Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 161

CHƯƠNG 15: LÀM CHA RỒI
Editor: Luna Huang
Bạch Lưu Ly vỡ nước ối, ban đêm, cái tiểu viện này, một sinh muộn, một sinh sớm, tiểu viện trong một đêm rối loạn.
Đáng thương bà đỡ nửa đêm bị túm tới mới thở phào nhẹ nhõm trong phòng Ám Nguyệt, liền lại bị Bách Lý Vân Tựu kéo đến gian nhà bọn họ, mang hoạt một đêm suýt nữa không đứng vững, Bách Lý Vân Tựu liền vội vàng đem toàn bộ đồ có thể bồi bổ tinh thần có thể ăn trong nhà mang đến trước mặt bà đỡ, khẩn trương đến đảo quanh giữ nàng cùng Bạch Lưu Ly, bà đỡ chừng năm mươi, vốn là chưa nghỉ ngơi tốt, còn Ám Nguyệt một đêm lăn qua lăn lại, hiện nay Bách Lý Vân Tựu vẫn còn trước mắt nàng lúc ẩn lúc hiện, thẳng để nàng hoa mắt, thẳng gọi Bách Lý Vân Tựu nói: “Hậu sinh này! Có thể không cần lung lay trước mắt lão bà ta hay không, làm ta hoa cả mắt, có thời gian mau đi nấu nước đi.”
Bách Lý Vân Tựu lập tức dừng lại, hết sức xin lỗi nhìn một mắt một mắt, sau đó lại xông tới nhìn Bạch Lưu Ly, cũng may Bạch Lưu Ly chỉ là đau bụng, còn không có vỡ nước, Bạch Lưu Ly an ủi hắn không nên hốt hoảng, không có chuyện gì, Bách Lý Vân Tựu ninh mi gật đầu liền đến trù phòng đi nấu nước, khi đổ nước vào nồi lại bắt đầu mang đồ ăn bổ sung thể lực trước mặt bà đỡ, đong đưa bà đỡ cuối cùng thập phần bất đắc dĩ nói: “Hậu sinh, thế nào thiếu kiên nhẫn như vậy, tức phụ nhi của ngươi còn chưa có sinh nhanh như vậy, không thể để lão bà ta nghỉ ngơi một chút sao?”
“Mong rằng tiền bối thứ lỗi, ta… Thật sự là khẩn trương.” Bách Lý Vân Tựu lại dừng bước, có chút xấu hổ lại có chút bất an nói.
“Ai…” Bà đỡ buồn cười thở dài, sau đó cười nói, “Được rồi được rồi, đừng ở chỗ này mà lung lay nữa, rãnh rỗi như vậy, đi học tiểu tử sát vách viện tử kia đến trù phòng nấu đường thủy đản mang tới, như thế này tức phụ của ngươi sinh xong phải ăn.”
Bách Lý Vân Tựu ứng tiếng, nhưng không có lập tức ly khai, trên mặt có chần chờ, bà đỡ khoát khoát tay với hắn, “Nhanh đi nhanh đi, ta giúp ngươi xem tức phụ nhi của ngươi, bảo đảm nàng không có việc gì.”
Lúc này Bách Lý Vân Tựu mới thật nhanh ly khai, phóng đi trù phòng.
Bà đỡ ngoài miệng nói muốn nghỉ ngơi, lại cũng không dám nghỉ ngơi lâu, dù sao loại chuyện nữ nhân sinh hài tử như đi trước trước quỷ môn quan trăm triệu lần không thể khinh thường, huống hồ còn là một nữ nhân sinh non, mặc dù nàng bây giờ còn chưa vỡ nước, bà đỡ ăn qua loa vài thứ vội vã vào gian nhà của Bạch Lưu Ly.
Chỉ là bà đỡ mới tiến thất liền dọa sợ, bởi vì Bạch Lưu Ly không có nằm ở trên giường, mà là xuống rương đặt ở cuối giường tìm thứ gì, bà đỡ liền vội vàng tiến lên đỡ nàng, vội la lên: “Tiểu nương tử ngươi không ở trên giường ngằm làm cái gì vậy? Nhanh đến lên giường nằm đi!”

Bạch Lưu Ly cũng không phải khẩn trương, chỉ là vi túc mi cười nói: “Phải tìm ra y phục của hài tử, may là ít ngày trước lúc ánh dương quang còn tốt phơi qua nắng.”
“Mau trở về nằm trên giường!” Bà đỡ cũng không tâm tư nghe lời của Bạch Lưu Ly.
Bạch Lưu Ly còn phải vương tay cầm tả lót trước đó vài ngày nàng may xong, chỉ là tay mới đưa đến phân nửa, chợt thấy chợt thấy cái bụng của bản thân đau đau xót, để nàng theo bản năng bắt được cánh tay của bà đỡ bên cạnh, lã lót ôm trong lòng rơi xuống, mi tâm túc rất chặt, bà đỡ cả kinh: “Nhanh đến nằm trên giường!”
“Đau…” Bạch Lưu Ly dưới sự nâng đở của bà đỡ chậm rãi trở về trên giường, theo sau chính là đau nhức hung hăng truyền khắp toàn thân, để nàng trảo chặt tay của bà đỡ.
“Ai nha, tiểu nương tử ngươi mau buông tay, để ta nhìn tình huống của ngươi một chút!” Bà đỡ muốn đi vòng qua phía sau xem tình huống của Bạch Lưu Ly, thế nhưng Bạch Lưu Ly lại bắt chặt tay nàng, căn bản để cho nàng tách khôgn ra, bà đỡ rất gấp, lại không dám cố sức đẩy tay của Bạch Lưu Ly ra.
(Luna: Edit cái này ta cũng đột nhiên đau bụng =.=!)
Bạch Lưu Ly hôm nay cũng không biết mình, nàng đã từng có thể chịu đựng đạn xuyên thấu vai không kêu một tiếng, hôm nay cũng nhịn không được đau đớn, có phải hai ba năm Bách Lý Vân Tựu chiếu cố nàng quá tốt hay không, tốt đến nàng cũng nàng cũng vị đạo đau nhức, tốt đến chút đau đớn nàng đều nhịn không được?
Thế nhưng, thực sự rất đau, như là có người cầm dao nhỏ lợi hại sẽ chậm chậm xé bụng của nàng ra, không có gây tê, chính là như vậy đau đớn khai gân phá cốt chính là như vậy.
Bà đỡ bị Bạch Lưu Ly trảo đến không có cách nào động, không có biện pháp chỉ có thể hô lớn Bách Lý Vân Tựu khẩn trương mang hoạt tại trù phòng: “Mau tới mau tới! Mau trở lại!”
Đang ở tại trù phòng nấu đường thủy đản, Bách Lý Vân Tựu chiến đấu hăng hái nghe được bà đỡ gọi trong nháy mắt hoảng trương thiếu chút nữa ném hết tất cả, vội vội vàng vàng chạy trở về trong phòng, Bạch Lưu Ly vừa nhìn thấy hắn, trên mặt mới có một tia thư giản, cũng buông lỏng bà đỡ ra, bà đỡ được tự do vội vã nhìn tình huống của Bạch Lưu Ly, Bách Lý Vân Tựu tức khắc tiến lên cầm tay nàng, ngồi xỗm trước giường bất an hỏi nàng đang túc mi tâm: “Lưu Ly rất đau?”
“Không đau.” Lòng bàn tay ấm áp của Bách Lý Vân Tựu để Bạch Lưu Ly cảm thấy an lòng, tuy rằng sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn là cười đến ôn hòa hài lòng.

Nàng liền sắp sinh hạ hài tử của nàng và Bách Lý Vân Tựu, mặc dù là sinh non, thế nhưng nàng rất vui vẻ, hắn ngay bên cạnh nàng, nàng còn đau cái gì?
Tuy rằng trong lòng cảm thấy hài lòng, thế nhưng lập tức một làn sóng đau bụng sinh đột kích, Bạch Lưu Ly vẫn là không nhịn được hô lên, Bách Lý Vân Tựu khẩn trương đến muốn ôm nàng vào trong ngực, lại bị bà đỡ mắng, “Ở chỗ này ngây ngốc làm cái gì? Nữ nhân sinh hài tử chính là như vậy! Còn không mau lấy nước nóng đến?”
“Được, được!” Bách Lý Vân Tựu liền vội vàng gật đầu, hôn một cái trên trán Bạch Lưu Ly, khẩn trương lại ôn nhu nói, “Lưu Ly, ta lập tức sẽ trở lại.”
Bách Lý Vân Tựu nói xong, lập tức ra khỏi phòng, phía sau Bạch Lưu Ly lại là nhịn không được đau đớn hô lên, hắn nhịn xung động ngồi trở về bên người nàng xuống, sãi bước đi ra gian nhà.
Ngoài phòng, Ám Dạ tạm thời đem hài tử đưa cho Ám Nguyệt qua đây hỗ trợ Bách Lý Vân Tựu, bởi vì Ám Dạ cảm thấy, gia so với hắn còn phải không lãnh tĩnh hơn! Bản thân vội vàng tuyệt đối cũng sẽ lộn xộn!
Quả nhiên, Bách Lý Vân Tựu đến lấy vải cách nóng nhấc nồi cũng luống cuống tay chân, vẫn là Ám Dạ giúp hắn mang tất cả đồ còn dư lại trong phòng của mình cho hắn, Bách Lý Vân Tựu lập tức cũng không kịp ghét bỏ, toàn bộ rập khuôn cho bà đỡ.
Thời gian nấu đường thủy đản, dĩ nhiên không phải là lấy đường mà lấy muối, cũng may Ám Dạ có mặt, hắn lúc hắn hạ xuống, khẩn trương nhắc nhở hắn nói: “Gia, đó là muối không phải là đường!”
Lúc này Bách Lý Vân Tựu mới phát hiện hắn cầm nhầm, vội vã đổi lại, đã là khí trời cuối mùa thu, Bách Lý Vân Tựu cư nhiên chảy mồ hôi, hắn luống cuống tay chân cũng để cho Ám Dạ thấy chảy mồ hôi, một mực hai bên trái phải nhắc nhở hắn sai rồi sai rồi như vậy.
Bách Lý Vân Tựu ở trù phòng bận rộn, Bạch Lưu Ly thường thường đau kêu một tiếng, nghe vào trong tai Bách Lý Vân Tựu là đau kêu, nghe vào trong tai Ám Dạ chính là kêu thảm thiết, để Ám Dạ không khỏi cau mày nói: “Gia, mới vừa rồi Ám Nguyệt sinh oa thì cũng kếu đến thảm như phu nhân vậy?”
“Không.” Bách Lý Vân Tựu vội vàng nấu nước, nhưng vẫn là nhanh chóng trả lời vấn đề của Ám Dạ, lúc trong lòng Ám Dạ suy nghĩ “Như vậy cũng tốt”, Bách Lý Vân Tựu lại nói, “Ám Nguyệt đó không phải là kêu, là gào, gào khó nghe như giết lợn vậy.”

“…” Ám Dạ cảm thấy, gia càng ngày càng bao che khuyết điểm, thế nhưng tiểu muội là tức phụ nhi của hắn, cũng không thể do gia chê như thế, vì vậy, “Gia, ta không hỗ trợ ngươi nữa, ta muốn đi chiếu cố Ám Nguyệt.”
Bách Lý Vân Tựu không nói gì, chỉ là ngẩng đầu lạnh lạnh nhạt nhạt quét Ám Dạ, bước chân sớm bị Ám Dạ mở ra lập tức thu hồi, Bách Lý Vân Tựu lúc này mới mang một một chậu nước vào trong phòng.
Ám Dạ tiếp tục giúp Bách Lý Vân Tựu thêm lửa, nghe Bạch Lưu Ly liên tiếp kêu to, thẳng nghe hắn sợ hãi trong lòng, mới vừa rồi thời gian đang nghe tiểu muội kêu hắn đều không cảm thấy thảm như vậy, chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi, quả nhiên không phải là thê tử của bản thân thì cảm giác không giống.
Lúc này Bách Lý Vân Tựu trở lại tại trù phòng bưng nước, một bên múc nước một bên khẩn túc mi nói: “Nữ nhân sinh hài tử, đến tột cùng là… Dạng cảm giác gì?”
Tiếng quát tháo đau đớn của Lưu Ly, hai tay Lưu Ly nắm thật chặt đệm chăn, mồ hôi của Lưu Ly ướt hết tóc trên trán, còn có một chậu máu, cũng làm cho hắn cảm thấy kinh hồn táng đảm, cảm thấy đây căn bản cũng không phải là sinh hài tử, mà là ra chiến trường.
“…” Vấn đề khó này trong lòng Ám Dạ, chỉ thấy hắn nhíu mặt trầm một lát sau nói, “Gia, vấn đề này ta cũng không biết, ta gia chưa từng sinh hài tử.”
“…” Bách Lý Vân Tựu mang nước rời đi.
Bách Lý Vân Tựu tiến thất, ngoại trừ bà đỡ chiếu cố ra hắn vẫn quỳ gối trước giường Bạch Lưu Ly nắm chặt tay nàng , chỉ thấy hắn mi tâm khẩn túc, môi nhếch, trên trán không ngừng có mồ hôi hột chảy ra, trong con ngươi có hoảng trương, khẩn trương đến như người sinh hài tử là hắn.
Bạch Lưu Ly tuy rằng đau, cũng không khẩn trương như Bách Lý Vân Tựu vậy, ngược lại thì cười nói hắn không nên hốt hoảng, không cần khẩn trương, Bách Lý Vân Tựu lại vô luận như thế nào đều thả lỏng không được tâm tình, tiếng lòng vẫn thắt chặt.
Ngoài cửa sổ không biết trời đã sáng thế nào, trong phòng tràn ngập mùi máu tanh, hài tử trong bụng Bạch Lưu Ly chậm chạp sinh không ra, đến bà đỡ cũng một thân mồ hôi, nếu như còn sinh không được nữa…nếu như còn sinh không được nữa…
Bà đỡ chỉ có thể một lần một lần giục Bạch Lưu Ly cố sức, lại dùng lực ——
Bách Lý Vân Tựu từ lâu luống cuống tâm thần, cũng không dám trước mặt Bạch Lưu Ly biểu hiện ra mình bất an, tay cầm khăn vì Bạch Lưu Ly lau đi mồ hôi trên trán khẽ run, ngay thời gian hắn thu tay về, Bạch Lưu Ly không biết khí lực từ đâu tới, dĩ nhiên giơ tay lên nắm chặt cổ tay của hắn, nhãn thần run rẩy nói tan rả bỗng nhiên ngưng tụ lại sáng nhìn chằm chằm má trái mang theo mặt nạ của hắn, thanh âm rất là run rẩy nói: “Bách Lý Vân Tựu, lấy mặt nạ xuống cho ta xem một chút…”

Chỉ vì, nàng nhìn thấy, cằm của Bách Lý Vân Tựu, đang có máu loãng chảy xuống!
Tay của Bạch Lưu Ly không ngừng run rẩy, hoảng hốt không ngớt, tháng này dĩ nhiên là ngày hôm nay là hắn bị độc phản phệ! Nàng ba năm nỗ lực đã vì hắn giải độc trong cơ thể, chỉ cần thêm một năm nữa, độc tố trong cơ thể của hắn liền có thể hoàn toàn thanh trừ, nhưng tháng này ngày hôm nay nếu là không có nàng ghim kim giải độc cho hắn, liền không biết phải chờ thêm mấy năm!
Hơn nữa, hắn hôm nay, tất thống khổ, nàng làm sao có thể, làm sao có thể để hắn thống khổ như vậy!
“Ta không sao.” Bách Lý Vân Tựu chỉ là ôn nhu cười với nàng, “Không cần nhìn.”
“Tiểu nương tử, cố sức, lại dùng lực a!” Bà đỡ vẫn còn giục.
hai tay Bạch Lưu Ly nắm thật chặt đệm chăn dưới thân, hàm răng cắn môi dưới, cung thân về trước, mi tâm chăm chú nhíu lại, cầu nguyện trong lòng, hài tử, mau ra đi, mau ra đi, không thể để cho cha ngươi một mình thừa thụ thống khổ.
Sau một lát, Bạch Lưu Ly hồi trên giường, lại nghe được thanh âm cao hứng của bà đỡ truyền đến, “Tiểu nương tử lại tiếp tục cố sức, thấy đầu của oa oa rồi!”
Một câu nói này, không chỉ có là trong mắt Bạch Lưu Ly có quang, Bách Lý Vân Tựu càng là sáng như ngọc.
“Ô oa ——” Không biết bao lâu, một thanh âm khóc nỉ non vang lên vang vọng gian nhà tràn ngập mùi máu tanh.
“Sinh rồi sinh rồi! Là vị thiên kim!”
—— đề lời nói ngoài ——
Thúc cũng chưa đã sanh hài tử, cũng chưa từng thấy qua sanh con, nếu như viết chỗ không đúng, chuẩn mụ mụ môn thứ lỗi a!

Bình Luận (0)
Comment