Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 84

Sở Ương trừng mắt nhìn một chính mình khác, phản ứng đầu tiên chính là lao tới gần cây đàn Cello. Nhưng cậu vừa chạy một bước đã phải đứng lại, vì một Sở Ương khác chợt giơ tay lên, trong tay cầm cây súng lục, thẳng tắp chỉa về phía cậu.

"Cấm nhúc nhích." Sở Ương mang mặt nạ đầu chim dùng giọng nói không thể quen thuộc hơn nhẹ cất tiếng, "Cũng cấm kêu."

Sở Ương nuốt nước miếng, lông tơ cả người dựng đứng. Cảm giác đối mặt với "chính mình" khác thật sự rất quái gở.

Cặp mắt của Sở Ương mang mặt nạ ẩn sâu dưới lớp kính đen, u ám và áp lực. Y hơi cúi đầu nhìn Lâm Kỳ trên giường, nói bằng giọng điệu bình tĩnh đến lạnh buốt, "Cậu thật may mắn. Cậu vẫn còn tất cả."

Sở Ương khó khăn nói ra mấy chữ từ cổ họng khô khốc của mình, "Cậu muốn làm gì?"


Sở Ương mang mặt nạ trầm mặt trong chốc lát, dời ánh mắt khỏi người Lâm Kỳ, chậm rãi di chuyển bước chân vòng qua giường lớn bốn cột dần dần tiếp cận cậu. Tay cầm súng của y rất ổn định, như thể đây là động tác đã thực hiện cả trăm ngàn lần. Còn bản thân Sở Ương thì chưa bao giờ đụng tới súng dù chỉ một lần.

"Là tôi đã xem thường cậu, không ngờ cậu lại có quyển sách của người chết. Có điều trông cậu yếu ớt thế này, chắc là chưa ăn nó đúng không?" Sở Ương mang mặt nạ nói, "Cậu muốn bình yên ngoan ngoãn giao ra hay muốn giống những người khác?"

Lại là quyển sách của người chết....

Mà ăn cái gì? Sách có thể ăn hả?

Sở Ương căng thẳng mở miệng, "Tôi không có quyển sách của người chết."

Sở Ương mang mặt nạ thở dài, "Tôi chính là cậu, cậu đang nói mình ngu ngốc hay đang nói tôi ngu ngốc? Truyền sinh mệnh của mình vào một cá thể khác, đây là lực lượng mà chỉ có cuốn sách của người chết mới đạt được. Tuy cậu truyền vào rất ít, vấn đề hẳn là do năng lực của cậu không đủ để kiểm soát nó."


Y biết chuyện Lâm Kỳ bị thương....

Y vẫn luôn giám sát bọn họ trong thực tế này....

Sở Ương cố trấn định trả lời, "Tôi không hiểu ý cậu. Tôi thật sự không hề giữ cuốn sách của người chết. Tình huống của Lâm Kỳ có chuyển biến tốt là vì tôi đã đàn một khúc nhạc."

Ánh mắt áp bức của Sở Ương mang mặt nạ dưới lớp kính nhìn xuyên thấu linh hồn Sở Ương. Trên đời này người hiểu rõ mình nhất chính là bản thân mình, nhìn nhau lúc lâu, giọng nói của Sở Ương mang mặt nạ xen lẫn chút phẫn nộ không thể giải thích, "Nếu như cậu chưa từng xem qua thì sao có thể đàn ra được ca khúc đó?"

Sở Ương hít sâu một hơi, nói, "Tôi thật sự không có thứ cậu muốn...Đừng làm hại Lâm Kỳ..."

Sở Ương mang mặt nạ gắt gao nhìn chằm chằm cậu, cậu cảm nhận được nỗi hận ý lan tỏa từ khắp người đối phương.


Tại sao một Sở Ương khác lại hận cậu?

"Dựa vào đâu..." Sở Ương mang mặt nạ trầm thấp nói, "Dựa vào đâu mà cậu vẫn có được mọi thứ...Rõ ràng cậu yếu ớt thế kia, vô tri thế kia..."

Sở Ương không hiểu sự cam lòng và tực giận trong câu nói của y. Những cảm xúc này cậu quá quen thuộc, nhưng cớ gì y lại nói mình có được mọi thứ?

Mọi thứ là chỉ cái gì? Là Lâm Kỳ? Hay là quyển sách của người chết?

Đột nhiên, Sở Ương mang mặt nạ giơ tay đẩy mặt nạ đầu chim lên trên trán, lộ ra khuôn mặt giống hệt Sở Ương như đúc. Tóc của y dài hơn Sở Ương một chút, giữa lông mày có vài nếp nhăn. Tuy rằng nét mặt giống nhau, nhưng Sở Ương có thể cảm nhận vô hạn hắc ám và lạnh lẽo trong mắt đối phương, cùng với vực sâu không thấy đáy.

Sở Ương mang mặt nạ chợt cười khẩy, nụ cười đầy tự giễu, "Tôi có nên gϊếŧ cậu không nhỉ, sau đó thay thế vị trí của cậu ở thực tế này. Vì cậu không có cuốn sách của người chết nên cũng không có giá trị gì nữa."
Họng súng đen ngòm chứa đựng hơi thở tử vong, nhưng không hiểu sao Sở Ương lại chẳng sợ, "Tại sao cậu muốn thay thế tôi?" Ánh mắt của cậu hướng về phía Lâm Kỳ, "Ở thực tế của cậu cũng có một Lâm Kỳ đúng chứ?"

Sở Ương mang mặt nạ không trả lời, gạt đi hết mớ cảm xúc vừa rồi, vô cảm nhìn cậu, "Cậu quá yếu, cậu không bảo vệ được anh ấy, cũng không bảo vệ được bất kỳ ai. So với cậu thì tôi càng đủ tư cách hơn."

Nói xong, ngón tay y khẽ nhúc nhích chuẩn bị bóp cò. Sở Ương lập tức nhắm mắt, thậm chí còn không kịp cảm thấy sợ hãi.

Đúng lúc này, một tiếng súng khác chợt vang lên, từ bờ vai Sở Ương xuyên thẳng qua cửa phòng Lâm Kỳ, trực tiếp nhắm bắn ngay bả vai Sở Ương mang mặt nạ. Sở Ương mang mặt nạ vì tránh đạn mà lệch trọng tâm, phát súng xoẹt qua mặt Sở Ương. Sở Ương ngã quỵ xuống đất, sau đó cánh cửa bị đá văng cái rầm, Bạch Điện, Triệu Sầm Thương và một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp chừng bốn mươi tuổi sải bước tiến vào.
Tuy nhiên Sở Ương mang mặt nạ đã biến mất.

Người có năng lực tùy ý xuyên thẳng qua các thực tế mà không cần cửa, Sở Ương chưa gặp bao giờ.

Sở Ương ngồi dưới đất, tim đập liên hồi. Lúc bấy giờ cậu mới phát hiện mình cách cái chết gần đến như vậy. Nếu nhóm người Triệu Sầm Thương đến chậm một bước thôi, chỉ sợ hiện tại cậu đã óc tan đầu nát mất rồi...

Không...Biết đâu chừng bọn họ còn không biết cậu đã chết, vì có một Sở Ương khác sẽ thay thế cho cậu.

Bạch Điện chạy tới cạnh cậu nhẹ đè lên vai, "Cậu ổn chứ?"

Sở Ương lắc đầu, thất thần nhìn trên giường, dùng cả tay chân vội vàng vọt đến, cẩn thận xem xét Lâm Kỳ có bị thương hay không.

Thấy Lâm Kỳ vẫn như trước không hề gì, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Có điều cậu lại không thấy ngạc nhiên, vì cậu có thể cảm nhận được Sở Ương khác đối với Lâm Kỳ không mang chút ác ý nào, Ngược lại...Còn mang theo chút quyến luyến mà nhìn hắn....
Triệu Sầm Thương nhíu mày, quan sát xung quanh, "Là cấp năm, hơn nữa còn là cấp năm cao cấp."

Người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ váy nhung đen bó sát nói, "Người này rất phiền phức, đây không phải là lần đầu cậu ta xâm lấn thực tế của chúng ta." Tầm mắt của cô chuyển sang người Sở Ương, nhìn tỉ mỉ, "Đây là phiên bản của người cấp năm trong thực tế của chúng ta à?"

Triệu Sầm Thương gật đầu, "Vâng, anh Lâm là người bảo lãnh cho cậu ấy."

Sở Ương nói với ba người, "Cậu ta đang tim quyển sách của người chết, lúc nãy cậu ta muốn tôi giao nó ra."

"Quyển sách của người chết?" Người phụ nữ chậc một tiếng, "Quyển sách của người chết trong thực tế của chúng ta đã biến mất từ lâu. Mà cậu ta tìm nó để làm gì?"

Bạch Điện thì thầm nói cho Sở Ương biết, "Chị ấy là trưởng lão Tiểu Triệu hôm qua đi gặp, Alice. Francis. Chị ấy là quản lý của bộ phận y tế, Tiểu Triệu muốn chờ chị ấy khám cho Lâm Kỳ."
Alice tới cạnh giường Lâm Kỳ, Sở Ương bắt tay với cô, "Xin nhờ chị...."

"Cậu có sao không?" Giọng nói của cô trầm thấp hơn hẳn so với phụ nữ bình thường, cô không buông tay mà còn dịu dang phủ lên mu bàn tay cậu, như muốn an ủi cậu, "Tình huống khi nãy thật sự quá nguy hiểm, cậu muốn nghỉ ngơi một lát không."

Sở Ương lờ mờ hiểu rằng đối phương lo lắng cho mình vì lần đầu tiên bị súng bắn, có thể để lại chấn thương về tinh thần. Nhưng cậu và Lâm Kỳ đã từng bị bắn phá bởi các tín đồ Độc Thần Giáo ở cửa hàng bách hóa số tám, cộng với nhiều lần từ cõi chết kinh hãi trở về, giờ đây gần như đã chết lặng, không còn nao nhiêu cảm xúc sợ hãi, "Tôi không sao, cảm ơn chị."

Cặp mắt màu xanh lục của cô nhìn thật kỹ sắc mặt của cậu rồi mới thả tay, cúi đầu xem xét tình trạng của Lâm Kỳ. Cô lật mí mắt của Lâm Kỳ quan sát, duỗi tay dán lên ngực Lâm Kỳ, nói: "Nếu Advisor dùng dấu ấn của Yaddith, thì mức độ hồi phục này phải nói là rất nhanh. Tôi sẽ điều phối một ít thuốc bổ sung dinh dưỡng và năng lượng cho cậu ấy, tôi nghĩ khoảng ba bốn ngày sau cậu ấy mới tỉnh."
Nghe cô nói lời này, gánh nặng vẫn luôn treo trong lòng Sở Ương đã có thể hạ xuống. Cậu thờ phào dựa bên cạnh cột giường. Bạch Điện liếc mắt nhìn cậu, có chút lo âu hỏi nhỏ, "Cậu thật sự không sao chứ?"

"Không sao đâu, chỉ hơi mệt thôi." Sở Ương nói, đột nhiên trở nên căng thẳng, "Nếu một tôi khác quay lại thì làm sao bây giờ."

"Tôi sẽ sắp xếp thêm nhiều người canh chừng mấy căn phòng ở đây." Triệu Sầm Thương cũng tới cạnh Sở Ương, trịnh trọng ấn vai Sở Ương, "Yên tâm đi, tôi đã đồng ý với anh là sẽ chăm sóc cậu cho tốt mà."

Bạch Điện nhìn cậu ta, "Cậu đồng ý hồi nào thế?"

"Lúc cậu ta tiếp nhận Dấu Thánh ấy." Vẻ mặt Triệu Sầm Thương thành thật ngay thẳng.

Alice nói, "Nếu cái người cấp năm kia thật sự có liên quan đến sự kiện hàng loạt thực tế sụp đổ toàn diện gần đây, thì chúng ta cần phải báo cáo với các trưởng lão khác hoặc thậm chí là mở hội nghị họp bàn với bộ Thánh Viêm. Tôi cho rằng quy mô tạo thành sự sụp đổ không thể gây ra bởi một cá nhân của phái cấp tiến nào trong thực tế riêng biệt cả, chưa kể họ vẫn đang tìm kiếm quyển sách của người chết."
Triệu Sầm Thương nói, "Tôi sẽ nộp đề xuất cho đại trưởng lão."

Alice nhìn về phía Sở Ương, "Quý ngài đây tốt nhất cũng nên tham dự. Suy cho cùng..."

Không cần nói rõ Sở Ương cũng hiểu. Bản thân là một phiên bản khác của người cấp năm kia, và đối phương đã xuất hiện hai lần trước mặt cậu. Nói thế nào cũng có liên quan đến cậu, về tình về lý cậu phải có mặt. Cậu gật đầu nói, "Tôi sẽ cố gắng giúp một tay, chỉ cần Lâm Kỳ khỏi hẳn hoàn toàn."

Alice rất hài lòng với câu trả lời của cậu, sau khi phối thuốc xong lập tức rời đi. Triệu Sầm Thương thật sự đã gọi tới mười bảo tiêu, tất cả đều là thành viên cấp ba cấp bốn của hội trưởng lão, trông coi trước của phòng Lâm Kỳ là hai vệ sĩ mặc vest đen đeo tai nghe, làm người ta lầm tưởng cứ như tổng thống quốc gia.
Đêm khuya vắng lặng, Sở Ương nằm nhoài trên giường Lâm Kỳ, ngắm nhìn ánh trăng chảy dọc trên gương mặt hắn. Nhớ tới ánh mắt thâm trầm bi ai của Sở Ương khác vẫn khiến cậu kinh hãi không thôi.

Cậu nhớ Lâm Kỳ từng nói những trải nghiệm và ký ức của một người sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tính cách của người đó....Vậy những việc mà Sở Ương khác đã trải qua là gì?

Tại sao y lại mang lòng...ghen ghét với mình?

Y nói mình không xứng có được tất cả....

Chẳng lẽ ở thực tế của y Lâm Kỳ đã....

Nghĩ đến khả năng này, Sở Ương bất chợt như bị đày xuống hầm băng. Cậu sốt sắng như muốn xác nhận sự tồn tại của đối phương, Sơ Ương luồn tay vào trong chăn nắm thật chặt tay của Lâm Kỳ. Mặc cho bàn tay kia có bao nhiêu xấu xí, chi chít đầy vết sẹo, cậu cũng không muốn buông ra.
Sở Ương kia nói cậu quá yếu, nói cậu không bảo vệ được Lâm Kỳ, cũng không bảo vệ được những người mình yêu thương.

Phải chăng Lâm Kỳ đang gặp nguy hiểm mà cậu thì không hề hay biết? Phong ấn hành hạ hắn bấy lâu nay rốt cuộc là thứ gì? Vì sao lại không thể giải phóng toàn bộ sức mạnh?

Ca khúc...Quyển sách của người chết....

Sở Ương ngồi dậy nhìn cây đàn Cello của cậu.

Lý do gì mà Bạch Điện lẫn Sở Ương mang mặt nạ đều cho rằng cậu có liên quan đến quyển sách của người chết? Phép thuật hồi sinh từ cõi chết...phép thuật chia sẻ sinh mệnh...

Sở Ương mơ hồ cảm thấy mình bị cái bóng vô hình và khổng lồ bào trùm, nhưng cậu không thể nhìn hay hình dung ra hình dạng của thứ khổng lồ kia.

Cậu muốn Lâm Kỳ nhanh chóng khỏe lại, cậu muốn nghe giọng nói của Lâm Kỳ, cậu muốn hắn nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra.
Đứng dậy vươn tay cầm cán cây đàn Cello. Cậu ngồi trên ghế giơ cao cung đàn, một lần nữa kéo vang ca khúc của ngày hôm qua.

Cậu tiếp tục tưởng tượng vô số dây leo mang theo nhịp đập sinh mệnh tuôn ra từ cơ thể mình, chảy vào cơ thể Lâm Kỳ, nở thành loài hoa hồng tuyệt đẹp và kỳ lạ. Những ánh sao lạ lùng giữa bông hoa như hạt bụi tán loạn trong không khí, dập dờn lưu luyến với âm nhạc êm ái từ đàn Cello. (ở chương 83, dây leo là từ ngực Sở Ương chui ra mà tui lộn thành của Lâm Kỳ, đã sửa lại nha.)

Vệ sĩ đứng ngoài cửa lắng nghe cũng bị mê hoặc, Bạch Điện trong phòng cách vách thì cau mày.

Sao Sở Ương lại kéo ca khúc đó nữa rồi?

Anh ta đi tới trước cửa, do dự không biết có nên kêu cậu ngừng hay không. Bất chợt có cảm giác không đúng lắm.

Ngoại trừ tiếng đàn, trong không khí còn có một âm thanh khác.
Anh ta lập tức ngừng động tác, nhắm mắt cẩn thận nghe ngóng.

Chính xác, có tiếng ca nhẹ nhàng quanh quẩn giữa hành lang, tiếng ca cùng với tiếng đàn của Sở Ương khác hẳn nhau, hơn nữa tiếng ca đó... Là tiếng ca của phụ nữ, còn là một tiếng ca cực kỳ tuyệt vời.

Vấn đề là Alice đã rời đi rồi, hiện tại trong dinh thự đâu có người phụ nữ nào.

Bình Luận (0)
Comment