Việc cắt đứt mọi mối liên hệ giữa thực tại này với thực tế khác không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, cần ít nhất một vị quan sát cấp năm và bốn vị quan sát cấp bốn mới có thể thực hiện. Nói cách khác, bọn họ phải trở về thực tại ban đầu của mình, sau đó mỗi người liên hệ với cấp trên trong tổ chức của họ.
Lâm Kỳ dùng đồng hồ bỏ túi tìm được dấu hiệu để quay lại, ba người trở về thực tế ban đầu thông qua cánh cửa phòng phẫu thuật. Sở Ương chợt nhớ lại, Sở Ương mang mặt nạ hình như không cần dùng đến cửa, mà trực tiếp xé rách không khí thành vết nứt….
Đó chính là sức mạnh của người quan sát cấp năm sao?
Trong bệnh viện vẫn yên tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra. Mặc dù hành lang sạch sẽ được thắp sáng bằng một thứ ánh sáng trắng, nhưng không khí xung quanh có nhiều thứ sống động hơn với thế giới kia, nó chưa bị sụp đổ. Một y tá từ quầy y tá đi tới, nhìn thấy ba người họ, gật đầu với Tiêu Dật Tuyền, “Bác sĩ Tiêu, anh đến phòng phẫu thuật làm gì vậy?”
“Tôi để quên đồ ở trỏng.” Tiêu Dật Tuyền ôn tồn lịch sự nói.
Y tá hơi nghi ngờ nhìn thoáng Sở Ương và Lâm Kỳ phía sau, không nói gì nữa mỉm cười rời đi.
Tiêu Dật Tuyền quay người nhìn hai người, “Hội trưởng lão cũng muốn tham gia vào chuyện này à?”
Lâm Kỳ hừ cười, “Mấy người và thần điện hỗn độn là đối thủ của nhau, vũng nước đục này chúng tôi không xen vào. Nhưng cái người quan sát cấp năm nọ rất kỳ lạ, tôi phải báo cáo với các trưởng lão để xem họ quyết định thế nào.”
Tiêu Dật Tuyền gật đầu, tiếp tục nhìn về phía Sở Ương, nói, “Có thời gian tôi với cậu nói chuyện cho rõ hơn. Tôi cần biết thêm nhiều về những chuyện liên quan đến cậu.”
Sở Ương chưa kịp lên tiếng, Lâm Kỳ đã cướp lời, ôm cánh tay tỏ vẻ khó chịu nói, “Này anh bạn, muốn hẹn riêng trợ lý của tôi thì phải có sự đồng ý của tôi cái đã, biết không?”
Tiêu Dật Tuyền nhàn nhạt trả lời, “Cậu ấy là trợ lý của anh, chứ không phải người hầu của anh, càng không phải bạn trai của anh, mắc mớ gì phải cần anh đồng ý mới được?”
“Tôi là ông chủ của cậu ấy, tất nhiên cậu ấy phải nghe theo tôi rồi.” Lâm Kỳ nói xong, nhìn sang Sở Ương, tỏ vẻ chờ cậu đồng ý với lời mình nói. Sở Ương thở dài, nói với Tiêu Dật Tuyền, “Anh sẽ tiếp tục trị liệu cho Trần Y chứ?”
Tiêu Dật Tuyền trầm mặc một lát, nói, “Còn tùy thuộc vào sự an bài của các đại pháp sư nữa.”
Sở Ương lại hỏi, “Các anh…chẳng lẽ không có phép thuật nào có thể trị bệnh cho em ấy sao?”
Lâm Kỳ nhẹ nhàng đè lên vai cậu, “Tiểu Ương, chúng tôi là phủ thủy hắc ám, không phải thượng đế. Chúng tôi không thể chữa khỏi những căn bệnh tự nhiên của thế gian, chúng tôi chỉ có thể giải quyết lực lượng entropy và những vật chất có tính tương tự thôi .”
Tiêu Dật Tuyền đồng tình gật đầu, “Cậu yên tâm đi, một khi tôi vẫn còn là bác sĩ chủ trị cho cô ấy, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức. Bệnh bạch cầu AML chỉ cần kiên trì hóa trị sẽ có kết quả tốt, tỷ lệ sống sót thêm năm năm là rất cao.”
Nhưng…Ung thư máu là căn bệnh tự nhiên bắt nguồn từ đâu? Họ luôn nói về entropy hóa, sự sụp đổ và sự hỗn loạn. Không phải vì entropy mà những thứ như ung thư và khối u, những vật chất vốn dĩ đang bình thường mà biến thành hỗ loạn đó sao? Có thật là không thể hay không, hay do bọn họ có quy tắc gì đó?.
Có điều Sở Ương không tiếp tục truy hỏi nữa. Dù có thể hay không thể, cậu biết mình không có lập trường đi ép buộc người khác. Nhưng….đây có lẽ cũng là một phương hướng….
Tiêu Dật Tuyền trở về phòng làm việc của anh ta, còn Sở Ương im lặng quay về phòng bệnh của Trần Y. Vì đa số các bệnh nhân đều đã ngủ, nên ánh đèn trong phòng khá tối, chỉ có đèn ngủ ở đầu giường là tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Cậu tới cạnh Trần Y, lại ngạc nhiên thấy cô đã tỉnh.
Vừa thấy được Sở Ương, cô đã sững sờ nói, “Ơ? Sao anh quay lại rồi, còn thay đồ quay lại nữa?”
Trong lòng Sở Ương hơi hồi hộp, cau mày nói, “Em nói gì vậy? Đồ đạc gì?”
Thấy sắc mặt Sở Ương chợt biến đổi, Trần Y hoảng hốt co rúm, nhỏ giọng nói, “Mới nãy anh mặc một bộ tây trang tới thăm em mà….em còn hỏi anh lấy đâu ra bộ đồ đẹp thế kia cơ….”
Đồ tây đen…
“Anh có đeo mặt nạ không?”
“Không…không đeo?”
Sắc mặt Sở Ương trắng bệch, quay đầu nhìn về phía Lâm Kỳ, biểu tình của hắn cũng nghiêm túc, thần thái nhẹ nhõm biến mất tăm.
Trần Y lặng lẽ liếc qua Lâm Kỳ, hơi bất ngờ vì chỉ mới vài giờ ngắn ngủi, mà người đàn ông đẹp trai chói lóa này lại phờ phạt đi trông thấy, như suốt cả đêm không ngủ vậy.
“Anh có nói với em cái gì không?” Sở Ương ngồi lên giường Trần Y, chăm chú nhìn cô. Vẻ mặt sợ hãi mang theo sự uy nghiêm của cậu khiến Trần Dịch có chút hoảng, “Không nói gì cả…em cảm giác có người đang nhìn em, khi mở to mắt thì đã thấy anh ngồi đúng ngay vị trí anh đang ngồi luôn. Anh không nhớ hả?”
Sao lại như vậy? Sao y đã tiến vào rồi?
Chẳng lẽ y muốn lây nhiễm bệnh viện này, giống như đã làm ở thực tế trước đó.
Sở Ương bất thình lình đứng dậy, lôi Lâm Kỳ ra khỏi phòng bệnh. Trong hành lang, cậu tựa vào tường, giọng nói thoáng run rẩy, “Người phụ nữ kia nói rằng sau khi tôi kéo đàn, thực tế kia mới bị lây nhiễm. Y sẽ lại dùng phương pháp giống nhau để….”
“Cậu bình tĩnh đi.” Lâm Kỳ nắm bả vai cậu, sức lực vững vàng, như có thể ổn định trái tim đang hoảng loạn của cậu, “Muốn làm sụp đổ một thực tế cần ít nhất hai mươi người quan sát cấp năm, và nếu như có hai mươi Đại Tế Ti từ thần điện hỗn độn đồng thời cùng xâm lấn, hội trưởng lão sẽ biết ngay. Huống hồ thủ hạ của y là hai người quan sát cấp bốn, để thực hiện thì y phải có thêm bảy mươi lăm người quan sát cấp bốn nữa mới có thể triệt để entropy hóa một hiện thực, nên không nhanh được đâu.”
Sở Ương ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói, “Y chính là tôi….Nếu như y dùng tiếng đàn lây nhiễm thì có phải tôi cũng có thể…”
Có phải cậu cũng có thể dùng vũ khí tương tự để chống trả không?
“Sở Ương!” Lâm Kỳ cao giọng, “Nếu như cậu đã quyết định từ bỏ, thì khi muốn cầm lại cũng là một quyết định quan trọng, cậu phải nghĩ cho kỹ.”
Giọng nói Lâm Kỳ không tính lớn, nhưng lại có loại trấn định và bĩnh tĩnh, thật khác biệt với mọi khi. Sở Ương nhận ra, Lâm Kỳ như đeo vô số chiếc mặt nạ, đa số thời gian đều là bộ mặt tự luyến tiêu sái, trừ đó ra, thì lúc đối mặt với kẻ địch, đối mặt với nguy hiểm, và khi trấn ai người khác như bây giờ, đều mỗi lúc mỗi vẻ. Khi thì nghiêm túc, khi thì cà chớn, khi thì lại hơi đáng sợ.
Và chiếc mặt nào mới là bộ mặt thật của hắn đây, hay tất cả chỉ là diễn tuồng?.
Mặc dù đã quen biết hắn được một thời gian, nhưng Sở Ương vẫn như cũ không hiểu nhiều về hắn.
… … … … … … … … … …
Sau đó, họ tuần tra khắp bệnh viện một vòng và không phát hiện ra cái bóng của kẻ xâm lấn nào. Tiêu Dật Tuyền nói với họ rằng anh ta sẽ chú ý, khuyên họ về nghỉ ngơi trước đi.
Cùng Lâm Kỳ về tới nhà là lúc năm giờ sáng, Sở Ương, người đã trải qua bao nhiêu chuyện điên rồ cả đêm, không hề cảm thấy mệt mỏi vì đủ thứ chấn động, mãi đến khi bước chân vào phòng, nhìn thấy cái giường êm ái và thoải mái bên trong. Vừa nằm xuống, đã cảm giác mình không còn chút sức lực nào, không thể dậy nổi. Ngay cả kính áp tròng cũng quên tháo ra, cứ thế mà thiếp đi. Ngủ thẳng cẳng đến mười một giờ mới lờ mờ mở mắt, ngay lập tức thấy con mắt đau rát một trận, kính áp trong đã dính chặt vào giác mạc. Cậu đau đến chết đi sống lại, vội vàng mở cửa lảo đảo chạy vào phòng vệ sinh ở phòng khách, soi gương và lấy kính áp tròng nhăn nheo từ trong mắt ra, mò lấy cái cặp kính gọng đen trên bồn rửa tay đeo lên, bấy giờ mới thở phào một hơi.
Thế nhưng cậu vừa quay đầu, đã choáng váng.
Lâm Kỳ đứng trong phòng tắm, hình như mới tắm xong, đang dùng khăn lau người, hơi mở to mắt nhìn cậu.
Trên mặt Sở Ương oanh tạc nóng muốn bốc cháy, lập tức mở cửa xông ra ngoài, vừa chay vừa la “Xin lỗi, tôi không biết anh tắm ở đây!”
Cái tên này nhà tắm trong phòng ngủ không dùng lại ra ngoài tắm là thế quái nào! Đã vậy còn không khóa cửa nữa chứ!.
Cơ mà….phải công nhận một điều….Lâm Kỳ không chỉ mặt đẹp mà dáng người cũng cuốn luôn….thật làm người ta hâm mộ. Làn da trắng sứ, cơ bắp cân đối, đường nét rõ rệt, cơ bụng sáu múi điểm tô ngay tuyến nhân ngư, hình ảnh nhan sắc được phác họa một cách mập mờ thật hấp dẫn ánh nhìn.
Cậu đứng ngay khúc quanh. nhớ lại tình cảnh mới nãy….không biết nên nói là may mắn hay xuôi xẻo đây…..
Con mắt đỏ vô cùng, chắc bị tổn thương không nhẹ, mấy ngày tiếp theo phải đeo đỡ cái kính đen như tên mọt sách này thôi. Trải qua một buổi trưa ngoài ý muốn, Sở Ương cả ngày ở trong phòng phiền muộn sắp xếp đống đồ chưa kịp cất kia, mãi đến khi Lâm Kỳ ở ngoài gọi cậu, “Tiểu Ương! Ra dùng bữa đi!”
Hết cách, Sở Ương đành phải ra khỏi phòng, lại bị mùi hương nồng đậm kíƈɦ ŧɦíƈɦ gợi lên sự thèm ăn. Bụng rỗng kháng nghĩ ùng ục kêu. Cậu cúi đầu đi đến quầy bar trong phòng bếp rồi trèo lên ghế cao, nghe thấy Lâm Kỳ khẽ cười, “Cậu đeo kính trông rất dễ thương.”
Sở Ương ngẩng đầu, thấy Lâm Kỳ mang một cái tạp dề viền hoa màu hồng, trong tay cầm nồi, cười với cậu thật tươi.
Phụt một tiếng, Sở Ương không nhịn được cười thành tiếng.
Lâm Kỳ còn làm dáng xoay một vòng, “Đây là quà sinh nhật của tên Bạch Điện biếи ŧɦái tặng, thấy sao, tôi mặc đồ nữ có đẹp không?”
Sở Ương nói, “Đẹp, nếu fan của anh mà nhìn thấy chắc sẽ nghĩ anh bị công bởi cp giữa anh và Bạch Điện đó.”
“Cậu nói thế là ý gì? Dù tôi có mặc đồ nữ thì vẫn công khí đầy mình biết không? !” Lâm Kỳ nói, tự nhiên đẩy tách cà phê tới trước mặt Sở Ương. Sau đó cho thịt xông khói vào chảo rán trên đĩa, kèm theo trứng ốp la và hai cái bánh mì. Thịt xông khói nóng hổi phản chiếu ánh sáng quyến rũ, và bánh mì được trát một lớp sốt bơ*. Đã nhiều năm rồi Sở Ương chưa ăn được bữa sáng phong phú nào như ngày hôm nay….
*Sốt bơ: là món xốt làm từ bơ xay nhuyễn hoặc chế biến dạng salad, có thể kèm theo cà chua, hành tây hay ớt chuông. Món này được chế biến lần đầu tiên bởi người Aztec. Đây là đồ ăn kèm thường thấy trong ẩm thực México và Mỹ, được dùng làm xốt chấm hay phụ gia.
Tuy rằng bữa ăn này hình như không thể gọi là bữa sáng.
Sở Ương cầm bánh mì lên cắn một miếng, vị bơ trong sốt hòa quyện với vị lúa mạch của bánh mì, trộn lẫn với vị chanh thơm ngát, vị ngon đã mất từ lâu khiến khóe miệng cậu bất giác cong lên. Lâm Kỳ bưng đĩa ngồi bên cạnh cậu, nâng tách cà phê uống một ngụm, “Ngủ đã chưa?”
Sở Ương gật đầu, quay sang nhìn hắn, “Sắc mặt anh đỡ hơn nhiều rồi đó…anh hồi phục rồi đúng không?”
Lâm Kỳ biết cậu là nói đến việc sau khi mình sử dụng Tinh Chi Thải thì trở nên tiều tụy và già yếu, không để tâm nhún vai, “Ừ, chỉ dùng có một chút nên ngủ một giấc sẽ hết ngay ấy mà.”
Sở Ương nhìn làn da trơn bóng như trẻ em của hắn, nhớ tới tối hôm qua khóe mắt hắn bỗng nhiên xuất hiện nếp nhăn, trong lòng hơi bất an, “Nếu như anh dùng chúng quá nhiều thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Lâm Kỳ cắn miếng thịt xông khói, nghĩ ngợi, “Tôi nhớ có lần mà tôi đã sử dụng chúng một cách tàn bạo nhất, tôi đã phải ngủ đến một tháng. Tôi chắc chắn cậu không muốn thấy tình trạng khi ấy của tôi đâu, cậu mà thấy có lẽ chẳng thể nhận ra tôi.” Lâm Kỳ nói xong, vẻ mặt có chút buồn nôn.
Là già đi sao? Chẳng lẽ đó chính là cái giá phải trả? Dâng tính mạng và tuổi thanh xuân của mình cho kẻ ký sinh.
Tại sao hắn lại chọn cách thức nguy hiểm để thứ đó ký sinh lên người mình chứ? Nếu đó thật sự di sản của gia đình hắn….vậy tại sao ba mẹ hắn có thể đồng ý cho hắn bị vật như thế ký sinh?
Sở Ương cảm thấy mình không thể hiểu nổi.
“Sao lại nhìn tôi đến ngớ người ra thế?” Lâm Kỳ nhếch miệng, cười đến mê người quyến rũ, “Có phải đang nhớ lại cảnh đẹp buổi sáng không?”
Mặt Sở Ương đỏ bừng, cứng họng nói, “Còn…còn không phải tại anh tự nhiên phòng ngủ mình có nhà tắm không dùng lại chạy ra phòng khách dùng làm chi!”
“Công thoát nước nhà vệ sinh trong phòng ngủ bị nghẹt, nên tôi mới ra phòng khách dùng chứ bộ.”
“Thế anh cũng không biết đóng cửa hả!”
“Ở nhà mình thì mắc gì phải khóa cửa chứ?” Lâm Kỳ nói đến hợp tình hợp lý, đôi mắt mở to toát ra vẻ ngây thơ vô số tội.
Sở Ương nghẹn lời, logic của đối phương rõ rang có vẫn đề, nhưng tạm thời cậu không có lời nào để phản bác.
Lâm Kỳ bắt gặp bộ dáng thẹn thùng muốn chết của cậu, cười ngả tới ngả lui, sau đó vươn tay vuốt ve mái tóc của Sở Ương, ánh mắt có chút ôn nhu, “Tôi rất thích dáng vẻ ngây ngốc của cậu.”
P/s: Có xíu ái muội rồi nhá ahihi :))
*Sốt bơ