Quỷ Vương Thích Sủng Tiểu Độc Phi Nghịch Thiên

Chương 16

Kinh mạch đều tổn hại, thân thể tổn thương nghiêm trọng, hai chân tàn tật không nói, chỉ bằng thân hình gầy gò suy nhược này của hắn, thậm chí không biết còn có thể kiên trì mấy năm.

Hiện tại bởi vì cứu nàng lại bị quăng ngã như vậy, con ngươi Nam Cung Ly bỗng nhiên co rút lại, đáy mắt cảm xúc di động, chỉ cảm thấy ngực hơi hơi chua xót.

“Là phế vương, rõ ràng thân thể đã không tốt, thế nhưng còn chủ động đụng đến.”

“Chẳng lẽ là coi trọng nha đầu này, một phế vật, một phế vương, còn đừng nói, hai người vừa lúc hợp thành một đôi.”

“Không phải từ trước đến nay phế vương đều không tiến cung sao, hôm nay thế nhưng cũng sẽ tham dự bách hoa yến.”

Nhìn thấy Tư Đồ Kiệt rơi không nhẹ, mọi người hô nhỏ giọng thảo luận, không nghĩ tới mệnh của Nam Cung Ly này lại cứng rắn như vậy, có phế vương Tư Đồ Kiệt bảo vệ nàng.

Sự tức giận của Tư Đồ Khiếu bên cạnh rốt cuộc tiêu tan một ít, nhìn Tư Đồ Kiệt nằm trên mặt đất thống khổ cuộn tròn, ánh mắt đạm mạc, không có một chút cảm tình, cũng không sợ phụ hoàng sẽ trách tội hắn một chút nào.

Phế vật này, đã sớm bị phụ hoàng đuổi ra khỏi cung, cho hắn một cái vị trí hữu danh vô thực (có tiếng không có miếng), một Vương gia nhàn tản, lại xưng phế vương, hắn tồn tại, chỉ làm cho hoàng thất Tư Đồ càng bị đàm tiếu nhiều hơn mà thôi.

Một người vô dụng như vậy, ngã chết tốt nhất.

“Ngươi đang làm gì!” Tư Đồ Lãnh bỗng nhiên quát khẽ, mắt hổ âm trầm nhìn chằm chằm Nam Cung Ly, cả người tản ra uy áp làm cho người ta sợ hãi.

Lại thấy nàng móc ra ngân châm, sau khi tiêu độc, đang chuẩn bị đâm lên ngực của Tư Đồ Kiệt.

“Không muốn hắn có việc, thì an tĩnh mà nhìn.”

Nam Cung Ly nhàn nhạt liếc mắt quét Tư Đồ Kiệt một cái, giọng điệu lạnh băng kiên định, không cho phép cự tuyệt.

Tư Đồ Lãnh cứng lại, bị sự tự tin chớp động trong mắt nàng làm sững sờ ở tại chỗ, theo bản năng dừng bước chân. Tuy rằng không biết có phải nữ oa này thực sự có tự tin như trong khẩu khí của nàng hay không, nhưng theo bản năng, hắn cảm thấy nàng sẽ không hại Kiệt Nhi.

Rốt cuộc vừa rồi Kiệt Nhi còn cứu nàng một mạng, lại thấy khóe miệng Tư Đồ Kiệt không ngừng trào ra máu tươi, Tư Đồ Lãnh phất phất tay, ý bảo mọi người lui về phía sau vài bước, trực tiếp chấp nhận hành động của Nam Cung Ly.

Người vây xem nên cạnh chỉ cảm thấy hôm nay quốc chủ rất là cổ quái, lúc trước không trách tội Nam Cung Ly cuồng ngạo làm càn, đến bây giờ thế nhưng tùy ý nàng mù quáng lăn lộn ở trên người phế vương, chẳng lẽ, quốc chủ đây là có ý tứ hoàn toàn từ bỏ phế vương?

Rốt cuộc bọn họ không nghe nói qua Nam Cung Ly còn biết y thuật, một phế vật tiếng tăm lừng lẫy như vậy, nếu thật biết y thuật, bọn họ sẽ đâm đầu chết.

Ngón tay Nam Cung Ly lập tức động, đầu tiên là một cây ngân châm phong bế tâm mạch không xong của hắn, lại một cây đi xuống, máu ở khóe miệng dừng lại, cây châm thứ ba, Tư Đồ Kiệt vốn thống khổ không chịu nổi giãn mày ra, thả lỏng xuống.

“Ơ, nữ nhân này thật là có chút bản lĩnh?”

Một người trong đám người nhẹ than, mọi người đều chấn động, quái dị nhìn chằm chằm Nam Cung Ly, quả thực hoài nghi trước mắt có phải xuất hiện ảo giác hay không.

Đúng, ảo giác, nhất định là ảo giác, hoặc là mèo mù vớ phải chuột chết, tuyệt đối là làm bừa……

Nhưng mà, cho dù bọn họ lại tự lừa mình dối người như thế nào, cũng không thể không thừa nhận, sự nghiêm túc và khí thế này của Nam Cung Ly, thật là có dáng có vẻ, động tác thành thạo, như là làm vô số lần, lưu loát đến không thể lưu loát hơn.

Động tác vừa đâm xuống, cuối cùng Nam Cung Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, đúng vào lúc này, những Thái y đó vội vàng đến, Nam Cung Ly tự động đứng sang một bên, nhường không gian ra.

“Thuật, thuật châm cứu trong truyền thuyết?”

Một Thái y ngồi xổm xuống, chợt thấy đến trên ngực Tư Đồ Khiếu ghim ngân châm, cả người lại đột nhiên đứng lên, ánh mắt cuồng nhiệt, vô cùng phấn khởi, thân thể kích động đến run rẩy.

“Trời ạ, quá thần kỳ, mấy cây ngân châm này đâm xuống, hiệu quả thế nhưng cực kỳ tốt.”

Một Thái y khác cố nén rung động trong lòng, duỗi tay thăm dò mạch đập của Tư Đồ Kiệt, đợi sau khi rõ ràng tình huống thân thể hắn, rốt cuộc khắc chế không được, kích động đến sắc mặt đỏ bừng.

Khóe miệng Nam Cung Ly run rẩy, nếu không phải có nhiều người ở đây như vậy, nàng sẽ nhịn không được đỡ trán! Này rốt cuộc là cái không gian gì, biết bắt mạch, biết trung y, biết luyện đan luyện dược luyện độc, thế nhưng chỉ không biết châm cứu.

Còn thuật châm cứu trong truyền thuyết?

Phải biết rằng công lực châm cứu cũng phân sâu cạn, nhưng tốt xấu gì ở kiếp trước, phàm là người học tập trung y, hoặc nhiều hoặc ít đều biết một ít thuật châm cứu.

Cái gì, thuật châm cứu trong truyền thuyết?

Mọi người vì vậy chấn động, trong mắt dâng trào sóng nước, cho nên nói, vừa rồi nữ nhân kia dùng châm đâm phế vương, sử dụng chính là thuật châm cứu trong truyền thuyết?

Quốc chủ Tư Đồ Lãnh bên cạnh híp lại mắt hổ, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Ly mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu, nữ oa này, bắt đầu từ lúc gặp mặt đã cảm thấy nàng không bình thường, hiện tại, thế nhưng biết sử dụng thuật châm cứu trong truyền thuyết sao?

“Bệ hạ, hiện tại tiểu vương gia không sao, không biết vị cao nhân nào ra tay cứu giúp? Nếu không có mấy châm này, chỉ sợ chờ chúng ta đuổi tới……”

Câu nói kế tiếp, Thái y kia tự giác ngừng lại, nhưng là người đều có thể nghe hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn.

Tư Đồ Lãnh vốn chỉ là cảm thấy Nam Cung Ly hơi có chút tài năng, hiện giờ nghe lời như vậy, dao động trong lòng càng sâu, cũng càng thêm kiên định ý nghĩ lúc trước.

“Bệ hạ, tiểu vương gia liều mình cứu xá muội, muội muội lại cứu tiểu vương gia, nếu muội muội và Vương gia có duyên phận như thế, sao không để hai người bọn họ kết làm phu thê, thành toàn một cọc mỹ duyên (chuyện tốt) này? Rốt cuộc muội muội có y thuật lợi hại, cũng tiện ngày sau chiếu cố Vương gia.”

Đáy mắt Nam Cung Ngạo Tuyết chợt lóe hung ác nham hiểm, khi lại ngẩng đầu, đã khôi phục tốt đẹp thanh lãnh thường có, đề nghị nói.
Bình Luận (0)
Comment