Mọi người chung quanh hút khí, trong lòng mắng nữ nhân này không biết tốt xấu, trước mặt bệ hạ cũng dám ghét bỏ con cháu hoàng thất, quả thực quá mức kiêu ngạo.
Sắc mặt Tư Đồ Lãnh xanh mét, ám trầm (u ám, khó chịu) đến có thể nhỏ ra mực, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm nữ oa nói không lựa lời này, ngạo cốt không thể thiếu, nhưng nếu ngạo khí quá mức, lại là đào mồ chôn mình.
“Như thế nào, không biết bệ hạ có thể đáp ứng không?”
Nam Cung Ly giống như không hề cảm giác được cả người Tư Đồ Lãnh phát ra áp suất thấp, vẫn không sợ chết hỏi.
Hôm nay nàng chính là chắc chắn hắn sẽ không làm gì nàng, tuy rằng hủy bỏ hôn ước, nhưng ai cũng không dám bảo đảm dưới sự giận dữ Nam Cung Liệt sẽ không làm ra chuyện gì khác người, nàng đây là giải quyết phiền toái vì hắn, hắn nên cảm tạ nàng mới đúng.
“Muội muội còn không nhanh chóng quỳ xuống nhận sai, loại lời nói ngỗ nghịch này, sao có thể tùy ý nói ra.”
Nam Cung Ngạo Tuyết vẫn luôn trầm mặc xem diễn bên cạnh không khỏi bước ra một bước, vẻ mặt quan tâm nhìn Nam Cung Ly, nghe giống như lời nói quan tâm, kỳ thật là lửa cháy đổ thêm dầu, vừa mở miệng đã áp cho nàng tội danh ngỗ nghịch.
Nam Cung Ly cười lạnh, khinh thường nhìn thoáng qua Nam Cung Ngạo Tuyết:
“Tỷ tỷ là sợ gia gia xuất quan biết ngươi ra lệnh người tiên hình đối với ta, thậm chí trong lén lút cho người lấy tánh mạng ta, cho nên muốn mượn tay bệ hạ diệt trừ ta sao?”
Một câu nói làm toàn trường kinh hãi, mọi người ngạc nhiên trừng lớn mắt, tập thể dùng ánh mắt quái dị nhìn Nam Cung Ngạo Tuyết. Thì ra tiểu thư Ngạo Tuyết mặt ngoài lãnh ngạo thanh cao, hoàn mỹ đến không có một chút tì vết trong lén lút lại là loại người này.
Tàn hại thủ túc (cho dù Nam Cung Ly chỉ là một dã loại), tùy thời giết hại, thậm chí mượn đao giết người. Nam Cung Ngạo Tuyết này, tâm tư thế nhưng thâm trầm như thế, là bọn họ nhìn nhầm sao?
Tư Đồ Khiếu đứng ở bên cạnh Nam Cung Ngạo Tuyết cũng ném ánh mắt nghi hoặc về phía nàng ta, phân biệt không rõ lời Nam Cung Ly nói là thật hay giả.
Còn Tư Đồ Lãnh ở thượng vị thì biểu tình nháy mắt trầm xuống, đôi mắt hổ lóe qua tia sáng, ánh mắt xem kỹ dừng ở trên người Nam Cung Ngạo Tuyết. Hắn vẫn luôn cảm thấy nữ oa đối diện quá giả tạo, quả nhiên là trước mặt một dáng vẻ, sau lưng một dáng vẻ sao?
Loại nữ nhân còn chưa ra đời, đã tâm tư thâm trầm này, gả cho Khiếu nhi, thật sự được chứ? Chỉ sợ từ nay về sau hậu cung của hắn đều không được an bình.Làm hắn không chịu đựng được nhất chính là, nữ nhân này, thế nhưng mưu toan mượn tay hắn trả thù Nam Cung Ly. Còn dám ở bên trong tính kế hắn, lá gan không nhỏ.
“Bệ hạ minh giám, Ngạo Tuyết chỉ là thấy muội muội nói lời quá mức, muốn nhắc nhở nàng một chút, cũng không có ý khác.”
Nam Cung Ngạo Tuyết ‘bịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất, ánh mắt quét về phía Nam Cung Ly ở một bên, biểu tình tức khắc lại trở nên ủy khuất không thôi:
“Ta thiệt tình đôi đãi nàng, nhưng muội muội lại lấy oán trả ơn, hủy danh dự của ta, ta biết gia gia thương muội, từ nhỏ đã che chở đầy đủ đối với muội, thậm chí thân tôn nữ (cháu gái ruột) ta đây đều……”
“Dù vậy, ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới hại muội, muội muội sao có thể cố ý oan uổng ta……”
Nói rồi, Nam Cung Ngạo Tuyết quật cường mà nâng cằm lên, hai hàng thanh lệ theo gương mặt chảy xuống, rõ ràng cả người ngạo khí, lúc này lại là dáng vẻ nhu nhược đáng thương, hoa lê dính mưa (*), làm nam tử ở đây nhìn thấy đều nhịn không được sinh lòng thương tiếc, chỉ hận không thể ôm giai nhân vào trong ngực an ủi một phen.
(*) hoa lê dính mưa: nguyên văn là 梨花带雨 (Lê hoa đái vũ): Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương Quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.“Nữ nhân này, Tuyết Nhi thiện lương như thế, như thế nào làm hại ngươi, nhưng thật ra ngươi, làm bị thương tay Tuyết Nhi không nói, còn cố ý làm nhiều người hiểu lầm nàng như vậy, rõ ràng ngươi mới là nữ nhân ác độc kia.”
Trong nháy mắt sự hoài nghi của Tư Đồ Khiếu đối với Nam Cung Ngạo Tuyết bị hai hàng thanh lệ chảy xuống của nàng ta đánh nát, nhìn giai nhân ủy khuất, đau lòng đến không được, cũng càng thêm chán ghét Nam Cung Ly. Nếu không phải vì nữ nhân ác độc này gây chuyện, cố ý châm ngòi quan hệ giữa hắn và Tuyết Nhi, Tuyết Nhi cũng sẽ không thương tâm như thế.
“Người đang làm, trời đang nhìn, ngươi hỏi Nam Cung Ngạo Tuyết một chút, xem nàng có dám thề với trời tất cả lời ta nói đều là giả hay không.”
Khóe môi Nam Cung Ly kéo nhẹ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Cung Ngạo Tuyết làm bộ làm tịch, thân thể đơn bạc mềm mại tràn ra vô tận hàn ý, chỉ là tùy ý đứng đã làm cho người ta một loại cảm giác không thể bỏ qua.
Bị ánh mắt lạnh băng kia của nàng nhìn chăm chú, đáy lòng Nam Cung Ngạo Tuyết phát lạnh, giống như linh hồn bị xuyên thấu, biểu tình cực không được tự nhiên.
Phế vật này, khi nào thì trở nên làm mình càng ngày càng xem không hiểu, trước kia yếu đuối nhát gan cũng thôi, hiện giờ lại dám làm cho mình không chịu nổi ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Quả nhiên nữ nhân này không thể lưu, hôm nay nàng dám khiêu khích trước mặt, ngày mai không chừng sẽ làm ra chuyện khác người gì đó.
Nam Cung Ngạo Tuyết cúi đầu xuống, đáy mắt lộ ra sát khí, xẹt qua vẻ hung ác, gương mặt hơi hơi vặn vẹo, thoạt nhìn có chút dữ tợn, không còn hình tượng băng tuyết cao ngạo.
Tuy rằng nàng ta cúi đầu thấp rất nhanh, tự cho là che dấu biểu tình rất khá, vẫn làm rất nhiều mắt sắc người thấy được biểu tình vặn vẹo trong nháy mắt kia của nàng ta.
“Nữ nhân ác độc ngươi này, dựa vào cái gì làm Tuyết Nhi thề, ngươi còn không phải là ghen ghét bổn Thái Tử cưới nàng không cưới ngươi, nói cho ngươi biết, loại phế vật giống ngươi, ngay cả xách giày cho bổn Thái Tử đều không xứng.”
Tư Đồ Khiếu buồn bực, rống to với Nam Cung Ly, hoàn toàn không bận tâm tôn quý ưu nhã Thái Tử nên có, giờ này khắc này giống như một con mãnh thú nổi điên, cắn xé tất cả tồn tại có khả năng nguy hại đến hắn.
Nam Cung Ly lập tức vui vẻ, cất tiếng cười to lên.