Quy Về Điền Viên

Chương 45

“Anh Ba, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của anh, bọn em mang trứng gà đến tặng anh.” Hạ Chiêu Quan vừa cười nói.

Hạ Mộc sửng sốt, hiển nhiên quên mất. Nhìn em trai em gái mình, hắn rất cảm động, từ khi làm hạ nhân, hắn đã sớm không nhớ rõ có vụ sinh nhật này.

Ngày đó, sau khi Hạ Hồi Sinh dẫn Hạ Mộc đi gặp cha mình Hạ Minh Thanh, Hạ Mộc bắt đầu học võ, vì dạy Hạ Mộc, Hạ Hồi Sinh tạm thời ở lại thôn.

Mỗi ngày buổi sáng trời còn tờ mờ sáng, Hạ Mộc đã thức dậy. Còn Hạ Hồi Sinh cũng tới lúc này đi đến rừng trúc sau nhà, hai người không để ý đến trời rét lạnh bắt đầu một người dạy một người học. Bình thường nói chuyện không hề đáng tin Hạ Hồi Sinh dạy võ công cũng có bài có bản, còn Hạ Mộc cũng học rất nghiêm túc, rất nỗ lực. Buổi tối làm xong hết việc nhà, hắn sẽ một mình một người ở sau viện luyện lại những gì buổi sáng Hạ Hồi Sinh dạy.

Phải học võ, Hạ Mộc càng bận hơn. Hôm nay sau khi ăn cơm chiều, Hạ Mộc nói với Tử Tang: “Tiểu thư, người xem, không lâu nữa sẽ cày bừa vụ xuân. Trên tay tôi còn có chút bạc, chi bằng mua ít ruộng?”

Tuy rằng này đất ở tượng pha đã mua, nhưng tạm thời không có cách gì hay để trồng ngay được, sau này cần phải từ từ xử lý. Với hộ nhà nông, ruộng đất là quan trọng nhất.

“Ừ, dùng tên của anh mua.” Tử Tang nhàn nhạt nói, nếu Hạ Mộc lại dùng tên của nàng mua, đến lúc nàng rời đi còn phải làm thủ tục chuyển nhượng, thật phiền toái, không cần vẽ vời thêm chuyện.

“Điều này không hợp quy củ!” Hạ Mộc khó xử nói, làm gì có chủ nhân đăng ký sở hữu dưới tên hạ nhân.

“Cứ làm theo lời tôi nói là được.” Tử Tang biết Hạ Mộc nói mềm tai sẽ nghe không vào, cho nên trực tiếp hạ mệnh lệnh .

“Vâng.” Quả nhiên, Hạ Mộc đồng ý, còn nói: “Còn cái hồ bỏ hoang ở vùng tượng pha kia tôi cũng muốn mua, đến lúc đó nạo vét ít bùn nhão bỏ đi là có thể nuôi cá, đến lúc đó thả thêm mấy củ sen.”

“Tự anh làm chủ, đừng lấy việc này làm phiền tôi.” Tử Tang lãnh đạm nói, giọng điệu không có sự kiên nhẫn. Nàng không thích Hạ Mộc làm cái gì cũng nói cho nàng biết, rõ ràng không còn quan hệ chủ tớ, hắn chết vẫn nhận định là chủ tớ, nếu như thế này, đến lúc rời đi có khả năng cũng có mấy việc phiền phức.

“Vâng.” Hạ Mộc đáp ứng.

Giữa trưa hôm sau , Hạ Mộc phải đi mua ruộng đất và hồ nước bỏ hoang kia nữa. Sau đó, Hạ Mộc càng bận, học võ, làm việc nhà, làm ruộng để chuẩn bị cày bừa vụ xuân.

Hạ Hồi Sinh nhìn Hạ Mộc bận từ sáng đến tối, thời gian luyện võ thời gian càng ít. Mặt khác buổi sáng, giữa trưa, buổi tối còn phải đúng giờ trở về nấu cơm cho Tử Tang ăn, mà Tử Tang thì mỗi ngày nhàn rỗi, không làm gì.

Cho nên, Hạ Hồi Sinh càng xem Tử Tang càng không vừa lòng. Hạ Mộc cũng chú ý tới cảm xúc của Hạ Hồi Sinh. Hắn hầu hạ tiểu thư nhà hắn là chuyện phải làm, nhưng Hạ Hồi Sinh cũng không biết, lo lắng hai người sẽ phát sinh xung đột. Vì thế, sau khi sáng hôm nay luyện một canh giờ võ công, Hạ Mộc ấp úng nói với Hạ Hồi Sinh: “Ngày mai chúng ta đổi sang chỗ khác học võ đi!”

“Vì sao, ở đây rất tốt.” Hạ Hồi Sinh nói.

“Hồi Sinh, mình biết cậu không thích Tử Tang, cho nên, mình muốn hai người cách xa nhau, mình lo lắng hai người sẽ cãi nhau.” Hạ Mộc do dự một chút, vẫn nói thật.

Hạ Hồi Sinh vừa nghe liền tức giận, “Sao cậu không bảo cô ta tránh tôi, biết thế nói sớm, thái độ kia của cô ta, trách tôi nhìn cô ta không vừa mắt sao?”

Hạ Mộc im lặng.

Hạ Hồi Sinh híp mắt, nhìn vẻ mặt xấu hổ của Hạ Mộc, hắn lại nghĩ tới một chuyện. Mấy ngày trước hắn vô tình gặp vợ chồng Hạ Đại Hầu, theo lời bọn họ, hắn biết được Hạ Mộc ở rể .

Ở rể, đó là sự sỉ nhục với người đàn ông, trong mắt Hạ Hồi Sinh xẹt qua một ý lạnh.

“Mình biết rồi, sau này mình sẽ không để cậu khó xử nữa. Cậu về làm điểm tâm đi, hôm nay dừng lại tại đây, ngày mai đến chỗ nhà cũ tìm mình đi, đến đó học.” Hạ Hồi Sinh nói, sau đó xoay người ly khai.

Từ cơn giận ngày đó, quả nhiên Hạ Hồi Sinh không đến tượng pha nữa. Lại qua mấy ngày, Hạ Hồi Sinh lại dạy Hạ Mộc vài thứ, bảo Hạ Mộc thường xuyên luyện tập rồi rời khỏi thôn, về Huyện Thanh Sơn, nói qua một thời gian nữa lại đến.

***

Mười một tháng hai.

Hôm nay, Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan cầm một giỏ có ba quả trứng gà tới cửa, vừa khéo gặp được Tử Tang ngồi trong sân, hai người có chút mất tự nhiên kêu một tiếng chị Ba.

Tử Tang liếc mắt nhìn bọn họ một cái, khó được tâm tình tốt gật đầu, không nói gì rồi bước vào phòng.

Hạ Chiêu Quan không biết làm sao nhìn về phía Hạ Thư.

“Không phải Anh Ba đã nói rồi sao, tam tẩu không thích nói chuyện, thế nhưng hướng về chúng ta gật đầu , tự nhiên đồng ý cho chúng ta đi vào.” Hạ Thư nói, tưởng hướng bên trong đi rồi, lúc này Hạ Mộc cũng theo trong phòng xuất ra .

“Em Tư, em Hai.”

“Anh Ba.” Hai người thấy Hạ Mộc đi ra khẽ thở ra, vui mừng nghênh đón.

“Anh Ba, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của anh, bọn em mang trứng gà đến tặng anh.” Hạ Chiêu Quan vừa cười nói.

Hạ Mộc sửng sốt, hiển nhiên quên mất. Nhìn em trai em gái mình, hắn rất cảm động, từ khi làm hạ nhân, hắn đã sớm không nhớ rõ có vụ sinh nhật này.

Mà đi tới thang lầu bước chân Tử Tang hơi ngừng một chút, nàng rất thính tai, không cần nghe lén cũng nghe được lời Hạ Chiêu Quan nói, thầm nghĩ hôm nay hoá ra là sinh nhật của Hạ Mộc.

Nàng hơi hơi cau mày, tiếp tục đi lên lầu.

“Anh quên mất, vào trong ngồi đi!” Hạ Mộc cười nói, dẫn hai người vào trong.

Hạ Thư và Hạ Chiêu Quan cũng không ngồi lâu, sau một nén hương đã rời đi. Hạ Mộc đứng dậy tiễn, đến khi không nhìn thấy bóng hai người nữa. Trong lòng hắn thở dài, rõ ràng ở cùng một thôn, lại ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng ít khi tụ họp. Nghĩ đến thái độ cha mẹ, hắn đã đau đầu. Trở lại phòng khách hắn ngồi xuống nhìn cái giỏ có ba quả trứng gà rồi ngẩn người. Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng vó ngựa, tiếng Hạ Hồi Sinh hô to gọi nhỏ vang lên, hắn vội vàng đi ra ngoài.

Chỉ thấy Hạ Hồi Sinh từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cột ngựa vào một thân cây rồi lấy theo một đống đồ từ trên lưng ngựa xuống. Hạ Mộc có chút kinh ngạc, hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

“Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, tất nhiên phải chúc mừng ra trò một bữa.” Hạ Hồi Sinh cười nói.

“Cậu còn nhớ rõ à!” Hạ Mộc có chút kinh ngạc.

“Đương nhiên, chúng ta là anh em tốt kia mà?” Hạ Hồi Sinh nói, sau đó thấp giọng hỏi Hạ Mộc, “Vị kia nhà cậu đâu?”

Hạ Mộc sững ra một lúc mới nghĩ ra Hạ Hồi Sinh đang hỏi Tử Tang, nói: “Đang ở trong phòng.”

Quả nhiên, Hạ Hồi Sinh nhếch miệng, sau đó cười nói: “Đi, mang mấy thứ này vào, sau đó đến rừng trúc xem cậu học võ công đến đâu rồi.” Tuy rằng hắn cũng không thích nhìn thấy Tử Tang, nhưng vì hôm nay là sinh nhật Hạ Mộc, không thể không đến. Được rồi, nể tình sinh nhật của Hạ Mộc, hắn cố nhịn là được.

“Sao cậu mang nhiều đồ đến vậy?” Hạ Mộc nhận lấy đồ, dẫn Hạ Hồi Sinh vào trong phòng.

“Không có gì đâu, chỉ có ít đồ ăn thôi.” Hạ Hồi Sinh nói, biết đồ gì đó đắt Hạ Mộc sẽ không nhận nên hắn dứt khoát đi tìm khắp nơi mấy món ngon ngon mua đến, hôm nay ăn uống no nê một bữa.

Hạ Hồi Sinh vừa tiến vào phòng khách nhìn thoáng qua cầu thang.

Hạ Mộc lên tiếng, cất hết đồ, sau đó Hạ Hồi Sinh lập tức sốt ruột muốn nhìn xem mấy ngày nay Hạ Mộc luyện võ công đến độ nào, vì thế hai người đi về phía sau rừng trúc.
Bình Luận (0)
Comment