“Tiểu thư, nhà Lê đại ca khi xây thêm phòng còn thừa tài liệu, tôi đi xem, nếu đủ thì dựng một phòng cho Tiểu Bạch.” Hạ Mộc xếp gọn bát đũa, nói với Tử Tang lúc này đang tắm cho Tiểu Bạch.
Tử Tang gật gật đầu, đột nhiên hỏi: “Chuyện tôi về nhà mẹ đẻ là thế nào?”
Hạ Mộc vi lăng, nhất thời hiểu được Tử Tang hỏi cái gì, nói: “Cô đi hai năm, người khác hỏi tôi cô đi đâu nên tôi đành nói cô về nhà mẹ đẻ.”
Tử Tang gật đầu, “Anh đi làm việc của anh đi!”
Hạ Mộc đi rồi, Tử Tang nhanh chóng tắm sạch sẽ cho Tiểu Bạch, sau đó không có chuyện gì để làm, đi đến tiền viện, nàng thấy hoa cỏ hơi lộn xộn, mấy loại không tốt lắm. Vì thế nàng quyết định cắt tỉa chúng, nàng tìm tìm trong phòng, lục ra một cây kéo to. Nhưng nàng chưa cắt được mấy đã thấy Hạ Mộc quay về, còn kéo theo một xe gì đó.
Đồng thời cả nhà Lê Tường cũng đến. Thạch Đầu và Song Hỉ vừa thấy Tử Tang, lập tức kêu lên, “Mộc Đầu thẩm thẩm.”
Tử Tang thấy hai đứa bé đã lớn thêm hai tuổi hơi kinh ngạc, không ngờ hai năm không gặp, chúng còn nhớ nàng. Vẻ mặt Tử Tang không khỏi nhu hòa hơn, vỗ vỗ đầu chúng xem như đáp lại.
“Mộc Đầu thẩm thẩm, thẩm đi đâu vậy, lâu lắm không chơi với cháu. Thẩm thật không có đạo nghĩa bạn bè, mệt cháu mỗi ngày nhớ thẩm, thẩm phải xin lỗi cháu.” Song Hỉ bắt đầu trách cứ, vẫn y như tiểu quỷ giống hồi nhỏ.
“Thật xin lỗi.” Tử Tang sẽ không so đo với một đứa trẻ, sau khi xin lỗi không nói gì xem Song Hỉ, nàng thật sự hoài nghi con bé đến cùng có hiểu đạo nghĩa bạn bè là gì không, huống hồ trước kia nàng đâu có đến chơi với con bé, đều là nó tự đến mà.
“Song Hỉ không được nói lung tung.” Khúc thị nghiêm mặt nhắc.
Song Hỉ lập tức trốn sau lưng Tử Tang, một mặt sợ hãi và ủy khuất nhìn mẫu thân, nàng không thấy bản thân sai mà!
Tử Tang sờ sờ đầu nàng, xem như an ủi. Chợt nghe Khúc thị tiếp tục nói: “Em dâu, nghe nói nhà em mới có con hổ, anh chị đến xem. Có gì cần anh chị hỗ trợ cứ nói.”
“Đúng, chúng cháu muốn xem lão hổ.”Khúc thị vừa dứt lời, Thạch Đầu kêu lên.
“Vâng, làm phiền Lê đại ca cùng chị dâu, nó ở sau viện kia.” Tử Tang nói, sau đó kéo Song Hỉ và Thạch Đầu đến đó. Cả nhà này gan thật, nếu người khác vừa nghe có lão hổ, không biết sẽ trốn xa đến mức nào.
Lê Tường và Khúc thị vội vàng đi theo, còn Hạ Mộc mở cổng, kéo xe vào thẳng trong hậu viện.
Thấy lão hổ, Thạch Đầu và Song Hỉ cũng không sợ, vội vàng chạy đến. Đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ a!
Là con hổ thật, thấy hai đứa trẻ chạy tới, vợ chồng Lê Tường hoảng sợ, vội vàng muốn ngăn cản. Ai ngờ Tức Mặc Tử còn nhanh hơn hai đứa, đến bên cạnh con hổ trước, mà nó thì làm nũng với nàng. Giờ Khúc thị mới yên tâm nhưng vẫn chăm chú nhìn hai đứa. Nàng vốn rất ngạc nhiên với con hổ nên cũng bước lại gần.
“Này lão hổ thật đúng không đả thương người a!” Khúc thị thật kinh ngạc nói, “Không thể tưởng được trên thế gian có động vật linh tính như vậy.”
“Con hổ này hai tuổi do muội nuôi từ nhỏ đến giờ.” Tử Tang nói, xem Thạch Đầu và Song Hỉ yêu thích không buông tay vuốt long Tiểu Bạch mà Tiểu Bạch lười biếng nhìn hai hài tử một cái sau đó lại nằm sấp xuống, để hai hài tử “giày vò”.
Hiện phòng che gió che mưa cho Tiểu Bạch chỉ là phòng nhỏ, nhưng không sao, đợi đến khi phòng xây xong, vây thêm một khoảng sân lớn để nó hoạt động, về phần có phải mở rộng thêm không, về sau lại nói.
Chủ yếu công việc do Hạ Mộc cùng Lê Tường làm, Tử Tang và Khúc thị ở bên cạnh vừa đưa đồ giúp vừa tán gẫu. Tất nhiên Khúc thị nói, Tử Tang nghe, đang nói Khúc thị đã nói đến chuyện bọn cướp, “… Trước đây mọi người không dám ra cửa, hiện tại bọn chúng đã chạy, họ mới dám xuất môn.”
Lúc này Tử Tang mới hiểu vì sao thời điểm nàng trở về, trong thôn yên tĩnh như vậy, hóa ra đều trốn ở nhà a! Bọn cường đạo tạm thời đi rồi, nhưng hiện tại thế cục bất ổn, hôm nay thiên tai, tai nạn vẫn rất nhiều, vì thế nàng nói: “Nay thế đạo càng ngày càng rối loạn, ở Lỗ châu sắp đánh giặc, về sau chị dâu đừng để hai đứa nhỏ một mình ra ngoài, đến tượng pha cũng không được.”
Nàng chạy bên ngoài đương nhiên biết một số việc. Lỗ châu ở gần Nam châu, nếu Lỗ châu bị công phá, Nam châu sẽ là địa phương bị tấn công tiếp theo. Bây giờ chưa bị đánh đến, Nam châu đã rối loạn, cường đạo, dân chạy nạn ở khắp nơi.
Hiếm có dịp nghe Tử Tang nói nhiều như vậy, Khúc thị cười: “Ta đã biết.”
“Nói đến việc này, xem ra chúng ta phải làm chút chuẩn bị. Ta nghe nói, Lỗ châu sớm muộn sẽ bị đánh hạ, giờ giá gạo không ngừng tăng. Xem ra năm nay không nên bán lương thực, mặt khác còn phải tìm chỗ giấu thật kĩ.” Lê Tường lên tiếng.
Hạ Mộc cũng đồng ý.
Đến giữa trưa, phòng ở của Tiểu Bạch đã xây xong, cao bằng đầu người, rộng 5m2.
Xong phòng cho Tiểu Bạch, cả nhà Lê Tường ra về, giữ thế nào cũng không đồng ý ở lại ăn cơm trưa. Sau khi ăn Hạ Mộc nói với Tử Tang: “Tiểu thư, ngài xem chúng ta muốn trữ bao nhiêu lương thực?”
“Anh xem rồi làm đi!” Tử Tang nhàn nhạt nói, trước đó vài ngày, thời điểm nàng biết thế đạo loạn, đã giấu trong vòng tay bán thước, Hạ Mộc không trữ cũng đủ hai người ăn hai năm nhưng nàng tự nhiên sẽ không nói ra.
“Ừm, tiểu thư, tôi tính đào hầm trong rừng trúc, đến lúc làm kho chứa lương thực rất tốt.” Hạ Mộc lại nói.
“Có thể.” Tử Tang đồng ý, dù sao hầm cần dùng, đào cũng không sao.
Buổi chiều, Hạ Mộc đánh xe bò hôm qua đến thôn Minh Nguyệt trả. Còn Tử Tang tiếp tục ở lại tượng pha cắt tỉa hoa và làm sạch cỏ. Sau này đây có thể là nơi nàng sống cả đời, đương nhiên muốn sắp xếp ổn thỏa, nhưng nàng muốn biến nó thành nơi tốt hơn, ở càng thoải mái.
Thế nhưng Tử Tang sợ nóng, chính là ngừng ngừng can can, nhất định này cũng không nóng nảy, đến lúc chạng vạng, nàng đã cắt tỉa xong tất cả, còn ít cỏ không diệt sạch. Lúc này, nàng nhìn về phía con dốc, có người lên đây, nàng thả tinh thần lực ra, không phải Hạ Mộc, mà là Hạ Hồi Sinh cưỡi ngựa đến.
Do dự một chút, nàng tiếp tục công việc trên tay.
Còn Hạ Hồi Sinh lên đến pha thượng thì nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn ngạc nhiên một lúc, rất nhanh hồi hồn, “Tức Mặc Tử Tang, cô đã trở lại.”
Nói nghiến răng nghiến lợi, tuyệt đối không có một tia vui mừng.
Tử Tang bình tĩnh nhìn về phía Hạ Hồi Sinh.
“Cô bỏ lại Hạ Mộc một lần đi là hai năm, cô còn dám trở về.” Hạ Hồi Sinh nhảy xuống ngựa, trừng mắt với nàng.
“Đây là chuyện giữa tôi và Hạ Mộc không cần anh quản.” Tử Tang nhàn nhạt nói, tuy rằng Hạ Hồi Sinh này rất tốt với Hạ Mộc nhưng hắn nhìn mình không vừa mắt, mình chẳng cần khách khí với hắn.
Ừm, lúc này Tử Tang đã quên bản thân nàng tính tình lạnh như băng, chưa từng khách sáo với Hạ Hồi Sinh.
“Cô…” Hạ Hồi Sinh giận trừng trừng nhìn Tử Tang, trước kia hắn luôn tìm cô ta gây phiền toái, cô ta không quan tâm, chỉ ánh mắt lạnh liếc qua nhưng không phản bác, lần này cô ta còn nhìn mình nói, thật sự kỳ quái.
Tử Tang lại cúi đầu làm việc của mình.
Hạ Hồi Sinh cố gắng kìm nén cơn tức giận, nghĩ đến bản thân còn có việc cần cô ta hỗ trợ trước nhẫn nhẫn, tiếp tục nói: “Tốt lắm, cô nói cho tôi xem, đến cùng cô và Hạ Mộc định thế nào? Cô không thể để huynh đệ của tôi luôn như vậy sống hữu danh vô thực chứ, cậu ta toàn tâm toàn ý với cô. Cô không thể làm thê tử của cậu ấy thì nói rõ ràng với cậu ấy. Nếu không ở đây tôi biết một cô nương rất tốt, cô làm chủ để Hạ Mộc cưới.”
Biện pháp này hắn nghĩ từ rất lâu. Sau khi Tử Tang rời đi, hắn đã nghĩ tìm Hạ Mộc một nữ nhân dịu dàng khác để cậu ta quên đi Tử Tang, nhưng vô ích. Hạ Mộc căn bản không chấp nhận. Sau này hắn lại nghĩ, nhất định phải mau chóng tìm được Tử Tang, cô ta không đồng ý làm thê tử của Hạ Mộc, mà Hạ Mộc cũng luôn muốn làm hạ nhân, không có can đảm làm quá phận lại rất nghe lời cô ta. Vì thế hắn tính để Tử Tang làm chủ cho Hạ Mộc cưới nữ nhân khác, hẳn là cậu ta sẽ không phản kháng, đến lúc đó lâu ngày, tình cảm của Hạ Mộc với Tử Tang tự nhiên sẽ thay đổi.
Tìm nữ nhân cho Hạ Mộc!
Tử Tang mắt lạnh nhìn về phía Hạ Hồi Sinh, “Anh đừng tưởng là bạn của Hạ Mộc mà nghĩ can thiệp chuyện của chúng ta, bằng không…”
Ý tứ cảnh cáo hàm xúc mười phần.
“Cô nói chút đạo lý được không, cô không làm thê tử Hạ Mộc thì thôi, cô còn chiếm hố xí không thải.” Hạ Hồi Sinh giận dữ nói.
Tử Tang lạnh lùng nhìn hắn, dáng vẻ anh có thể làm gì được tôi.
“Cô con mụ ích kỉ này, nếu không nể Hạ Mộc thích cô, cô có là nữ nhân tôi cũng muốn đánh.” Hạ Hồi Sinh ngoan thanh nói.
Tử Tang không muốn nghe hắn nói vô nghĩa, xoay người đi vào trong. Hạ Hồi Sinh vừa định đuổi theo, đột nhiên nghe Tử Tang kêu một tiếng “Tiểu Bạch”, hắn phản xạ nhìn về phía sau. Trong ý thức của hắn, chỉ có Hạ Mộc là một tên ngốc, nhưng quay ra sau không thấy Hạ Mộc biết bản thân bị Tử Tang lừa, hắn xoay người định tìm Tử Tang tính toán nợ cũ nợ mới, thì đối diện với gương mặt con hổ. Hắn phát hoảng, trong phòng ở sao có thể có lão hổ?
Lúc đang nghi ngờ, chợt nghe Tử Tang nói với nó: “Tiểu Bạch, không cho người này vào nhà.”
Hạ Hồi Sinh nhất thời hiểu được, Tử Tang kêu Tiểu Bạch là lão hổ trước mắt này và con hổ này cũng do cô ta mang về. Sau đó hắn dựng lông, nghe cô ta nói gì thế hả, không cho hắn vào nhà, hừ chỉ là một con hổ, có đến cả đàn cũng không phải đối thủ của hắn.
Ngay lúc hắn nghĩ cách đối phó Tiểu Bạch lại nghe giọng nói của Tử Tang truyền ra, “Nếu anh làm Tiểu Bạch bị thương một vết, tôi sẽ khiến Hạ Mộc tuyệt giao với anh.”
“Cô… Đáng giận.” Hạ Hồi Sinh giận dữ trừng Tử Tang, hắn biết Tử Tang khẳng định nói được làm được. Tuy Hạ Mộc sẽ không thật sự tuyệt giao với mình, nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ rất khó xử, kẹp bên trong rất khó chịu. Hắn cũng hiểu được, tất nhiên không để huynh đệ của mình gặp chuyện như vậy, nói cách khác hắn không thể làm gì con hổ Tiểu Bạch này!