Nam Cung Ly nghĩ đến chuyện tiểu thí hài vì bị Nam Cung Ngạo Tuyết kích thích ra lệnh cho người hầu quất roi thân thể này.
Lại thấy trên cái bàn ở trung tâm đặt một quả cầu thủy tinh lớn cỡ nắm tay dùng cẩm bố màu vàng che lại, lại đặt ở trên giá dùng vàng chế tạo để cố định, trên trời mặt trời chiếu sáng rực rỡ, có vẻ hết sức bắt mắt, ánh mắt mọi người đều chuyển qua, nhìn không chớp mắt.
Tay nhỏ bụ bẫm của Nam Cung Huyền Ngọc bao trùm ở phía trên quả cầu thủy tinh, mắt nâu tinh oánh dịch thấu hiện lên vẻ kiên nghị, ý niệm thúc giục, không khí khẽ run, truyền đến năng lượng dao động, ngay sau đó một ánh sáng lóa mắt chiếu ra, đỏ như máu, lộng lẫy như ánh sáng mặt trời, lóng lánh nồng đậm, lấy quả cầu thủy tinh làm trung tâm, khuếch tán tới bốn phía, cái trán trơn bóng no đủ của Nam Cung Huyền Ngọc đột ngột xuất hiện hai ngôi sao đỏ đậm.
“Là Linh Giả cấp hai!”
“Trời ạ, tiểu thiếu gia Nam Cung gia tộc, quả nhiên thiên phú dị bẩm, còn nhỏ tuổi đã đạt tới Linh Giả cấp hai.”
“Quả thực làm người xấu hổ, ta phấn đấu nhiều năm như vậy cũng chỉ mới có tu vi giống hắn.”
“Năm trước vừa mới tụ khí thành công, năm nay đã đột phá Linh Giả cấp hai, lấy cái tốc độ này, chờ đến khi hắn đến mười lăm tuổi, trời ạ, ta đều không dám tưởng tượng……”
Mọi người hô nhỏ, tập thể kinh hãi, mắt đầy chấn động ngoài ý muốn, đều bị thiên phú ngạo nhân của Nam Cung Huyền Ngọc này đả kích đến nội thương.
“Ha ha, Linh Giả cấp hai năm tuổi, trong tộc Liệt huynh, quả nhiên luôn là làm người ngoài ý muốn, thành tựu sau này của Tiểu Huyền Ngọc, chỉ sợ sẽ trò giỏi hơn thầy, huynh đệ ta ở chỗ này chúc mừng trước!”
Một trong ba đại gia tộc Lâm Phong Lâm gia hai tay ôm quyền, chúc mừng Nam Cung Liệt.
“Thật là một hạt giống tốt, chỉ sợ chênh lệch giữa hai nhà chúng ta và Nam Cung phủ càng kéo càng xa.”
Đương gia Bạch gia Bạch Trác một tay vuốt râu, trong mắt lóe ra u ám. Nam Cung phủ, quả nhiên không hổ là đại gia tộc đệ nhất toàn bộ Tư Đồ quốc, chỉ là tu vi thiên phú của đệ tử trong tộc đã hơn mấy nhà bọn họ rất nhiều.
Chư vị quan liêu quyền quý bên cạnh cũng sôi nổi chúc mừng.
“Ha ha, nào có nào có, chuyện sau này, ai cũng không biết trước được!”
Nam Cung Liệt khiêm tốn đáp lễ, khuôn mặt già nua tràn đầy ý cười, trong mắt tràn đầy vui mừng.
“Vị tiếp theo, Nam Cung Hạo!”
Theo tiếng hô của thanh bào nam tử, thiếu niên mặc y phục màu xanh đen, khí vũ hiên ngang đi lên đài, thiếu niên mặt mày tuấn lãng, khóe môi có nụ cười nhạt, cả người lộ ra hơi thở như ánh mặt trời. Theo bước chân hắn lên đài, thiếu nữ phía dưới rõ ràng hít hà một hơi, không ít người hô nhỏ thét chói tai, bầu không khí vô cùng sinh động.
Nam Cung Ly nhướng mày, ánh mắt dừng ở trên người Nam Cung Hạo, trong trí nhớ, vị này chính là người trung thành với Nam Cung Ngạo Tuyết, là Nam Cung Liệt tự mình đón về từ bên ngoài tộc, thiên phú này chỉ ở sau Nam Cung Huyền Ngọc năm tuổi, thực lực càng là đệ nhất nhân (người đứng đầu) trẻ tuổi Nam Cung phủ.
“Là Hạo thiếu gia, Hạo thiếu gia thật soái (đẹp trai)!”
“Hạo thiếu gia tươi cười thật mê người, trời ơi, nếu có thể gả cho Hạo thiếu gia thì tốt rồi.”
“Phì, đừng si tâm vọng tưởng, trong mắt Hạo thiếu gia người ta chỉ có tiểu thư Ngạo Tuyết.”
Chúng thiếu nữ hô nhỏ, một đám ánh mắt mê luyến nhìn Nam Cung Hạo tuấn lãng như ánh mặt trời trên đài, Nam Cung Ly ngồi ở trên chỗ ngồi trên trán rơi xuống một loạt hắc tuyến (*), lại một lần nhịn không được muốn nôn, ai nói người cổ đại hàm súc, rõ ràng trưởng thành sớm lại còn hoa si (mê trai).
(*) ý chỉ sự nổi cáu mà không phát tiết được; hoặc là không còn lời nào diễn tả, hết nói nổiNam Cung Hạo vươn tay, bàn tay to khớp xương rõ ràng đặt ở trên quả cầu thủy tinh, ‘xoẹt’ một tiếng, ánh sáng bừng lên, linh lực màu đỏ bắn ra càng nồng đậm lóa mắt hơn vừa rồi, bao phủ toàn bộ cái bàn ở bên trong vầng sáng đỏ lộng lẫy.
Y phục Nam Cung Hạo bay lên, tóc đen bay múa, trên mặt anh tuấn như ánh mặt trời chứa nụ cười nhợt nhạt, khí phách hăng hái, cả người càng thêm sáng ngời loá mắt, thật sâu mê hoặc tâm các thiếu nữ.
Theo tu vi phát ra, trên trán xuất hiện bốn ngôi sao, dưới đài cuốn lên làn sóng hoan hô sôi trào. Mọi người đứng lên, ánh mắt nóng rực, khí thế rung trời, ngay cả Nam Cung Liệt ngồi trên chủ vị cũng không khỏi động dung vì việc này, mắt hổ tang thương lóe vui mừng sung sướng, tâm tình vô cùng sảng khoái.
Vài vị gia chủ tiến đến quan sát liên tục khiếp sợ, Nam Cung phủ có một vị tiểu thiếu gia thiên tài đã đủ làm người ta kiêng kị, hiện giờ lại ra một vị thiếu niên thiên tài, Linh Giả cấp bốn trẻ tuổi như thế, Nam Cung phủ này, quả thực là muốn nghịch thiên, còn có để người sống hay không, như thế nào thiên tài đều tụ tập đến trong phủ bọn họ?
Nam Cung Hạo xuống sân khấu ở trong tiếng kinh hô của mọi người, mọi người còn chưa lấy lại tinh thần từ trong chấn động, Nam Cung Ngạo Tuyết bạch y thắng tuyết, khí chất lãnh ngạo đã lên đài, lại một lần đẩy hiện trường lửa nóng lên cao nhất.
Nam Cung Ngạo Tuyết này, cũng là danh nhân của Phượng Âm quốc đô, dung mạo xuất sắc, tu vi cao, quan trọng nhất chính là, khoảng thời gian trước còn thành công được tứ hôn cho Thái Tử điện hạ, trở thành Thái Tử Phi Tư Đồ quốc tương lai, rất được Thái Tử Tư Đồ Khiếu yêu thích, vì vậy, hôm nay bản thân Thái Tử điện hạ cũng tới, phỏng chừng chính là vì Nam Cung Ngạo Tuyết.
Dưới đài, ánh mắt Tư Đồ Khiếu ngồi ở vị trí trung tâm phía trước sáng ngời, trên mặt anh tuấn tà tứ dâng lên một nụ cười sung sướng, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú Nam Cung Ngạo Tuyết trên đài, trong mắt chỉ còn một mình nàng ta.
“Là tiểu thư Ngạo Tuyết, Thái Tử Phi tương lai của chúng ta.”
“Đúng vậy, ta đã nói phế vật kia không xứng với Thái Tử điện hạ, xem đi, đến cuối cùng còn không phải bị lui hôn, tiểu thư Ngạo Tuyết người ta mới là chân ái của Thái Tử điện hạ.”
“Ôi, tiểu thư Ngạo Tuyết thật xinh đẹp, cũng khó trách sẽ được Thái Tử điện hạ thích.”
“Tiểu thư Ngạo Tuyết và Nam Cung Ly vừa so sánh, quả thực một người trên trời một người dưới đất.”
Các loại kinh hô cảm thán, ánh mắt chúng thiếu niên cực nóng, sáng quắc nhìn chằm chằm Nam Cung Ngạo Tuyết trên đài, thiếu nữ trên đài, mỹ lệ khuynh thành, quả thực chính là nữ thần trong cảm nhận của bọn họ.
Nghe âm thanh chung quanh, Nam Cung Liệt ngồi ở chủ vị nhíu mày lại, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, trong mắt hiện lên khói mù.
Thái Tử Phi, như thế nào ông không biết khi nào thì Ngạo Tuyết đã biến thành Thái Tử Phi tương lai, rõ ràng hôn ước này là ông định cho Ly Nhi, ở mấy ngày ông bế quan này, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
“Khụ khụ, Liệt huynh khả năng còn không biết đi, ở bách hoa yến, quốc chủ đã giải trừ hôn ước của Nam Cung Ly và Thái Tử, lại ban cho tiểu vương gia, nhưng mà dù sao quốc chủ cũng không bạc đãi Nam Cung phủ, làm nha đầu Ngạo Tuyết trở thành Thái Tử Phi tương lai.”
Lâm Phong bên cạnh rõ ràng cảm giác được cả người Nam Cung Liệt tràn ra hàn khí, có lòng tốt nhắc nhở.
Tuy rằng quốc chủ tự tiện thay đổi hôn ước có chút không đúng, nhưng kết quả xem ra vẫn là hai bên đều tốt. Ở trong mắt ông ta, Nam Cung Ly xác thật không đảm đương nổi trọng trách Thái Tử Phi, ngược lại Nam Cung Ngạo Tuyết vừa lúc tốt, lại cực được Thái Tử thích, như vậy hai người ở bên nhau mới có thể lâu lâu dài dài, đối với Nam Cung phủ cũng càng thêm có lợi.
Còn phế vật kia, đừng nói quốc chủ chướng mắt, chính là những lão gia hỏa bọn họ này cũng thật sự vô cảm. Thật không biết trong lòng Liệt huynh này nghĩ như thế nào, nhiều năm như vậy, vẫn sủng trước sau như một, sủng một thiên tài cũng thôi, sủng một phế vật, điều này là tốt sao?
“Đúng vậy, ta thấy Liệt huynh ngươi cũng đừng để ý, con cháu đều có phúc của con cháu, này đều là tạo hóa của những người trẻ tuổi bọn họ, an bài như thế cũng chưa chắc không tốt!”
Bạch Trác cũng phụ hoạ nói theo.
Trên chỗ ngồi, Nam Cung Liệt quả thực đã bị chọc giận đến muốn cười, ha, không có bạc đãi Nam Cung phủ?
Đến tột cùng an bài như vậy có chỗ nào tốt?
Chưa được sự đồng ý của ông tự tiện thay đổi hôn ước, hôn ước giải trừ giữa Ly Nhi và Tư Đồ Khiếu còn chưa tính, còn chuyển ban cho tiểu vương gia hai chân tàn tật?
Cả người Nam Cung Liệt lệ khí di động, đáy mắt ấp ủ gió lốc, giận, giận không thể át, Tư Đồ Lãnh, khinh người quá đáng!
Bởi vì tức giận, nên ấn tượng của Nam Cung Liệt đối với Nam Cung Ngạo Tuyết cũng cực kỳ không tốt. Nha đầu này, đừng tưởng rằng ông không biết chút tâm tư nhỏ của nàng ta, bên ngoài dáng vẻ thanh cao khí ngạo, băng thanh ngọc khiết, kỳ thật tâm tư ác độc, thậm chí rất nhiều lần âm thầm hãm hại Ly Nhi, đây cũng là nguyên nhân vì sao ông vẫn luôn thích nàng ta không nổi.
Cho dù nàng ta ưu tú thế nào, trong mắt ông, cũng là một nữ hài thời thời khắc khắc đều tồn tâm tư ác độc. Quan trọng nhất chính là, những tâm tư đó còn dùng ở trên người Ly Nhi ông luôn luôn sủng ái, nên càng làm ông không thể chịu đựng.
Lúc này đây, càng là âm thầm đưa tình với Thái Tử, đoạt vị trí Thái Tử Phi vốn thuộc về Ly Nhi, ông ngược lại muốn nhìn, mất đi Nam Cung phủ che chở, nàng ta sẽ trở thành Thái Tử Phi tương lai như thế nào?
Đáy mắt Nam Cung Liệt chợt lóe tia sáng, trong lòng có quyết định, lệ khí tức giận trên người thối lui hết, thoáng chốc khôi phục bình tĩnh.
Bạch Trác và Lâm Phong ngồi ở hai sườn nhìn nhau, so với vừa rồi lệ khí di động, bình tĩnh lúc này càng thêm làm hai người bất an, ẩn ẩn cảm thấy hình như có cái gì sắp phát sinh. Lại nhìn Nam Cung Ngạo Tuyết cả người ngạo khí tự tin trên khán đài, hai người không khỏi đổ mồ hôi lạnh vì nàng ta, hy vọng sau khi thí nghiệm, nàng ta còn có thể mạnh khỏe như vậy.
“Trời ạ, Linh Giả cấp ba!”
Đám người hô nhỏ, lại thấy trên đài Nam Cung Ngạo Tuyết bao phủ ở bên trong vầng sáng đỏ, trên trán sáng lên ba ngôi sao đỏ đậm, đại biểu cho thực lực Linh Giả cấp ba.
“Quá đả kích người, lớn lên xinh đẹp còn chưa tính, ngay cả tu vi đều cao như vậy.” Thiếu nữ bĩu môi, vẻ mặt hâm mộ ghen ghét.
“Người ta chính là nữ nhân Thái Tử điện hạ nhìn trúng, tu vi có thể không cao sao?”
Trên đài Nam Cung Ngạo Tuyết dương dương khóe môi, cằm khẽ nâng, kiêu căng nhìn xuống phía dưới, toàn thân lộ ra tự tin ngạo nghễ, hưởng thụ mọi người thổi phồng tán thưởng, giống như nữ vương tuần tra, tiếp thu chúng thần cúng bái kính ngưỡng.
Dưới đài ánh mắt Nam Cung Ly khinh thường, thật sự không thích tác phong của nàng ta. Nữ nhân làm ra vẻ như thế, chẳng lẽ mọi người thiệt tình không nhìn ra sao?
Sau đó các con cháu lục tục lên đài thí nghiệm, hơn một trăm người, trừ bỏ Nam Cung Huyền Ngọc, Nam Cung Hạo và Nam Cung Ngạo Tuyết tương đối nổi bật ra, ở giữa cũng có mấy người xuất sắc, tuyệt đại đa số tu vi ở Linh Giả cấp một đến cấp hai.
“Người tiếp theo, Nam Cung Ly!”
Làm phế vật nổi danh Nam Cung phủ, Nam Cung Ly cố ý bị an bài là người cuối cùng lên đài, thanh bào nam tử trên đài nhìn về phương hướng Nam Cung Ly ngồi, ánh mắt vô cùng phức tạp. Rõ ràng là người được gia chủ sủng ái nhất ngoài tiểu thiếu gia, nhưng lại là một phế vật.
Dứt lời, dưới đài cười vang lên, Nam Cung phủ này cũng quá trêu đùa người. Mỗi năm thí nghiệm gia tộc đều là phế vật kia hạ màn, thí nghiệm phía trước xuất sắc tuyệt luân, làm người khen không dứt miệng, kết quả đến cuối cùng, đều sẽ bị phế vật kia làm hỏng.
Không sai, Nam Cung phủ có rất nhiều thiên tài, nhưng cũng không chịu nổi có một phế vật nổi danh như vậy, đã mười ba tuổi còn chưa thức tỉnh linh lực, thật đủ rác rưởi!
“A, ta thấy cũng không cần thí nghiệm, khẳng định lại là không chút tu vi!”
“Năm trước đều không có tu vi, chẳng lẽ năm nay còn có thể tụ khí thành công đạt tới Linh Giả cấp một?”
“Phì, nếu nàng có thể trở thành Linh Giả cấp một, đầu của ta cho ngươi làm cầu đá.”
“Nam Cung gia chủ cũng thật là thiện tâm, dã loại còn chưa tính, còn phế vật rác rưởi như thế. Loại người này, như thế nào lão nhân gia ông còn đối đãi tốt với nàng như vậy, nghe nói đối đãi với nàng còn tốt hơn tiểu thư Ngạo Tuyết.”
Trào phúng chế nhạo không dứt bên tai, Nam Cung Ly đứng dậy, một bộ váy áo màu xanh nhạt, ánh mắt bình đạm tự nhiên, ngẩng đầu ưỡn ngực, từng bước một, đi đến trên đài.
Lên trên đài, mọi người dưới đài vẫn cười nhạo như cũ, các loại châm chọc khinh thường, ánh mắt giống như đèn pha chiếu vào trên người nàng.
“Lăn xuống đây đi, một phế vật, đừng lại mất mặt xấu hổ!”
“Đúng vậy, lăn xuống, lăn xuống……”
Nam Cung Ly vẫn đứng thẳng, ánh mắt đạm mạc nhìn dưới đài, nghe những âm thanh làm nàng lăn xuống đài đó, khóe môi nâng lên nụ cười như có như không, ánh mắt lạnh băng, toàn thân tản ra khí thế ngạo nghễ.