“Ba…” Một cái tát không chút do dự, phát ra tiếng vang dội. Triệu Thế Tử ôm mặt mình không thể tin nhìn về phía Tử Tang, có lẽ bởi vì quá đỗi kinh ngạc và phẫn nộ, hắn không hề có phản ứng.
Sáng sớm hôm nay, Hạ Mộc như thường ngày ra khỏi cửa. Một lúc sau sắc mặt hắn tái nhợt quay về, Tử Tang nhìn có chút kỳ lạ, chợt nghe Hạ Mộc nói: “Tiểu thư, Triệu Thế Tử đến .”
Nàng cau mày, nhưng không hề bất ngờ, đi ra ngoài cửa. Chỉ thấy Triệu Thế Tử với dáng vẻ phong lưu phóng khoáng rảo bước tiến vào sân. Bên ngoài viện còn cột một con ngựa trắng, hai người giả làm anh em kia cũng có mặt.
Vừa nãy khi Hạ Mộc nhìn thấy hai người giả làm anh em đi cùng Triệu Thế Tử đến, hắn đã ra tất cả, đó là người của Triệu Thế Tử.
“Tử Tang muội muội.” Triệu Thế Tử nhìn thấy Tử Tang vui vẻ gọi, trên mặt vô cùng vui mừng. Nhìn Triệu Thế Tử như vậy, còn tiểu thư lại không hề bất ngờ khi thấy hắn, Hạ Mộc hoảng hốt, nhưng hắn không biết nên làm gì lúc này.
“Đi theo tôi.” Tử Tang bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài viện, Triệu Thế Tử vội đi theo. Trong lòng Hạ Mộc càng hoảng, cũng càng sốt ruột, không nhịn được gọi: “Tiểu thư…”
Ánh mắt lạnh lùng của Triệu Thế Tử bắn về phía Hạ Mộc, còn Tử Tang quay đầu đối diện với đôi mắt sốt ruột và hoảng hối của Hạ Mộc sốt ruột, nhàn nhạt nói: “Anh ở lại.”
Sau đó nàng không hề quay đầu lại đi khỏi sân, vòng qua căn nhà đi về phía rừng trúc. Thẳng đến khi cách căn nhà đủ xa, nàng mới dừng bước, quay đầu nhìn về phía Triệu Thế Tử, lạnh nhạt mà xa cách.
“Tử Tang muội muội, theo huynh trở về kinh thành đi, huynh sẽ chiếu cố muội cả đời.” Triệu Thế Tử ôn nhu nói, đôi mắt nhìn nàng phong tình vạn chủng.
Có lẽ một số người sẽ xiêu lòng ngả vào lòng hắn, đáng tiếc người hắn đối mặt là Tức Mặc Tử Tang lãnh tình, là Tức Mặc Tử Tang cực kì ghét hắn. Câu nói này càng làm nàng thấy ghê tởm, phiền toái.
“Anh tới đây làm gì, chẳng lẽ anh không thèm để lời tôi nói vào mắt.” Nàng lạnh lùng nói. Nếu thông minh một tí thì hắn không nên đến, phải trốn tránh mới đúng.
Nét mặt Triệu Thế Tử cứng đờ, sau đó cô đơn nói: “Tử Tang muội muội, huy thích muội, sao muội có thể vô tình như vậy, lấy chuyện đó ra uy hiếp huynh?”
“Anh đừng đứng đây làm tôi ghê tởm nữa. Tôi chỉ cần nghe kết quả.” Nàng không kiên nhẫn nói.
“Tử Tang muội muội…”
Ánh mắt lạnh như băng của Tử Tang nhìn chằm chằm Triệu Thế Tử, hắn im miệng, có chút kinh hãi. Thật mất mặt, vậy mà hắn lại sợ hãi vì ánh mắt của một phụ nữ. Có chút thẹn quá thành giận, lại nghĩ đến nội dung trong bức thư, hắn trầm giọng hỏi: “Sao muội biết chuyện kia?”
Tử Tang khinh thường nhìn Triệu Thế Tử. Cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mà là nhẹ nhàng nói: “Nếu việc này còn chưa đủ thì tôi cũng không để ý nói ra chuyện anh bám lấy tôi với vợ anh, với người họ Tức Mặc, thậm chí loan ra cả kinh thành. Tôi nghe nói, Tức MặcYên Nhi đã thành thái tử phi, địa vị gia tộc Tức Mặc rất cao. Còn Triệu gia hình như mắc lỗi, tình cảnh đang nguy hiểm thì phải.”
Sắc mặt Triệu Thế Tử âm trầm, gắt gao nhìn nàng.
“Sao nào, anh muốn giết tôi, anh cảm thấy tôi ở xa ngàn dặm vẫn biết rõ chuyện ở kinh thành, anh thật sự cho rằng tôi không có người sao?” Giọng điệu nàng lạnh lùng và khinh thường, nhẫn nại lắm mới đưa ra lời cảnh cáo tiếp, “Anh đừng không biết sống chết.”
Triệu Thế Tử nghe tức muốn ói máu, nhưng không hề có một tia sát khí, giận dữ cười to, “Xem ra, mọi người đều coi thường muội.”
Tử Tang không nói.
“Nói đi, muội muốn ta phải làm gì?” Triệu Thế Tử lạnh lùng hỏi.
“Đừng để tôi nhìn thấy anh và người của anh nữa, còn có không được động đến một sợi tóc của Hạ Mộc.” Tức Mặc Tử Tang lạnh lùng nói, nàng chỉ muốn có những ngày tự do yên tĩnh thôi, tiếc rằng rất khó được như ý nguyện. Vốn nàng không muốn lấy chuyện đó ra uy hiếp Triệu Thế Tử, nhưng người nào đó không thức thời, nàng không thể không dùng đến!
“Được lắm, sau này huynh sẽ cách rất xa, muội cứ sống cho tốt với tên nô tài hạ lưu kia đi.” Sắc mặt Triệu Thế Tử xanh mét nói, nữ nhân đáng chết này nguyện ý ở cùng một nô tài cũng chướng mắt hắn.
“Ba…” Một cái tát không chút do dự, phát ra tiếng vang dội.
Triệu Thế Tử ôm mặt mình không thể tin nhìn về phía Tử Tang, có lẽ bởi vì quá đỗi kinh ngạc và phẫn nộ, hắn không hề có phản ứng.
“Đây là cái giá của tội anh sỉ nhục Hạ Mộc, đừng để tôi nghe được, bằng không…” Giọng nàng rất nhẹ, lại xoáy thẳng vào đầu Triệu Thế Tử, cộng thêm hơi thở lạnh như băng đánh vào giác quan của hắn, không hiểu sao hắn cảm thấy sợ hãi.
“Tức Mặc Tử Tang, cô đừng quá đáng.” Thật lâu sau, Triệu Thế Tử mới ngoan thanh nói, nghiến răng nghiến lợi.
Tử Tang khinh thường nhìn hắn, rõ ràng để biểu hiện ra rằng, tôi cứ quá đáng đấy, anh có năng lực làm gì thôi.
Sắc mặt hắn xanh mét, gân xanh nổi lên, cơ thể vì áp chế lửa giận mà run nhè nhẹ. Ánh mắt nhìn Tử Tang giống như có thể đốt nàng thành tro bụi.
Nếu đổi lại là người khác có thể đã sợ mất mật nhưng Tử Tang vẫn lạnh lùng đối diện với ánh mắt hắn, chứa rất nhiều sự khinh thường và lãnh ngạo.
“Chẳng qua tôi chỉ thích cô thôi, cô tuyệt tình đến vậy sao?” Triệu Thế Tử âm trầm nói, thực ra, hắn không hề thích Tử Tang.
“Tôi nói, đừng nói lời khiến tôi ghê tởm nữa.” Nàng lạnh lùng nói, “Anh thật sự cho rằng tôi không biết anh nghĩ gì sao? Anh muốn chinh phục tôi, anh muốn cưới tôi, chơi đã rồi hưu tôi, khiến tôi thành trò cười cho cả kinh thành, thành một người bị chồng ruồng bỏ… Anh không quên anh từng đánh cuộc với đám công tử kia chứ!”
“Cô…” Sắc mặt Triệu Thế Tử càng thêm khó coi. Hắn không thể tưởng tượng nổi Tử Tang lại biết chuyện này, không thể thốt ra tiếng nào. Nhớ lại lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tức Mặc Tử Tang thì đã bước lên bắt chuyện, chỉ là nàng không để ý đến hắn, hại hắn mất mặt trước đám bạn. Hắn tức giận, sau này một lần nữa gặp lại nàng ở yến hội, hắn không tin đường đường là thế tử của Triệu gia lại không hấp dẫn được nàng nên hắn dùng hết sức hút của mình. Nhưng vẫn là vẻ mặt lạnh như băng như cũ, từ đó, hắn thề trước mặt bạn bè, nhất định phải cưới Tức Mặc Tử Tang, chơi đã rồi hưu nàng, khiến nàng thành trò cười cho cả kinh thành, thành một người bị chồng ruồng bỏ.
Lần đầu tiên, hắn cảm giác được mình trần truồng trước mặt người khác, lòng hắn rất sợ hãi, người phụ nữ hắn thề muốn có được lại khiến hắn thấy nguy hiểm.
“Tôi đi, từ nay về sau chúng ta ai đi đường người đó.” Triệu Thế Tử lạnh lùng. Giờ nhược điểm của hắn nằm trong tay nàng, hắn chỉ có cách thoả hiệp. Nhưng hắn sẽ tìm cơ hội khác, hắn biết rõ Tức Mặc Tử Tang có thể biết nhiều chuyện như vậy, sau lưng chắc chắn không đơn giản. Cho nên hắn sẽ không trả thù, chỉ hy vọng nàng có thể quên đi tất cả, tốt nhất quên rằng từng có một người như hắn, như vậy chuyện này không thể bị phát hiện.
Vẻ mặt Tử Tang lạnh lùng, khinh thường nói: “Tôi không rửng mỡ đi tìm anh.”
Triệu Thế Tử hừ lạnh một tiếng, sắc mặt xanh mét rồi đi. Một người phụ nữ có mắt không tròng, hắn khinh thường dây dưa.
Hạ Mộc đứng ngồi không yên trong sân, đi tới đi lui. Trong lòng hắn chưa bao giờ lo lắng đến vậy, thường ngóng về hướng tiểu thư và Triệu Thế Tử đi, hắn cảm thấy bản thân nên làm gì đó nhưng lại không thể làm. Nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ?
Trong sự sợ hãi và sốt ruột, Hạ Mộc nhìn một mình Triệu Thế Tử đi ra. Lúc Triệu Thế Tử đi vào sân từng âm trầm và ghen tị liếc nhìn hắn rồi xoay người lên ngựa, vung roi, nhanh chóng. Hai tên giả làm anh em kia cũng thi triển khinh công đi theo, một bước không rời.
Hạ Mộc nhìn ba người rời đi, nghĩ đến ánh mắt của Triệu Thế Tử thì hắn lại cao hứng. Nếu tiểu thư đồng ý đi cùng Triệu Thế Tử thì ngài ấy sẽ không lộ ra ánh mắt như vậy, mà là đắc ý vui vẻ.
Bỗng nhiên, lòng Hạ Mộc thông suốt trong sáng. Hoá ra điều hắn sốt ruột là hắn rất lo lắng tiểu thư sẽ đi cùng Triệu Thế Tử, hắn sợ mất đi chủ tử của mình.
Lúc trước hắn cũng quan tâm đến tiểu thư, nhưng hắn càng hi vọng tiểu thư có thể ở lại gia tộc Tức Mặc với thân phận Đại tiểu thư, đích nữ, có thể gả người chồng môn đăng hộ đối, có cuộc sống cơm no áo ấm. Nhưng giờ hắn đã trở nên ích kỷ, hi vọng tiểu thư vĩnh viễn ở lại thôn này, hại tiểu thư phải sống cảnh nghèo khó.
Có phải hắn trở nên xấu ra rồi không?
Sau khi Triệu Thế Tử rời đi, Tử Tang chậm rì rì quay lại, Hạ Mộc vội thu dọn cảm xúc của mình, nhận lấy tiền, cười ngây ngô kêu một tiếng, “Tiểu thư.” mang theo vài phần ân cần. Nàng chăm chú nhìn Hạ Mộc, rồi ra sau viện, Hạ Mộc theo sát phía sau.
“Tôi muốn rửa tay.” Tức Mặc Tử Tang nói, vừa rồi khi nàng tát Triệu Thế Tử tay nàng đã đụng vào hắn, bẩn chết đi được, nên rửa sạch sẽ. Hơn nữa trong lòng nàng cũng tức giận, lúc nãy nàng không thể giữ được bình tĩnh, tay tự động vung lên, nàng nên tìm cái gì đó thay thế, giống như cành trúc chẳng hạn, như vậy sẽ không bẩn tay.
“Vâng.” Hạ Mộc cao hứng đáp lời, chịu khó múc nước cho tiểu thư rửa tay.
Rửa rửa, Tử Tang trừng mắt nhìn Hạ Mộc, nếu không phải vì hắn, nàng sẽ bị bẩn tay à?
Hạ Mộc bị lườm, có chút ủy khuất nhìn Tử Tang. Hình như hắn đâu có làm gì, sao tiểu thư lại lườm hắn, giống như hắn đã làm chuyện tội ác tày trời vậy.
“Đưa xà phòng đây.” Nàng tiếp tục ra lệnh.
“Vâng.” Hạ Mộc vội cầm xà phòng, sau đó ân cần đưa cho Tử Tang, “Tiểu thư, đây.”
Tử Tang nhận lấy, dùng xà phòng, sau đó từ từ rửa. Tầm mắt Hạ Mộc dừng ở đôi tay thon dài trắng nõn kia rồi không dời đi được, sau khi hoàn hồn, mặt hắn ửng đỏ. Sao hắn lại ngẩn ra nhìn tay tiểu thư, không tốt, không tốt chút nào.
Khi Hạ Mộc đang thôi miên chính mình, cuối cùng Tử Tang đã rửa tay sạch sẽ.
“Tiểu thư, hiện tại có phải chúng ta không sao nữa phải không, những người đó còn giám thị chúng ta không?” Hạ Mộc hỏi, tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng nhìn ra một ít dấu vết còn sót lại.
“Về sau bàn tay của Triệu Thế Tử kia không vươn đến chỗ chúng ta nữa.” Tử Tang nhàn nhạt nói.
Hạ Mộc lập tức vui vẻ, ai mà tình nguyện bị giám sát suốt ngày, cười nói: “Tiểu thư, buổi tối tôi sẽ nấu mấy món ngon cho cô.”
Cái gì gọi là nấu mấy món ngon cho nàng, chẳng lẽ hắn không ăn à? Tử Tang nghĩ.
Thực ra nếu không phải nghĩ đến Tử Tang, bình thường Hạ Mộc ăn uống làm gì được phong phú như vậy, cách vài ngày có thịt ăn là tốt rồi. Còn Tử Tang vừa ngồi vào bàn thì không bao giờ thiếu hai loại thịt.