Quy Về Điền Viên

Chương 28

Nhà trúc được dựng lên với tốc độ cực nhanh, trung tuần tháng mười một đã hoàn thành. Căn nhà trúc đơn giản sừng sững giữa vùng tượng pha. Người nào đi qua đều ngoảnh lại ngó một lần, hâm mộ có, ghen tị có.

Hạ Mộc chuyển đồ cần thiết của tiểu thư vào trong. Nhà cũ bên ngoài lập tức được phá đi, không đến một ngày đã sạch sẽ. Hoàn thành!

Chuyện kế tiếp cũng dễ dàng hơn. Hạ Mộc bắt đầu cải tạo sân, tuy hắn không xây được phòng, nhưng trong khoảng thời gian này, hắn đã dọn sạch sẽ xung quanh nhà trúc. Sau khi phá nhà cũ, hắn dùng nan trúc làm hàng rào, sau đó ở trong hàng rào gieo một số loại cây dễ trồng, đến lúc đó cây mọc theo giàn, phủ kín lá xanh, đến lúc nở hoa, sẽ là một bức tường vây rất đẹp.

Phòng ở xây xong, tất nhiên cũng từ từ đặt mua đồ đạc trong nhà. Đồ đạc cần đặt ở chỗ thợ mộc trong thôn, về kiểu dáng đương nhiên do Tức Mặc Tử Tang vẽ ra .

Nàng vẽ đồ đạc rất đơn giản để thợ mộc nhìn thấy cũng dễ làm theo, nhưng rất đẹp mắt. Vì thế người thợ kia giữ lại kiểu dáng, sau này trở nên phổ biến, đây là chuyện về sau.

Hôm nay, Tức Mặc Tử Tang đang ở trong phòng đọc sách thấy phiền phán, vì thế đi đến ban công, liếc mắt nhìn xuống, chỉ thấy Hạ Mộc ở phía sau viện cải tạo mấy vạt đất trồng rau của hắn. Đất ở vùng tượng pha này thật sự rất kém, đất vàng đầy sỏi đá, khô hạn cằn cỗi, nhưng không ngờ hắn lại lấy một ít đất màu mỡ kết hợp với tro than phủ lên! làm cho mấy khối đất trồng rau này sau khi cải tạo trở nên có khuông có dạng .

Lúc này khóe miệng của hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, dường như rất thoả mãn. Không hiểu tại sao, nhìn hắn vô cùng chăm chú, nghiêm cẩn làm việc, nàng không khỏi có chút ngẩn ngơ …

(nghiêm cẩn: nghiêm túc và cẩn thận)

Nàng đi xuống lầu, cầm lấy một cái cuốc dựng trước sân, nàng cũng cải tạo sân trước.

Giờ sân trước đang trống rỗng, nàng tính xử lý mặt đất trước. Đến mùa xuân sẽ gieo một ít hoa cỏ, thiết kế một khoảng sân thật đẹp, tuy nàng chỉ sống ở đây ba năm nhưng ba nắm này cũng không ngắn. Nhìn một cái sân trống rỗng ba năm đúng là không thoải mái, huống chi ngẩn người cả ngày không vận động cũng không khỏe mạnh.

Uhm, một sân trước rất đẹp chính là mục tiêu của nàng …

“Tiểu thư, cô làm gì thế?” Hạ Mộc chưa làm xong việc ở đằng sau, định ra phòng khách rót chén nước uống, chợt nghe thấy ở sân trước có tiếng động, ra nhìn thì thấy Tử Tang cầm cuốc bổ xuống.

“Anh cứ làm việc của mình đi, kệ tôi.” Tử Tang không ngẩng đầu lên cứ thế trả lời.

“Tiểu thư, việc nặng như thế này để tôi làm là được.” Hạ Mộc bước lên phía trước nói.

“Tôi thích làm.” Tức Mặc Tử Tang bồi thêm một câu.

“Tiểu thư…” Hạ Mộc không đồng ý kêu lên. Giờ là mùa đông, nếu làm việc tay rất dễ bị nứt nẻ. Nhưng tiểu thư nói nàng thích, nàng thích cái gì chẳng lẽ không để nàng làm sao, như vậy không được. Tại sao tiểu thư thích mấy việc vất vả như thế, hắn không đồng ý đâu?

Hạ Mộc đứng một bên rối rắm .

“Anh đừng đứng ở đây cản trở, không có việc gì làm thì đi nấu cơm trưa đi, đi ra ngoài sớm hơn một lúc!” Tức Mặc Tử Tang không kiên nhẫn nói.

Hạ Mộc vừa nghe đã biết tiểu thư không có kiên nhẫn với mình nữa, vội vàng đi vào làm cơm trưa, hắn càng sợ tiểu thư tức giận hơn!

Bây giờ không có đất đai, cũng là thời điểm nông nhàn, tạm thời không có việc gì làm. Rảnh rỗi hắn sẽ lên núi săn bắt thú bán lấy tiền, hắn không ngại trời lạnh giá rét.

***

Chạng vạng, Hạ Mộc trở về. Người vừa bước vào sân, nói oang oang, “Tiểu thư, tôi về rồi đây. Cô mau ra đây xem, tôi mang thứ tốt về này.”

Ở phòng khách tu luyện tinh thần lực Tức Mặc Tử Tang khẽ nhíu mày, Hạ Mộc càng lúc càng lớn hô gọi nhỏ. (ý chỉ đã quen nên xuề xoà hơn)

Tuy không vui lắm, nhưng nàng vẫn có chút tò mò đứng dậy đi ra ngoài, nàng muốn xem cái gì khiến hắn hưng phấn như thế?

Ra khỏi phòng khách, là hành lang dài, nàng đứng trên hành lang, không bước xuống bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống ngó Hạ Mộc đang hưng phấn đứng trong sân. Trên tay hắn xách hai con thỏ đang giãy giụa, tay kia cầm một giỏ mây đơn giản tiện tay làm, bên trong có một đám thỏ con.

“Tiểu thư, cô xem. Hôm nay tôi rất may mắn, gặp được một ổ thỏ đực, bị tôi bắt sống hết. Tôi định nuôi chỗ thỏ này, đến lúc chúng nó lớn có thể bán lấy thịt thỏ, còn có thể bán da thỏ…” Hạ Mộc vô cùng vui vẻ vạch kế hoạch .

“Làm thức ăn hết.” Tức Mặc Tử Tang lãnh đạm nói, trong mắt xẹt qua một tia trêu đùa.

“Đây là khoản tiền không nhỏ mà. Trước kia còn nhỏ tôi từng nuôi thỏ hoang, không khó nuôi… Tiểu thư, vừa nãy cô nói gì?” Hạ Mộc sững sờ nhìn Tử Tang. Hắn liên tục nói, giờ mới nhớ ra tiểu thư hình như vừa nói gì đó, nhưng hắn không kịp nghe.

“Giết hết nấu ăn.” Lần này Tức Mặc Tử Tang nhẫn nại lặp lại.

Hạ Mộc kinh ngạc, đã nghe được rõ ràng, lắp bắp nói: “Tiểu thư, giết… giết toàn bộ, này … Chỗ thỏ này còn rất nhỏ, rất… rất đáng tiếc.”

“Uhm.” Tử Tang nhìn Hạ Mộc, dáng vẻ nghiêm túc nghe hắn nói.

Hạ Mộc cứng lại, vội hỏi: “Tiểu thư, cô xem, tôi giết một con to nhất nấu cho cô, chỗ còn lại cho tôi nuôi, được không?”

Hắn vừa hi vọng nhìn Tử Tang, vừa sợ tiểu thư không đồng ý.

Tức Mặc Tử Tang ngạc nhiên, trong mắt hiện lên một chút trêu tức “Không được…”

Hạ Mộc sụ mặt, thất vọng, “Được rồi, nhưng tiểu thư không ăn một lúc hết nhiều như thế đâu, mỗi ngày tôi giết một con.”

Tuy rằng hắn rất tiếc, nhưng tiểu thư nhà mình nói đã muốn ăn, dù hắn tiếc đến mấy, cũng phải giết..

Một ngày ăn một con, chẳng phải coi thịt thỏ như rau dưa thường ngày sao, quá xa xỉ.

Nhìn vẻ tiếc rõ ràng kia, lại vì nàng nói một câu không được, hắn liền không nói lời thừa, kiên quyết lựa chọn. Tâm trạng Tử Tang có chút phức tạp, nàng không thích cảm giác này, sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng nói: “Giờ tôi không thích ăn con thỏ, một con cũng không cần giết cho tôi ăn, cố nuôi cho tốt.”

Nói xong, nàng xoay người rời đi, lên lầu hai, xem ra ngày thường rất nhàm chán, nàng phải tìm ít việc để làm.

Hạ Mộc xoa xoa đầu, mê man nhìn tiểu thư rời đi, tiểu thư sao thế nhỉ, đang tốt lành mà lại đột nhiên tức giận?

Xem ra hắn phải cẩn thận hơn mới được.

Hạ Mộc không nghĩ ra lý do, cuối cùng nghĩ thế để kết thúc chuyện này.

Nhưng lúc làm cơm chiều, hắn lại bắt đầu do dự. Tiểu thư ban đầu nói muốn ăn thịt thỏ, lúc sau lại nói không muốn ăn, đến cùng hắn có phải làm hay không.

Hạ Mộc bước lên cầu thang, do dự nhìn tầng trên. Trên đó rất im lặng, cuối cùng, hắn đứng ở giữa cầu thang, gọi: “Tiểu thư…”

Một lúc sau không có tiếng đáp lại, hắn đang phân vân có nên gọi thêm một tiếng không, tầng trên truyền đến tiếng bước chân. Qua mấy phút, thân ảnh của Tử Tang xuất hiện ở đầu cầu thang, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Có chuyện gì?”

“Tiểu thư, buổi tối, cô muốn ăn gì?” Hạ Mộc cười ngây ngô hỏi.

“Tùy tiện.” Tức Mặc Tử Tang bỏ lại một câu rồi biến mất.

Vẻ mặt Hạ Mộc đau khổ bước xuống cầu thang, rồi hắn lại quay đầu nhìn lên trên, cúi đầu nói thầm: “Tùy tiện rất khó làm đó!”
Bình Luận (0)
Comment