*Là một chủng tộc thượng đẳng do tác giả tự nghĩ, không có trong thần thoại Cthulhu.
Sở Ương dùng điện thoại mà Lâm Kỳ đưa cho cậu mở livetream, rồi nhắm camera ngay phía Lâm Kỳ. Hôm nay lúc ăn cơm, cậu đã tải hai ứng dụng khác nhau theo yêu cầu của Lâm Kỳ và đăng nhập bằng tài khoản của Lâm Kỳ. Như vậy sau này cậu có thể sử dụng điện thoại của mình để quay phim.
Lâm Kỳ chiếu đèn pin từ dưới lên mặt, khiến gương mặt tuấn mỹ của hắn trông không khác gì con quỷ.
"Các bạn học, địa điểm livetream hôm nay của chúng tôi là ở của hàng bách hóa số tám tại Thượng Hải. Nghe nói nơi này trước khi cửa hàng bách hóa thành lập chính là bệnh viện phụ sản, vì vậy ban đêm thường có nhân viên bảo vệ đi tuần nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Hôm nay chúng tôi đến đây để thử vận may, xem liệu có thể nghe được gì hay không."
Số lượng người xem trong buổi livetream đang tăng lên nhanh chóng. Có người trong khung bình luận nói: Là cái cửa hàng bách hóa lúc nào cũng mở bài hát "Cục cưng cục cưng" đó hả? Có lẽ do bệnh viện phụ sản có không ít thai nhi bị phá nên mới có nhiều ma trẻ con ó ~.
Nhớ kỹ lại thì đúng là ban ngày có nghe một bài hát như hát ru.....
Tầng một chủ yếu là bán giày dép và trang sức, đi ngang qua khu vực quầy của các nhãn hiệu khác nhau, Sở Ương cảm giác tầng này thật sự rất yên bình....Bọn họ đi thang máy lên tầng hai với tầng ba, theo thứ tự là khu thời trang nam, khu thời trang trẻ em, cũng không thấy có gì dị thường.
Đang lúc trong khung bình luận có người bắt đầu la hét chán quá, bọn họ đã đến khu vực quần áo dành cho nữ ở tầng ba. Vừa tới, một tràng âm thanh cao tần chói tai truyền vào lỗ tai Sở Ương, cảm giác như có quả lựu đạn đột nhiên nổ tung trong đầu. Sở Ương than đau, trời đất quay cuồng, vội vàng chống đỡ lên cửa thang máy.
Lâm Kỳ lập tức đỡ cậu ra khỏi thang máy, nhỏ giọng hỏi, "Cậu sao vậy?"
Kỳ lạ là âm thanh đó chỉ xuất hiện trong chốc lát đã biến mất, cơn choáng váng dần dần dịu đi, Sở Ương nhìn khắp xung quanh, nhưng không thấy gì đặc biệt bất thường.
"Âm thanh..." Sở Ương nói, "Là âm thanh ban ngày tôi nghe được."
"Ở tầng này hả?" Lâm Kỳ ngẩng đầu, hít ngửi trong không khí. Mùi vị thật sự khác biệt hơn so với hai tầng dưới, là.....mùi thịt tươi.
Tất cả quầy hàng đều yên lặng, ánh sáng lờ mờ ngưng tụ trên những con ma nơ canh cứng ngắc thành cái bóng đen. Cửa hàng ngày thường tấp nập người ra kẻ vào náo nhiệt giờ đây lại yên tĩnh như một ngôi mộ khổng lồ, và như có một cái gì đó xấu xa nham hiểm đang ẩn hiện trong mọi bóng tối mà ánh sáng không thể chạm tới. Lâm Kỳ lia đèn pin chiếu toàn bộ xung quanh, rồi tia sáng bỗng nhiên chiếu tới một gương mặt của người sống, dù hắn đã trải qua bao nhiêu sóng gió nhưng vẫn hết hồn hít một hơi khí lạnh. Sở Ương giật mình hét toáng lên, điện thoại trong tay xém rớt xuống đất.
Đó là gương mặt của một người đàn ông trung niên, vàng vọt trương phồng, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm bọn họ, mặt trên người bộ đồng phục bảo vệ, đứng bất động bên cạnh con ma nơ canh.
"Đây là người bảo vệ lúc ban ngày kia." Sở Ương thì thầm nói cho Lâm Kỳ biết. Thật kỳ lạ, bây giờ cậu không nghe thấy âm thanh vù vù nữa.
Lâm Kỳ vẫn cầm đèn pin chiếu vào người nhân viên bảo vệ đó, to giọng hỏi, "Anh là anh Vương đúng không?"
Đối phương không trả lời.
Sở Ương cầm bộ đàm, ấn nút call rồi hỏi, "Hôm nay chỗ anh có mấy nhân viên bảo vệ trực đêm? Hết."
Không bao lâu bộ đàm vang lên, "Chỉ có hai tụi tôi, hết."
Bộ đàm vẫn có thể kết nối trò chuyện, chứng minh họ không có tiến vào thời không song song, thế cái người bảo vệ này đã xảy ra chuyện gì? Trên người gã sao lại phát ra âm thanh kỳ quái kia?.
Lâm Kỳ dần dần tới gần nhân viên bảo vệ, Sở Ương vội vàng níu hắn, "Cẩn thận đó...."
Lâm Kỳ quay đầu cười với cậu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, "Anh là cái gì? Trả lời tôi." Giọng nói của Lâm Kỳ vô cùng nghiêm khắc, mang theo mấy phần uy hiếp mạnh mẽ.
Vào lúc này, Sở Ương chú ý thấy phía sau quầy kế bên Lâm Kỳ có vật gì đó nho nhỏ nhanh chóng bò qua. Cậu tức khắc mở nguồn sáng trên điện thoại lên soi, không thấy gì cả. Là chuột sao? Nếu là chuột thì cũng quá to rồi?
Ngay sau đó, bên trái lại vang lên một tiếng sột soạt dày đặc, trong khóe mắt của cậu hình như có thứ gì đang động đậy, nhưng khi ánh mắt quay sang lại không thấy gì tiếp. "Lâm Kỳ, ở đây còn có những thứ khác..." Sở Ương căng thẳng, liên tục chuyển động cơ thể tìm kiểm.
Mà Lâm Kỳ hiện tại đã cách nhân viên bảo vệ rất gần, thậm chí có thể thấy rõ tấm thẻ trên ngực gã đề tên — Vương Húc.
Quả nhiên là anh Vương.
Bấy giờ, anh Vương bất chợt há miệng, miệng của gã mở càng ngày càng to, to đến mức ngay cả quai hàm cũng từ từ bị xé rách. Sâu trong cổ họng đen ngòm như có cái gì đó đang ngọ nguậy, sau đó, từ cổ họng của người đàn ông trung niên vang lên một tiếng khóc trẻ con sắc bén.
Không chỉ là tiếng khóc của một đứa trẻ, mà là tiếng của hàng chục hàng trăm đứa trẻ cùng nhau la hét. Bất thình lình bộc phát trong không gian yên tĩnh làm Sở Ương và Lâm Kỳ bàng hoàng nghĩ rằng màng nhĩ của họ sắp bị đâm thủng. Sâu trong cổ họng có một đứa bé mới bốn tháng tuổi như con chuột đỏ đang loay hoay bò ra ngoài, những ngón tay vẫn còn nhớp nháp thò ra khỏi miệng nhân viên bảo vệ, cảnh tượng kinh người cực kỳ. Rất nhiều dịch nhờn trong suốt từ cổ họng nhân viên bảo vệ trào ra, đứa trẻ đã nhô cơ thể mình ra khỏi miệng nhân viên bảo vệ, nhưng phần dưới cơ thể là một khối thịt lớn đẫm máu, nó nhanh chóng bò từ miệng nhân viên bảo vệ ra ngoài, chỉ có phần trên là giống trẻ em, phần dưới thì hoàn toàn không biết là thứ gì, nó giống như vô số khối u và các sinh vật khác bị hòa tan với nhau, thậm chí còn có thể nhìn thấy lông lá, răng, vảy của nhiều loài động vật được bọc trong màng nhầy và máu thịt, vô cùng dơ bẩn tởm lợm.
Cùng với sự xuất hiện của nó, âm thanh xuyên thấu tần số cao mà Sở Ương từng nghe thấy trước đó lại vang lên, giống như một trận ù tai cuồng bạo áp đảo mọi thứ.
Nó lao về phía Lâm Kỳ với tốc độ như một viên đạn, đến nổi Sở Ương không kịp cảnh báo. Lâm Kỳ không tránh không né, hắn duỗi tay phải ra. Bao tay màu đen chẳng biết đã tháo từ lúc nào, như một bàn tay bị nhiễm loại vi rút ác liệt nhất nhào tới bắt lấy đứa trẻ. Sở Ương lập tức cảm giác âm thanh cao tần đang có biến hoa, như càng ngày càng ngắn ngủi và tần xuất cao hơn, thấm đẫm nỗi kinh hoàng.
Nó sợ hãi, nó không ngờ Lâm Kỳ không phải là một con người bình thường.
Lâm Kỳ một phát bắt được đứa trẻ đang la hét, những màu sắc bí ẩn ngay lập tức bốc hơi tựa khói, như có sinh mệnh mà tỏa ra cầu vòng, bắt đầu chui vào trong da "Đứa trẻ". Đứa trẻ giãy giụa kịch liệt, một đống các loại sinh vật trộn lẫn thành đống thịt đằng sau cũng liên tục run rẩy co rút, làm cơ thể của nhân viên bảo vệ cũng co quắp theo. Lâm Kỳ nhếch miệng nở nụ cười lạnh lẽo hắc ám, năm ngón tay bấu chặt đứa trẻ, sau đó dùng sức lôi ra ngoài.
Sở Ương xem chừng thứ này có lẽ không phải là đối thủ của Lâm Kỳ, cậu chợt nhớ ra mình chưa chuyển đổi kênh livetream. Tình cảnh khủng bố hiện tại hơn phân nửa toàn là người thường chứng kiến, chả biết sẽ náo loạn thành cái dạng gì đây. Sở Ương nhanh chóng nói "Bây giờ sẽ chuyển đổi kênh phát sóng" xong tắt livetream, mở ứng dụng dấu chấm than màu đỏ bí ẩn trên dark web. Sau đó quay camera nhắm tới Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ đã nói cho cậu biết, làm một thợ quay phim, nhiệm vụ chính của cậu là mặc kệ có chuyện xảy ra vẫn phải tiếp tục quay chụp. Bởi vì những hình ảnh này sẽ thu hút một số người có cảm ứng, có điều từ trước đến nay không có gia tộc nào ghi chép có quan sát viên đa chiều sẽ chủ động tìm hiểu về hội trưởng lão cả. Nói chung, trong buổi livetream nhiệm vụ ưu tiên là sàng lọc, người được truyền cảm hứng sẽ tìm kiếm góc thông tin trên dark web để tìm hiểu thêm sự thật về vũ trụ vô tận và phức tạp này. Và đây cũng chính là một trong những công tác giảng đạo sư của Lâm Kỳ.
Mà hiện tại, Thần Điện Hỗn Độn và R'lyeh đã nhiều lần vi phạm hiệp ước, tình thế ngày càng gay go. Mặt khác ba tổ chức còn lại đang tận lực mở rộng thế lực, nên hội trưởng lão phải cố gắng thu nạp thật nhiều người quan sát cấp ba và cấp bốn khi chưa được phát hiện dưới trướng.
Lâm Kỳ hình như đã lôi ra một ký sinh trùng buồn nôn to lớn từ trong cơ thể nhân viên bảo vệ, và nhiều khối u thịt thà hơn bị kéo theo. Tiếng hét càng ngày càng chói tai, mà Lâm Kỳ có vẻ không nghe thấy gì, chỉ có mình Sở Ương bị ảnh hưởng kinh khủng, cái đầu đau đớn không thôi.
Nhưng vào lúc này, Sở Ương bỗng cảm giác được nguy hiểm nồng đậm. Cậu xoay người, vừa vặn trông thấy một thứ màu đỏ xông tới trước mặt. Cậu theo bản năng giơ tay cản lại thì bị thứ đó ôm lấy cổ tay. Nhìn kỹ hơn, hóa ra là một đứa trẻ khác toàn thân bê bết máu như vừa được lôi ra khỏi bụng mẹ. Nó bám chặt vào cổ tay của Sở Ương với sức mạnh đáng kinh ngạc, sau đó bắt đầu bò lên cánh tay của cậu bằng tốc tộ nhanh đến quỷ dị, nhưng khi chạm vào hình xăm do Lâm Kỳ thiết kế trên cánh tay cậu thì nó lập tức rơi xuống đất bỏ chạy thật lẹ.
Tim Sở Ương đập điên cuồng, vết máu nhớp nháp vẫn còn đọng trên tay. Cậu quay đầu lại thì thấy Lâm Kỳ đã thực sự lôi ra đứa bé có một cục thịt lớn như con sâu róm xấu xí tột cùng, đang không ngừng xoay tròn trên không trung. Điều kỳ lạ là anh Vương không hề mất năng lực hành động mà chỉ sợ hãi, loạng choạng ngã ngửa ra đất, sau đó tạo thành một tư thế mềm oặt quái đản như con rắn rồi nhanh chóng bò đến quầy hàng phía xa xa, rẻ ngoặc biến mất tăm.
Lâm Kỳ ném bộ phận ghép nối từ các loại sinh vật thành đống thịt xuống đất, nó vặn vẹo vài lần xong cấp tốc thối rửa, mùi hôi hám nồng nặc bốc lên, Tinh Chi Thải cũng từ trong đống thịt nó chui ra trở về tay Lâm Kỳ. Sắc mặt Lâm Kỳ vẫn ổn, không có biến đổi quá nhiều, chắc do được ăn, có điều thứ này nhìn chẳng có giá trị dinh dưỡng gì...
Sở Ương ngồi xổm trước đống thịt đang thối rửa một cách nhanh chóng, giơ tay che mũi, "Đây là thứ gì vậy?"
"Adok." Lâm Kỳ nói, "Nó là một loại chủng tộc thần không có thực thể, nó hấp thụ và nuốt chửng những giống loài khác, sau đó bắt trước bộ dạng của họ và sống trong đó, hấp thụ càng nhiều cho đến khi toàn bộ giống loài đó bị hủy diệt. Ăn càng nhiều, nó càng mạnh, hơn nữa vì nguyên nhân không có thực thể cố định nên nó không phân biệt giữa cá thể hay quần thể, nó có thể ngụy trang thanh nhiều cá thể nhỏ cùng một lúc, và nó cũng có thể biến thành một chỉnh thể khá hoàn thiện. Đống nát bét dưới đất là một bộ phận của nó. Coi cái hình dạng người không nhỏ của nó kìa, có lẽ đã ăn kha khá ở nhiều thực tế khác nhau đấy."
Sở Ương ghét bỏ nhíu mày, "Trẻ con....Nó ăn trẻ con...."
"Đúng vậy, tôi đoán là ở trong thực tế giống nhau nào đó, nơi này vẫn là bệnh viện phụ sản....Chắc trẻ con ăn ngon lắm....Vì vậy mà Hà Điền mới nói mình nhìn thấy có vô số trẻ em dính vào nhau." Vẻ mặt Lâm Kỳ chợt lạnh lùng, "Tuy nhiên, trừ khi thứ này ăn hết cả một quan sát viên đa chiều, không thì với năng lực quan sát không mấy mạnh của nó sao có thể tiến vào thực tế của chúng ta....Có thể là có quan sát viên đa chiều đã mang nó tới."
Sở Ương cúi đầu kiểm tra điện thoại một hồi, trên khung bình luận đang nhảy vèo vèo liếc thấy có một câu gây chú ý:
Adok....Tôi nhớ hình như có một tổ chức nhỏ tôn thờ Adok thì phải? Nhưng tổ chức đó đã bị bộ Thánh Viêm diệt trừ rồi mà ta?
Tổ chức nhỏ....Lâm Kỳ đã từng đề cập ngoài bốn tổ chức chính thờ phụng bốn vị thần mạnh nhất thì còn một số tổ chức nhỏ bí mật khác tồn tại. Những người đó thờ phụng các vị thần khác nhau, thậm chí có cả những vị thần nhỏ lẻ hoặc các chủng tộc thần không bị phong ấn trong thực tế khép kín.
Sở Ương đưa lời nhắn kia cho Lâm Kỳ xem, "Người quản lý kinh doanh chỉ cho Hà Điền phí bịt miệng, và Tôn Tú Vân chúng ta gặp hồi sáng phải chăng có liên quan tới tín ngưỡng đó? Anh có muốn đến văn phòng quản lý xem thử không?"
Lâm Kỳ cười híp mắt nhìn Sở Ương trông hết sức vui vẻ, bỗng nhiên duỗi tay bóp mũi Sở Ương, "Tiểu Ương của chúng ta thật sự là càng ngày càng thông minh nha!"