Quỷ Vương Thích Sủng Tiểu Độc Phi Nghịch Thiên

Chương 7

“Tiểu tử, ngươi cần cái gì?”

Chưởng quầy hiệu thuốc ngẩng đầu, nhìn thiếu niên thanh tú trước mắt có nét trẻ con mặc phục sức (y phục trang sức) người hầu trước mặt, không hề có ý coi khinh.

“Nơi này của các ngươi có cỏ Tỳ Bà năm mươi năm và hoa Ngọc Lan hai mươi năm không, còn có cỏ Phân Hương, quả Tử, Linh Diệp mười năm.”

Nam Cung Ly hỏi.

Nàng liên tiếp chạy vài hiệu thuốc, cỏ Phân Hương, quả Tử, Linh Diệp mười năm thật ra có nhiều, chỉ thiếu cỏ Tỳ Bà năm mươi năm và hoa Ngọc Lan hai mươi năm.

“Ha hả, tiểu huynh đệ xem như tìm đúng người! Cái khác không nói, chỉ là cửa tiệm này của chúng ta chủng loại dược thảo phong phú, ở toàn bộ quốc đô Phượng Âm là có tiếng. Những thứ ngươi muốn đó trừ bỏ cỏ Tỳ Bà năm mươi năm trân quý chút, thứ khác đều chỉ là thảo dược bình thường.”

Vừa hỏi giá, Nam Cung Ly bị đả kích lần thứ hai, thì ra thảo dược bình thường ở trong miệng hắn đều phải mười đồng vàng một cây, cỏ Tỳ Bà năm mươi năm thì năm mươi đồng vàng một cây, hoa Ngọc Lan hai mươi năm thì hai mươi đồng vàng một gốc cây.

Theo nàng biết, một đồng vàng tương đương mười đồng bạc tương đương một trăm tiền đồng, tương đương với một trăm tệ kiếp trước. (1 vàng = 10 bạc = 100 đồng = 100 tệ)

Nói cách khác, một cây thảo dược mười đồng vàng, tương đương với một ngàn tệ, giá cao thế này, làm Nam Cung Ly cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng vì số tiền trong túi mình! Một ngàn đồng vàng trong túi kia nháy mắt cảm thấy không đủ nhìn.

Ép giá với lão bản một lúc, cuối cùng lấy một ngàn đồng vàng mua được mười một phần thảo dược, túi tiền trống trơn, náo nhiệt trên đường cũng lười đến xem, trực tiếp trở về Nam Cung phủ, đóng cửa phòng, lắc mình vào Thông Thiên Tháp luyện chế Khư Sẹo cao.

Sau khi thành công luyện hóa hai thi thể kia, Nam Cung Ly khống chế ngọn lửa thuần thục không ít, lực linh hồn cũng thoáng tăng tiến một ít.

Đi đến trước lò ngọc màu xanh lá, Nam Cung Ly gấp không chờ nổi mà thao tác lực linh hồn. ‘Xoẹt’ một cái, ngọn lửa nhảy lên từ đầu ngón tay, cuối cùng bao phủ toàn bộ đỉnh lò, ‘bùm bùm’ thiêu đốt sáng quắc.

Nam Cung Ly đầu tiên là ném một phần quả Tử mười năm vào đan lô, lực linh hồn bao vây, rơi xuống đan lô, ngọn lửa chung quanh nháy mắt bừng lên, bao trùm quả Tử kín mít.

Dưới ngọn lửa nóng rực thiêu đốt, quả Tử lớn cỡ quả trứng gà nhanh chóng mềm ra, vỏ bên ngoài bắt đầu chảy ra dịch ướt.

Ánh mắt Nam Cung Ly sáng ngời, trong lòng hơi hơi dao động một chút. Bởi vì ngay ở thời điểm quả Tử bắt đầu chảy ra dịch ướt, nàng rõ ràng cảm giác được một dòng khí luyện hóa tự nhiên bị thân thể hấp thu.

Xèo!

Sơ ý một chút, ngọn lửa bỗng nhiên mãnh liệt lên, quả Tử trong đan lô hóa thành tro tàn, truyền đến mùi gay mũi.

Nam Cung Ly buồn bực, dọn sạch sẽ tro tàn trong lò, lại vứt tiếp Hương Thảo vào luyện hóa. Khác với quả Tử kéo dài, Hương Thảo gần như là vừa vào đan lô đã hóa thành tro tàn, sau đó là Linh Diệp, ra ngoài ý liệu của nàng, đồ vật này quả thực giống như một khối sắt, đốt một lúc lâu đều không có ảnh hưởng gì, không có một chút dấu hiệu mềm hoá.

Trong lòng Nam Cung Ly yên lặng lau mồ hôi lạnh một phen. Khó trách Luyện Đan Sư nơi này cao quý khan hiếm! Nàng còn chưa luyện đan đâu, chỉ một cái Khư Sẹo cao đã lao lực như vậy, có thể nghĩ về sau luyện đan chế độc thì còn bao nhiêu khó khăn.

Lắc đầu, Nam Cung Ly tĩnh tâm, tiếp tục luyện chế.

Một cây, hai cây, ba cây…… Thất bại, thất bại, vẫn là thất bại.

Hai canh giờ qua đi, Nam Cung Ly mệt đến thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, trên trán toát ra mồ hôi mỏng, lực linh hồn tiêu hao gần như không còn. May mà, ở trong quá trình một lần lại một lần thất bại này, thế nhưng còn hấp thu không ít khí luyện hóa, cũng coi như là không có lãng phí những những dược liệu đó.

Mười một phần thảo dược đã hao tổn sáu phần, còn lại năm phần bày ở trên giá thuốc, nàng nhìn mà đau lòng. Đây đều là tiền đó! Hiện giờ nàng ngay cả năng lực kiếm tiền còn không có, chờ những thảo dược này tiêu hao hết, nàng nên đến chỗ nào kiếm đây.

Lực linh hồn tiêu hao hết, hiện tại muốn tiếp tục cũng không được, bất đắc dĩ, chỉ có thể ra khỏi Thông Thiên Tháp, ở trong phòng tìm cách “cướp đoạt” các loại đồ vật đáng giá.

Lần này tìm, thật đúng là làm nàng tìm được không ít, trâm ngọc, châu hoa các loại đồ trang sức. Mấy thứ này đẹp thì đẹp đó, nhưng mà đều không thực dụng đối với nàng, mang ở trên người lại quá mức trói buộc. Được rồi, chờ về sau thật sự không có tiền dùng, đều đổi thành đồng vàng đi!

Có chút nhàm chán, Nam Cung Ly đơn giản ra sân, thảnh thơi đi bộ.

“Nữ nhân ngu xuẩn, như thế nào ngươi còn ở nơi này?”

Mới ra cửa viện, bỗng nhiên một giọng nói trẻ con có vẻ ngây thơ lộ ra ngạo khí kiêu ngạo vang lên.

Nam Cung Ly vừa xoay đầu, đã thấy một tiểu chính thái (*) đối diện trợn mắt tức giận nhìn nàng.

(*) chính thái = Shota: ban đầu được trích dẫn từ tên của nhân vật chính "Shotaro Jintian" trong manga "Iron Man 28" (tác giả manga là Mitsuki Yokoyama) Là một cậu bé mặc vest và quần đùi có đặc điểm chính là tuổi từ 7 đến 14, nhỏ nhắn, dễ thương, làn da đẹp, đẹp trai, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to. Tiểu chính thái ở đây hiểu là cậu bé nhỏ dễ thương.

Mắt to ngập nước, da thịt vô cùng mịn màng, mặc một bộ y phục màu tím, thoạt nhìn vô cùngmềm mại. Khuôn mặt nhỏ béo đô đô, giống như một đứa bé đi ra từ trong bức họa. Nếu bỏ qua ánh nhìn chán ghét trong mắt tiểu gia hỏa kia, Nam Cung Ly chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng đáng yêu. 

“Không biết lớn nhỏ! Tiểu thiếu gia thiên tài của Nam Cung gia tộc, lại là người không biết lễ nghĩa như thế.”

Nam Cung Ly híp mắt, lạnh lùng nói, tiểu thí hài này, cho dù lớn lên đáng yêu thế nào cũng vô dụng. Ai bảo ngay từ đầu hắn đã kết thù oán với nàng, còn nhỏ tuổi đã ác độc như thế, nguyên chủ thân thể này chính là bị hắn chỉnh không còn. Tuy rằng là bị Nam Cung Ngạo Tuyết xúi giục, nhưng tốt xấu gì hắn cũng trốn không thoát can hệ.

 “Nữ nhân ngu xuẩn này, ngươi dám chửi bổn thiếu gia!”

Nam Cung Huyền Ngọc tức giận đến trừng lớn mắt, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm phút chốc biến thành màu đỏ, giận đến hận không thể cắn người.
Bình Luận (0)
Comment