Quỷ Y Quận Vương Phi​

Chương 129

Nửa đêm, không gian tịch mịch, trời đất một mảnh tối đen.

Trong nhà giam tử tù tràn ngập sương mù, ẩn trong màn sương có tiếng thở dài, vài đạo thân ảnh mờ ào đạp sương từ từ tiến tới một phòng giam. Chỉ nghe thấy âm thanh như gió: “Phượng Quân Dao, ngươi nợ mạng của ta, đền mạng cho ta, ta đến lấy mạng ngươi.”

“Phượng Quân Dao, đền mạng cho ta.”

Tinh thần quận chúa Minh Tuệ đang suy sụp, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại. Thấy một nữ nhân tóc tai bù xù, mặt trắng như tờ giấy, môi đỏ như máu, lưỡi dài, quận chúa Minh Tuệ sợ hãi run run chỉ vào nữ quỷ: “Ngươi là ai?”

“Quận chúa, đúng là hay quên, sao ngươi đã quên nô tỳ, nô tỳ là Ninh Nhi, nô tỳ tới đón quận chúa.”

Quận chúa vừa nghe thấy giọng nói nữ quỷ, càng lắc đầu mạnh hơn, lui về góc tường, xua tay: “Không, ngươi đừng tìm ta, ta không muốn chết, ta không muốn chết, ngươi đi đi, Ninh Nhi, ta sẽ đốt cho ngươi nhiều tiền vàng.”

Ninh Nhi là nha hoàn trong phủ trưởng công chúa, vì thích Yến quận vương, có một lần nàng ta nói, nam nhân như Yến quận vương, là nữ nhân đều muốn gả cho hắn. Chính vì vậy quận chúa Minh Tuệ ra lệnh cắt lưỡi ném xuống hồ.

“Quận chúa, còn Ngọc Nhi, Ngọc Nhi cũng tới đón ngươi.”

Lại có một thân ảnh khác nhẹ nhàng đi tới, là nha hoàn đã từng hầu hạ quận chúa Minh Tuệ, vì quá xinh đẹp, còn hấp dẫn hơn quận chúa, cho nên bị lột ra đau đớn đến chết.

Quận chúa nhìn nữ quỷ trong màn sương lộ ra khuôn mặt đầm đìa máu, liền hét lên: “Đừng tới đây, các ngươi đừng tới đây, cút hết đi.”

Quận chúa Minh Tuệ òa khóc, liều mạng lui về góc tường, cả người vốn yếu ớt bây giờ lại bị kích thích, điên cuồng hét lên, tim đập nhanh hơn.

Có điều trong màn sương mù lại ngày càng có thêm nhiều thân ảnh đi tới, đều là nữ nhân từng bị quận chúa sai người giết. Có người không có mắt, có người không có miệng, diện mạo khiến người ta chết khiếp. Người người đều tiến tới phòng giam hò hét quận chúa Minh Tuệ đền mạng, Phượng Quân Dao liều mạng chạy trốn, cuối cùng không có chỗ trốn đập đầu vào tường.

Giờ khác nàng, vì bị kích thích, nàng ta không cảm thấy đau đớn, trong đầu liên tục sám hối, cầu xin: “Các ngươi đừng tới gần đây, ta biết sai rồi, ta không dám nữa, về sau không dám làm như vậy nữa.”

Trên đầu Phượng Quân Dao máu chảy ngày càng nhiều, đến khi nàng ta mất quá nhiều máu, không còn chút sức lực nào, thân hình đổ sang một bên, ánh mắt mở thật to. Chết không nhắm mắt nhìn chằm chằm những người kia.

Vài đạo thân ảnh thấy quận chúa Minh Tuệ không nhúc nhích, chậm rãi lui ra ngoài, duỗi tay lau đi hóa trang trên mặt, lộ ra dung mạo tái nhợt, người cầm đầu lạnh lùng lên tiếng: “Đi thôi.”

Vài bóng người lắc mình rời đi.

Sáng hôm sau, người cai ngục phát hiện quận chúa Minh Tuệ tự sát trong phòng giam, lập tức bẩm báo lên. Thượng thư bộ hình hoàng sợ nhanh chóng thông báo cho trương công chúa Phùng Dực.

Công chúa Phùng Dực nhận được tin, liền ngất đi, sau khi tỉnh lại nước mắt như mưa dẫn người chạy tới nhà giam thấy nữ nhi chết không nhắm mắt.

Trưởng công chúa khóc khét lên: “Dao nhi, vì sao con lại tự sát, mẫu thân đang nghĩ cách cứu con, sao con lại nghĩ quẩn như vậy.”

Thượng thư bộ hình dẫn theo người đứng cạnh trưởng công chúa, không dám nói nửa lời.

Thượng thư bộ hình cũng đã phái người đưa tin bẩm báo với hoàng thượng.

Hoàng thượng đã tỉnh lại, tuy rằng chưa khỏe hắn, nhưng có thể xử lý được một số chuyện đơn giản.

Công chúa Phùng Dực khóc thương tâm: “Dao nhi, con để mẫu thân lại một mình, mẫu thân biết phải làm sao bây giờ? Sau này chỉ có một mình mẫu thân biết sống làm sao.”

Công chúa Phùng Dực rất yêu thương nữ nhi này, nên mới khiến Phượng Quân Dao vô pháp vô thiên. Trên tay nàng ta dính không ít máu, hại chết không ít mạng người vô tội, bà đã sớm biết, nhưng lại giả vờ như không biết, giúp quận chúa Minh Tuệ che dấu.

Nếu quận chúa Minh Tuệ không hại chết người vô tội, cũng sẽ không bị mấy nữ quỷ dọa chết. Đây chính là nhân quả báo ứng.

Trưởng công chúa khóc xong, trong mắt đột nhiên bắn ra sát khí, xoay người nắm chặt tay, hét lên.

“Vân Nhiễm, bản cung sẽ không bỏ qua cho người, bản cung nhất định bắt ngươi chôn cùng nữ nhi của ta, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn.”

Trưởng công chúa tràn ngập sát khí, lọt vào tai đám người thượng thư bộ hình, khiến bọn họ run rẩy. Mọi người lo lắng thay cho quận chúa Trường Bình, trưởng công chúa không phải là quận chúa Minh Tuệ, quận chúa có thể bình an sao.

Công chúa Phùng Dực đứng dậy ánh mắt tràn đầy thị huyết nhìn thượng thư bộ hình: “Bản cung đem người về an táng, đại nhân không có ý kiến chứ.”

“Chuyện này?”

Thượng thư bộ hình khó xử, ông đang đợi ý chỉ của hoàng thượng. Tuy rằng quận chúa đã chết, nhưng vẫn là tử tù, thi thể xử lí như thế nào phải có lệnh của hoàng thượng.

Thượng thư đang không biết nên làm thế nào, bên ngoài lại vang lên tiếng của thuộc hạ, theo sau hắn là Hứa công công. Hứa An đưa thành chỉ cho thượng thư bộ hình: “Hoàng thượng có chỉ, quận chúa Minh Tuệ thành tâm sám hối, tự sát tạ tội, niệm tình chân thành, Tần đại nhân cho phép trưởng công chúa đem xác về an táng, cho người chết được yên nghỉ.”

Trưởng công chúa phẫn hận nhìn thánh chỉ, vung tay lên ra lệnh cho người trong phủ, đưa nữ nhi về an táng.

Lúc Vân Nhiễm đang dùng điểm tâm, nhận được tin này, trên mặt thở ra nhẹ nhõm, sai người đón Dữu Tử lại.

“Dữu Tử, quận chúa đã thay ngươi diệt trừ kẻ hại ngươi, ngươi cũng buông khúc mắc trong lòng xuống đi.”

Dữu Tử nâng mắt, tuy rằng vẫn đau lòng, nhưng đã nhẹ nhàng hơn so với trước, nàng khẽ cúi người nói lời cảm tạ Vân Nhiễm: “Nô tỳ, tạ qua quận chúa.”

Tuy rằng đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng nằng nhìn thấy những gì quận chúa đã làm vì mình, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.

“Dữu Tử, ta muốn đưa người rời khỏi nơi này.”

Vân Nhiễm nhìn Dữu Tử, rời khỏi nơi này mới là cách tốt nhất. Nhưng với Dữu Tử trải qua thời gian tĩnh dưỡng, nhìn quận chúa cùng chúng tỷ muội vì mình làm rất nhiều, nàng quyết định ở lại hầu hạ quận chúa, báo đáp ân tình.

“Nô tỳ không muốn rời đi, xin quận chúa thành toàn, bây giờ tôi nô tỳ muốn ở lại hầu hạ quận chúa.”

Dữu Tử quỳ xuống, ánh mắt kiên định. Trải qua chuyện vừa rồi, tình tình nàng càng thêm sắt đá. Nàng thề cả đời này không lập gia đình, toàn tâm toàn ý hầu hạ quận chúa, không rời quận chúa nửa bước. Bởi vì nàng chưa từng thấy ai nhân từ như quận chúa, nàng chỉ là một nha hoàn. Nhưng vì nàng mà quận chúa đắc tội với quận chúa Minh Tuệ.

Trưởng công chúa nhất đính sẽ ra tay với quận chúa, nàng không thể bỏ mặc quận chúa, dù có chết nàng cũng không muốn rời.

Vân Nhiễm hơi sửng sốt, nàng không ngờ Dữu Tử lại muốn ở lại. Nàng muốn đưa nàng ta tới Lãm Y Cốc học võ, quên đi chuyện đau lòng ở nơi này.

Không ngờ nàng ta lại không muốn đi.

“Dữu Tử không phải bản quận chúa không muốn cho ngươi ở lại, mà là ngươi rời đi mới có thể quên được những chuyện xảy ra ở đây. Đó là chuyện tốt đối với ngươi.”

Vân Nhiễm nhẹ nhàng khuyên nhủ, Lệ Chi cùng Sơn Trà cũng đồng ý với suy nghĩ của nàng. Dữu Tử rời đi với có thể làm lại, ở lại chỗ này sẽ khiến nàng nhớ tới những chuyện đã xảy ra, rất đau khổ.

Dữu Tử lại lắc đầu.

“Lúc này nô tỳ không thể rời đi, bây giờ nô tỳ đã bình tĩnh lại, chuyện cũng đã xảy ra, có đau lòng cũng vô nghĩa, nô tỳ đã hoàn toàn buông xuống, ở đây hay ở nơi khác cũng giống nhau.”

Chỉ cần lòng thanh thản, ở chỗ nào cũng giống nhau.

Vân Nhiễm nghe Dữu Tử nói vậy, biết nàng không muốn rời đi là vì lo lắng trưởng công chúa tính kế với mình, Vân Nhiễm hơi cảm động, nha đầu này thật có lòng.

“Dữu Tử, ngươi yên tâm đi đi, ta không sợ trưởng công chúa tính kế, ta sẽ không ngồi yên chờ chết.”

Vân Nhiễm thản nhiên lên tiếng, quận chúa Minh Tuệ đã chết, nàng đã chuẩn bị tinh thần để đón tiếp trưởng công chúa.

Dữu Tử lại kiên định: “Quận chúa, nô tỳ không đi, nô tỳ nguyện ở lại cùng quận chúa.”

Vân Nhiễm nhìn nàng, phát hiện ánh mắt nàng kiên định, thân hình thẳng tắp, khác hoàn toàn với Dữu Tử ngày trước, nàng kiên cường hơn, thay gân đổi cốt thành một người mới.

Lệ Chi cùng Sơn Trà cùng muốn giữ Dữu Tử lại, trước mắt quận chúa gặp rất nhiều nguy hiểm. Dữu Tử hiểu quận chúa, ở lại hầu hạ người là thích hợp nhất, hai người nhìn Vân Nhiễm.

“Quận chúa, để cho nàng ở lại đi.”

Vân Nhiễm liếc mắt nhìn ba nha hoàn, nghĩ đến ánh sáng trong mắt Dữu Tử, nàng không thể để cho chuyện đó xảy ra một lần nữa. Vân Nhiễm lên tiếng.

“Được, nếu Dữu Tử đã kiên cường ở lại, vậy thì ở lại, có điều phải đáp ứng bản quận chúa hai điều kiện.”

Dữu Tử vui vẻ, nhanh chóng lên tiếng: “Xin quận chúa dặn dò.”

Vân Nhiễm chậm rãi nói: “Bắt đầu từ bây giờ, buổi tối chỉ cần một người trực hai người đi theo Long Nhị học võ, ta sẽ điều chế một ít thuốc giúp các ngươi bổ sung nguyên khí, mặt khác ta sẽ chế thêm các loại thuốc cho các ngươi phòng thân, về sau nhất định phải cẩn thận một chút.”

“Ân, chúng nô tỳ tuân lệnh.”

Ba người đồng thanh trả lời. Vân Nhiễm vừa lòng gật đầu, gọi Long Nhị ra, dặn dò bắt đầu từ hôm nay dạy võ cho ba nha hoàn. Không cần phải giỏi, nhưng phải có năng lực tự bảo vệ mình, mặt khác nàng chế độc cho các nàng dùng, người bình thường nếu muốn tính kế các nàng sẽ không đề phòng nhiều, chỉ sợ khó lòng hại được các nàng.”

Ba nha hoàn này, Vân Nhiễm ít lo lắng nhất là Lệ Chi, bởi vì võ công của nàng không tệ, có thể tự lo được cho mình.

Vân Nhiễm gọi Long Nhị ra, hắn biết mình phải dạy võ cho ba nha hoàn, có chút không vui, nhưng bị Lệ Chi răn dạy một chút, cuối cùng đành không cam lòng đồng ý.

Dịch cung Lương Thành Đại Tuyên.

Đây là nơi trước kia hoàng đế đến nghỉ hè, bên trong không hề thiếu suối, mùa hạ rất mát mẻ. Cho nên hoàng đế ra lệnh xây một tòa sơn trang đến hè ngâm nước mát, hóng gió, rất thoải mái, sau lại qua lại với các nước khác, nơi này sửa chữa thành dịch cung.

Lúc này trong dịch cung chỉ còn đoàn sứ thần Nam Ly.

Cơ Kình Thiên nước Đông Viêm đã bị hoàng thượng đuổi ra khỏi nước. Tiêu Bắc Dã cũng đã rời Đại Tuyên, chỉ còn lại sứ thần nước Nam Ly. Những người này cũng chuẩn bị rời di.

Lúc trước Đại Tuyên xảy ra chuyện thuốc nổ oanh tạc chùa Tướng Quốc, bọn họ cảm thấy nếu rời đi ngay lập tức, có chút không thích hợp cho nên mới ở thêm vài ngày.

Lúc này tại viện của sứ thần Nam Ly lại có một vị khách không mời mà đến viếng thăm.

Quận chúa Trường Bình, Vân Nhiễm.

Tiểu Minh vương Tần Văn Hãn kinh ngạc, ánh mắt cũng ám lại, đánh giá quận chúa Trường Bình, phát hiện khuôn mặt kiều diễm tươi cười, dịu dàng nhìn hắn. Trong lòng Tần Văn Hãn chột dạ, nhất thời lo lắng, có khi nào quận chúa xem trọng hắn.

Tiểu Minh vương không khỏi nhớ đến Yến Kỳ đã từng ám chỉ.

“Lẽ nào Minh vương gia thích quận chúa Trường Bình, nếu thật sự là vậy, ngươi chuẩn bị sẵn sàng tinh thần đối với Cơ thái tử Đông Viêm, Tiêu thế tử Tây Tuyết, còn có chính ta Yến quận vương Đại Tuyên.”

Ba người này được xưng là thiên hạ tam kiệt, năng lực rất lợi hại, hắn biết. Tuy hắn cũng không kém, nhưng vì một nữ nhân đồng thời đắc tội với ba người này, có thể thấy tương lai hắn u ám như thế nào. Hơn nữa Nam Ly vẫn luôn có quan hệ tốt với Đông Viêm cùng Tây Tuyết chỉ vì nữ nhân khiến Cơ Kình Thiên, Tiêu Bắc Dã trở mặt thành thù đáng giá sao?

Sắc mặt Tần Văn Hãn lúc sáng lúc tối, thay đổi liên tục. Vân Nhiễm đâu biết suy nghĩ trong lòng vị Minh vương gia này.

Sở dĩ nàng tới thăm hỏi, là muốn thử thăm dò xem Tần Văn Hãn có phải là người nàng muốn tìm.

“Minh vương gia làm sao vậy? Trong người không khỏe sao?”

Vân Nhiễm quan tâm hỏi, Tiểu Minh vương sợ hãi, quận chúa Trường Bình luôn lãnh đạm, hiếm khi dịu dàng như vậy, nàng thật sự thích mình sao.

Đúng ra hắn nên vui mừng, bởi vì Vân Nhiễm không những là hoa vương Đại Tuyên, còn có khả năng là phượng tinh, nếu mình cưới được nàng không phải sẽ trở thành minh quân hiện thế sao?

Nhưng Tần Văn Hãn có chút nghi ngờ, giang sơn thiên hạ sao lại có thể định đoạt trong tay một nữ nhân. Hoa vương Đại Tuyên thật sự có tác dụng sao? Hắn cưới nữ nhân này, chưa biết có được trời phù hộ không nhưng chọc giận ba người kia là điều chắc chắn.

Ba người kia cũng không dễ chọc, trong lòng Tần Văn Hãn buồn lo, bàn lùi với chuyện cưới Vân Nhiễm.

Tần Văn Hãn vừa suy nghĩ vừa cứng nhắc trả lời: “Không có việc gì, bổn vương tốt lứm, hôm nay quận chúa đến dịch cung tìm ta có chuyện gì?”

Vân Nhiễm nâng mi khẽ cười, phong nhã lắc đầu: “Bản quận chúa cảm thấy Minh vương làm người ôn hòa, đáng giá kết làm bằng hữu.”

Đáng giá làm bằng hữu? Nàng muốn gả cho hắn thì có.

Tiểu Minh vương oán thầm, nhìn Vân Nhiễm: “Kỳ thật bổn vương cũng không tốt như vậy.”

Vân Nhiễm cười, vị Minh vương gia này quả thật rất khiêm tốn, lại không biết dụng ý của người khác.

“Minh vương gia quá khiêm tốn, so với Cơ thái tử cùng Tiêu thế tử, bản quận chúa thấy vương gia là người ôn hòa, nhã nhặn. Bản quận chúa không thích những người cường thế bá đạo, nhưng lại thích kết bằng hữu với những người ôn hòa, Tiểu minh vương sẽ không chê làm bằng hữu với bản quận chúa chứ.”

“Quận chúa nói gì vậy.”

Tần Văn Hãn đau khỏ, xem ra quận chúa thật sự nhìn trúng hắn, hắn không muốn cưới nàng, hắn suy nghĩ cẩn thận. Nữ nhân này rất lợi hại, y thuật cao siêu, độc thuật cũng giỏi, nếu nàng không vui có khả năng hạ độc hắn, huống chi cưới nàng còn đắc tội với ba người.

Tiểu Minh vương quyết định nói rõ với Vân Nhiễm, hắn không có ý định cưới nàng, hắn chưa kịp nói, Vân Nhiễm đã lên tiếng.

“Nghe nói dịch cung là nơi hoàng đế đến nghỉ mát, bên trong rất hoa lệ, bản quận chúa chưa từng tới đây, không biết Minh vương gia có ngại dẫn ta đi thăm quan một vòng.”

Tần Văn Hãn suy nghĩ một chút, đứng dậy làm động tác mời: “Mời quận chúa Trường Bình.”

Vân Nhiễm gật đầu cùng Tần Văn Hãn bước ra ngoài.

Hai người đều đăm chiêu suy nghĩ. Vân Nhiễm nghĩ làm thế nào để Tần Văn Hãn bộc lộ năng lực, xem đến cùng hắn có phải là minh quân, ngoại trừ vẻ tao nhã, còn đòi hỏi có sự mạnh mẽ, thủ đoạn cường thế, khiến mọi người khiếp sợ. Các nước khác phải an phận thủ thường, nhưng ngoài thủ đoạn, phải có lòng lo cho dân chúng, không có dã tâm tranh đoạt thiên hạ, tất cả vì dân.

Tiểu Minh vương cũng không suy nghĩ, nhất định phải thể hiện mình không có hứng thú với quận chúa.

Hai người rời phòng khách đi dạo trong dịch cung.

Đại Tuyên xây dựng dịch cung nằm giữa sườn núi, bên trên có ba con suối, bên dưới xây hồ, đưa mắt liền nhìn thấy, có núi có sông, cảnh đẹp không tả hết. Trên bờ còn có các loại hoa cỏ, gió thổi qua hoa cỏ bay xuống hồ, tạo nên cảnh đẹp nên thơ hữu tình.

Đoàn người đi dạo rất thoải mái, chỉ là Minh vương gia có chút bất an. Vân Nhiễm cũng cảm nhận được, hắn có điểm khác thường, nhìn hắn vài lần không nhịn được hỏi: “Minh vương gia, ngươi sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao.”

“Bổn vương không có, quận chúa suy nghĩ nhiều.”

Tiểu Minh vương làm ra vẻ lãnh đạm, vẻ mặt thiếu hứng thú.

Vân Nhiễm nhướng mày, không phải vừa rồi có hứng thú sao, bây giờ lại mất hứng. Vị vương gia này tính tình cũng thật cổ quái, nếu không có hứng sao không nói, có điều nàng cũng không quan tâm đến hứng thú của hắn, nàng chỉ muốn biết con người hắn thế nào.

“Minh vương gia định khi nào rời Đại Tuyên?”

Vốn định ở lại vài ngày nữa mới đi, nhưng thấy quận chúa Trường Bình ra vẻ có hứng thú với mình, vị vương gia này chịu không nổi, nhanh chóng lên tiếng: “Không lâu nữa, hai ngày sau sẽ đi, vốn nên rời đi sớm, nhưng xảy ra chuyện thuốc nổ, lúc này ra về không tốt lắm, cho nên ở lại đợi thêm vài ngày.”

“Ah.” Vân Nhiễm gật đầu một cái, cười cười nhìn Tân Văn Hãn, lại không biết nụ cười của mình là một sự tra tấn dày vò đối với Tần Văn Hãn.

Tần Văn Hãn há mồm muốn nói, Vân Nhiễm lại giành trước: “Nghe nói Nam Ly các ngươi phong cảnh rất đẹp, có thời gian ta rất muốn đến thưởng thức.”

Vân Nhiễm muốn lấy cớ để Tần Văn Hãn nói ra một chút tin tức. Không ngờ chỉ một câu nói hờ hững lại khiến Tần Văn Hãn sợ hãi, nhanh chóng lên tiếng: “Quận chúa suy nghĩ nhiều, Nam Ly chúng ta không có tốt như vậy, bởi vì nhiều đồi núi, nên rất ít lương thực, dân chúng đều dựa vào núi mà sống, săn bắn, lấy da thú, đá quý đổi lấy lương thực. Lương thực ở nước ta rất quý giá, dân chúng sống cũng không dễ dàng gì.”

Vân Nhiễm kinh ngạc nào có ai lại nói như vậy về nước mình. Nàng biết Nam Ly ở vị trí cao, địa hình không bằng phẳng, không thể tự đảm bảo nguồn lương thực, nhưng cũng vì nhiều núi, có thiên nhiên làm lá chắn, Nam Ly là nước khó tấn công nhân, dân chúng Nam Ly phân tán, dễ thủ khó công.

“Điều ta biết, có điều phong cảnh Nam Ly không tệ, hơn nữa da thú cùng đá quý cũng là vật quý hiếm, ta thật sự muốn tới xem.”

Vân Nhiễm nói xong, Tần Văn Hãn lại thấy áp lực, hắn đã nói thành như vậy mà quận chúa vẫn muốn tới Nam Ly.

“Tuy rằng sản xuất da thú cùng đá quý, nhưng cũng có rất nhiều nguy hiểm, núi rừng có nhiều rắn độc cùng thú dữ, hơi vô ý có thể mất mạng.”

Tần Văn Hãn không đợi Vân Nhiễm trả lời lại nói thêm: “Trừ khi là dân Nam Ly bản địa, nếu là người nơi khác tới, nhất định sẽ gặp nguy hiểm rất phiêu lưu.”

Vân Nhiễm tiếp lời: “Không phải ta có bằng hữu là ngươi sao? Đến lúc đó, Minh vương gia có thể phụ trách đón tiếp ta, ta còn sợ rắn độc cùng thú dữ sao?”

Tần Văn Hãn cứng đờ, u ám nhìn Vân Nhiễm. Bình thường quận chúa là một người cực kỳ thông minh, sao lại không hiểu, hắn nói nhiều như vậy là không muốn nàng tới Nam Ly.

Giọng Tần Văn Hãn có chút trầm xuống: “Nghe nói quận chúa không cho phép phu quân nạp thiếp, cả đời chỉ cưới một mình quận chúa.”

Vân Nhiễm thấy kỳ quái ngẩng đầu nhìn Tần Văn Hãn, vương gia nhắc đến chuyện này làm gì: “Đúng vậy, đây là nguyên tắc của bản quận chúa.”

“Trong phủ bổn vương đã có hai người thiếp.”

Tần Văn Hãn nói xong, Vân Nhiễm kinh ngạc, hắn có thiếp thì liên quan già đến nàng. Thật sự từ đầu đến giờ Tần Văn Hãn có chút khác thường. Vân Nhiễm giật mình, có khi nào hắn nghĩ nàng nhìn trúng hắn, quá cường điệu rồi, Vân Nhiễm không nhịn được cười rộ lên. Tần Văn Hãn nhìn nàng khó hiểu.

Vân Nhiễm chỉ vào Tần Văn Hãn: “Không phải Minh vương gia nghĩ ta muốn gả cho người chứ.”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”Tần Văn Hãn nhìn chằm chằm Vân Nhiễm. Vân Nhiễm lắc đầu, nói: “Minh vương gia, người nghĩ nhiều rồi, tới bây giờ, ta chưa từng nghĩ gả cho ngươi, Đông Viêm hay Tây Tuyết. Ngươi không cần tự dọa mình, lại nói cưới ta đáng sợ như vậy sao?”

Vân Nhiễm hoài nghi nhìn Tần Văn Hãn, nàng tự thấy mình không đến nỗi dọa người, sao Tần Văn Hãn lại sợ đến như vậy.

“Cưới ngươi không đáng sợ, đáng sợ là người muốn cưới ngươi.”

Tần Văn Hãn thả lòng, hóa ra quận chúa không muốn gả cho hắn, là hắn suy nghĩ nhiều.

Vân Nhiễm khó hiểu, Tần Văn Hãn không tiếp tục đề tài này quay sang hỏi Vân Nhiễm: “Hôm nay ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”

Ánh mắt Vân Nhiễm u ám, dĩ nhiên nàng sẽ không kể với hắn về bảo tàng, nàng chớp mi nói: “Ta đã nói muốn làm bằng hữu với vương gia? Sao vương gia lại nghĩ nhiều như vậy.”

Vân Nhiễm hơi thất vọng đối với Tiểu Minh vương. Không phải vì hắn không muốn cưới nàng, nên nàng thấy không vừa mắt. Mà là vì hắn sợ đắc tội với người khác mới không dám cưới nàng, một người như vậy sao có thể là minh quân? Phải biết rằng người nhận bảo tàng phải có năng lực mạnh mẽ, không thể yếu thế trước bất cứ kẻ nào, nếu không sao có uy hiếp được quốc gia khác khiến họ an phận.

Trong lòng Vân Nhiễm thất vọng nhưng cũng không thể hiện ra mặt. Bây giờ chỉ còn lại một ứng cử viên, nếu nàng loại hắn ra, thiên hạn này sẽ không có minh quân.

Nàng biết trả lời với sư phụ như thế nào.

Tần Văn Hãn thấy sắc mặt nàng không tốt, tưởng nàng tức giận chuyện hắn hiểu lầm, liền nhanh chóng giải thích: “Bổn vương xin lỗi quận chúa, là ta đường đột.”

“Không có việc gì,” Vân Nhiễm lắc đầu tiếp tục đi dạo với Tần Văn Hãn.

“Hoàng thất Nam Ly, Minh vương gia là người kiệt xuất nhất, không có gì ngoài ý muốn sẽ lên ngôi vua cửu ngũ chí tôn, bản quận chúa muốn kết giao với vương gia, nói không chừng một này nào đó có thể đến hoàng cung Nam Ly làm khách.”

Tần Văn Hãn nghe Vân Nhiễm nói vậy liền cười ôn hòa: “Quận chúa suy nghĩ nhiều rồi, phụ vương ta có vài người con trai, các huynh đệ của ta đều không tệ, chưa chắc bổn vương đã là người lên ngôi, có điều dù không phải là bổn vương, ta cũng có thể tiếp đón quận chúa chu đáo.”

“Minh vương ra khiêm tốn, tuy rằng Cơ Kình Thiên cùng Tiêu thế tử rất lợi hại, nhưng bản quận chúa thấy Minh vương gia cũng không thua kém bọn họ, có thể cùng bọn họ phân cao thấp tranh giành thiên hạ.”

Tần Văn Hãn khẽ nhíu mày, trầm ổn nói: “Bổn vương không có dã tâm tranh giành thiên hạ, chẳng những ta không có dân chúng Nam Ly cũng không có. Chúng ta đã sớm quen với cuộc sống núi rừng, ít khi đi lại với bên ngoài, luôn coi trọng nguyên tắc chúng ta không động đến người khác, người khác cũng không động đến chúng ta.”

Lòng Vân Nhiễm càng lạnh hơn, tuy rằng vị Minh vương này không có dã tâm tranh giành thiên hạ là chuyện tốt, nhưng theo ý hắn bọn họ vốn tự cung tự cấp không tranh với đời, không có ý san sẻ với người khác, bo bo giữ mình, người như vậy sao có thể là minh quân.

“Chẳng lẽ ngươi không muốn Nam Ly lớn mạnh, lớn đến mức khiến người khác không dám động vào.”

Vân Nhiễm khiến Tần Văn Hãn nở nụ cười: “Nam Ly cũng không có y tưởng mở rộng lãnh thổ, chúng ta vẫn luôn ở trong núi, lấy núi rừng làm lá chắn bảo vệ, tranh đoạt lãnh thổ của nước khác để làm gì? Ngươi có biết người Nam Lỳ thờ phụng gì không?”

Vân Nhiễm bất lực im lặng, đâu còn sức lực quan tâm đến bọn họ thờ phụng cái gì, Tần Văn Hãn cười thản nhiên: “Thờ thần núi.”

Vân Nhiễm cố gắng hỏi thêm một câu: “Nếu cho ngươi một cơ hội ngăn chặn Đông Viêm cùng Tây Tuyết ngươi sẽ làm gì?”

Tần Văn Hãn cười tao nhã: “Ta với bọn họ nước sông không phạm nước giếng, sao phải áp chế lẫn nhau. Nếu có người xâm phạm, chúng ta sẽ đánh trả. Bất kể là ai tiến vào Nam Ly cũng sẽ không chiếm được ưu thế, bổn vương không lo lắng có người muốn tấn công chúng ta? Địa thế núi rừng hiểm trở, dù bọn họ có đông người, cũng vô dụng, bọn họ không quen với địa hình khí hậu rừng núi, sẽ không sống được, cho nên Nam Ly chúng ta tương đối an toàn.”

Vân Nhiễm cũng có đồng quan điểm, với địa hình của Nam Ly. Căn bản không đủ khiến các nước khác động lòng, nếu thiên hạ đại loạn, bốn nước chiến tranh, Nam Ly sẽ là nước bị đánh cuối cùng, thậm chí có khả năng không bị động đến, bởi vì không cần thiết, hao tốn nhiều sức sực, tài nguyên lại nghèo nàn. Chính vì như vậy cũng khiến người Nam Ly có tâm lý an nhàn, cam tâm sống trong lãnh thổ nho nhỏ, không nghĩ nhiều, không có dã tâm giành thiên hạ.

Sắc mặt Vân Nhiễm cực kỳ khó coi, Tần Văn Hãn quan tâm hỏi: “Quận chúa, ngươi làm sao vậy?”

Vân Nhiễm nhìn Tần Văn Hãn, cực kỳ thất vọng. Khó trách không thể cùng với Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã xưng thiên hạ tam kiệt, hóa ra thật sự là một người không có chí tiến thủ, nàng còn tưởng rằng hắn đang che dấu, quên đi, người này bị loại.

Nếu đã xác định hắn bị loại, Vân Nhiễm không cần thiết phải ở lại, nâng mắt nhìn Tần Văn Hãn, thản nhiên nói: “Ta thấy hơi mệt, đi về nghỉ ngơi trước.”

“Được,” Tần Văn Hãn ước gì Vân Nhiễm rời đi, đỡ khiến hắn phải lo lắng đề phòng. Tuy quận chúa nói không muốn gả cho hắn, nhưng vì sao lại thấy có hứng thú với Nam Ly như vậy, ai dám bảo nàng không lấy lui làm tiến, Tần Văn Hãn nghĩ, hắn quyết định đến hoàng cung Đại Tuyên từ biệt hoàng thượng rồi về nước.

Sau khi tiễn Vân Nhiễm rời dịch cung, Tần Văn Hãn sai người chuẩn bị sẵn đồ, hắn dẫn vài tên thuộc hạ đến hoàng cung chào từ biệt hoàng thượng.

Tinh thần Sở Dật Kỳ đã khôi phục không tệ, nghe tin Tiểu Minh vương đến chào từ biệt, lập tức đón tiếp hắn. Tặng hắn một ít lễ vật mang về Nam Ly, không có ý giữ lại, trước mắt Đại Tuyên đang có chuyện, ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có tinh lực tiếp đón tiếp những người này, ngược lại giữ bọn họ lại dễ dàng xảy ra chuyện.

Tiểu Minh vương lập tức lên đường rời kinh, có người bẩm báo việc này với Vân Nhiễm, nàng trợn mắt há mồm. Lúc này nàng còn đang ở phủ Yến vương đổi thuốc cho Yến Kỳ.

“Người này là sợ ta muốn gả cho hắn đi.”

Vân Nhiễm nhướng mày không biết nói gì, không phát hiện Yến quận vương trên giường mặt mày đen xì, khóe môi nhếch lên, trong mắt ngấm ngầm ai oán, nằm im như cọc gỗ. Hôm nay nàng tới dịch cung làm gì, có khi nào muốn gả cho Tần Văn Hãn, nếu không tới đó làm gì, lẽ nào nàng thích hắn ta. Trong lòng Yến quận vương dày vò, bàn tay hết nắm lại thả, thật vất vả điều chỉnh cảm xúc của chính mình.

Vân Nhiễm đổi một nửa thuốc, thấy Yến quận vương hôm nay đặc biệt nghe lời. Có điều sắc mặt hơi khó coi, vài phần ai oán, còn có vài phần đau buồn, Vân Nhiễm kinh ngạc, vừa thay thuốc vừa nói.

“Yến Kỳ, ngươi làm sao vậy, ai chọc ngươi? Sắc mặt khó coi như vậy chẳng lẽ đã tra ra ai là người hạ dược, khiến tâm trạng ngươi không tốt.”

Sắc mặt Yến Kỳ đen lại, ai là người khiến hắn như vậy, là người nào còn không biết, dọa người khác chạy.

Hắn ghen, hắn ai oán.

Yến Kỳ vùi đầu trong gối, buồn rầu nói: “Người nào đó, khiến ta khó chịu.”

“Ai, ngươi nói ta nghe, ta giúp ngươi thu thập hắn.” Vân Nhiễm còn nói đùa, làm gì có ai dám trêu chọc Yến Kỳ, thấy hắn bị thương không thể ra tay, nàng đành tốt bụng làm thay hắn.

“Ngươi.”

Yến Kỳ không khách khí nói, Vân Nhiễm nhướng mày, kinh ngạc, chỉ vào mình: “Ta trêu chọc ngươi lúc nào.”

“Hôm nay ta rất đau, ngươi không đến sớm thay thuốc, nhưng lại chạy đến dịch cung đi dạo với Tiểu Minh vương, còn dọa người ta chạy mất.” Nếu không phải nàng gây ra chuyện gì đó, sao người ta lại chạy?

Vân Nhiễm chớp hàng mi dài nhìn Yến Kỳ, thấy hắn u ám, ánh mắt ai oán nhìn mình, giống như lên án nàng trọng sắc khinh bạn, Vân Nhiễm không nhịn được cười: “Đừng nói ngươi cho rằng ta muốn gả cho tên kia nha.”

“Nếu không phải, đang yên lành chạy tới dịch cung tìm hắn làm gì?”

Yến Kỳ truy hỏi, hắn muốn biết Vân Nhiễm chạy tới dịch cung tìm Tần Văn Hãn làm gì.

Vân Nhiễm mở miệng muốn nói lại thôi, nàng không thể nói ra chuyện bảo tàng của Lưu Hoa Đường. Dù nàng tin tưởng Yến Kỳ, nhưng chuyện này quá lớn, không thể nói lung tung.

Nghĩ vậy Vân Nhiễm giả bộ ngớ ngẩn cho qua: “Ta đi tìm hắn, muốn làm bằng hữu với hắn, dù sao ta cũng không nghĩ gả cho hắn, là ta kia suy nghĩ nhiều tự dọa chính mình.”

Ánh mắt Yến Kỳ hơi mị lên, trong lòng ngứa ngáy, hắn biết Vân Nhiễm có chuyện dấu hắn, với giao tình của bọn họ nàng vẫn còn muốn gạt mình, khiến trong lòng Yến Kỳ trầm xuống, im lặng nhắm mắt tựa vào giường.

Vân Nhiễm biết hắn tức giận, cũng không biết nói gì để an ủi hắn. Nàng biết mình gạt hắn không xứng làm bạn hắn, nhưng lại không thể nói ra sự thật.

Trong phòng hết sức im lặng, dòng khí lạnh lẽo khẽ lan tỏa, hai người không lên tiếng.

Vân Nhiễm băng bó vết thương cho Yến Kỳ, thấy hắn vẫn không nói gì. Trong lòng ê ẩm, vì sao Nhiễm Nhi gạt hắn, hắn cũng tin nàng không muốn gả cho Tần Văn Hãn, nhưng nàng có chuyện sao lại dấu hắn.

Vân Nhiễm băng bó xong, vỗ vỗ vai Yến Kỳ: “Yến Kỳ, ngươi đừng tức giận, ta thật không nghĩ gả cho Tần Văn Hãn.”

“Ta biết.”

Yến Kỳ khẽ kêu, tuy rằng hắn ghen những rất nhanh liền nghĩ thông, Vân Nhiễm không dễ gả cho người khác, là mình suy nghĩ nhiều. Nhưng nàng có việc dấu hắn, khiến hắn u uất, giống như bị nàng gạt ra ngoài.

Vân Nhiễm nghe thấy vậy lại kinh ngạc: “Biết vậy ngươi còn tức giận làm gì?”

Yến Kỳ im lặng, giống như đứa nhỏ đang giận dỗi, Vân Nhiễm không biết hắn đang nghĩ gì, có điều để ý đến hắn đang bị bệnh vẫn cười như trước: “Yến Kỳ, ngươi không nói chuyện ta đi nha.”

“Đi đi, đi nhanh lên, ta muốn ngủ.”

Yến Kỳ nhắm mắt lại, Vân Nhiễm thấy hắn quay mặt vào trong, không thèm nhìn mình. Đợi một lúc thấy hắn không có động tĩnh gì, vậy thì để cho hắn nghỉ ngơi đi, nàng đứng dậy rời đi. Yến Kỳ không ngờ Vân Nhiễm đi thật, trong lòng tức giận, chẳng lẽ không thể chờ thêm một chút sao, hắn chỉ giận một lúc, không thể chờ được sao? Nhiễm Nhi thật độc ác.

Yến quận vương kiêu ngạo tiếp tục tức giận. Có điều hắn quên mất mình có chuyện quan trọng còn chưa kịp với Vân Nhiễm. Đều tại mình vừa nghe thấy Vân Nhiễm đi tìm Tần Văn Hãn ghen tuông quên mất chuyện quan trọng.

Trước đó, hắn nhận được tin truyền đến từ giám sát ti, quận chúa Minh Tuệ tự sát trong ngục, nhất định trưởng công chúa sẽ tính kế hại Vân Nhiễm. Hắn định dặn nàng phải cẩn thận.

Yến Kỳ gọi Trực Nhật vào: “Lập tức truyền lệnh cho Quân Hốc, dốc toàn lực bảo vệ quận chúa Trường Bình đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Ân, chủ tử.”

Trực Nhật cung kính nhận lệnh lui ra ngoài, Yến Kỳ ở đằng sau gọi hắn lại: “Nhớ kỹ, có chuyện gì trước tiên phải báo cho bản quận vương.”

Nháy mắt ánh mắt Yến Kỳ ngập sát khí, quanh thân lạnh lẽo âm trầm.
Bình Luận (0)
Comment