Tiếng sấm không dứt trong đêm tuyết rơi, và tiếng móng ngựa dẫm trên sàn gỗ râm ran không thể giải thích nổi truyền từ ngoài hiên cửa khiến người ta da đầu tê dại, tựa như bóng tối tràn ngập trong mọi ngóc ngách giữa trời và đất, trùng điệp đè nén hơi thở khủng bố. Sở Ương đè chặt tay lên ván gỗ che kín cửa sổ, không dám mở nhìn ra bên ngoài.
Bốn người như thống nhất đều nín thở, không ai hó hé.
Lâm Kỳ bỗng nhiên nhỏ giọng nói, "Tái Ngõa Đề, đi đóng lớp ván gỗ của mấy cửa sổ khác lại đi."
Tái Ngõa Đề lập tức đứng dậy, nhanh chóng chạy tới phòng bên kia đóng tấm ván gỗ cửa sổ. Sở Ương cũng khẽ nói một câu "Tôi đi lên lầu xem thử", sau đó thả nhẹ bước chân giẫm lên bậc thang bằng gỗ. Tới phòng Lâm Kỳ đóng cửa sổ gỗ chống gió trước rồi mới tới phòng của mình. Trước khi đóng tấm ván, cậu khó nhịn liếc nhìn mái hiên dưới tầng trệt.
Cậu thấy trên mặt tuyết có rất nhiều dấu móng chân, loạn xạ rải rác ngay đống tuyết trước nhà, không giống như đi ngang qua mà giống như bước chân lung tung một cách ngẫu nhiên. Thậm chí còn không giống với vết tích của một con vật bốn chân để lại.
Sở Ương nghĩ không ra động vật nào sẽ để lại dấu chân như vậy....
Ngoài trừ đó thì cậu không trông thấy bóng dáng của bất kỳ động vật nào. Cậu vội vã đóng tấm ván cửa sổ rồi xuống dưới tầng, thấy Lâm Kỳ đang pha một ấm cà phê, rót đầy bốn tách, và lấy ra một chai rượu whisky từ trong tủ rượu của mình, đổ thêm vào bốn tách cà phê, chế biến thành tách cà phê Ailen*. Tái Ngõa Đề và Robert lập tức cầm tách uống mấy ngụm, nhưng tay hơi run. Sở Ương cũng cầm lấy tách Lâm Kỳ đưa, cảm nhận ngón tay Lâm Kỳ vuốt ve nhè nhẹ lên mu bàn tay cậu như một sự an ủi.
Cà phê nóng hổi pha lẫn với rượu Whisky từ cổ họng chảy xuống thiêu đốt dạ dạy, cơ thể nguội lạnh thoáng cái đã khôi phục nhiệt độ vốn có, bấy giờ Sở Ương mới phát hiện lòng bàn tay mình chẳng biết từ khi nào toàn là mồ hôi lạnh. Cậu kể về những dấu chân kỳ lạ trên tuyết đã thấy ở tầng hai, vẻ mặt của Tái Ngõa Đề càng thêm kém.
"Chính là lời nguyền của người Ahwahnee trốn trong núi...chắc chắn là vậy...." Anh chàng giơ bàn tay thô ráp vuốt vuốt cánh mũi, như đang cố che giấu nỗi kinh hoàng, "Tà thần mà họ tín ngưỡng đã xuất hiện. Nó đã ngủ say rất lâu, bây giờ nó đã thức tỉnh từ cung điện dưới lòng đất...."
Sở Ương hỏi, "Bọn họ thờ phụng tà thần gì thế?"
Tái Ngõa Đề nói một từ bằng tiếng người da đỏ, sau đó mới dùng tiếng anh giải thích, "Nó là kẻ phản bội, có lúc thì được xưng là Thần Ngàn Mắt. Rất lâu về trước, bọn chúng đã đến thế giới này trước cả thời vượn người xuất hiện, kiến tạo một thành phố tráng lệ dưới lòng đất. Nhưng dần dần chúng không còn xuất đầu lộ diện nữa, không rõ đã rời đi hay tiệt chủng rồi. Mà người Ahwahnee thì tin rằng chúng chỉ đang ngủ say. Đối với chúng một ngàn năm chỉ là cái chớp mắt ngắn ngủi, chúng chỉ chưa thức tỉnh mà thôi. Miễn là có tế phẩm và nghi thức phù hợp thì chúng sẽ lập tức thức giấc."
Robert bực bội nói, "Tào lao. Trên đời này làm gì có thứ đó hả! Bên ngoài có lẽ là một con hươu lạc đường, đừng có tự mình hù mình!"
"Kẻ phản bội...." Lâm Kỳ lẩm bẩm, lặp đi lặp lại cái tên ấy. Sở Ương thì thầm, "Anh biết hả?"
"Tôi không chắc." Lâm Kỳ cân nhắc nói, "Nhưng theo như miêu tả của anh ta, có hơi giống Shoggoth*...."
"Là chủng tộc thần à?"
"Không phải." Lâm Kỳ nói nhỏ, "Chúng là một chủng tộc thứ cấp bị nộ dịch bởi chủng tộc thần gọi là người cổ đại, nhưng sau đó chúng đẽ làm phản, thoát khỏi địa vị bị nô dịch, nên khi anh ta nói là kẻ phản bội tôi mới liên tưởng tới."
"Hai người thì thầm to nhỏ cái gì đó?" Robert tức giận nói, "Tiếng của con vật kia hình như đã biến mất, ổn rồi đúng không?"
"Bão tuyết lớn thế này, chúng ta cũng chẳng đi đâu được." Lâm Kỳ nói, "Ngoại trừ cảnh sát trưởng, ba người chúng ta sẽ thay phiên nhau gác đêm, mỗi người canh hai tiếng, hai người còn lại nghỉ ngơi. Nếu có chuyện gì bất thường thì hãy lập tức gọi những người khác. Qua đêm nay hẵng tính tiếp."
Ba người đồng ý, cảnh sát trưởng cũng kiên quyết muốn gác đêm cùng, vậy nên cảnh sát trường và Tái Ngõa Đề nằm nghỉ trên ghế sô pha của tầng dưới trông chừng tới nữa đêm. Sở Ương và Lâm Kỳ thì lên tầng trên nghỉ ngơi, sau nửa đêm sẽ thay ca cho nhóm Tái Ngõa Đề.
Cả một ngày dằn vặt, bây giờ Sở Ương mới cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cậu mở cửa phòng mình, đến nhà vệ sinh tháo kính áp tròng xuống, mặt cũng không buồn rửa lên giương nằm luôn. Ấy thế mà chưa nằm được bao lâu thì có tiếng gõ cửa vang lên. Cậu đành ngồi dậy, quay dầu lấy cặp kính đen trên bàn đeo vào, ra là Lâm Kỳ đang ôm gối đầu đứng ngay cửa.
Sở Ương khó hiểu, "Anh làm gì đấy?"
"Tụi mình ngủ chúng đi!" Lâm Kỳ chạy tới cạnh giường cậu, mong chờ nhìn cậu, "Tôi lo em sẽ sợ."
"Ai sợ chứ! Với lại lỡ đâu lát nữa Tái Ngõa Đề lên tìm anh thì sao đây?" Sở Ương muốn đuổi người, nhưng đôi mắt Lâm Kỳ tự nhiên ầng ậc nước, giở chiêu làm nũng, còn thiếu hai cái lỗ tai chó mọc trên đầu thôi, "Mấy ngày trước đều ngủ chung mà!"
Lỗ tai Sở Ương nóng bừng, "Bây giờ đang có người ngoài nha!"
"Gối đầu tôi cũng ôm tới rồi!" Lâm Kỳ học theo nữ chính ngốc bạch ngọt trong phim thần tượng làm vẻ bĩu môi, Sở Ương thấy vậy càng muốn đập người hơn. Có điều ngẫm nghĩ chút lại thôi, tuy Lâm Kỳ mỗi lần đều làm nũng đều rất lố, nhưng Sở Ương có bao giờ cứng rắn nổi đâu. Cậu đau đầu than thở, nhường chỗ sang một bên.
Lâm Kỳ rạo rực đặt gối đầu lên giường, vén chăn chui vào, quen thuộc choàng cánh tay qua eo Sở Ương, ngực áp sát vào lưng cậu. Sở Ương giật mình cảm giác bản thân như bị con bạch tuột cuốn lấy, nhíu mày giãy giụa hai ba lần, thấy Lâm Kỳ không buông tay cũng lười không thèm cựa quậy nữa.
Nhiệt độ cơ thể của Lâm Kỳ bất chợt xua tan nỗi sở hãi nhàn nhạt cứ luôn bám theo cậu không ít, đặc biệt là nhịp tim đều đặn và an ổn của đối phương từ sau lưng truyền vào người cậu, tràn đầy sức sống hừng hực như có thể đối kháng với bóng tối và tử vong bủa vây lấy họ.
"Tiểu Ương." Lâm Kỳ bỗng nhiên thì thầm vào tai cậu. Hơi thở thổi gần, khiến Sở Ương hết cả hồn.
"Cái gì?"
"Đừng quên những gì chúng ta đã giao kèo." Không biết Lâm Kỳ vô tình hay cố ý mà bờ môi lại ma sát ngay vành tai của cậu, "Một tháng vẫn chưa hết, em không được phép sử dụng Dấu Thánh. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa."
"Biết rồi! Anh cũng vậy. Anh không dùng thì em cũng không dùng."
"Nhưng nếu tôi không dùng, vậy khi gặp nguy hiểm phải làm sao hửm?" Lâm Kỳ cười nhẹ hỏi, bàn tay bắt đầu hư hỏng sờ mó vào trong áo Sở Ương.
Tim Sở Ương đập rộn ràng, nhanh chóng bắt giữ cổ tay hắn lại, "Em vẫn luôn nghĩ....Anh ca hát....Có phải cùng việc em kéo đàn Cello giống nhau đúng không?"
Lâm Kỳ khẽ ừ.
"Chỉ khi dưới tình huống giải trừ phong ấn anh mới hát sao?"
"Cũng không hẳn. Giống như em không muốn đụng tới đàn Cello vậy đó, tôi cũng không muốn dùng thứ năng lực ấy. Trừ phi vạn bất đắc dĩ."
Sở Ương xoay người, nhìn cận cảnh đôi mắt Lâm Kỳ vẫn sáng ngời trong ánh đèn mờ ảo, "Kể từ ngày chúng ta đến hang động băng, trong đầu em dần xuất hiện một khúc giai điệu mới mẻ. Em có thể viết ra nó."
Lâm Kỳ hơi nhướn mày, con mắt cong cong nhìn cậu, "Em muốn tôi thành cây đàn Cello của em hả?"
Không biết sao cái ví dụ này Sở Ương nghe cứ thấy...Sắc khí.
"Ừm...Nói vậy cũng đúng." Sở Ương vội vàng chêm thêm, "Đương nhiên là cũng trong tình huống bắt đắc dĩ. Hơn nữa em còn chưa viết xong bài hát...."
Lâm Kỳ chợt xích tới gần, hôn cái bẹp lên mặt cậu rồi ôm Sở Ương vào lòng, "Em đáng yêu quá."
"Thả em ra! Anh muốn dùng ngực dìm em ngạt chết hả? !"
"Em đang khen cơ ngực tôi lớn đó à Tiểu Ương?"
". . ."
Mặc dù có Lâm Kỳ ôm cậu, nhưng Sở Ương lại ngủ không được ngon.
Trong giấc mơ hỗn loạn, cậu nghe thấy rất nhiều âm thanh không thể nào hiểu nổi. Như thể có vô số loại nhạc cụ tấu ra những giai điệu lạc nhịp, liên tục tác động vào dây thần kinh của cậu. Và có vô số màu sắc uốn lượn trước mặt cậu, tỏa ra hương vị điên cuồng, gần giống với một lời tiên tri về điềm gở. Giữa những màu sắc tán loạn đó, cậu nhận thấy có rất nhiều gương mặt, chúng đang tan chảy, vặn vẹo, và trông thật quen thuộc.
"Em phải giải phóng bản thân! Em phải giải phóng bản thân! Em là thiên thứ! Em chính là thiên sứ!"
"Tiểu Ương, hãy dũng cảm lên."
"Tất cả là tại cậu...."
Sở Ương choàng tỉnh khỏi giấc mộng, thì phát hiện đánh thức cậu là tiếng hét thất thanh từ dưới vọng lên, là tiếng hét của Robert.
Lâm Kỳ phản ứng nhanh hơn cậu, hắn đã tung mền mở cửa chạy xuống tầng. Sở Ương cũng lật đật đuổi theo.
Một bên cánh của cửa sổ tầng trệt bị bung mở, Robert thì ngã ngửa dưới sàn, thanh nẹp cố định chân đã bị lệch, anh ta không có cảm giác đau đớn mà sợ hãi trừng trừng nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng há hốc, như quên mất phải hô hấp mà duy trì vẻ mặt hoảng sợ tột độ, liên tục quơ quào hai tay kêu gào, "Đó là gì! Đó là cái gì! Đm nó là cái quái gì vậy chứ!"
Tái Ngõa Đề có vẻ cũng vừa mới tỉnh giấc, đỡ Robert đứng lên. Thế nhưng anh ta không ngừng vùng vẫy, nắm tóc mình, gào thét như kẻ điên.
Sở Ương nhìn ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng tự lúc nào, ánh trăng tỏ tường chiếu xuống nền tuyết trắng, cũng soi rọi những dấu móng ngẫu nhiên tản mạn kia. Ngoài ra thì chẳng còn gì cả.
Nhưng khi cậu đến gần hơn, mới phát hiện có chỗ lạ thượng.
Hồ băng hình như bị một thứ gì đó nặng trịch xâm nhập, nước tung tóe tràn lên bờ thành một vũng, làm cho đống tuyết ở gần đó bị tan chảy khá nhiều. Khu rừng phía xa xa cũng biến đổi, một rừng cây lớn đung đưa từ bên này sang bên kia, như có một thứ không lồ đi ngang qua, để lại dấu vết rõ ràng như cơn gió dữ dội lướt vội.
Và mùi vị của nó, cái mùi khiến người ta liên tưởng tới mùi hôi thối của đầm lây bùn nhão, thoang thoảng bay vào khẽ hở của khung cửa sổ.
*Cà phê Ailen
*Shoggoth