Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 12

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cái lọ nhỏ dùng để đựng gia vị được mọi người truyền tay nhau, mỗi người đều nhổ một ngụm nước bọt vào đó. Đến lượt Sở Ương thì Lâm Kỳ trực tiếp thuận thế cầm lấy, nói câu “Cậu khỏi cần” xong đóng nắp lại. Sở Ương* trong lòng kinh ngạc, nhưng không hỏi nhiều. (*câu đó gốc là tên Lâm Kỳ nhưng tui nghĩ có thể tác giả lộn, phải Sơ Ương ngạc nhiên mới đúng, nên tui tự thay luôn haha).

Kế hoạch của bọn họ là Sở Ương và Lâm Kỳ mở cửa trước, mang người về. Nếu an toàn thì sẽ thông báo rồi mở cửa thêm lần nữa cho họ đi, còn nếu không an toàn thì đợi đến rạng sáng hôm sau mở cửa lại. Elijiah nghĩ muốn đi theo hỗ trợ, nhưng chỉ có hai cây dù, mà Sở Ương và Lâm Kỳ quyết định dùng chung một cây. Lâm Kỳ đưa số điện thoại của mình cho Elijiah, dặn hắn ta nếu thấy bất kỳ quái vật nào xuất hiện thì hãy lập tức gửi tin cho hắn.

Elijiah hỏi hắn trong tình huống như vậy mà vẫn nhận được tin nhắn sao? Lâm Kỳ rất chi tự tin cười, “Điện thoại của tội mọi lúc đều có thể.” Nói xong hắn lấy cái đồng hồ bỏ túi mà Sở Ương đã từng thấy trong quần ra, mở đồng hồ, lấy tay gảy mặt sau của kim đồng hồ không biết dùng để làm gì. Sở Ương biết hắn lại đang tìm điểm nào đó, cậu đoán nó hẳn giống như một thứ gọi là la bàn, vì có thể chỉ ra nơi dễ dàng tiến vào hiện thực khác nhất.

Lâm Kỳ đi đến trước cửa phòng số 209, Sở Ương thấp giọng hỏi, “Đi từ chỗ này hả?”

“Ừm.”

“Lần này anh mở cửa hay tôi mở cửa?” Sở Ương hỏi.

Lâm Kỳ quay qua cậu nở nụ cười xấu xa, “Cậu hết sợ rồi à?”

Sở Ương nhớ tới bộ dạng bị dọa đến mềm chân khi ở trung tâm thương mại lúc đó, thì hơi ngượng, mạnh miệng nói, “Đã bao nhiêu lần rồi, phải quen chứ….”

“Cậu can đảm thiệt nha. Trợ lý cũ của tôi từng cùng tôi đi đến những địa điểm như vậy nhiều lần, nhưng lúc nào cũng bị hù sợ cả đấy.” Lâm Kỳ lấy điện thoại trong túi ra, ném cho Sở Ương.

Đầu Sở Ương lập tức phình to, “Anh tính làm gì? Đừng nói anh lại muốn….”

“Cơ hội tốt như vậy, khán giả thích nhất là xem anh hùng can đảm xâm nhập vào những nơi thần bí, không nắm bắt thì làm sao được?”

“Anh khùng vừa thôi? Chúng ta là đi cứu người đấy!”

“Cứu người và livestream liên quan gì đến nhau.” Lâm Kỳ nâng cây dù trong tay, “Không chịu thì cậu tới che dù, tôi livetream.”

“Tôi tm….” Sở Ương đã lâu không chửi thế, nhưng từ khi gặp cái tên streamer này, cậu giống như luôn không thể nhịn được muốn chửi bậy. Cậu hít sâu một hơi, tự nhủ rằng người ta đâu có nghĩa vụ phải giúp cậu cứu người, nên mình giúp hắn cầm điện thoại quay phim cũng không có gì ghê gớm. Với lại hắn cũng đâu có yêu cầu mình phải quay cho hắn thật đẹp…..

Lâm Kỳ đặt tay lên chốt cửa, trong nháy mắt biểu cảm và ánh mắt của hắn khác hẳn mọi khi. Như có một tia sáng lóe lên từ trong đôi mắt sâu thẳm, như thể ngưng tụ tất cả năng lượng vào giữa mi tâm, chuyên chú đến mức có thể cảm giác được sự kính sợ cùng kiềm chế không thể sánh bằng từ đôi mắt ấy. Khi hắn bắt đầu chuyển động chốt cửa, Sở Ương khẩn trương đến nỗi nuốt nước miếng.

Cửa chậm rãi mở ra, hành lang ấm áp sáng sủa hiện ra trước mắt, nơi đây xác thực là tầng hai của khu tây đã biến thành luyện ngục mà họ trốn thoát khi nãy. Lâm Kỳ dựa vào lưng cửa, dùng cằm ra hiệu Sở Ương đang nắm điện thoại trong tay. Sở Ương phát hiện trên màn hình đã phát trực tiếp, có không ít fan hâm mộ đang chờ. Cậu bất đắc dĩ, giơ camera về phía Lâm Kỳ.

Lâm Ky nở nụ cười thương hiệu hoàn mỹ của mình, “Hello mọi người, khách sạn này trong hai ngày nay thường xuyên bị quỷ ám, nên tôi đã quay lại rồi đây. Có thể lần này tôi sẽ có cơ hội nhìn thấy Tindalus Hound* trong truyền thuyết đó nha ~, lần này giúp tôi quay phim là anh chàng người mới tên Sở Ương, nếu cậu ấy quay tôi xấu thì mọi người nhớ gửi lưỡi đao cho cậu ấy giùm tôi đấy.”

Nói xong Lâm Kỳ nắm lấy cổ tay cậu kéo xuống dưới cây dù, đồng thời không quên nói với người xem, “Vì chó săn chỉ có thể hoạt động trong không gian nhỏ hơn 130 độ, nên từ giờ trở đi, hai chúng tôi luôn luôn phải núp dưới mái dù này thường xuyên. Ở đây còn một cây dù dự phòng, lát nữa là dùng để cứu người. Đúng vậy, anh chàng Sở Ương của chúng ta với thể chất thần kỳ đã hố hai đồng đội của mình, vì thế mà chúng tôi bây giờ phải lập tức đi cứu hai người họ ngay.”

Trong lòng Sở Ương mmp* không ngừng, cái gì gọi là hố hai đồng đội của mình chứ hả….Lúc đó không phải chỉ có mình cậu là nghe thấy những âm thanh kỳ quái đó biết không….. (* tui ko rõ chắc là chửi tục hay sao đó )

Ngay khi bước vào, họ lập tức đóng cửa phía sau lại. Những người khác hình như không đi theo, chỉ đứng nhìn từ xa, có vẻ do sợ sệt.

Trước mặt là hành lang hoàn toàn yên tĩnh, thảm trải có hoa văn hình học sạch sẽ gọn gàng, đến một giọt máu cũng không thấy. Mỗi cửa phòng đều đóng chặt, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sở Ương lo lắng hỏi nhỏ, “Đây là thực tế khi nãy sao?”

Lâm Kỳ nói, “Không sai được. Mấy bạn nhỏ trên tay tôi đã ăn vật chất trong cơ thể chó săn thuộc về những người đó khi chúng ta ra ngoài, cho nên vị trí là chính xác. Có điều lũ chó săn từ trước đến nay ăn uống luôn sạch bách, ngay cả giọt cũng chẳng chừa, vì thế sẽ khiến cậu có ảo giác như mọi chuyện chưa từng xảy ra.”

“Bạn nhỏ” trên tay….ý là thứ sắc tố quái dị kia á hả….những streamer thần quái như hắn sao nhiều tiếng lóng thế nhỉ?

Sở Ương đảo mắt nhìn xung quanh, xác định sơ lược vị trí mình đang đứng, rồi dẫn Lâm Kỳ đi tới chõ cầu thang thoát hiểm nơi Owen, Sarah và người phụ nữa điên chạy trốn. Sở Ương vừa định mở cửa, thì bị Lâm Kỳ ngăn lại, sau đó tự mình tới mở. Trong cầu thang đột nhiên không khác gì lúc trước, Sở Ương muốn nói có thể họ đã chạy xuống dưới lầu, nhưng Lâm Kỳ lại vỗ vai cậu, chỉ lên lầu.

Sở Ương chú ý thấy ngay góc cua ở trên bức tường trắng như tuyết hình như có một vệt đỏ thẫm như máu, như vô tình không cẩn thận mà cọ dính lên đó. Hơn nữa nhìn theo hướng thì có vẻ là hướng bọn họ chạy đi.

“Sao họ lại chạy lên lầu chứ? Trên lầu không phải nguy hiểm hơn à?”

“Chắc hẳn có thứ gì đó đã cản đường xuống lầu của họ rồi không chừng?”

Sở Ương xích lại gần, vươn ngón tay quẹt một tí chất màu đỏ đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi rỉ sét, đúng là máu…. Trong lòng cậu chợt lạnh, cảm giác chẳng lành làm tim cậu đập nhanh hơn. Hai người họ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được….

Bọn hộ nhanh chóng chạy lên tầng ba, lần này Sở Ương đã tự giác không đụng vào chốt cửa nữa, mà để Lâm Kỳ hành động. Trong nháy mắt mùi vị xú uế quen thuộc xộc tới, Sở Ương phản xạ có điều kiện co rút, nhỏ giọng nói, “Bọn chúng ở đây….”

Lâm Kỳ thò đầu vào trong hành lang, cảm giác y hệt như dưới tầng hai, không nghe bất cứ động tĩnh hay điều dị thường nào. Hắn tiến lên một bước, Sở Ương cũng tranh thủ thời gian đi theo hắn, đề phòng lộ người ra bên ngoài. Mặc dù cây dù tương đối lớn, nhưng không gian vẫn có hạn, hai người đàn ông chen chúc nên hành động vướng tay vướng chân, thường xuyên va vào nhau. Có đôi khi Lâm Kỳ sợ cậu theo không kịp, rãnh tay nên nắm lấy cậu kéo đi, hoặc ôm vào vai cậu. Mỗi lần khi hai người vừa có chút tiếp xúc thân mật thì sẽ có cơn mưa bình luận tặng quà ào ào rơi xuống.

Sở Ương gần như hoài nghi Lâm Kỳ cố ý làm ra những hành vi mập mờ đó…..

“Có thể bọn họ đã tới đây nhưng lại rời đi.” Lâm Kỳ nhìn khắp bốn phía, “Tôi không cảm thấy có gì bất thường.”

“Khoan đã….anh nghe xem.” Sở Ương giơ tay ngăn Lâm Kỳ nói chuyện, cẩn thận phân biệt âm thanh mơ hồ trong không khí.

“Có tiếng khóc thì phải?” Sở Ương hỏi.

Lâm Kỳ nghe cả buổi, khó hiểu nhún vai, “Tôi đâu có nghe thấy gì?”

“Chậc….” Lần này đổi thành Sở Ương cầm dù thay Lâm Kỳ, bắt đầu đi sâu vào hành lang. Sau đó rẻ vào khúc quanh, bây giờ Lâm Kỳ mới nghe được tiếng khóc nức nở đứt quảng khi có khi không, giống như có làn gió thổi ngang qua phần mộ âm u. Trong không gian đặc biệt yên tĩnh bởi những tấm vách cách âm này, lại càng toát ra vẻ thê lương kinh dị.

Sở Ương dựa vào thính giác nhạy bén tìm được một cánh cửa nhỏ. Đây là một gian phòng nhỏ cho nhân viên phục vụ và nhân viên vệ sinh ở mỗi tầng dùng để cất một số khăn tắm và áo choàng tắm đã được khử trùng sạch sẽ, bình thường đều xoát thẻ nhân viên… Ở niên đại này hẳn là nhân viên phải dùng chìa khóa mới mở được, vậy bên trong sao lại có người? Cậu và Lâm Kỳ liếc nhau, giơ tay gõ cửa.

Tiếng khóc thoáng ngừng một chút, rồi lại tiếp tục, thậm chí khóc càng thêm hoảng sợ. Lâm Kỳ đưa tay đẩy cửa, thế mà cửa lại mở.

Cuộn tròn bên trong những cái khăn tắm vươn vãi khắp nơi là người phụ nữ điên cả người đầy máu. Khoảng khắc ánh đèn từ hành lang chiếu vào mặt chị ta, thì cả người chị ta đều hoảng hốt co rúm, giơ tay bảo vệ đầu mình, lẩm bẩm những câu mơ hồ trong miệng. Sở Ương ngồi xổm xuống lo lắng hỏi, “Hai người đi cùng chị đâu rồi?”

Bất luận cậu hỏi thế nào người phụ nữ kia cũng không phản ứng, dưới tình thế cấp bách cậu nắm lấy bờ vai chị ta muốn chị ta nhìn rõ mình, thì lại càng khiến chị ta hoảng sợ hét ầm lên. Lâm Kỳ vội vàng kéo Sở Ương ra, ngồi xuống trước mặt người phụ nữ, nhẹ nhàng hít thở vài lần, nhỏ nhẹ không ngừng lặp lại câu “Không sao đâu không sao đâu….chúng tôi sẽ không tổn thương chị đâu….” Người phụ nữ mới dần dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn co người run lẩy bẩy.

Lâm Kỳ bây giờ so với bình thường có chút khác biệt, như hóa thân thành một người anh trai hoặc một người yêu ôn nhu như nước, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối bù bằng một tay, mềm giọng hỏi, “Nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã xảy ra? Hai người đi cùng với chị đâu rồi?”

Người phụ nữ rốt cuộc cũng dùng chất giọng mơ hồ mang theo khẩu âm Tây Ban Nha trả lời, “Chúng tôi bị đuổi kịp, tôi rất sợ vì vậy đã trốn đi, tôi không biết bọn họ đã đi đâu….”

“Những người khác ở tầng này thì sao?”

“Nó ăn mấy người đó…như ăn Jonathan….anh ấy được gọi đến đây….tôi biết hội nghị anh ấy tham gia có vẫn đề rồi! Tôi đã sớm nói rằng anh ấy đừng đi…nhưng anh ấy không nghe tôi….”

Sở Ương càng nghe càng cảm thấy lời nói của chị ta có vấn đề, liền vội vàng hỏi, “Chị nói gì cơ? Hội nghĩ gì chứ?”

Tròng mắt chị ta che kín tơ máu, cơ bắp trên mặt co giật vì thần kinh lo lắng, không đầu không đuôi thì thào nói, “Jonathan đã gặp một người đàn ông ở nơi làm việc…lúc đó con gái Samantha của chúng tôi ra đi một cách bất ngờ, nên anh ấy rất đau khổ, mà tôi cũng vậy, thời gian đó trải qua vô cùng gian nan….người đàn ông đó nói anh ta có cách giúp chúng tôi tìm được con gái….anh ta đưa cho Jonathan một vài cuốn sách, rồi yêu cầu anh ấy đến tham gia cái hội nghị gì đó. Ngay lập tức tôi nhận ra đó là tà giáo, thế nhưng anh ấy không nghe tôi nói….anh ấy vẫn luôn không chịu nghe tôi….anh ấy nói anh ấy muốn mang con gái về từ một thế giới khác….”

Một thế giới khác…..nghe xong chợt cảm thấy hắn ta có lẽ muốn triệu hồi linh hồn của con gái mình về từ âm phủ, nhưng sau khi trải qua những sự kiện kinh hoàng kia, Sở Ương bỗng nhiên nghĩ rằng một thế giới khác chẳng lẽ là một hiện thực khác?

Lẽ nào giáo phái đó cũng biết ít nhiều về hiện thực song song? Người phụ nữ này nói rằng đã mất đi đứa con gái tên Samantha ở hiện thực này, chẳng lẽ người chồng muốn đi đến hiện thực mà người con gái chưa chết, đoạt người con gái về từ hiện thực đó?

Người phụ nữ vẫn đang nói, “Và sau khi anh ây tham gia hội nghị về, anh ấy đã rất sợ hãi, rằng lúc bọn họ mở cửa thì bị chúng nhìn thấy, có con chó nào đó muốn tới bắt anh ấy đi….anh ấy dùng xi măng bịt kín tất cả các ngóc ngách trong nhà, sau đó không còn cái góc nào tồn tại nữa….cũng không còn đi làm. Tôi cho rằng anh ấy điên rồi, nên lập tức tìm bác sĩ tâm lý cho anh ấy, tôi muốn dẫn anh ấy tới đây ngâm suối nước nóng để thư giãn, rời xa chốn thành thị….tôi nghĩ làm cách này có thể giúp anh ấy giảm bớt được phần nào….”

Nói như vậy, thì chó săn không phải do Sở Ương dẫn dụ nó đến, mà là do chồng của người phụ nữ này dụ đến?

*Tindalus Hound: là một sinh vật hư cấu được tạo ra bởi Frank Belknap Long và sau đó được đưa vào Cthulhu Mythos khi nó được mã hóa bởi August Derleth.Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp (Editing) - Chương 12: Con gái thất lạc

Bình Luận (0)
Comment