Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 53

Sở Ương hiếm khi đi dạo phố, lần dạo phố cuối cùng khắc sâu trong ký ức là khi cậu chưa xác định được xu hướng tính dục của mình và muốn thử cảm giác có bạn gái ở cái tuổi mười sáu. Cậu vẫn còn nhớ trải nghiệm kinh khủng khi dẫn bạn gái đi dạo phố ở Tây Đơn từ 10 giờ sáng đến 10 giờ tối, thật ra bạn gái của cậu không mua sắm gì nhiều, chủ yếu là thích đi dạo chơi là chính. Đơn giản là cậu không thể hiểu nổi thế quái nào mà cô bạn gái tội nghiệp của mình sẽ thở hồng hộc vì chạy bốn trăm mét vào các ngày trong tuần lại bỗng nhiên có thể lực siêu quần đến vậy, ở đại hội thể thao của trường cậu còn không giành được vị trí thứ ba trong hạng mục chạy một ngàn năm trăm mét nữa là, cuối cùng hai cái chân cậu như không còn thuộc về mình.

Cho nên lần đi theo Lâm Kỳ đến cửa hàng hỗn tạp này, Sở Ương đã sinh ra cảm giác rồi loạn về không gian và thời gian.

Trên thực tế, nhóm khách hàng mà cửa hàng này nhắm tới chủ yếu là mấy người phụ nữ trên bốn mươi tuổi, nên phong cách hầu hết của các cửa hàng nơi đây....không hề phù hợp với kiểu ngoại hình của những thanh niên nam tính trẻ tuổi như bọn họ, và hoàn hoàn chả có gì hay để đi dạo hết. Ai ngờ Lâm Kỳ không những kêu cậu cầm điện thoại livetream hai người dạo phố, mà còn giờ vờ như mình đây rất hứng thú vui vẻ. Khi đến cửa hàng kính râm, chào đón ta là các loại kính râm nạm khảm với kiểu dáng quá lố, sau đó bày ra điệu bộ gật gù hài lòng, nhưng với giá trị nhan sắc đủ cao đã khiến thứ phụ kiện quê mùa thô tục trên người hắn như trở thành một kiểu thời trang tiên phong quái đản nào đó.....

Đến cửa hàng quần áo nam, hắn còn chọn cho cậu mấy bộ âu phục với kiểu dáng và màu sắc khác nhau, rồi buộc Sở Ương thử từng bộ cho hắn xem. Sở Ương suy xét đến vấn đề có lẽ là hắn muốn tăng cao lượt xem livetream, nên đành phải kính nghiệp mà thử từng bộ một. Kết quả là sau mỗi lần cậu bước ra, Lâm Kỳ sẽ có vẻ mặt "Kinh ngạc như thấy tiên" quá mức, đã thế còn hò hét "Tiểu Ương, cậu rất hợp với âu phục luôn đó! Tôi quyết định sau này cậu không được mặc quần áo bình thường nữa mà phải mặc âu phục cho tôi!"

Khiến mấy cô dì chị em mỉm cười phụ họa còn vang vọng đằng sau....

Sau đó, bất chấp sự phản đối kiên quyết của Sở Ương, hắn mua hai bộ âu phục, bảo là mua cho Sở Ương mặc chơi.

Cơ mà đáng sợ nhất vẫn là những dòng bình luận kia, đám người đó nói:

Ôi, bộ đồng phục cám dỗ, tình thú quá trời, là để buổi tối mặc hả? Dùng cà vạt trói tay hay là....

Giác, anh đã mua đồ cho người ta thì phải mua cái gì cho đàng hoàng chứ!

Giác đã bị anh trai nhỏ mê mẫn đến vậy rồi ư? Cái bộ âu phục xấu gần chết thế mà anh trai nhỏ mặc vào cũng cảm thấy đẹp nữa.

Được chứng kiến cảnh phú ông dẫn theo bé ngọt ngào đi dạo phố...

Sở Ương rốt cuộc không nhịn được nữa mà hét vào khung bình luận đang náo loạn kia: Mấy người đừng châm ngòi thổi gió nữa đi!

Đến cửa hàng trang sức, hắn kéo Sở Ương tới chỗ bán trang sức bằng vàng, theo chân nhiều bà dì hơn năm mươi tuổi đang túm tụm với những chiếc nhẫn và mặt dây chuyền vàng khè từ đầu đến chân, sau đó lôi Sở Ương qua, chỉ vào một cặp nhẫn đôi bạch kim trông rất mới và tinh tế giữa một rừng các kiểu vàng chói lọi sến súa, "Nhìn đẹp không?"

Sở Ương trừng mắt, "Anh lại muốn mua nữa! Đừng có tiêu sài phung phí thế! Anh nghĩ tiền được kiếm dễ lắm sao!"

"Tiền là của tôi, cậu tiếc gì chứ."

"Anh...." Sở Ương á khẩu không biết phản bác thế nào.

Lâm Kỳ bật cười, sáp gần tới tai Sở Ương, "Tôi đã là người bảo lãnh cho cậu rồi, chúng ta cần tín vật để chứng minh quan hệ của nhau nha."

Sở Ương bối rối, "Người bảo lãnh gì mà người bảo lãnh."

"Người mới gia nhập hội trưởng lão sẽ có ba năm đánh giá, trong thời gian ba năm đó cần có một người bảo lãnh truyền đạt và hướng dẫn cho cậu về tri thức với giới luật*. Nếu trong khoảng thời gian này mà cậu dám phản bội và cản trở hội trưởng lão, thì tôi sẽ gánh chịu hình phạt cùng cậu."

*Giới luật: là luật cấm trong tôn giáo.

Sở Ương khẽ giật mình. Vấn đề này Lâm Kỳ chưa từng đề cập cho cậu biết, không nghĩ rằng vì để cậu gia nhập hội mà Lâm Kỳ đã phải mạo hiểm như vậy.

"Cho nên là, tôi thấy chiếc nhận này rất được." Lâm Kỳ nói xong nắm lấy tay trái của cậu, rồi nở nụ cười cực ngọt ngào với chị gái quầy hàng, "Cô xem giúp tôi cậu ấy đeo số mấy?"

Cơn mưa bình luận lại nổ tung:

Bà nội nó! Ngày hôm nay làm sao ấy, mùa xuân của đảng Giác Ương tới rồi sao? Phát đường miễn phí đấy hả!

Vì cp của tôi, tôi quyết định đem tiền riêng của mình đều dành cho tháng này! Chèo tàu ngầm của anh*!

*走你潜水艇!: câu gốc, tui ko rõ nó mang nghĩa gì, không biết có phải thuật ngữ ko nên đánh chém đại nha, có ai biết chính xác thì cmt cho tui biết nhe :))

"Có nhất thiết phải đeo tay trái không...." Sở Ương nhìn chị gái quầy hàng đang đo ngón áp út cho cậu.

"Ối giời, cậu để ý mấy thứ nhỏ nhặt này làm chi." Lâm Kỳ nói xong lại hỏi, "Ở đây có dịch vụ khắc chữ lên nhẫn không? Tôi vừa nhìn thấy quảng cáo đằng kia ghi rằng có khắc chữ?"

Lâm Kỳ đứng bên cạnh hăng hái hỏi, lỗ tai Sở Ương lại nghe được cái gì đó là lạ.

Trong tiếng ồn trắng và nhạc nền được hội tụ bởi giọng người sôi động tại cửa hàng, cậu nghe thấy một loại âm thanh có tần số cao bất thường. Cậu chưa từng nghe thấy âm thanh như vậy bao giờ, nó có chút giống với tiếng con ruồi đập cánh bay vù vù, nhưng cũng hơi giống với tiếng hừ hừ của một người đang nắm vuốt cổ họng mình, có điều hình dung này chỉ là bên ngoài, vì lẫn trong loại âm thanh có cái gì đó khiến người ta hoảng hốt, chứa đựng sự bất an và tà ác, nghe lâu còn sẽ có phản ứng sinh lý buồn nôn choáng váng.

Trừ cậu ra, hình như không có ai nghe thấy âm thanh đó, kể cả Lâm Kỳ.

Cậu nhíu mày, bắt đầu tìm kiếm nơi âm thanh phát ra. Và cậu để ý sự rung động của nó có lúc lớn có lúc nhỏ, như khoảng cách lúc gần lúc xa vậy. Ánh mắt của cậu lướt qua từng gương mặt, bọn con nít đùa giỡn la hét khiến người ta bực mình, ông chồng mất kiến nhẫn chờ bà vợ chọn trang sức, hai nhân viên bán hàng nép sau quầy tán gẫu chuyện nhà, cô gái trẻ bận nhắn tin trên wechat...

Và một nhân viên bảo vệ.

Người nhân viên bảo vệ kia khoảng bốn mươi tuổi, là một ông chú trung niên rất bình thường, đang đi tới đi lui bên rìa cửa hàng, cách bọn họ khi gần khi xa. Sở Ương nhìn chằm chằm ông ta trong chốc lát, càng nhìn càng thấy kỳ quặc không nói nên lời.

Nhìn sơ thì không thấy có gì lạ, nhưng dần dần Sở Ương đã nhận ra điều bất thường ở chỗ nào. Tư thế đi đứng của nhân viên bảo vệ tuy nhìn giống người bình thường bước đi, nhưng chỉ là" giống " mà thôi. Hắn ta giống như một sinh vật không cần đi bằng hai chân, mà là bắt chước tư thế bước đi của một con vật, có nhiều chỗ biểu hiện quá mức rõ ràng, có nhiều chỗ lại có cảm giác quái dị. Nếu không nhìn kỹ chắc chắn sẽ không nhận ra. Đã thế hắn ta còn là nhân viên bảo vệ bình thường chả ai thèm để ý.

Lâm Kỳ phát hiện Sở Ương là lạ, đi tới cạnh cậu lúc nào không hay, "Sao vậy? Thấy quỷ hả?"

Sở Ương giơ tay lên, chỉa camera về phía nhân viên bảo vệ, "Người kia....có vấn đề."

Lâm Kỳ nhìn người xuất hiện trên màn hình điền thoại. Đúng lúc người nhân viên bảo vệ kia cũng quay qua nhìn bọn họ. Sở Ương vội vàng dời camera đi chỗ khác, làm bộ như đang quay Lâm Kỳ.

Lâm Kỳ lướt qua vai Sở Ương thấy nhân viên bảo vệ kia đã chạy nhanh vào cửa thoát hiểm.

"Hắn ta đi rồi." Lâm Kỳ nói nhỏ, "Cậu đã thấy gì?"

"Không thấy gì cả, nhưng tôi nghe được một âm thanh kỳ quái, từ người nhân viên bảo vệ phát ra." Sở Ương hơi do dự, "Cũng có thể do tôi nghe lầm."

Lâm Kỳ đè vai cậu, "Tôi đã nói với cậu rồi, phải tin tưởng vào trực giác của mình." Nói xong liền nhanh chân sải bước về hướng cửa thoát hiểm nơi nhân viên bảo vệ biến mất. Sở Ương cũng cấp tốc đuổi theo.

Bây giờ họ đang ở tầng sáu, là tầng cao nhất. Lâm Kỳ nhớ Hà Điền nói rằng văn phòng quản lý nằm ở tầng này, có điều phải đi qua một cái cửa thoát hiểm nào đó, rồi đi tới một đoạn đường quanh co mới tìm thấy. Trước khi họ bước vào tòa nhà, hắn đã đặc biệt quan sát và phát hiện tầng sáu của tòa nhà này rất cao. Nhưng sau khi bước vào, hắn lại thấy trần nhà không cao như dự đoán.

Chính giữa có một khoảng cách rất lớn, tuy rằng nhỏ hơn chiều cao của một tầng, nhưng độ dày thì cỡ nửa tầng, không gian ở đây bị bịt kín hoàn toàn sao?

Đẩy cửa thoát hiểm ra, bên trong là một hành lang trống trải. Những bức tường sơn trắng xóa trống trơn, với những đường ống dày đặc phía trên. Hành lang rẽ về phía trước không xa, hai người dựa vào góc và nhìn ra ngoài một cách cẩn thận, thì thấy có một đoạn đường khác trên cùng một lối đi màu trắng.

Nơi này không có nhà vệ sinh, không có thang máy nên không hề có khách hàng lên đây. Tiếng ồn trắng của cửa hàng bên ngoài đột nhiên như bị ngăn cách bởi một thứ gì đó, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh lạ thường.

Nhưng đối với Sở Ương, sự yên tĩnh này không có nghĩa là không có bất kỳ vật gì. Tiếng vù vù có tầng số cao còn rõ ràng hơn lúc nãy, rõ ràng đến nỗi cậu gần như bắt đầu cảm thấy có vô số gai nhỏ đâm xuyên qua hộp sọ của mình, từng trận sắc nhọn khiến đầu cậu bất ngờ bị trùng kích, làm cậu khó có thể tập trung tinh thần.

"Chỗ này cũng có âm thanh quái lạ kia....Anh không nghe thấy à?" Sở Ương thì thầm.

Lâm Kỳ xoay đầu nhìn cậu, thấy cậu nhíu chặt mày như đang kiềm nén, "Tôi không nghe được gì cả, đây có thể là siêu năng lực mà cậu có sau khi tiếp nhận Dấu Thánh....Bây giờ cậu thấy thể nào? Có đau đớn gì không?"

Sở Ương lắc đầu, "Vẫn ổn."

Họ đi bộ hàng chục bước dọc theo hành lang, và bên trái xuất hiện một lối rẽ. Nhưng đoạn đường trong lối rẻ không dài, phía cuối có hai cánh cửa sắt đóng chặt, trên cửa ghi biển cảnh báo đề phòng điện giật.

Sở Ương giơ điện thoại quay cánh cửa, thử đi lên phía trước vài bước, thì cảm giác về tạp âm kia càng mạnh hơn.

"Chỗ này...." Cậu khẽ nói rồi định đi tiếp, bỗng nhiên sau lưng có một giọng nữ uy nghiêm vang vọng. "Xin lỗi, nơi này không có mở cửa tiếp khách."

Lâm Kỳ và Sở Ương quay đầu, trông thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường, nhưng có khí chất bất phàm và nghiêm nghị, mặc bộ âu phục kiểu nữ màu đen, trên ngực đeo thẻ: Quản lý kinh doanh Tôn Tú Vân.

Đây chính là người quản lý mà Hà Điền đã nhắc tới.

Lâm Kỳ nở một nụ cười hoa mỹ, "À, xin lỗi, em trai tôi đang tìm nhà vệ sinh, tìm sao lại đi lạc mất."

Nụ cười mà người gặp người thích hiện trại trước mặt Tôn Tú Vân lại chết máy, gương mặt vàng như nến kia không có chút ý cười nào. Sở Ương lặng lẽ giấu điện thoại, đi tới sau lưng Lâm Kỳ, đàng hoàng thuận theo nói, "Thật xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay."

Hai người nhanh chóng đi theo đường cũ trở về, Sở Ương còn quay đầu liếc thấy Tôn Tú Vân vẫn đứng đó, mặt không biểu tình nhìn bọn họ rời đi.

Không hiểu sao, ánh mắt vô hồn ấy lại khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.

"Trên người Tôn Tú Vân không có loại âm thanh kia." Sở Ương vừa ra khỏi cửa đã nói với Lâm Kỳ, "Bà ta và nhân viên bảo vệ nọ không giống nhau...."

Lâm Kỳ khẽ hừ, hắn tưởng rằng nơi đây thường xuyên nghe thấy tiếng trẻ con là tình huống bình thường, vì dù sao cũng là nơi gần giống điểm quan sát đa chiều, ngẫu nhiên sẽ xảy ra hiện tượng thực tế chồng chéo, nếu ở hiện thực khác mà nơi này vẫn là bệnh viên phụ sản thì người ta có thể nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Vốn dĩ hắn nghĩ đây sẽ là một chuyến đi nhàn rỗi, chỉ cần quay chụp những âm thanh kỳ lạ rồi đăng lên mạng là xong. Nhưng Hà Điền nói cậu ta đã tận mắt chứng kiến trẻ con ăn thịt người.... Đây không phải là hiện tượng bình thường.

Giờ lại còn thêm bà chị quản lý quái đản, với âm thanh lạ lùng mà Sở Ương nghe thấy....

Lâm Kỳ đột nhiên có chút phiền muộn. Liên tiếp ba bốn lần đều gặp phải tình huống đặc biệt cứ như chuyện ăn cơm hằng ngày. Rốt cuộc là do Sở Ương xui xẻo, hay do bát tự của hai người không hợp đây....

Bình Luận (0)
Comment