khuyên bảo.

Tử Tang mờ mịt nhìn người có dung mạo giống mẫu thân, khí tức lạnh băng trên người từ từ tan ra. Đột nhiên sắc mặt nàng trắng bệch, bụng truyền đến từng cơn đau, khiến nàng không nhịn được rên rỉ thành tiếng.

Lí phu nhân cảm giác được Tử Tang không ổn, vội vàng hỏi: “Có phải đau bụng hay không?”

“Vâng.” Tử Tang gật gật đầu.

“Đi, mau trở về phòng, ta gọi bà mụ tới.” Lí phu nhân vội nói, nàng vốn gần đến ngày sinh, trải qua chuyện này, đứa nhỏ không sinh sớm mới là lạ. Bà đỡ Tử Tang vào trong phòng.

Phòng sinh ở lầu một đã chuẩn bị sẵn sàng, Tử Tang nằm trên giường, bụng dưới truyền đến từng cơn đau, nhưng nàng không hề kêu lên.

Lí phu nhân nhìn thấy đau lòng, “Tử Tang, đau thì cứ kêu lên.”

Tử Tang gật gật đầu, nhưng vẫn chịu đựng, nàng luôn là người mạnh mẽ, tuyệt đối không cho phép bản thân kêu đau. Sau đó hai bà mụ cũng tiến vào phòng, một người đóng cửa, một người đến kiểm tra, nói: “Nước ối vỡ sớm, chuẩn bị sẵn sàng.”

Sau đó, hai bà mụ bắt đầu dạy Tử Tang phải làm như thế nào. Lí phu nhân đi ra ngoài gọi người đun nước, rồi quay về phòng xem, tuy rằng bà đã sinh vài lần, nhưng mà vẫn rất lo lắng. Sinh con là chuyện vô cùng nguy hiểm, huống chi Tử Tang lại vỡ nước ối sớm.

Bởi vì bụng dưới đau đớn, sắc mặt Tử Tang đã tái nhợt không còn giọt máu.

Thời gian từ từ trôi qua, nhá nhem tối.

“Sao lại thế này? Tại sao đứa nhỏ còn chưa ra.” Lí phu nhân vội vàng hỏi.

Hai bà mụ hơi trầm tư, một người trong đó nói: “Nước ối vỡ quá sớm, chưa có dấu hiệu sinh.”

Sắc mặt Lí phu nhân thay đổi, Tử Tang hơi bất an hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Tử Tang, đừng nóng vội, không có việc gì.” Lí phu nhân an ủi.

“Nói cho cháu biết.” Tử Tang bình tĩnh nhìn Lí phu nhân.

“Tử Tang, cháu bình tĩnh một chút, ta nói.” Lí phu nhân nói, bởi vì nếu để bà nói, Tử Tang sẽ hiểu rõ tình huống, càng vào lúc này càng phải bình tĩnh, “Đứa bé sống ở trong bụng, chính là dựa vào nước ối, nếu không có nước ối, đứa bé không kịp chui ra, thế thì…”

Thân mình Tử Tang chấn động, nàng đã hiểu, nhưng nàng sẽ không để bé con gặp chuyện không may. Nghĩ, nàng từ từ bình tĩnh lại, vận dụng tinh thần lực, một tia khí xuyên vào trong bụng, một lát sau, một bà mụ vui mừng kêu lên: “Sắp sinh rồi, phu nhân dùng sức… Dùng sức…”

Lí phu nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm, không lâu sau, bà mụ vui sướng nói: “Sinh rồi, trời ạ! Còn có một đứa, là song bào thai.”

Lí phu nhân vui lắm, Tử Tang không bất ngờ, trong bụng có mấy đứa bé, tinh thần lực của nàng sớm dò xét rõ ràng, nàng chưa nói vì muốn cho Hạ Mộc một kinh hỉ.

Nghĩ đến Hạ Mộc sống chết không rõ, trên mặt nàng lại hiện vẻ bi thương, tiếp đó nàng cảm giác phía dưới càng đau đớn hơn, một em bé nữa không chờ được muốn chui ra…

Màn đêm buông xuống, Tử Tang đã được lau người sạch sẽ, mấy thứ trên giường cũng thay đổi, hai đứa bé vừa sinh ra được đặt trong cái giường gỗ nhỏ có thể di chuyển mà Hạ Mộc đã làm sẵn.

Lí phu nhân tràn đầy yêu thương nhìn hai đứa bé, sau đó bảo với Tử Tang: “Tử Tang, bé con thật đáng yêu a! Sinh con đầu lòng rất nguy hiểm, nhưng về sau sẽ suôn sẻ hơn.”

Tử Tang gật gật đầu, thầm may mắn bản thân đã dùng tinh thần lực trợ giúp, nếu không làm sao có thể sinh đứa bé ra thuận lợi như vậy.

Lúc này Khúc thị mang thức ăn vào, Hạ Hồi Sinh đã cho người đi thông báo với cả nhà Lê Tường.

“Em dâu, em ăn mấy món này trước, đều là đồ ăn nhẹ.” Khúc thị cười nói.

“Vâng.” Tử Tang gật đầu, nàng phải bổ sung tinh lực, sau đó dùng tinh thần lực khôi phục thân thể, nàng muốn đi tìm Hạ Mộc, nhất định nàng phải tìm được hắn.

Ăn xong, Khúc thị về nhà, còn Lí phu nhân tạm thời ở lại tượng pha, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Tử Tang và hai đứa bé mới sinh.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng Tử Tang đã rời giường, sau một đêm điều dưỡng tinh thần lực, nàng đã tốt lên rất nhiều, có thể xuống giường.

Sáng sớm Lí phu nhân tỉnh dậy thì qua xem Tử Tang cùng đứa nhỏ thế nào, thấy nàng rời giường thì hoảng sợ “Tử Tang, sao cháu đã dậy rồi, cháu bây giờ đang trong tháng, không thể xuống giường.”

“Cháu không sao rồi, cháu muốn đi tìm Hạ Mộc.” Tử Tang nói, đối với Hạ Mộc, nàng không thể bỏ xuống được. Ở trong lòng nàng bây giờ Hạ Mộc quan trọng nhất, tình cảm của nàng dành cho hắn không cách nào diễn tả được.

“Tử Tang, chuyện Hạ Mộc, người nhà của ta cũng hỗ trợ đi tìm, cháu đừng lo lắng, hãy cố gắng điều dưỡng thân thể thật tốt, đứa bé còn nhỏ, không thể rời xa mẹ, chẳng lẽ cháu bỏ lại hai đứa bé để đi tìm Hạ Mộc sao?” Lí phu nhân khuyên nhủ.

“Cháu sẽ mang đứa nhỏ cùng đi.” Tử Tang không hề do dự.

“Trẻ con vừa mới sinh, sao có thể cùng cháu đi phương bắc xa xôi như vậy.” Lí phu nhân vội vàng la lên.

“Ngài đừng khuyên nữa, tâm ý cháu đã quyết.” Tử Tang kiên quyết nói, nàng có tự tin sẽ bảo vệ tốt hai hài tử.

“Ai, cháu, đứa nhỏ này sao không nghe lời thế.” Lí phu nhân thở dài nói.

Tử Tang trầm mặc, nàng ra khỏi phòng, đi tìm Tam hoàng tử.

Tam hoàng tử bị nàng đánh trọng thương, nay dưỡng thương trong tiền viện một căn nhà trúc khác.

Nhìn thấy Tử Tang đến, Tam hoàng tử ngạc nhiên, hỏi: “Sao nàng lại lên đây?”

Lúc hắn nói chuyện hơi thở rất yếu, Tử Tang dùng tinh thần lực dò xét qua, biết Tam hoàng tử bị thương rất nặng, trong lòng có chút áy náy, nhưng nàng không thể hiện ra, chỉ hỏi: “Ta muốn đi tìm Hạ Mộc, ngươi hãy nói cho ta biết toàn bộ sự việc lúc đó.”

Tam hoàng tử giật mình “Nàng vừa sinh con, làm sao có thể đi đường xa.”

“Không cần ngươi quản.” Tử Tang lạnh lùng cự tuyệt ý tốt của Tam hoàng tử.

“Nàng… Sao nàng lại không biết tốt xấu như vậy.” Tam hoàng tử tức giận nói.

Tử Tang lạnh lùng nhìn, đột nhiên sắc mặt nàng trầm xuống, sau đó ra khỏi phòng đi ra sân, hướng về phía một chỗ bên ngoài sân nói: “Xuất hiện đi!”

Theo lời nàng, một nam nhân áo đen đi ra từ rừng trúc bên cạnh cánh rừng, hơn ba mươi tuổi, ngũ quan lập thể rõ ràng, vẻ mặt lạnh như băng.

Thân thể hắn vừa động một cái, đến trước mặt Tử Tang, thanh âm lạnh lẽo nói: “Ta biết chuyện của phu quân ngươi, ta đã lệnh cho tất cả mọi người đi tìm.”

Đối với chuyện người này biết, Tử Tang cũng không nói gì, nàng hiểu rõ đối phương thần thông quảng đại, nhưng mà có hắn ra tay, nàng an tâm hơn rất nhiều.

“Phiền toái ngươi.” Tử Tang hiếm khi khách khí đối với người khác một lần, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt nhưng cực kì hiếm thấy, nếu người khác biết chắn chắn rất ngạc nhiên.

“Không cần khách khí, ta có việc phải đi trước, ta đã an bài người mới ở xung quanh ngươi, ngươi có thể tìm bất kì lúc nào, dùng cách cũ!” Vẻ mặt người này luôn lạnh như băng.

Tử Tang gật gật đầu, nhìn người tới bỏ đi trong nháy mắt.
Bình Luận (0)
Comment