Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 113

Trên ngã tư đường , Vân Tử Khiếu dựa vào thành xe, nghĩ đến chuyện nữ nhi bỗng dưng mất tích. Trong lòng cảm thấy không yên, vừa rồi Long Nhất, Long Nhị đến nhận tội, ông đã lệnh cho bọn họ tới cửa thành trợ giúp điều tra, canh phòng không cho bất cử kẻ nào xuất thành.

Đồng thời cũng tăng mạnh kiểm tra bốn phía, nếu phát hiện ra manh mối gì, lập tức bắt nghịch tặc.

Vân Tử Khiếu vừa nóng ruột vừa tức giận, kẻ nào dám can đảm bắt cóc nữ nhi. Chẳng lẽ ông đành tay không về phủ, mất cả một đêm không tra được bất cứ tin tức gì, không được, ông phải đi tìm nữ nhi.

“Lập tức tới cửa thành.”

Thị vệ đánh xe bên ngoài biết lòng vương gia đang nóng như lửa đốt, liền nhanh chóng đánh xe chạy về phía cửa Lương Thành, quận chúa bị người ta bắt cóc, toàn bộ kinh thành đều đang kiểm tra gắt gao. Nếu muốn đưa người ra ngoài chỉ có cách đi ra từ cửa thành, bây giờ bọn họ tới đó canh giữ nhất định có thể tìm được quận chúa.

Xe ngựa đi tới một đoạn đường, trong bóng đêm ẩn hiện sát khí, Vân Tử Khiếu trong nháy mắt cảm nhận được, thiếp thân thị vệ Tiêu Minh đi tới bẩm báo: “Vương gia, có thích khách.”

Tiêu Minh vừa dứt lời, trong bóng đêm có bẩy tám thân ảnh hắc y nhân xuất hiện, những người này đều che kín mặt chỉ để lộ ánh mắt u ám nhìn chằm chằm xe ngựa của Vân Tử Khiếu. Thị vệ bảo vệ vương gia xông lên đánh nhau với hắc y nhân, Vân Tử Khiếu cũng nhảy ra tham gia vào cuộc chiến, hai bên đánh nhau kịch liệt.

Những hắc y nhân này cực kỳ lợi hại, hai bên giằng co quyết liệt, có điều Vân Tử Khiếu có kinh nghiệm sa trường, chiêu thức đều hiểm độc tàn nhẫn, sau một hồi thi triển võ công chiếm được ưu thế, mấy hắc y nhân thấy có dấu hiệu bị thua liề lui về phía sau, muốn bỏ trốn, Vân Tử Khiếu sao có thể để cho bọn họ dễ dàng trốn thoát.

Ông ra lệnh: “Bắt họ lại cho ta, biết đâu có liên quan đến chuyện quận chúa mất tích.”

“Là, vương gia.”

Tiêu Minh cùng Trầm Dương lên tiếng trả lời, chiêu thức càng thêm cay độc.

Nơi này đang đánh nhau loạn thành một đoàn, đột nhiên trong màn đêm vang lên tiếng vó ngựa, vài con ngựa tốt phi nhanh như tia chớp về phía này, dẫn đầu là một nam tử áo trắng, tóc dài bay trong gió, vốn ôn nhuận như ngọc, giờ khắc này lại u ám như tu la đến từ địa ngục, quanh thân bao phủ mưa giông gió bão, người còn chưa tới gần, đã phi thân bay thẳng về xe ngựa của Vân Tử Khiếu, đồng thời hạ lệnh: “Bắt sống người.”

Trực Nhật cùng Phá Nguyệt lắc mình nhảy lên giúp thuộc hạ của Vân Tử Khiếu đánh bốn thích khách còn lại .

Những thích khách này vốn đã không đấu lại thuộc hạ của Vân Tử Khiếu, bây giờ lại tới thêm nhiều người như vậy, xem ra muốn trốn là không có khả năng, bốn người đưa mắt nhìn nhau, sau đó liền đưa kiếm lên cổ, tất cả đều tự sát.

Vân Tử Khiếu nhìn chằm chằm đám hắc y nhân đã chết, sắc mặt khó coi đến cực điểm, vốn đang trông cậy bắt được một vài tên còn sống, có thể điều tra được tin túc của Nhiễm Nhi.

Yến Kỳ đang tìm kiếm trong ngoài xe ngựa, rất nhanh sắc mặt cũng âm thầm, ánh mắt tràn đầy sát khi, bàn tay nắm thành quyền.

Người đã bị bắt đi, Yến Kỳ nhảy xuống xe, Vân Tử Khiếu đi tới thấy Yến Kỳ kiểm tra xe ngựa, thấy kỳ lạ liền hỏi: “Yến Kỳ, ngươi đang làm gì?”

Yến Kỳ nhìn Vân Tử Khiếu, ánh mắt u ám: “Vừa rồi Vân Nhiễm ở ngay trên xe của vương gia, người đứng sau chuyện này thật thông minh, biết phía trước cửa cung có người kiểm tra, thị vệ nhất định sẽ lơ là xe ngựa phủ Vân vương, cho nên bọn họ giấu Vân Nhiễm bên dưới xe ngựa.”

Vân Tử Khiếu nghe thấy Yến Kỳ nói vậy, mặt đen lại, nhíu chặt mày rậm, bàn tay nắm chặt: “Chết tiệt.”

Nghĩ đến chuyện nữ nhi có thể bị giấu trên xe ngựa của mình, nhưng ông lại không có cảm giác gì, thật đáng giận.

Có điều rất nhanh ông đã phát hiện điểm không hợp lý: “Không đúng, nếu như người được giấu trên xe, vì sao ta không cảm nhận được hơi thở.”

Võ công Vân Tử Khiếu rất lợi hại, nếu có người ở trên xe nhất định ông sẽ cảm nhận được, sao có thể không có cảm giác gì.

Yến Kỳ nhíu mày, âm ngoan lên tiếng: “Nhất định bọn họ đã cho Vân Nhiễm uống thuốc mê, khiến cho hơi thở nàng mỏng manh, giống như người chết, cho nên vương gia mới không cảm nhận được hơi thở.”

Yến Kỳ vừa nói xong, cả ngươi u ám như tu la địa ngực, ánh mắt lóe lên thị huyết, tên chết tiệt, dám làm như vậy. Hắn thật sự muốn bắt được tên đó, phanh hắn làm tám mảnh, không, tốt nhất là ngũ mã phanh thây.

Vân Tử Khiếu phát điên, nghĩ đến nữ nhân bị người ta đối xử như vậy, ông ngửa mặt lên trời gầm một tiếng.

Yến Kỳ lại nghĩ đến một chuyện khác, nhảy lên ngựa: “Bọn họ nhất định đi ra từ cửa thành, nhanh, chúng ta tới cửa thành.”

Vân Tử Khiếu cũng nhảy lên ngựa chạy theo Yến Kỳ phi thẳng đến cửa thành.

Thuộc hạ của hai người cũng lên ngựa đuổi theo.

Nửa đêm trên ngã tư đường nổi lên tiếng vó ngựa dồn dập, kinh động đến dân chúng, trong lòng hoảng sợ, nhanh chóng tắt đèn lên giường.

Cửa thành.

Vài con ngựa phi tới, tướng giữ thành dẫn thuộc hạ ngăn lại, thấy người tới là Yến quận vương cùng Vân vương gia liền nhanh chóng hành lễ: “Gặp qua quận vương cùng vương gia.”

Yến Kỳ cùng Vân Tử Khiếu nhảy xuống ngựa, Yến Kỳ hung ác lạnh lùng hỏi tướng giữ thành: “Có ai rời khỏi thành không?”

Tướng giữ thành vừa nghe thấy vậy, trong lòng run rẩy, có khi nào mình mất đầu không.

“Bẩm quận vương, vừa rồi có hai xe ngựa rời khỏi thành trên xe là một bà lão bị bệnh nặng, thuộc hạ đã kiểm tra cẩn thận, không thấy quận chúa Trường Bình.

Sắc mặt Yến Kỳ thay đổi, đá người vừa bẩm bẩm báo mắng một tiếng: “Ngu xuẩn.”

Sau đó ra lệnh cho binh lính: “Mở cửa thành.”

Sao có thể trùng hợp như vậy, Vân Nhiễm vừa mất tích chỗ này lại có bà lão bị bệnh xuất thành, không có gì bất ngờ bà lão kia chính là Vân Nhiễm bị bọn họ cải trang.

Binh lính mở cửa thành, Yến Kỳ cùng Vân Tử Khiếu nhảy lên ngựa phi ra khỏi thành.

Tướng giữ thành thở dài nhẹ nhõm, lại nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Yến quận vương truyền tới: “Tướng giữ thành, chém.”

Hai gã hắc y thái giám, nhanh chóng vung trường đao lên, nháy mắt người vừa thở dài nhẹ nhõm kia ngã xuống cửa thành, binh lính canh gác sợ hãi im lặng không dám lên tiếng.

Yến Kỳ cùng Vân Tử Khiếu dẫn theo vài tên thuộc hạ phi như bay, đuổi theo chiếc xe ngựa của bà lão kia.

Đúng lúc này phía sau cửa thành lại có một đoàn người ngựa đi tới, những người này mặc trang phục màu đen, có dấu ký hiệu của giám sát ti.

Vừa rồi Yến Kỳ vừa mới chém tướng giữ thành, bây giờ binh lính đều cảm thấy sợ hãi đám thái giám này, mọi người không giám động đậy. Thái giám kia lại lên tiếng: “Mở cửa thành, chúng ta muốn đi theo bảo vệ quận vương.”

Binh sĩ nghe thấy âm thanh the thé, còn nói muốn đi bảo vệ quận vương, liền nhanh chóng mở cửa, cửa vừa mở, năm sáu người vọt qua, lắc mình vào trong màn đêm. Những người này đều cưỡi ngựa, nhưng phía sau lại có một con ngựa hai người cùng cưỡi, binh lính không khỏi thắc mắc: “Sao lại hai người cùng cưỡi một ngựa.”

Có điều, khi nhìn lại đã không thấy bóng dáng những người kia, binh sĩ còn tưởng mình nhìn nhầm, quay lại phân phó những người khác: “Đóng cửa, không cho bất cứ kẻ nào tùy ý ra vào.”

Lại nói đến Yến Kỳ cùng Vân Tử Khiếu nhanh chóng phi ngựa truy đuổi, có điều mới đi được nửa đường đã gặp Long Nhất, Long Nhị. Sắc mặt hai người cực kỳ khó coi, vừa nhìn thấy vương gia nhà mình cùng Yến quận vương liền nhanh chóng xuống ngựa bẩm báo.

“Vương gia, quận vương, thuộc hạ đã đuổi theo kiểm tra, trên xe ngựa chính xác là bà lão bị bệnh, không thấy quận chúa.”

Sắc mặt Yến Kỳ u ám, ánh mắt bắn ra sát khí, nhanh chóng nhíu mày suy nghĩ, đến cùng xảy ra vấn đề ở chỗ nào.

Đột nhiên nghĩ tới một khả năng, sắc mặt khó coi, xoay ngựa lại, Vân Tử Khiếu cũng không biết có chuyện gì, bây giờ ông chỉ cảm thấy mệt muốn chết, thân thể mệt, lòng cũng mệt.

Đột nhiên không thấy nữ nhi, sao ông có thể không căm tức, không mệt mỏi.

Yến Kỳ chạy thẳng về phía cửa thành, Vân Tử Khiếu chạy song song, nhanh chóng hỏi: “Yến Kỳ, xảy ra chuyện gì vậy.”

Giọng Yến Kỳ luôn trong trẻo lúc này lại lộ ra vài phần xơ xác tiêu điều: “Chỉ sợ chúng ta đã trúng kế điệu hổ li sơn, Bà lão bị bệnh chỉ là mồi nhử, khiến chúng ta đuổi theo, Vân Nhiễm chân chính còn ở phía sau, chỉ sợ bây giờ đã rời khỏi thành, là nhờ chúng ta mà xuất thành.”

Vân Tử Khiếu nghe vậy sắc mặt cũng khó coi.

Mấy con ngựa cấp tốc quay trở về, đợi cửa thành mở ra, hỏi binh lính gác thành, quả nhiên đúng như Yến Kỳ dự đoán, những người kia nhờ bọn họ mà xuất thành, đúng là kế điệu hổ li sơn, kế hay.

Lúc này sắc trời đã về khuya, trước cửa thành, Yến Kỳ lạnh lẽo như một pho tượng băng ngọc, khuôn mặt tinh xảo chìm trong bóng đêm, khiến người ta không dám lên tiếng, một lát sau vang lên thanh âm thị huyết.

“Người đâu, bắt tất cả những người xuống chém, một người cũng không giữ.”

Nói xong, hắn nhảy lên ngựa không thèm quan tâm đến tiếng gào khóc phía sau, phi ngựa chạy về giám sát ti. Đêm nay bọn họ bị đối thủ xỏ mũi dắt đi, là bởi vì hắn nôn nóng tìm người mất đi lí trí, bây giờ hắn cần yên tĩnh, cẩn thận suy nghĩ, không tin không tìm được Vân Nhiễm.

Vân Tử Khiếu đi theo Yến Kỳ, thấy hắn bận rộn cả đêm, nóng vội đến phát điên, tâm trạng kích động không kém gì mình, xem ra tiểu tử này thật lòng thích nữ nhi, đột nhiên ông cảm thấy nữ nhi gả cho hắn cũng không tệ.

“Yến Kỳ, ngươi xem chuyện này?”

“Ta sẽ phái người điều tra chuyện này, nhất định sẽ tìm được Vân Nhiễm,vương gia cũng đừng quá lo lắng nên về phủ nghỉ ngơi trước.”

“Được, hai chúng ta chia nhau ra thăm dò, nhất định sẽ tìm được Vân Nhiễm ngươi cũng đừng nóng vội. Dù Nhiễm Nhi rơi vào tay đối phương, bằng trí tuệ của nàng nhất định sẽ không có chuyện gì.”

Vân Tử Khiếu trấn an Yến Kỳ, Yến Kỳ vẫn im lặng. Tuy rằng biết Vân Nhiễm cực kỳ không minh, sẽ không có chuyện gì, nhưng đáy lòng hắn vẫn lo lắng bất an, vạn nhất, lỡ như có chuyện gì, chỉ nghĩ đến có khả năng như vậy, Yến Kỳ liền cảm thấy máu ngừng chảy, không thở được, lúc này hắn mới hiểu, mình không chỉ thích Vân Nhiễm một chút, mà là rất thích đặc biệt thích tiểu nha đầu kia.

“Ta biết.”

Hai người từ biệt tách ra, có điều Yến Kỳ không về phủ Yến vương mà trở về giám sát ti, cẩn thận xem xét lại mọi chuyện, nhất định phải tìm được Vân Nhiễm, nếu không hắn sẽ không nghỉ ngơi.

Ánh mặt trời ló ra từ rặng mây, từng tia nắng ấm áp bao phủ khắp mọi nơi, non xanh nước biếc, khói bếp lượn lờ.

Đoàn sứ thần Đông Viêm chậm rã rời khỏi kinh đô Lương Thành Đại Tuyên về nước.

Dẫn đầu là một chiếc xe ngựa xa hoa, phía sau còn có một đoàn xe cùng thị vệ đi theo bảo vệ.

Người ngồi trên xe này chính là Cơ Kình Thiên.

Cơ Kình Thiên tùy ý dựa vào thành xe, luôn lãnh khốc vô tình lúc này lại lộ ra tia dịu dàng. Ánh mắt sáng rực môi khẽ cười, khiến khuôn mặt tuấn dật cương nghị trở lên nhu hòa. Hắn than nhẹ nhìn nữ tử đang nhắm mắt nằm trên xe, yên tĩnh như nước, nếu tỉnh lại nàng vẫn dịu dàng như vậy thì tốt biết mấy. Có điều nghĩ đến tình cảnh khi nàng tỉnh lại, hắn lại ngừng thở.

Nữ nhân này là một con ngựa bất kham, không chịu khuất phục. Có điều hắn đã bắt nàng rời kinh thành, về sau có cơ hội ở chung, hắn nhất định khiến nàng phải cam tâm tình nguyện ở bên cạnh mình.

Cơ Kình Thiên nở nụ cười tự tin, hắn nhất định sẽ khiến nàng thích hắn.

Sở dĩ hắn bắt nàng rời Đại Tuyên, là bởi vì hắn cần một cơ hội, để cho bọn họ ở cùng một chỗ.

Lúc trước hắn đã nhận được tin, các huynh đệ của hắn lại bắt đầu không an phận, cho nên hắn phải về nước. Nhưng hắn không muốn về một mình, hắn muốn nàng cùng về, với tính cách của nàng nhất định sẽ phản đối, cho nên hắn chỉ có thể giở thủ đoạn.

Cơ Kình Thiên vươn bàn tay đầy vết chai, muốn chạm đến nữ nhân đang nằm, có điều tay hắn còn chưa chạm tới, nàng đột nhiên mở mở nhìn chằm chằm tay hắn, Cơ Kình Thiên đành phải thu tay về, trong lòng tiếc nuối, sao lại tỉnh nhanh như vậy.

Nằm trên nhuyễn tháp không phải ai khác chính là Vân Nhiễm.

Trong nháy mắt Vân Nhiễm mở to mắt, trong đầu suy nghĩ, biết rõ mình đang rơi vào hoàn cảnh nào. Lúc ở trong cung, người nàng nhìn thấy chính là Cơ Kình Thiên, hắn bắt nàng từ trong cung ra.

“Ngươi dám bắt cóc ta.”

Vân Nhiễm xoay người ngồi xuống, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh nhìn chằm chằm Cơ Kình Thiên. Bàn tay vung lên nhắm về phía hắn, giờ khắc này nàng cực kỳ hi vọng võ công của mình hồi phục, dù không đánh chết tên này ít nhất cũng có thể cùng hắn đánh một trận. Chứ không ngồi chờ chết như bây giờ.

Một chưởng đánh qua, Cơ Kình Thiên giơ tay ra cản nàng, thuận tiện bắt lấy tay nàng, Vân Nhiễm hung ác lườm hắn: “Buông tay.”

Cơ Kình Thiên thấy nàng tức giận, hiện tại quan hệ giữa bọn họ đang căng thẳng, không cần phải tăng thêm, Cơ Kình thiên chậm rãi buông tay ra.

Vân Nhiễm đột nhiên nở nụ cười cổ quái, nhẹ nhàng phủi quần áo, lạnh lùng hỏi: “Cơ thái tử thân là thái tử một nước, lại giở thủ đoạn vô sỉ như vậy không thấy mất mặt sao?”

Cơ Kình Thiên lơ đãng, cũng không phát giận, nhướng cao mày rậm, trong mắt nổi lên tia hứng thú. Vân Nhiễm ngày càng khiến hắn có thêm hứng thú, nếu nàng giống nữ tử bình thường sợ hắn như sợ cọp, có lẽ hắn đã sớm mất hứng, nhưng nàng lại không giống, hắn cảm thấy chỉ có nữ nhân như nàng mới xứng đáng với vị trị thái tử phi Đông cung.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, vì có được giai nhân, vô sỉ một chút có sao đâu.”

Vân Nhiễm bật cười châm chọc.

“Cơ thái tử, ta nói cho ngươi một chuyện, vĩnh viễn ta sẽ không thích kẻ tiểu nhân vô sỉ như ngươi, ta thích người đàng hoàng, chính nhân quân tử.”

Ánh mắt Cơ Kình Thiên hơi tối lại ôn hòa lên tiếng: “Lúc bắt người rời khỏi cung quả thật có hơi đường đột, nhưng bản cung có việc phải về nước, lại muốn cùng ngươi ở chung một chỗ, cho nên mới bắt ngươi mang đi, bây giờ bản cung xin lỗi ngươi.”

“Xin lỗi thì không cần, nếu có lòng, lập tức thả ta ra, ta không có hứng thú tới Đông Viêm của các ngươi.”

Đông Viêm sâu như biển nàng không muốn tranh, trước mắt nàng còn có chuyện cần làm, hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, hiện tại một việc đều chưa làm được, khiến lòng nàng không thoải mái. Cơ Kình Thiên còn cố tình tới trêu chọc nàng.

Vân Nhiễm cực kỳ giận tên này.

“Bản cung thầm nghĩ cần có cơ hội, để cho ta ở cùng một chỗ với ngươi, nếu đến lúc đó Trường Bình vân không muốn gả cho bản cung, bản cung có thể phái người đưa ngươi về Đại Tuyên.”

Ánh mắt Vân Nhiễm u ám, giờ hắn nói gì mà không được, hơn nữa nàng cũng không tin lời hắn.

“Cơ Kình Thiên, ta sẽ không theo ngươi tới Đông Viêm, taah là thái tử, nếu ngươi thích ta hoặc có lòng cảm ơn, thì đừng bắt ta đến Đông Viêm. Chỗ các ngươi thật loạn, nghe nói hoàng thượng từng hai lần chỉ hôn cho ngươi, tân nương đều chết trước ngày xuất giá, ngươi cũng muốn ta thành người chết sao.”

Vân Nhiễm nói đến đây, sắc mặt Cơ Kình Thiên đen lại, quanh thân phủ mưa giông gió lớn, bàn tay nắm chặt lại, nhìn Vân Nhiễm cam đoan.

“Bản cung sẽ không để bất cứ kẻ nào động tới ngươi.”

“Lời hứa của ngươi có tác dụng sao? Ta thật sự nghi ngờ.”

Vân Nhiễm cười lạnh, với nam nhân này dầu muối đều không ngấm, không còn gì để nói, nàng lười dây dưa với hắn.

Có điều Vân Nhiễm nở nụ cười như không cười, âm trầm lên tiếng: “Ngươi cho rằng có thể bắt ta rời Đại Tuyên sao?”

Vân Nhiễm dứt lời, Cơ Kình Thiên cười lên: “Trường Bình muốn nói tới chuyện hạ độc trong xe ngựa sao?”

Sắc mặt Vân Nhiễm cứng đờ, khi vừa tỉnh nàng đã âm thầm hạ độc trong xe, chỉ chờ Cơ Kình Thiên trún động liền trốn thoát, không ngờ nam nhân này đã sớm phát hiện.

“Ngươi?”

“Bản cung đã sớm biết quận chúa Trường Bình am hiểu dùng độc, cho nên trong xe ngựa đã đặt tị độc châu có thể hấp thu độc tố, trước đó ta cũng đã ăn một viên thuốc bách độc bất xâm.”

Cơ Kình Thiên vừa nói xong, sắc mặt Vân Nhiễm u ám, nhìn chằm chằm hắn, giờ khắc này xem như nàng đã hiểu rõ năng lực của nam nhân này. Quả thật hơn người thường, có thể thuận lợi bắt cóc nàng từ trong cung, còn cẩn thận suy nghĩ trước sau. Cơ Kình Thiên là đại nhân vật, không hổ là một người trong thiên hạ tam kiệt.

“Thật lợi hại, khó trách Cơ thái tử có thể bắt cóc ta từ hoàng cùng Đại Tuyên, để ta đoán xem ngươi làm thế nào đưa ta ra ngoài. Trước tiên đánh ta ngất xỉu sau đó cho ta uống thuốc mê linh tinh để che dấu hơi thở, cuối cùng giấu ta trên xe ngựa của phụ vương, đây là cách duy nhất để rời khỏi hoàng cung, thị vệ nhất định sẽ lơ là kiểm tra xe ngựa của phụ vương, ngươi thuận lợi đưa ta ra ngoài.”

Vân Nhiễm bình tĩnh nói, dù sao nàng hạ độc đã bị người ta phát hiện, bây giờ muốn trốn cũng không dễ, cừ từ từ nghĩ cách.

Hiện tại nàng có thời gian để đùa giỡn nam nhân này.

“Sau khi xe ngựa của phụ vương xuất cung, nhất định ngươi thiết kế ám sát dụ phụ vương rời khỏi xe sau đó mang ta đi.”

Vân Nhiễm nở nụ cười, Cơ Kình Thiên vỗ tay, mắt sáng rực, quả nhiên là nữ tử hắn nhìn trúng, thông minh tuyệt đỉnh.

“Vân Nhiễm, ngươi rất thông minh, bản cung không có nhìn lầm người, ngươi thông minh như vậy, bản cung cũng không kém, ngươi thấy chúng ta có phải là một đôi trời sinh không.” ( Vô sỉ không biết xấu hổ)

Ánh mắt Cơ Kình Thiên sáng rực, nóng như lửa thiêu đốt một mảnh. Càng tiếp xúc với nữ nhân này hắn càng cảm thấy nàng nên đứng bên cạnh hắn, chỉ có trí tuệ vô song như nàng mới xứng với hắn.

Vân Nhiễm khinh thường hừ lạnh, lên tiếng: “Ta từ chối, ta kết hôn không để ý đến điều kiện, chỉ cần ta thích hắn hắn thích ta, không quan tâm hắn là ai có thân phận địa vị gì, chỉ cần ta động lòng sẽ gả cho hắn, cho dù là dân chúng bình thường.”

Vân Nhiễm vừa nói xong, Cơ Kình Thiên có chút không thể tin. Vân Nhiễm thông minh như vậy không phải nên thích nam nhân đầu đội trời chân đạp đất sao? Vì hắn nghĩ nàng thích người như vậy cho nên mới thể hiện hết mình, để nàng biết, chỉ có hắn mới xứng đôi với nàng.

“Vân Nhiễm, bản cung không tin lời ngươi, nhất định là ngươi cố ý nói vậy.”

Cái gì gọi là chỉ cần nàng thích, dù là dân chúng bình thường, rõ ràng là muốn từ chối hắn. Hắn không tin người như Vân Nhiễm lại thích dân chúng bình thường, nữ nhân chẳng phải đều thích anh hùng có quyền có tiền, có dung mạo sao.

Vân Nhiễm cười lạnh lùng, những thứ nàng cầ bọn hắn không bao giờ nghĩ tới. Tương lai nàng chỉ cần tiêu dao giang hồ, uống rượu, nghe khúc, rảnh rỗi thì cứu người, tiêu dao qua ngày, đương nhiên nàng có nói nam nhân này cũng không hiểu, suy nghĩ của hắn không giống àng.

Bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng vó ngựa cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Một gã thị vệ tiến lên bẩm báo.

“Bẩm thái tử, phía trước cửa thành có dán hình của quận chúa Trường Bình, còn có người đang kiểm tra, bất kể là xe gì cũng không thể tùy tiện đi qua.”

Trong xe ngựa Vân Nhiễm nhướng mày nở nụ cười.

Cũng thật nhanh tay, không biết là ai, phụ vương? Hay là Sở Dật Kỳ.

Vân Nhiễm vừa suy nghĩ vừa nhìn Cơ thái tử, cười yếu ớt: “Cơ thái tử, ngươi định làm thế nào để đưa ta ra khỏi thành.”

Cơ Kình Thiên nhíu chặt mày rậm, nở nụ cười: “Bản cung rất dễ dàng có thể đưa ngươi ra khỏi thành.”

Hắn dứt lời, liền phân phó thị vệ: “Đi lên trước, có tình huống gì thì bẩm báo lại.”

“Ân, điện hạ,” Thị vệ lại cưỡi ngựa chạy đi. Đoàn xe của sứ thần Đông Viêm chậm rãi đi tới trước cửa thành, Cơ Kình Thiên nhìn Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, có muốn thử đánh cờ với ra, bản cung đoán ngươi như vậy, kỳ nghệ chắc cũng cực kỳ lợi hại.”

“Không dám so sánh với điện hạ, điện hạ cơ trí hơn người, ta cũng không dám nhận bừa.”

Vân Nhiễm châm chọc Cơ Kình Thiên, hắn không để ý, kéo ra một bộ cờ làm bằng gỗ đàn hương, quân trắng đen tản ra mùi hương nhè nhẹ, hai người ngồi đánh cờ, Vân Nhiễm vừa đánh vừa suy nghĩ làm thế nào để người ta phát hiện ra nàng ở trong xe.

Trước cửa thành Hợp Dụ, binh lính kiểm tra cực kỳ nghiêm khắc.

Trên cửa thành có dán hai bức hình của quận chúa Trường Bình.

Đoàn xe Đông Viêm vừa tới, tuy rằng không dám đắc tội với Cơ Kình Thiên nhưng triều đình đã hạ lệnh điều tra, cho nê quan tri phủ đi cười lên tiếng: “Mời Cơ thái tử xuống xe để chúng ta kiểm tra.”

Sắc mặt Cơ Kình Thiên u ám, ánh mắt sắc bén, trong lòng biết rõ mệnh lệnh này là do Yến Kỳ ban ra. Hoàng thượng nhất định không dám điều tra bọn họ, xem ra Yến Kỳ thật sự thích Vân Nhiễm có điều hắn sẽ không để hắn ta cưới được Vân Nhiễm.

Bàn tay Cơ Kình Thiên nắm chặt lại, quanh thân tràn đầy sát khí khiến tri phủ đại nhân không nhịn được run rẩy lùi lại phía sau, theo phản xạ muốn thả cho sát tinh này đi qua, nếu bọn họ giận dữ giết hắn cũng đành chịu, hoàng thượng sẽ không vì mạng nhỏ của hắn mà gây chuyện với Đông Viêm.

Có điều Cơ Kình Thiên lại thu lại sát khí xuống xe.

“Mời đại nhân kiểm tra, hôm nay tâm trạng của ta rất tốt, các ngươi muốn soát thì soát đi.

Tri phủ Hợp Dụ lập tức vung ta có binh lính tiến lên tìm kiếm trong ngoài xe ngựa, không thấy gì khác thường, ngay cả gầm xe cũng đã kiểm tra.

Sau đó kiểm tra từng chiếc xe ngựa của Đông Viêm.

Sắc mặt đoàn sứ thần khó coi, có người giận dữ.

“Đại Tuyên thật sự khinh người quá đáng, chúng ta là sứ thần, lại đối xử với chúng ta như vậy.”

“Đúng vậy, lần này về nước nhất định phải bẩm báo lại cho hoàng thượng.”

Lời nào cũng có, tri phủ Hợp Dụ cung kính nói chuyện với Cơ Kình Thiên, đến khi kiểm tra xong toàn bộ đoàn sứ thần, không phát hiện ra quận chúa Trường Bình.

Tri phủ đại nhân cười tiễn Cơ Kình Thiên lên xe đưa ra tận cửa thành.

Xe ngựa vừa khởi hành, ánh mắt Cơ Kình Thiên lãnh khốc, ngẩng đầu nhìn trần xe, ngón tay khẽ bấm, mở cơ quan, “Bùm.” Có vật rơi xuống, Cơ Kình Thiên đón được Vân Nhiễm. (Tên khốn dám ôm chị Nhiễm của anh Kỳ, mọi người ném trứng thối đi.”

Hóa ra trên xe hắn có cơ quan như vậy, không phải thân xe hay gầm xe mà trên nóc, ai cũng không ngờ tới. Người bình thường kiểm tra sẽ không kiểm tra tới, quả thật rất cao thủ.

Cơ Kình Thiên đặt Vân Nhiễm lên nhuyễn tháp, giải huyệt ngủ cho nàng.

Vân Nhiễm mở to mắt, không chút biến sắc, thấy nam nhân khí định thần nhàn, nàng cũng biết hắn đã có cách khiến nàng không bị phát hiện.

Cũng không có gì, Vân Nhiễm ngẩng đầu xem xét, cuối cùng sờ sờ nóc xe cười: “Xem ra chỗ này có cơ quan, ngươi giấu ta ở đó đúng không, thiết kế tinh diệu.”

Năng lực không tệ, càng tiếp xúc nhiều nàng phát hiện hắn cực kỳ thông minh, khó trách được xưng thiên hạ tam kiệt, ba người này không đơn giản, Tiêu Bắc Dã nhất định cũng lợi hại, chỉ là vẫn đang che dấu, giống như Cơ Kình Thiên lúc trước.

“Thông minh.”

Mắt Cơ Kình Thiên sáng hư sao, càng ở gần Vân Nhiễm, hắn càng phát hiện ra nha đầu này không minh, nhưng không khiến người ta ghét, hắn thích ở cùng một chỗ với nàng.

“Tới, chúng ta tiếp tục chơi cờ, tốt xấu gì cũng phải đánh xong một ván.”

Vân Nhiễm không nói gì, tiếp tục cùng hắn chơi chờ, đoàn sứ thần Đông Viêm lại chẫm rãi rời đi.

Trước cửa thành Hợp Dụ, đoàn sứ thần vừa rời đi, lại có một đội người ngựa cấp tốc chạy tới, dẫn đầu là một nam tử tuấn mỹ lạnh lẽo, khuôn mặt tinh xảo không có chút ý cười, tuy đẹp như trích tiên nhưng ánh mắt lại khiến người ta run rẩy.

Tri phủ Hợp Dụ nhìn hắn còn khẩn trương hơn nhìn thấy Cơ thái tử, cung kính cúi đầu: “Hạ quan gặp qua Yến quận vương.”

Trong xe ngựa quả thật là Yến Kỳ, sau khi phân tích sắp xếp, cuố cùng hắn xác định Vân Nhiễm nhất định bị sứ thần Đông Viêm bắt đi, cho nên hắn mới vội đuổi theo tới đây.

Không ngờ đoàn sứ thần đã rời khỏi thành.

Ánh mắt Yến Kỳ lạnh lẽo, hỏi tri phủ Hợp Dụ.

“Đoàn sứ thần Đông Viêm rời thành Hợp Dụ rồi sao?”

“Đúng vậy, quận vương, hạ quan đã cho người kiểm tra xe ngựa, không thấy có manh mối gì.”

Tri phụ đại nhân cẩn thận bẩm báo.

Yến Kỳ hơi nhíu mi, âm thanh lạnh như băng: “Nói, đã kiểm tra những chỗ nào?”

Tri phủ đại nhân nhanh chóng bẩm báo: “Thân xe, gầm xe, trong xe đều đã kiểm tra.”

Ánh mắt Yến Kỳ sắc bén, ý cười ung dung nhìn chằm chằm tri phủ, khiến hắn không dám thở, Yến Kỳ thủ hạ quát: “Dẫn tri phủ đại nhân xuống đánh ba mươi đại bản.”

Hai gã thái giám lập tức nhảy xuống, kéo tri phủ đại nhân xuống đánh bằng roi.

Sắc mặt tri phủ trắng bệnh, đổ mồ hôi hột, hắn không rõ mình đã làm sai chuyện gì, vì sao lại bị đánh: “Quận vương, vì sao lại đánh hạ quan, hạ quan đã làm sai chuyện gì.”

“Ngươi kiểm tra nóc xe rồi sao

Giọng Yến Kỳ lạnh như băng, hai tên thái giám lôi tri phủ xuống đánh, Yến Kỳ không để ý đến hắn lập tức dẫn người đuổi theo đoàn sứ thần Đông Viêm.

Bời vì đoàn sứ thần rất đông, cho nên di chuyển không dễ dàng.

Chỉ một lúc sau, Yến Kỳ đã đuổi kịp, vài tên hắc y thái giám ngăn căn xe ngựa của Cơ Kình Thiên.

Sứ thần thấy người tới chặn lại xe là Yến Kỳ, không khỏi nổi trận lôi đình. Một tên phó tướng phi ngựa tới, hét lớn: “Yến Kỳ, ngươi thật khinh người quá đáng, cho rằng chúng ta sợ ngươi sao.”

Nơi đây rất gần với biên giới của Đông Viêm, bọn họ không cần băn khoăn nhiều, Yến Kỳ lợi hại thì làm sao, chuyện đến nước này bọn họ cũng nhịn được nữa.

Võ tướng kia vừa dứt lời , đã nhảy lên đánh một chưởng về phía Yến Kỳ.

Không nhiều lời không do dự.

Yến Kỳ cười lạnh nhìn phó tướng kia, cũng không thèm ra tay, Trực Nhật ở phía sau lắc mình đi tới ngênh đón một chưởng, một tiếng ầm, võ tướng ngã trên lưng ngựa, sắc mặt khó coi, khóe miệng trào máu, chỉ về phía Yến Kỳ giãy dụa: “Ngươi?”

Yến Kỳ nhợt nhạt cười: “Tài không bằng người, đừng nên làm mất mặt.”

Võ tướng Đông Viêm tuy rằng lợi hại, nhưng quanh năm suốt tháng cơm no bò cưỡi, võ công sao có thể so với Trực Nhật mỗi ngày rèn luyện.

Phía trước vang lên một thanh âm lãnh khốc: “Yến quận vương thật sự có năng lực rất lớn.”

Một bàn tay lớn vén rèm xe lên nhìn Yến Kỳ, người này là Cơ Kình Thiên, một đôi mắt thị huyết sắc bén bắn thẳng lên người Yến Kỳ, nếu ánh mắt là kiếm chỉ sợ Yến Kỳ đã sớm bị đâm trăm nhát, không còn máu.

Cơ Kình Thiên hận Yến Kỳ đến cực điểm, từ lúc hắn tới Lương Thành chịu không biết bao nhiêu thua thiệt trong tay hắn, giờ còn muốn điều tra tiếp, thật sự là quá cuồng vong.

“Yến Kỳ, người đừng khinh người quá đáng,”

Cơ Kình Thiên u ám lên tiếng.

Yến Kỳ khẽ chớp mi dài, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Cơ Kình Thiên: “Rốt cuộc là bản quận vương khinh người hay Cơ thái tử khinh người, ngươi bắt cóc quận chúa Trường Bình là có ý gì? Quận chúa là người Đại Tuyên sao ta có thể để yên cho ngươi bắt đi.”

“Ai nói bản cung bắt cóc quận chúa.”

Cơ Kình Thiên hoang mang nhìn Yến Kỳ, tiếp tục lên tiếng: “Yến quận vương có chứng cớ sao?”

“Sau khi điều tra, bản quận vương thấy chỉ có các ngươi có khả năng bắt quận chúa đi, hơn nữa trước cửa thành Hợp Dụ bản quận vương nhận được dấu hiệu quận chúa để lại.”

Ngoài thành Hợp Du trên đường Vân Nhiễm đã dùng độc khiến cây cỏ héo úa, Yến Kỳ vừa nhìn thấy cỏ xanh bị độc chết liền biết là do Vân Nhiễm để lại, hiện tại hắn có thể khẳng định chắc chắn, Vân Nhiễm bị người Đông Viêm bắt đi.

Vừa nghĩ đến chuyện này, quanh thân Yến Kỳ u ám, ánh mắt sâu xa, bắn thẳng về phía Cơ Kình Thiên.

Nếu hôm nay Cơ Kình Thiên không để cho bọn họ điều tra, đoàn sứ thần đừng mong rời đi, hắn không ngại giết hết bọn họ.

Yến Kỳ vừa nảy ra suy nghĩ, Cơ Kình Thiên lại không làm khó hắn, nhảy xuống xe lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu quận vương muốn tra thì tra đi, đây là địa bàn của Đại Tuyên, bản cung cũng không khiến ngươi khó xử, có điều đến một ngày nào đó bản cung sẽ trả lại tất cả cho ngươi.”

Yến Kỳ cười lạnh: “Bản quận vương tùy thái tử ra tay, bản quận vương cũng muốn xem đến lúc đó, thái tử trăm ngàn lần đừng dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy, Cơ thái tử có thể dùng nhiều cách, nhưng đừng tính kế trên đầu nữ nhân.”

Yến Kỳ dứt lời, khuôn mặt Cơ Kình Thiên đen lại, quanh thân phủ phong bao bão táp, bàn tay nắm chặt nổi cả gân xanh, nếu không cực kiềm chế hắn muốn đánh Yến Kỳ một trận. Nhưng hắn biết bây giờ không phải lúc thích hợp, đây là Đại Tuyên, Yến Kỳ có chuẩn bị mà tới, đoàn sứ thần có không ít trọng thần, nếu lúc này bị thương, phụ hoàng sẽ trách phạt hắn.

Yến Kỳ không để ý tới Cơ Kình Thiên, hiện tại hắn chỉ muốn tìm được Vân Nhiễm, cho nên Cơ Kình Thiên vừa đi ra, Yến Kỳ đã vào xe, cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách, cuối cùng ngẩng đầu nhìn nóc xe, ánh mắt mị lên vươn tay sờ sờ, tìm kiếm cơ quan, đột nhiên đụng trúng cơ quan, trong lòng kích động nhanh chóng mở ra?
Bình Luận (0)
Comment