Hầm đã chuẩn bị tốt, ngày kế tiếp, hai người Hạ Mộc và Lê Tường lén lút chuyển lương thực xuống hầm. Bên Lỗ châu chưa truyền đến tin xấu, thời tiết càng ngày càng tệ, gần như ngày nào cũng mưa to. Liên tục mười ngày, rất nhiều hoa màu của thôn đều bị ngập nước, hoặc bị mưa làm tả tơi, nhà Hạ Mộc không ngoại lệ, trong thôn bước vào thời kì nước ròng.
Hôm nay, trời vẫn mưa như cũ, Tử Tang tựa vào người Hạ Mộc, hai người coi hậu viện, Hạ Mộc thở dài, nói: “Tiểu thư, nếu lại tiếp tục mưa, sáu tháng cuối năm này sẽ không có thu hoạch, đến lúc đó sẽ có rất nhiều rất nhiều dân chạy nạn, thôn chúng ta cũng có rất nhiều người đói kém.”
Tử Tang hiểu được tâm trạng của Hạ Mộc, hoa mầu này đều là hắn cực khổ gieo trồng, bị hủy đi như vậy không nỡ và đau lòng nhường nào. Nhưng đây là chuyện thời tiết, không ai có cách thay đổi, nàng thật sự không biết nên an ủi Hạ Mộc thế nào, đành nắm tay hắn thật chặt, hi vọng hắn có thể cảm nhận được tâm ý của bản thân.
Hạ Mộc vốn là người lạc quan, chỉ than thở một hai câu, cũng không có tâm lý thật bi quan. Thấy Tử Tang nắm tay mình, hắn cười với nàng, tất cả không cần lời nói.
Phía dưới mưa to gió lớn, nhưng giữa hai người lại rất ấm áp.
“Hạ gia tam lang, có người ở nhà không.” Đột nhiên tiền viện vang lên tiếng gào, nhanh chóng bị nước mưa át đi còn rất nhỏ, cũng may Hạ Mộc và Tử Tang thính lực không như người thường nên vẫn nghe thấy. Hạ Mộc vội vàng cầm ô xuất môn. Ngoài cửa có một nam nhân đứng đó, đầu đội mũ, mặc áo tơi, không thấy rõ dung mạo.
Người nọ vừa thấy Hạ Mộc, vội vàng hỏi: “Anh chính là hạ gia tam lang đúng không, tôi là người thôn Minh Nguyệt, vừa khéo đi ngang qua thôn các người, muội muội nhà anh hôm qua sinh. Là con trai, mẫu tử bình an.”
“Vậy ư, cám ơn anh a!”Hạ Mộc kinh hỉ nói, mở cửa viện, “Mời vào trong ngồi một tí, mưa to lắm, đợi chút hãy đi!”
“Không được, tôi còn vội vàng đến huyện, chỗ cha mẹ anh tôi không biết, tự anh nói nhé! Chỗ em Tư nhà anh tôi sẽ nói một tiếng.” Người nọ nói rồi quay đi.
Hạ Mộc há hốc mồm, vội vàng đuổi theo, nhét cho người nọ mười mấy đồng tiền, “Chỗ này anh cầm đi, làm phiền toái anh hôm nay mưa to còn chạy một chuyến.”
Người nọ cũng không từ chối, nói Hạ Mộc trở về rồi chạy đi.
Hạ Mộc vội vàng chạy vào nhà. Lúc này quần áo của hắn có rất nhiều chỗ ẩm, hắn vẫn hưng phấn như cũ, nói với Tử Tang: “Tiểu thư, Chiêu Quan sinh rồi, là con trai, đến lễ tắm ba ngày, chúng ta đi một chuyến nhé.”
“Ừm.” Tử Tang cười đồng ý, “Quần áo anh ẩm rồi, nhanh đi thay đi.”
“Vâng.” Hạ Mộc lên tiếng rồi đi lên lầu. Rất nhanh mặc quần áo sạch sẽ xuống dưới, vui vẻ nói: “Đợi mưa nhỏ bớt, tôi sẽ đến chỗ cha mẹ báo một tiếng, chúng ta nên chuẩn bị ít đồ đến đó.”
Xem Hạ Mộc hưng phấn, khóe miệng Tử Tang cũng nhiễm ý cười…
Chỉ là đến lễ tắm ba ngày, mưa vẫn to như cũ. Hạ Mộc càng ngày càng không nhịn được, ngày đó hắn đến nhà vợ chồng Hạ Đại Hầu nói chuyện lễ con Hạ Chiêu Quan tắm ba ngày, vợ chồng Hạ Đại Hầu nói rất rõ ràng, nếu đổ mưa, bọn họ sẽ không đi.
Giờ mưa to tầm tã, vợ chồng Hạ Đại Hầu chắc không đi, nhưng lễ tắm ba ngày, nếu người nhà mẹ đẻ không đến, Hạ Chiêu Quan sẽ rất mất mặt, mọi người sẽ cho rằng nhà mẹ đẻ không coi trọng Hạ Chiêu Quan nữ nhi đã xuất giá này.
Cho nên bất luận như thế nào Hạ Mộc đều phải đi.
“Chúng ta mặc áo tơi vào rồi đi!” Tử Tang tiến lên nói.
“Nhưng mưa lớn như vậy, có mặc áo tơi cũng rất khó không bị ướt, thế này đi, tiểu thư, ngài ở nhà, mình tôi đi là được.” Hạ Mộc nói, hắn muốn đi, dù mưa to hắn cũng cam tâm tình nguyện, nhưng không muốn tiểu thư bị ướt, đội mưa lớn chạy đến, nên chỉ định đi một mình.
“Nếu anh không để em đi cùng, thế em sẽ chờ anh đi rồi đi theo.” Tử Tang nhàn nhạt nói.
“Nhưng mà tiểu thư…”
“Không có nhưng mà.” Tử Tang cắt ngang lời hắn, “Chúng ta mặc áo tơi vào, lại đội thêm mũ, cầm cả quần áo sạch đi, nếu quần áo ẩm, đến nơi chúng ta thay là xong, không sao.”
Hạ Mộc không thể nói lại Tử Tang, cuối cùng hắn chỉ có thể nghe lời nàng, cùng nhau xuất môn.
Mưa lớn, không thể cưỡi xe bò, hai người đành phải đi bộ, may mắn, Hạ Mộc biết khinh công, Tử Tang có tinh thần lực, tuy rằng mưa gió lớn, nhưng hai người đi rất nhanh, nửa canh giờ sau đến thôn Minh Nguyệt.
Khi Tử Tang và Hạ Mộc đuổi tới nhà Hạ Chiêu Quan, quần áo gần như ẩm hết.
Xem hai người đội mưa mà đến, Hạ Chiêu Quan vừa vui vừa không nỡ, trách họ sao mạo hiểm đội mưa đến, sao không đợi mưa tạnh hãy đi rồi nhanh chóng để hai người vào phòng thay quần áo, hai người vào phòng mới nhận ra bị sắp xếp thay chung một chỗ.
Trong mắt Hạ Chiêu Quan, bọn họ là vợ chồng, an bày như vậy không có vấn đề, nhưng Hạ Mộc và Tử Tang tuy rằng cùng phòng đã lâu lại chưa viên phòng thật sự. Vì thế mặt Hạ Mộc đỏ bừng, mà trong lòng Tử Tang cũng ngượng ngùng lạ lùng, bất quá mặt ngoài nàng vẫn lạnh nhạt, nói: “Xoay người đi, em thay trước.”
Hạ Mộc rất nghe lời xoay người sang chỗ khác, từ khi học võ, hắn càng thính tai hơn. Nên âm thanh Tử Tang đứng phía sau hắn thay quần áo, hắn đều nghe thấy hết. Trong đầu hắn không tự giác nghĩ đến mấy cảnh không nên nghĩ gì đó, vì thế mặt hắn càng đỏ, đến độ có thể nhỏ ra máu.
Tử Tang thay xong quần áo, bảo Hạ Mộc xoay người lại, thấy mặt hắn đỏ rực, cười nói: “Sao mặt anh đỏ thế, có phải nhìn lén em thay quần áo không.”
Hạ Mộc hoảng hốt, vội vàng xua tay, “Không, tôi không có, tiểu thư…”
Vẻ mặt hắn ủy khuất xem Tử Tang, đáng thương hề hề.
Tử Tang xì bật cười.
“Tiểu thư, ngài lại trêu tôi.” Hạ Mộc hiểu được mình lại bị trêu ghẹo, vẻ mặt rất ủy khuất và khả linh, mấy ngày nay hắn thường xuyên bị Tử Tang trêu ghẹo, mà mỗi lần hắn đều tưởng thật, đợi đến khi tiểu thư cười hắn mới nhận ra. Vì thế lần nào hắn cũng thề lần sau nhất định sẽ không tưởng là thật, nhưng mặc kệ hắn tiếp nhận bao nhiêu giáo huấn, vẫn không học được thông minh, nhiều lần mắc mưu.
Tử Tang cười.
“Tiểu thư, ngài nhanh quay qua đi, tôi muốn thay quần áo.” Hạ Mộc phụng phịu nói, chỉ là hắn đỏ mặt, không hề có một điểm nghiêm túc, ngược lại càng làm cho người ta nhìn muốn trêu hắn.
“Em sẽ nhìn anh thay.” Tử Tang cười mỉm ngó Hạ Mộc.
Mặt Hạ Mộc đỏ lên, trừng mắt nhìn Tử Tang, cảm thấy bản thân đường đường một đại nam nhân bị đùa giỡn, nhưng không có can đảm phản bác. Hắn càng nghĩ càng thấy không đúng, dỗi nói: “Thế ngài xem đi, dù sao tôi cũng không chịu thiệt.”
Xem Hạ Mộc một bộ bất cứ giá nào, Tử Tang có chút hối hận, nhưng lời đã nói ra, nếu xoay người sang chỗ khác, chẳng phải quá mất mặt, vì thế ánh mắt nàng yên lặng theo dõi Hạ Mộc.
Dưới tầm mắt của Tử Tang, Hạ Mộc càng ngày càng thấy xấu hổ, nhưng vừa nghĩ hắn và tiểu thư đã là vợ chồng, chẳng lẽ còn sợ bị xem chắc, vì thế hắn kiên trì cởi áo.
Tử Tang vốn định đùa giỡn, nhưng nhìn nửa thân trên cường tráng của Hạ Mộc, đột nhiên nàng không thể dời mắt, lăng lăng nhìn. Không thể không nói, dáng người Hạ Mộc tốt lắm, nhưng tên ngốc này buổi tối hôm trước đều ôm mình ngủ, rõ ràng có nồng đậm **, lại không dám có động tác tiếp theo, hại nàng không công lãng phí nhiều cơ hội như vậy…
Nghĩ vậy, mặt Tử Tang đỏ lên, ý tưởng này đột nhiên xuất hiện, thế nào cũng giống như nàng có vẻ bất mãn vậy.
Hóa ra tiểu thư cũng biết mặt đỏ a! Bất quá tiểu thư thế này thật xinh đẹp, thay xong quần áo Hạ Mộc si ngốc xem Tử Tang.
Vì thế dưới ánh nhìn nóng rực chăm chú của Hạ Mộc, Tử Tang cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, vội vã đi ra khỏi phòng, “Tốt lắm, thay xong rồi chúng ta ra ngoài đi.”
Ngay tại thời điểm nàng lướt qua người Hạ Mộc, bị hắn kéo tay, nàng lạnh nhạt quay đầu xem Hạ Mộc.
“Tiểu thư…” Hạ Mộc đỏ mặt kêu, bắt đầu lắp bắp, “… Tôi… Tôi…”
Xem Hạ Mộc như thế, vốn có chút khẩn trương Tử Tang đột nhiên thả lỏng, nhíu mày hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Tôi muốn…” Hạ Mộc định nói hai chữ cuối cùng nhưng nói không nên lời, chỉ có đỏ mặt lăng lăng nhìn Tử Tang.
Tử Tang thật sự không biết hắn nghĩ gì. Nhưng nhìn tình cảnh hắn lắp bắp lại đỏ mặt đặc biệt đáng yêu, vì thế nàng không khống chế được, hôn nhẹ lên mặt hắn. Mặc kệ hắn ngẩn người, nhanh chóng bước ra ngoài.
Còn Hạ Mộc vuốt chỗ bị hôn, ngây ngốc nở nụ cười, nguyên bản xem tiểu thư đỏ mặt, hắn thật sự muốn thân ái, sờ sờ. Nhưng tiểu thư là cô nương, hắn sợ dọa đến nàng, không dám nói ra, không ngờ tiểu thư tự động đưa lên.
Không thể không nói, thật sự không hiểu ở phương diện này Hạ Mộc nghĩ như thế nào, rõ ràng Tử Tang người ta lớn gan hơn hắn, mà hắn động một tí liền mặt đỏ, mà lá gan hắn hơi nhỏ quá.
Bất quá, hai người kia hiển nhiên không nghĩ đến vấn đề này.
Tử Tang vừa ra khỏi phòng, thì gặp Trương Nhị Bảo ôm đứa nhỏ. Nàng nhìn bé con nho nhỏ, làn da hơi nhăn lại hồng hồng, nàng không thể không nói, vừa sinh ra tiểu hài tử thật không dễ nhìn.
Nàng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt nàng nhìn bé con vẫn nhu hòa, khóe miệng cũng mang theo ý cười.
“Chị Ba, chị có muốn ôm bé không.” Trương Nhị Bảo hỏi.
Tử Tang sửng sốt, vội đáp: “Đừng nên.”
Bé con nhìn thật nhỏ, nàng sợ bản thân làm đau bé.
Trương Nhị Bảo nghe vậy liền hiểu lầm, cho rằng Tử Tang không thích đứa nhỏ nhà mình, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.
Tử Tang nhìn ra hắn hiểu sai, trước đây nàng cũng lười giải thích, nhưng hiện tại nàng đã tiếp tục sống cùng Hạ Mộc, hắn để ý thân nhân, nàng cũng không thể làm hỏng các mối quan hệ, nói: “Bé quá nhỏ, chị sợ ôm không khéo sẽ làm đau bé.”