Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 115

CHƯƠNG 115: TRONG MẮT VÂN TỰU VÔ TRÂN CHÂU
Editor: Luna Huang
Trận đầu đông tuyết rơi tròn một ngày một đêm mới ngừng, trên đỉnh hai chiếc mã xa một đen một xám chính bay nhanh chạy đến đường thông ra phía nam, bánh xe lưu lại bốn vết bánh xe rõ ràng trên tuyết đọng dày, còn có ngựa thì lưu lại dấu vó ngựa.
Tuy nói là bay nhanh, lại vì trên đường tuyết đọng quá dày còn chưa tan ra nên không thể tăng tốc độ nhanh.
Mùa đông của Trạch quốc gió rất lạnh, mặc dù chỉ là trận tuyết đầu, gió lạnh cũng đã hiện ra vị đạo hàn lãnh thấu xương, chỉ thấy trên đầu xa phu mang chiên mạo dày, gió lạnh từ trái phải hai bên của gương mặt hắn thổi qua, để mặt của hắn đông lạnh đến đỏ bừng, từ mũi phả ra khí cũng là như sương trắng, có thể thấy được vào đông có bao nhiêu lạnh.

Mã xa Hạ Hầu Nghĩa chuẩn bị cho Bách Lý Vân Tựu cùng Tiêu An Tâm bề ngoài cũng không hoa lệ đáng chú ý, nhiên nội bộ cũng rộng mở ấm áp, chiên thảm dày, đệm dựa mềm mại, bàn trà nhỏ đặt trên ải tháp, liệu lô nhỏ đốt lửa than, cùng với phong xa liêm dày, có thể để toàn bộ trong xe đều tràn đầy ấm áp.
Chỉ là, thùng xe có ấm hơn nữa, Bách Lý Vân Tựu nhưng chỉ là viên mộc bên cạnh xa phu, có lẽ là bận tâm cảm thụ của người qua đường hoặc người bên ngoài, trên mặt của hắn mang mũ sa hắc sa, hắc sa rũ xuống ngăn toàn bộ mặt nạ hắn mang trên mặt, nhìn không thấy mặt của hắn, lại có thể từ hai tay thay đổi đến đỏ bừng đặt ở trên đầu gối của hắn nhìn ra được hắn vẫn không hãi sợ hàn lãnh, nhiên từ vương cung ra ngoài, hắn chưa nói câu nào, trừ phi xa phu muốn hỏi hắn đi chỗ nào, càng là chưa từng vén rèm xe tiến vào thùng xe ấm áp.
Lúc này, chỉ thấy trong tay hắn cầm ngô đồng diệp thâm hoàng sắc tiếp nhận trong tay Hạ Hầu Nghĩa, nhẹ nhàng chuyển, có lẽ là gió lạnh quá mức, ngô đồng diệp đã trình trạng héo rũ, nhiên ánh mắt của hắn cũng không ở trên ngô đồng diệp trong tay, mà là mắt nhìn tiền phương.
Càng đi về phía nam, trong không khí càng thấp, có thể để gió lạnh có loại lãnh đến xương, xa phu huy động mã tiên một cái, quay đầu nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu ngồi ở bên người hắn, nhìn hai tay của hắn đã đông lạnh đến đỏ bừng, quan tâm nói: “Vân vương gia, thời tiết này quá lạnh, người vẫn là vào trong mã xa ngồi đi, thân thể này của nô tài cằn cõi không khiêng đông lạnh không sợ lãnh, nô tài sợ Vương gia chịu không nổi.”
Đây đã là lần thứ ba trên suốt đoạn đường xa phu khuyên Bách Lý Vân Tựu vào trong mã xa ngồi, nhiên Bách Lý Vân Tựu vẫn như cũ như hai lần trước khẽ lắc đầu một cái, thanh âm lãnh đạm như gió lạnh bên tai nói: “Không cần.”
Xa phu im lặng thở dài một hơi, không hề khuyên bảo, tiếp tục chuyên tâm lái mã xa.
Bạch Trân Châu ngồi ở trong xe ngựa trong tay đang cầm một lò sưởi nhỏ, hơi vén màn xe lên nhìn bóng lưng của Bách Lý Vân Tựu, đôi mắt như nước khẽ run, tay đang cầm lò sưởi càng cầm chặt hơn, hàm răng cắn môi dưới, phảng phất rốt cục hạ quyết tâm vén màn xe lên, cùng lúc đó đưa lò sưởi ấm ra, rồi lại vươn tay ra cách một chút, tay dừng một chút, lại lớn gan đưa đến vươn tay ra Bách Lý Vân Tựu.
Bách Lý Vân Tựu thờ ơ, tựa hồ căn bản không có thấy lò sưởi ấm nhỏ Bạch Trân Châu đã đưa tới trước mặt hắn.
Bạch Trân Châu cắn cắn môi, vốn là ánh mắt hàm chứa một chút hàn ý vào lúc này hóa thành ôn nhu, thậm chí hai gò má hơi lộ ra ửng đỏ, lại không thể biểu hiện quá mức nóng bỏng, chỉ có thể hơi lộ ra quan tâm nói: “Vương gia không muốn ngồi vào trong mã xa, vậy liền thỉnh Vương gia cầm lò sưởi này, trời giá rét, lò sưởi này có thể giúp Vương gia giải chút hàn.”

Bách Lý Vân Tựu như trước thờ ơ, tay của Bạch Trân Châu run rẩy, bội hiển xấu hổ, xa phu vốn là chuyên tâm bận rộn với mã xa cũng không có lưu ý lúc này lại nhìn hai tay của Bách Lý Vân Tựu một chút, lên tiếng hóa giải phần xấu hổ này, “Vân vương gia, Bạch nhị tiểu thư nói đúng, hôm nay hàn đông, cầm lò sưởi tay sẽ làm thân thể của Vương gia ấm áp rất nhiều.”
Bách Lý Vân Tựu tựa hồ lúc này mới nghe được có người nói, cũng tựa hồ mới nhìn đến lò sưởi ấm trước mặt mình, giơ tay lên tiếp nhận, cũng nhìn về phía xa phu, giọng nói thản nhiên nói: “Xa phu sư phụ nếu là cảm thấy lạnh, lò sưởi này cho xa phu dùng.”
Bách Lý Vân Tựu nói, trong ánh mắt của Bạch Trân Châu chợt thay đổi đưa cánh tay dời một cái, đem lo sưởi cho xa phu, xa phu tức khắc mặt lộ vẻ sợ hãi nói: “Vương gia một tiếng ‘sư phụ’ này làm giảm thọ của nô tài, nô tài bất quá là một hạ nhân nho nhỏ mà thôi, lại sao dám sao dám lò sưởi tay này của Vương gia, trăm triệu lần không thể, trăm triệu không thể…”
“Đã như vậy…” Xa phu sợ hãi không dám nhận vẫn chưa thu hòi tay, mà là đưa bàn tay bay qua, lòng bàn tay úp xuống, lò sưởi tay trong tay hắn rơi xuống trong tuyết đọng đầy đất, phát sinh muộn hưởng nhỏ nhẹ, rồi lại cấp tốc bị thanh âm bánh xe cổn động bao phủ, chỉ nghe thanh âm của Bách Lý Vân Tựu tựa hồ so với gió lạnh còn để cảm thấy hàn lãnh hơn, “Đây cũng là vật vô dụng.”
Tay của xa phu nắm cương ngựa mạnh run lên, tâm nhảy lên, không dám nhìn Bách Lý Vân Tựu một mắt nữa.
Sắc mặt của Bạch Trân Châu từ lâu thay đổi, chỉ thấy nàng chăm chú nhìn Bách Lý Vân Tựu môi dưới cắn đến đến cơ hồ xuất huyết, cà cà buông màn xe xuống.

Tiểu kỷ trong mã xa còn có một lò sưởi tay, Bạch Trân Châu tiến lên ôm trong lòng bàn tay, lò sưởi nhỏ thật ấm áp, ấm đến hai lòng bàn tay đều noãn hồng hồng, Bạch Trân Châu lại cảm thấy tim của mình lạnh như hàn thiên đông lạnh này.
Chỉ thấy nàng hung hăng mạnh ném lò sưởi lên đỉnh xa, nắp lò xốc lên, bụi than đỏ rực mang theo bụi xám trong nháy mắt ô uế chiên thảm dày, còn có thể ngửi thấy mùi khét lửa than nóng đốt chiên thảm.
“Lệ ——” Đúng lúc này, ngoài mã xa vang lên tiếng kêu của Hắc Vũ.
Mi tâm của Bạch Trân Châu cau lại, lại xốc màn xe lên, thấy một con hải đông thanh hắc sắc đang từ phía trước xe ngựa bay tới.

Bình Luận (0)
Comment