.
Bà tử Lý là ma ma quản sự của viện Như Hương, lúc trước chính nàng một mực chắc chắn Triệu ma ma trộm đồ của Vân Nhiễm, cũng dẫn người đến phòng ma Triệu ma ma lục soát ra đồ này nọ, hiển nhiên là đã được sắp đặt, hiện tại Triệu ma ma muốn giết bà tử Lý, quận chúa còn nhỏ có nhiều chuyện không hiểu, nhìn về mọi mặt Lý ma ma kia đều đáng chết, sở dĩ nàng khổ sở như vậy đều do bà ta ban cho, nên giờ bà muốn lấy mạng của ả.
Vân Nhiễm nâng mắt, nở nụ cười thản nhiên, ánh mắt sắc bén, trên thực tế dù Triệu ma ma không nói chuyện này, nàng cũng không có ý định giữ lại Lý ma ma, ai không phỉa là người của nàng nàng rất rõ, hiện tại bắt đầu diệt trừ từ ma ma quản sự đi.
“Được, ta đáp ứng bà, nhưng trước mắt chúng ta hẳn là phải diễn kịch, xem như ta hồi phủ cấp cho các nàng một phần lễ.”
Vân Nhiễm mở miệng, Triệu ma ma nhìn thấy nàng thông minh, lại có khí chất tao nhã, thần phục lời nàng nói, trầm ổn gật đầu.
Tay Vân Nhiễm nâng chung trà lên, cố ý lớn tiếng quát: “Triệu ma ma, không ngờ ta có ý tốt muốn đưa ngươi về, ngươi lại dám oán hận ta, không nghe ta răn dạy, thự sự là to gan.”
Rầm một âm thanh vang lên, chén trà vỡ nát, mọi người bên ngoài nghe thấy động tĩnh, không ai dám nói chuyện, một người trung niên đứng đầu lại nâng khóe môi cười, rong mắt phát ra ánh sáng.
Trong phòng khách vang lên tiếng kêu bén nhọn: “Anh Đào, Lệ Chi đem người đáng giận này nhốt vào phòng chứa củi, không có lệnh của ta, không cho bà ăn uống.”
“Ân, quận chúa,” Hai người tiến vào, kéo Triệu ma ma ra, lúc trước đứng bên ngòa hai người cũng đã hiểu ý của quận chúa, biết đây là một vở kịch liền phối hợp với nàng, Triệu ma ma cũng thê thảm kêu: “Quận chúa, nô tỳ biết sai rồi, về sau nô tỳ không dám nói lung tung nữa, cũng không dám oán hận quận chúa.”
Bất quá không có ai để ý đến bà, Anh Đào cùng Lệ Chi kéo bà đi đưa tới phòng chứa củi.
Trong phòng khách Vân Nhiễm tức giận nhìn chằm chằm đám hạ nhân trước cửa, một phụ nhân ngoài bốn mươi đi đến, tuổi tác so với Triệu ma ma koong khách biệt lắm, nhưng vì bảo dưỡng tốt cho nên không thấy già, bà chính là Lý ma ma một trong những quản sự của phủ Vân vương.
Lý ma ma đi vào, trên mặt tràn đầy y cười, tới trước mặt Vân Nhiễm cản thận mở miệng: “Quận chúa, người đừng vì Triệu ma ma mà tức giận, dù sao bà ta cũng là nhũ mẫu của người, quận chúa không nên tức giận tự làm ảnh hưởng đến mình.”
“Bà ta thật không biết hối cải, lại dám oán hận ta, ta vốn muốn đối xử tử tế với bà, bà lại dám có dị tâm, người như vậy ta sao dám dùng, trước đem nhốt lại cho bà tỉnh ra.”
Lý ma ma vừa nghe thấy lời này, ánh mắt sáng lên, khóe môi cười càng sâu: “Quận chúa, người đừng tức giận, không phải còn có chúng nô tỳ sao nô tỳ nhất định tận tâm hầu hạ quận chúa, không để người phiền lòng.”
“Thật vậy sao,” Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Lý ma ma, ánh mắt thâm trầm, âm lãnh, làm Lý ma ma kinh hãi, tay chân lạnh buốt, sao quận chúa lại nhìn mình như vậy? Không phải nàng phát hiện ra chuyện gì chứ? Vân Nhiễm lại cười rộ lên: “Ta đã ba năm không có ở vương phủ, các ngươi còn có thể tận tâm hầu hạ như trước đây sao.”
Lý ma ma liền quỳ xuống, vẻ mặt trung thành: “Quận chúa yên tâm, nô ty vẫn như trước đây toàn tâm toàn ý vì quận chúa, nếu có làm trái liền chết không được tử tế.”
“Không được chết tử tế?” Vân Nhiễm khẽ cười, tâm Lý ma ma cứng lại chỉ thấy nàng thập phần cổ quái.
“Nếu đã như thế, về sau ngươi vẫn giúp quản lý viện Như Hương, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Lời nói của Vân Nhiễm xóa tan nghi ngở của Lý ma ma, bà nhẹ nhàng kính cẩn nhận mệnh, trong lòng cũng đắc ý một phen, quận chúa quả nhiên vẫn ngốc như trước kia, tuy rằng đã biết che dấu hành động, nhưng vẫn không thông minh lên được bao nhiêu.
“Ân, quận chúa.”
Lý ma ma cung kính trả lời, Vân Nhiễm lại dặn dò bà vài câu, đơn giản nhắc đám hạ nhân tậm tâm nếu có ý đồ bất chính thì phải trừng trị, hai người đang nói chuyện bên ngoài vang lên tiếng bước chân, một nha hoàn cao gầy tú lệ mặc một thân áo xanh thêu hoa mai đi tới.
Nha hoàn này Khả Nhi trước là nhị đẳng nha hoàn của viện Như Hương.
Khả Nhi vừa tiến vào, Lý ma ma nhướng mi nhăn mày: “Người khẩn trương cái gì, không thấy ta đang nói chuyện với quận chúa sao?”
Khả Nhi nhanh chóng mở miệng nói: “Bẩm ma ma, là tứ tiểu thư mang theo người tới đây? Đang chờ ở bên ngoài, nô tỳ muốn bẩm báo xem quận chúa có muốn gặp nàng hay không, hơn nữa hình như tứ tiểu thư rất vội.”
Khả Nhi nhìn Lý ma ma rất sợ sệt, quận chúa ở trước mắt nhưng nàng lại hướng về bà ta bẩm báo, này không phải là không để quận chúa vào mắt, quan trọng hơn là Lý ma ma thân là quản sự, ngay cả loại sai lầm này đều cho phép xảy ra, chứng tở trước đây ở viện Như Hương tác oai tác quái. Vân Nhiễm híp mắt lại, một cỗ sát khí tràn ngập đi lên, Lý ma ma nhất định phải diệt.
Lý ma ma vẫn không biết hạ mình nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa, người có muốn gặp tứ tiểu thư không?”
“Cho nàng tiến vào đi.”
Nàng muốn xem Vân Vãn Tuyết muốn làm cái gì, các nàng vừa tách ra, chưa gì đã lại chạy tới đây, khẳng định là có chuyện.
Khả Nhi nghe Vân Nhiễm nói xong liếc nhìn Lý ma ma, thấy bà gật đầu mới lui ra ngoài. Vân Nhiễm sắc mặt u ám, trong lòng thầm mắng đời trước ngu xuẩn, chẳng lẽ tình huống thế này nàng không có chút cảnh giác nào sao, tùy ý để nữ nhân tiến vào viện, chân chính dẫn sói vào nhà, khó trách bị người ta hạ sát.
Ngoài cửa rất nhanh vang lên tiếng bước chân, vài người vội vàng đi vào, cầm đầu đúng là Vân Vãn Tuyết, không chờ Vân Nhiễm liền gấp gáp mở miệng nói: “Đại tỷ tỷ xảy ra chuyện lớn rồi, phủ Yên vương mang một đạo thánh chỉ lại đây, phụ vương nổi trận lôi đình muốn đi tìm Yến quận vương tính sổ?”
Vẫn Nhiễm nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu: “Phụ vương sao lại muốn đi tìm Yến quận vương?”
Lúc này trong đầu Vân Nhiễm căn bản quên mất sự kiện tiên hoàng chỉ hôn. Cho nên mới thấy kì quái.
Vân Vãn Tuyết lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt lóe ra, khóe môi nở nụ cười đắc ý, vốn các nàng còn muốn tìm cách phá đám hôn sự này, nào ngờ đâu Yến quận vương lại tiến cung xin thánh chỉ từ hôn.
“Đại tỷ tỷ, người đã quên tiên hoàng chỉ phúc vi hôn đem tỷ gả cho Yến quận vương, nay Yến quận vương lại đưa tới một đạo thánh chỉ từ hôn, phụ vương nghe xong liền giận giữ muốn liều mạng với Yến quận vương, hiện tại mẫu phi đang ngăn cản, tỷ vẫn nhanh đi qua xem đi.”