Đồ đạc của Sở Ương không nhiều nên đã sớm thu xếp xong, trước khi đi cậu đã chỉnh lý lại căn phòng một lần, dọn dẹp sơ tầng hầm vứt những thứ không cần thiết. Lần về nước này không biết có còn sống để quay lại đây hay không.
Lâm Kỳ tình nguyện giúp đỡ, rồi đi vào tầng hầm không thấy bóng dáng đâu. Sở Ương lười chuyển những đồ đạc trong thư phòng về lại, nên chỉ dọn trống tủ lạnh, quét sàn nhà, sau đó phủ khăn trắng lên từng cái một. Đến khi cậu dọn dẹp xong xuôi mới nhận ra mãi mà vẫn chưa thấy Lâm Kỳ đâu. Cậu pha hai tách cà phê, đổ đầy ly, dùng chân đá cửa tầng hầm cẩn thận bước xuống.
“Nghỉ tay một lát đi, rồi….” Lời nói bỗng mắt kẹt trong cổ họng.
Lâm Kỳ đã đảo lộ nguyên cái tầng hầm của cậu?
Tất cả những tấm vải che đậy kỹ lưỡng ban đầu đã bị vén lên, ngay cả những cuốn sách cũ của ông mà anh không biết giấu ở đâu cũng bị lật tung, ngoài ra còn có rất nhiều cành cây kỳ dị được hắn đặt thành hàng trên một vài ô trống ở giữa tầng hầm, nắp đàn piano bị nhấc lên, một vài cái rương cũ bọc bằng da trâu cũng bị mở ra, những sợi giấy cũ bay trong không khí như những con bọ lượn lờ dưới ánh đèn.
Mà Lâm Kỳ bên cạnh nhánh cây đang dùng con dao nhỏ cắt tấm thảm Ấn Độ bị vứt trong tầng hầm trên mặt đất.
“Anh đang làm cái trò gì đấy!” Sở Ương hét lớn mới khiến Lâm Kỳ đang chăm chú cắt thảm chú ý. Người nọ ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp như mèo mướp lúc này bị tro bụi bám đầy. Hắn không có chút nào thấy tội lỗi khi phá hư tấm thảm nhà người ta, trong mắt lóe lên ánh sáng cuồng nhiệt, “Tôi biết ngay ông cậu không phải là một thấy giáo dạy nhạc bình thường mà! Không phải cậu vẫn luôn thắc mắc tại sao mình lại dính líu đến những chuyện lạ lùng sao? Tới đây xem thử đi!”
Sở Ương đặt tách cà phê lên thùng giấy, bán tín bán nghi đến chỗ Lâm Kỳ. Lâm Kỳ nắm lấy mấy nhánh cây được buộc bởi dây thừng bằng sợi bông màu đỏ, cách buộc rất kỳ lạ, nhánh cây đan chéo vào nhau, làm người ta cảm giác như muốn tạo thành một loại kiểu mẫu nào đó, nhưng đoán không ra. “Cậu xem! Đây là đồ của ông cậu!”
Sở Ương nhíu mày, “Anh lôi mấy thứ đồ bỏ đi này ra làm gì?”
“Đây không phải là đồ bỏ đi! Đây là phù chú! Có rất nhiều phù thủy hắc ám chế tạo ra vật này để giao tiếp với các vị thần. Tôi không ngờ ông cậu lại làm được điều đó, thứ này gần như đã thất truyền từ rất lâu rồi.” Lâm Kỳ nói, dùng sức kéo tấm thảm in hoa trên mặt đất, “Còn cái này nữa!”
Dưới mặt thảm, một cái rãnh sâu lờ mở xuất hiện, bên trong có mấy thứ màu nâu đen chất đống, thậm chí còn có một vài sợi tóc ẩn hiện….
Một cảm giác chẳng lành xông đến, dạ dày Sở Ương như muốn trào ngược. Cậu lập tức đứng lên, lùi về sau mấy bước, “Đủ rồi, rốt cuộc anh muốn nói cái gì!”
Lâm Kỳ thấy sắc mặt cậu không ổn, đành thả tấm thảm xuống, “Tôi cho rằng….ông cậu giống với tôi.”
“Giống anh chỗ nào, ông tôi ngay cả internet còn không biết dùng thì giống làm sao.”
“Ý tôi không phải là làm streamer giống tôi.” Lâm Kỳ liếc mắt, “Tôi là nói ông cậu có khả năng cũng là phù thủy hắc ám.”
“Anh đủ chưa!” Cơn tức giận đột nhiên bùng nổ, Sở Ương hô hấp thật sâu, mới kìm nén sự bực bội trong người xuống, điều chỉnh lại ngữ điệu cùa mình. Vẻ mặt cậu trở nên lạnh lùng, chất giọng cứng rắn nói với Lâm Kỳ, “Anh không cần dọn nữa. Đi lên đi.” Nói xong cậu liền quay người bước đi, không quan tâm Lâm Kỳ có đi theo hay không.
Trong lúc cậu không thấy, ánh mắt Lâm Kỳ dần dần lắng đọng thâm sâu không thấy đáy. Hắn xoay người, lôi từ trong chồng sách ra một cuốn nhật ký đã khóa chặt nhét vào thắt lưng rồi dùng tà áo khoác che lại, sau đó cầm hai ly cà phê rời khỏi tầng hầm.
Lâm Kỳ hiểu ý không nhắc về đồ vật đã thấy trong tầng hầm.
Sáng sớm hôm sau, xe taxi Sở Ương gọi đã gần đến. Cậu thức trắng cả đêm qua, ngáp dài kéo hành lý đơn giản của mình ra, liền trông thấy Lâm Kỳ đang uống cà phê ngồi chờ ở phòng khách, trên bàn đặt hai phần ăn sáng nóng hổi của McDonald, và hiển nhiên có một phần là chuẩn bị cho cậu. Ở trước cửa vậy mà có cây đàn Cello được đặt ngay đó.
Sự cảm động vừa trỗi dậy lúc nhìn thấy bữa sáng đã biến mất khi nhìn thấy cây đàn Cello. Sở Ương cảm thấy mình phải dùng toàn bộ sức lực để không chế xúc động muốn mắng chửi nguyền rủa người khác.
“Sao nó lại ở đây? !”
Lâm Kỳ vô tội cười với cậu, “Cậu bỏ rồi tôi lấy không được à?”
“Không được!” Sở Ương trợn mắt nhìn.
Lâm Kỳ giơ hai tay đầu hàng, “Rồi rồi, tôi trả về chỗ cũ là được chứ gì.”
Lâm Kỳ vâng lời đứng dậy, đem cây đàn Cello xuống tầng hầm lại, Sở Ương bắt đầu nghĩ có phải mình hung dữ quá hay không. Dù sao người ta cũng là muốn giúp cậu, còn mua bữa sáng cho cậu nữa….
“Khoan đã….” Sở Ương do dự nói, “Sao tự dưng anh muốn lấy nó vậy?”
Lâm Kỳ nhún nhún vai, “Tôi thích sưu tầm những thứ này….những thứ liên quan đến tâm linh.” (giống căn phòng chứa những vật dụng bị ám của vợ chồng nhà Warren trong The Conjuring ]]]] )
“Anh nghĩ mình là nhà ngoại cảm trong «Ám ảnh kinh hoàng»* đấy à…còn sưu tầm nữa?”
*Trời ơi có nhắc đến “Ám ảnh kinh hoàng” luôn kìa (⑉⊙ȏ⊙), một trong những series của vũ trụ kinh dị The Conjuring đình đám đóa. Y như tui nói ở đoạn trên luôn nha )))). Ai là fan thể loại phim kinh dị thì chắc chắn không xa lạ gì rồi hehe.
“Trải qua nhiều chuyện như vậy mà cậu vẫn chưa hiểu sao. Cho dù là một vật thể vô tri, nếu không có người quan sát thì chúng sẽ chẳng mang ý nghĩa gì. Cây đàn cello này tương đương với việc cậu được ban tặng sự sống, nhưng trái ngược nó lại lấy đi sinh mệnh của người khác, cho nên bây giờ nó không chỉ là một cây đàn bằng gỗ bình thường nữa. Bản thân cây đàn nói không chừng đã có được năng lực quan sát nhất định rồi.” Lâm Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve hộp đàn, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú Sở Ương, “Cậu không thấy vứt bỏ nó rất đáng tiếc hay sao?”
Sở Ương cảm thấy cơn ớn lạnh dọc theo gót chân lan tràn toàn thân, cậu dời mắt sang chỗ khác, trong cổ họng toàn mùi tanh, “Anh thích thì lấy đi. Nói gì thì anh cũng đã giúp tôi rất nhiều, tôi thật sự không biết phải báo đáp anh thế nào đây.”
Lâm Kỳ lập tức giở chiêu bài bằng nụ cười thường thấy, “Vậy tôi không khách sáo nữa nhé.”
Sở Ương cầm Hamburger lên ăn vài miếng, điện thoại đổ chuông. Taxi đến rồi. Hai người nhanh chóng đặt hành lý sau cốp xe, một đường chạy thẳng tới sân bay.
Trên máy bay, Sở Ương ngủ mê man giữa tiếng gầm rú của động cơ cực lớn. Trong giấc mơ, cậu một mình đứng trên đống đổ nát của thành phố. Những cột đá đổ sập chắn ngang trên mặt đất, và những bức tường sụt lỡ bị bao phủ bởi khói bụi gió cát, cùng với những bậc thang nghiêng lệch cổ quái, mọi thứ tựa như cơn ác mộng khủng bố, cậu thấy mình không khác gì một con kiến nhỏ bé giữa trời đất bao la, đối mặt với những bậc thang không thể nào với tới.
Bầu trời mang sắc thái mờ nhạt bất thường, giống như màu bầu trời của một bức ảnh cũ vậy. Cậu nhận thấy có một số sinh vật hình trụ dài đang bay lượn trên cao, như mấy con giun đang vặn vẹo ngoe nguẩy. Khoảng cách xa như vậy mà vẫn thấy chúng rất dài, khó có thể tưởng tưởng nếu chúng đáp xuống đất thì sẽ to lớn đến mức nào. Ngoài ra còn có những đám mây trôi nổi trên bầu trời quá dày đặc, dày đến nổi như một thể rắn có màu đỏ tươi chậm rãi dao động trên tầng mây, lẫn trong đám mây màu đỏ như có sinh vật sống, mơ hồ có thể thấy được cái bóng của con vật khổng lồ nhiều chân như côn trùng, cuộn tròn trong mây như tư thế em bé trong bụng mẹ.
Không gian xa lạ tràn ngập mùi chua quỷ dị, trận bão cát quét qua mặt đất như có sự sống của riêng mình, liên tục lượn lờ quanh da thịt cậu. Cậu cúi đầu, thấy lớp da bò sát nửa trong suốt thỉnh thoáng sột soạt dưới lớp mặt đất màu cam, dịch axit màu vàng nhạt từ dưới đất trào ra, lan đến tận mép đôi giày mà cậu đang mang.
“Đây là đâu?” Cậu tự hỏi, đầu óc trống rỗng, ngay cả tên của mình cũng không nhớ ra.
Bấy giờ, một tiếng nhạc quỷ quyệt từ không trung truyền tới.
Cậu không hình dung được thứ nhạc cụ nào tạo ra loại âm nhạc này, kiểu giống như sự kết hợp giữa nhạc cụ dây và nhạc cụ gõ, nó không giống với bất kỳ một bản giao hưởng từ sự kết hợp các loại nhạc cụ nào mà cậu đã từng nghe. Thứ âm nhạc này không tuân theo bất cứ quy luật nào về âm thanh, tựa như một loạt tạp âm bén nhọn đáng sợ, xuyên thẳng vào trong tâm trí cậu, như có vô số móng tay gãy vụn cào nát lục phủ ngũ tạng mình. Cậu dùng hai tay bịt kín lỗ tai, cả người từ từ ngã quỵ xuống đất, nhưng không có cách nào ngăn cản loại âm thanh khủng khiếp đó liên tục truyền vào tai.
Dần dần, lẫn trong hợp âm hỗn tạp đó, cậu lờ mờ nghe thấy được giai điệu quen thuộc….
Là giai điệu dó chính cậu sáng tác….
Cậu mở choàng mắt, nhìn thấy khoang bụng của Tống Thư Lương hoàn toàn mở rộng thành hình chữ Y, khuôn mặt xanh trắng, cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm cậu.
“Cậu hài lòng chưa?”
Sở Ương bị lay tỉnh, đối diện với hai con ngươi ân cần từ Lâm Kỳ, phản chiếu bóng dáng vẫn chưa tỉnh hồn của cậu. Cậu thở dốc kịch liệt, ngẩng đầu thì thấy mọi người xung quanh đều nhìn về phía mình.
“Có…có chuyện gì vậy?”
Lâm Kỳ hạ giọng nói, “Cậu mơ thấy ác mộng nên gào thét không ngừng….”
Sở Ương vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, thoáng điều chỉnh tư thế, không dám đối mặt với những ánh mắt khác thường của đám người kia. Đôi tay cậu bỗng nhiên trở nên ấm áp, ngạc nhiên phát hiện Lâm KỲ nhẹ nhàng nắm lấy tay trái đang đặt lên tay vịn của cậu.
“Cậu mơ thấy cái gì?” Lâm Kỳ dịu dàng hỏi.
Sở Ương không muốn nhớ tới giấc mơ vừa rồi, chỉ hàm hồ nói, “Một….nơi rất khủng bố.”
Lâm Kỳ gật đầu, không tiếp tục truy vẫn, cầm ly nước đưa cho cậu. Sở Ương như lữ khách sa mạc tham lam uống nước trong chăn bông, ngơ ngác xem bộ phim vẫn đang chiếu trên chiếc TV nhỏ trước mặt.
Cậu chỉ mới ngủ chưa đến mười phút…..
Đường bay dài mười một tiếng đồng hồ, cậu không dám ngủ nữa. Khi xuống máy bay ra khỏi sân bay Bắc Kinh, hai mắt cậu đầy tơ máu như bị bệnh. Cậu muốn đến thẳng bệnh viện sau khi rời khỏi hải quan, nhưng bị Lâm Kỳ ngăn lại.
“Cậu tính ở đâu?”
Sở Ương trầm mặc một hồi. Số tiền tiết kiệm ít ỏi của cậu đã dùng để mua vé máy bay, bây giờ trên người chỉ còn ít tiền bắt xe mà thôi.
Lâm Kỳ chợt giơ tay lên, nhẹ nhàng nâng cằm cậu. Sở Ương tởn cả người nhanh chóng hất tay hắn ra, “Anh làm gì đấy?”
“Tôi xem coi cậu có ngủ gục hay không? Hỏi cậu mà không thèm trả lời…”
“… Tôi có một người bà con xa ở Bắc Kinh. “
“Thôi nào, nếu cậu có bà con xa thì ít ra cũng giúp đỡ được cậu ít nhiều rồi, chứ làm gì đến nỗi khiến cậu phải trốn đến tận nơi thật xa ở Canada chứ? Theo tôi.” Lâm Kỳ nói xong bắt một chiếc xa.
Sở Ương hơi lúng túng hỏi, “Đi đâu chứ?”
Lâm Kỳ mở cửa xe, vô cùng ga lăng làm động tác mời, “Cùng tôi về nhà.”