Khoảng cách xa vời nhất trên thế giới không phải giữa sự sống và cái chết, mà là ta đứng trước mặt ngươi mà ngươi không biết ta yêu ngươi...
Khoảng cách xa vời nhất trên thế giới không phải ta đứng trước mặt ngươi mà ngươi không biết ta yêu ngươi, yêu tới mức si mê lại không thể nói rằng ta yêu ngươi...
Khoảng cách xa vời nhất trên thế giới không phải ta không thể nói rằng ta yêu ngươi, mà là muốn người hiểu rõ tận cùng, nên đành thăm dò từng bước..
Khoảng cách xa vời nhất trên thế giới không phải ta không thể nói nhớ ngươi, mà là cùng nhau tương ái nhưng không thể tới được với nhau..
Khoảng cách xa vời nhất trên thế giới không phải ta không thể nói nhớ ngươi, mà cùng nhau tương ái nhưng không thể tới được với nhau, mà là rõ ràng biết tình yêu chân chính không cố kỵ, nhưng giả vờ chẳng hề để ý....
- ----- Trong căn hộ xa hoa bậc nhất Đế đô -----------
Thiếu nữ thân hình mềm mại đang nằm ườn trên giường xua tay vẽ vẽ cái gì đó. Nhìn gần hơn chút, trên giấy vẽ cao cấp lại là một nam nhân y phục cổ trang lộng lẫy. Tóc cột nửa vời gọn gàng sạch sẽ, cẩm y tinh xảo hoa văn. Nam nhân có khuôn mặt thật đẹp, mi mục như họa, khí chất phiêu diêu lại nhiễm một tầng tang thương. Tuyết Giai Kỳ ngây ngốc nhìn nhìn tác phẩm một hồi lâu. Chợt.. Phượng mâu nam tử khẽ động, rõ ràng lúc trước con ngươi màu chì xám đục lại hóa đỏ, đỏ như máu nhàn nhàn nhìn lấy nó. Tuyết Giai Kỳ sợ hãi đứng dậy, phía chân nó xuất hiện vòng tròn màu đỏ, hoa văn tinh xảo đẹp mắt nhưng Tuyết Giai Kỳ không có tư vị để ý đến nó vì.. Nửa người dưới của nó đã biến mất rồi.
- Aaaaaaaaaa!!!!!!!!! - Phía góc nào đấy ở Ngự hoa viên, một tiểu oa tử tầm năm, sáu tuổi đang nằm trên đất, mở miệng hét lớn. Khẩu khí thật mạnh!
- Tiểu Trấn quốc công chúa, có chuyện gì sao? - Giọng nói non nớt vang lên từ phía bên kia tòa núi giả. Kế đó liền một bé gái ước chừng chín tuổi đang dò la tới gần nó. Bé gái có khuôn mặt thanh tú rất ưa nhìn, da trắng bóng, môi đỏ hồng.
- Tiểu... Tiểu Trấn quốc công chúa? -Tuyết Giai Kỳ ngơ ngác. Có lộn không? Tiểu Trấn quốc cái gì chứ? Công chúa cái gì chứ?? Nó chính là Đại tiểu thư độc nhất vô nhị của tập đoàn xuyên quốc gia Tuyết thị nha!
- A... a... a!!!!!!!! - A Trân như nhìn thấy quỷ, hoảng sợ hét lớn.
- Ng... Người tới! Tiểu.. Tiểu Trấn quốc công chúa biết nói rồi a! - A Trân phía bên này động tĩnh rất lớn, vây quanh nó lúc này toàn người vận y phục cổ đại. Lạ nha.. Người vận y phục thái giám, người lại vận y phục nha hoàn, ngộ ghê... Nó được mời đến phim trường hồi nào nha???
- Th... Thần y! Mau tìm thần y tới a! - Một cung nữ thấy thế liền tức tốc chạy đi tìm cái gì thần y nào đấy. Tuyết Giai Kỳ cứ vậy ngây ngốc tại chỗ. Không quá một khắc sau, một mỹ nam nhân khoảng hai mươi, hai mốt tuổi gì đó vận trên mình cẩm bào lục y, còn khoác trên vai hộp gỗ to, hớt ha hớt hải chạy về phía nó. Tuyết Giai Kỳ lúc này được người đưa đến ghế đá bên núi giả, thoáng mát ngồi.
- Thần tham kiến Tiểu Trấn quốc công chúa, Tiểu Trấn quốc công chúa, mời đưa tay. - Lý thái y đặt tấm voan mỏng lên tay mũm mĩm, nhẹ ấn mạch tượng.
Lúc này theo tiếng ầm ĩ lại một nữ nhân xuất hiện. Nữ nhân còn rất trẻ, dung nhan hoa lệ tinh xảo, vận nhân mình huyết sắc cẩm y thêu kim long đẹp đẽ. Mày cong cong lá liễu, mắt phượng hẹp dài yêu mị, mũi cao môi hồng nhuận, gò má đầy đặn.. Nữ nhân dáng vẻ hớt hải vừa mừng lại vừa lo chạy tới chỗ Tuyết Giai Kỳ.
- Tiểu Kỳ Kỳ, con sao rồi? Có sao không a? - Nữ nhân ngồi xổm trước mặt Tuyết Giai Kỳ, tay không ngừng sờ soạng thân hình mũm mĩm. Hết trán lại đầu, hết tay lại xuống đến chân. Tuyết Giai Kỳ tưởng như có con quạ đen bay qua ị một cái lên đầu vậy.
- Ng... Ngươi là ai a? Cớ sao gọi ta thân mật như vậy? Ta... Ta không biết gì hết! Không biết gì hết a! - Tuyết Giai Kỳ hoảng loạn lắc đầu.
- A.. Tiểu Kỳ Kỳ! Tiểu Kỳ Kỳ của ta a! Cuối cùng con cũng chịu nói được rồi! Ô.. ô...- Nữ nhân xúc động ôm chầm lấy nàng khóc lớn. Tuyết Giai Kỳ liếc liếc mọi người xung quanh, bọn họ cũng đang sụt sùi nước mũi.
- Trấ.. Trấn quốc Trưởng công chúa, thần.... Mạch tượng của Tiểu Trấn quốc công chúa đã ổn định! Chỉ là.. Vừa nãy độc dược tái phát, Tiểu.. Tiểu Trấn quốc công chúa là mất trí nhớ rồi a! - Lý thần y hổ thẹn lên tiếng. Loại độc dược này.. Hắn đã nghiên cứu hai năm rồi vẫn chưa tìm ra thuốc giải a!!!