Chương 108: Tuyệt Nhai Mất Hồn
Đám người Tiễn Tam cùngNinh Cảnh đổi sang đi đường núi, gập ghềnh khó đi, mọi người không ngồi xe ngựa mà cưỡi ngựa đi. Lần này Ninh tiểu gia không dám hé răng kêu khổ, bao nhiêu nguy hiểm trên sống khiến hắn hiểu được trận này ác liệt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, người khác đều bị hắn liên lụy.
Mục tiêu của Tiêu Chiến cùng Tiêu Bắc Dã là hắn, hắn hại sư phụ, thậm chí Ninh Cảnh còn nghĩ mình chủ động về kinh, như vậy bọn họ sẽ không đuổi theo sư phụ nữa, nhưng sau khi bị Vân Nhiễm dạy dỗ, hắn không dám nói nữa.
Lần đầu tiên Ninh tiểu gia nghiêm túc nghĩ nếu thật sự bị đẩy đến đường chết, hắn tuyệt đối sẽ không để liên lụy đến sư phụ.
Dù có chết hắn cũng muốn bảo vệ sư phụ.
Ninh Cảnh nghĩ đến chuyện này, lại nhìn qua Vân Nhiễm, trong lòng một mảnh dịu dàng, sư phụ, Tiểu Cảnh sẽ không để cho người khác động đến người, cho dù không bảo vệ được người, ta tình nguyện chết cũng không để liên lụy đến người.
Đường núi tuy gập ghềnh khó đi, nhưng vì địa hình hiểm trở, nên dọc đường đi, đấu trí cùng với Tiêu Chiến, cũng không bị bắt lại. Nhưng có không ít thuộc hạ bị thương, may mắn Ninh Cảnh cùng Vân Nhiễm tinh thông y thuật, cho nên dù bị thương cũng không ảnh hưởng đến tính mạng. Ninh Cảnh cùng Vân Nhiễm chăm sóc thuộc hạ bị thương, mọi người đi không ngừng nghỉ đến biên giới Đại Tuyên và Tây Tuyết.
Giữa trưa một ngày nọ, mọi người ngồi cùng một chỗ ăn cơm. Tiễn Tam nghiêm túc nhìn mọi người: “Phía trước là Thiên Bụi Cốc, phía trên là sương mù mênh mông, không ai nhìn rõ địa hình trong cốc, người bình thường đi vào chắc chắn phải chết, nhưng ta từng đi vào, còn có thể bình yên vô sự đi ra. Cho nên ta quyết định dẫn mọi người vào Thiên Bụi cốc, theo đường này, chưa tới hai ngày liền tới biên giới Tây Tuyết cùng Đại Tuyên.”
“Thiên Bụi Cốc rất nguy hiểm, nhưng chúng ta về Đại Tuyên, nếu không đi qua cốc này sẽ phải qua cửa quan, căn bản không có khả năng thoát ra từ cửa thành. Cho nên phải đi qua Thiên Bụi cốc, ăn trưa xong, hai canh giờ sau chúng ta sẽ đến Thiên Bụi Cốc, lúc đó mọi người nhớ kỹ phải theo sát ta, không được rối loạn, chỉ hơi sơ ý một chút, có khả năng sẽ chết trong cốc.”
Tiễn Tam nói xong lại nhìn Vân Nhiễm, trong mắt tràn đầy nhu tình, tuy rằng trước đó có hơi buồn vì nàng, không để ý tới nàng. Nhưng mấy ngày nay hắn lại bình thường, hắn không thể giận được nàng.
“Tiểu nương tử, nàng nhất định phải theo sát ta, không cần chạy loạn.”
Vân Nhiễm lườm hắn một cái, người này tính tình thật rộng rãi. Nàng trêu chọc hắn, hắn bất hòa với nàng, cũng may bây giờ lại hòa giải.
“Đã biết.”
Sau đó mọi người không nói thêm gì nữa, nghĩ đến nguy hiểm trong Thiên Bụ cốc, ăn cũng mất ngọn. Vô tâm vô phế như Ninh Cảnh, nhìn thấy người bị thương cũng nuốt không trôi. Những người này đều vì hắn mà liên lụy, Tiêu Chiến cùng Tiêu Bắc Dã nhằm vào hắn, bọn họ muốn mạng của hắn. Để cho hắn đi ra là tốt rồi, sư phụ không cần vào Thiên Bụi Cốc, nếu sư phụ xảy ra chuyện gì, hắn sẽ không tha thứ cho chính mình.
Nhưng Vân Nhiễm cảm nhận đước suy nghĩ của Ninh Cảnh, lạnh lùng lườm hắn: “Ninh Cảnh, ngươi lại nghĩ gì thế?”
Dọc đường đi, Ninh Cảnh hết sức im lặng, thậm chí có hai lần còn muồn trốn đi, đều bị Vân Nhiễm bắt được hung hăng dạy dỗ. Bây giờ không phải chuyện hắn có đi hay không, cho dù hắn đi, Tiêu Chiến cùng Tiêu Bắc Dã cũng không buông tha cho nàng, chỉ sợ cũng không bỏ qua cho Tiễn Tam. Trước mắt bọn họ chỉ cùng tiến cùng lui, đi qua Thiên Bụi cốc, đây là đường cuối cùng để tới biên giới.”
Ninh Cảnh muốn nói, thấy mắt Vân Nhiễm hung ác, lại im lặng không nói gì.
Thiên Bụi Cốc, là cấm địa chết, người bình thường vào được không ta được.
Rất ít người có thể toàn thân thoát ra, nhưng Tiễn Tam từng đi vào Thiên Bụi Cốc, còn an toàn đi ra.
Đoàn người vừa tiến vào Thiên Bụi Cốc, hơi thở âm trầm bao trùm, ngẩng đầu nhìn lên mênh mông sương mù, giống như một tấm lụa màu xám, lau thế nàu cũng không sạch.
Tiễn Tam đi trước dẫn đội, vách đá dựng đứng, liếc mắt đã nhìn thấy đỉnh núi cao chót vót, không thể mở đường núi.
Rõ ràng dưới chân không thấy đường, nhưng Tiễn Tam có thể đi lại bình thường.
Vân Nhiễm luôn can đảm cẩn thận cũng bị dọa toát mồ hôi, Tiễn Tam nhanh chóng nhìn nàng, trấn an: “Nàng đi theo ta, sẽ không có chuyện gì.”
Một lần kia hắn rơi vào Thiên Bụi Cốc, cửu tử nhất sinh, nhưng vẫn an toàn đi ra, đi theo hắn sẽ không có chuyện gì.
Đoàn người nối đuôi nhau ma đi, gần hai mươi người đi thành một đội ngũ thật dài, tiến thẳng vào thiên bụi cốc. Càng đi sâu vào cốc trời càng tối, nguy hiểm càng cao, người người toát mồ hôi lạnh, bên trái là vách núi cao chót vót, bên phải là vực sâu mông lung, mênh mông sương mù, đá dưới chân sắc nhọn, mỗi người đều phải tập trung tinh thần, đi thật cẩn thận mới không bước hụt, chỉ cần đi sai một bước sẽ tan xương nát thịt.
Nếu bây giờ có phục binh, chắc chắn bọn họ sẽ chết không cần nghĩ, có điều nơi này cũng không có ai dám tùy tiện tiến vào.
Mọi người đang suy nghĩ, đã đi qua vách núi đen, tới một ngọn núi đầy mây mù, nhưng vẫn đỡ hơn đoạn đường vừa rồi. Mọi người thở dài nhẹ nhõm, nghỉ chân tại chỗ, người người toát mồ hôi, gió thổi qua mang theo sự lạnh lẽo.
Ngẩng đầu nhìn trời, ngày càng tối, Tiễn Tam nói nhanh: “Xem ra đêm nay chúng ta phải ở lại Thiên Bụi Cốc, vậy thì tìm một chỗ nghỉ ngơi, sáng sớm mai sẽ đi tiếp.”
“Được.”
Một tiếng động khẽ vang lên, mọi người đang chuẩn bị rời đi, hai bên sườn núi lại có tiếng động rất nhỏ.
Sắc mặt Tiễn Tam thay đổi, nhanh chóng nhìn hai bên sườn núi, chỉ thấy trong rừng có hơn mười cung thủ, đang giương cung về bên này.
Đám người Vân Nhiễm cũng biến sắc, bọn họ nghĩ trong Thiên Bụi Cốc không có ai, không ngờ lại có người mai phục ở đây, nơi này vốn đã nguy hiểm bây giờ lại có mai phục, chẳng lẽ trời muốn họ chết.
Tiễn Tam trầm giọng lên tiếng: “Đi tới sườn tây nam cốc.
Hắn nhớ rõ, phía tay nam có một khối đá khá bằng phẳng, trên đó có khá nhiều hoa, vào đó bọn họ có thể thi triển tay chân để đối phó với phục binh.
Tiễn Tam kéo Vân Nhiễm nhanh chóng đi thẳng về hướng Tây Nam.
Mọi người nối đuôi nhau theo sát, vài bóng người như u linh bay giữa núi rừng.
Đám người ẩn trong tối, thấy Vân Nhiễm cùng Tiễn Tam đi về hướng Tây Nam cũng đuổi theo.
Vân Nhiễm đi vào trong cốc, mới phát hiện ra một chuyện, trong này có khí độc ẩn trong sương mù. Hoa cỏ trong cốc đều là hoa độc, không khí cũng có độc, nơi đây chính là chỗ chết. Tuy rằng Vân Nhiễm tinh thông y thuật, nhưng cũng không quá am hiểu đối với độc, rất nhiều hoa bên ngoài không có, khí độc mạnh hơn bình thường, không chỉ một loại mà nhiều loại trộn vào với nhau, quanh năm suốt tháng tạo thành kịch độc
Sắc mặt Vân Nhiễm thay đổi, nhìn Tiễn Tam nói nhanh: “Bọn họ cố ý đẩy chúng ta đến đây, đây rõ ràng là chỗ chết.”
Vân Nhiễm nói xong, sắc mặt Tiễn Tam cũng thay đổi, lúc hắn vào Thiên Bụi cốc cũng không hiểu hết, chỉ biết đây là một vùng bằng phẳng có hoa, không biết đây là chỗ chết.
Phía sau Vân Nhiễm đã có người trúng độc, Ninh Cảnh nói nhanh: “Sư phụ, hay là chúng ta lui ra ngoài đi.”
“Đi ra chỉ có đường chết, cửa cốc nhất định có mai phục, chúng ta vừa ra sẽ bị bọn họ bắn chết.”
Vân Nhiễm nói nhanh, nàng phát hiện ở trong cốc, dù võ công có cao đến đâu cũng không dùng được.
Tiễn Tam nhanh chóng bình tĩnh nhìn kì hoa dị thảo trong cốc. Phát hiện ngoài sương mù có rất nhiều ánh sáng màu, nhưng có một chỗ sương mù lại không có màu, không có hoa, mà có nhiều cây là màu xanh nhạt.
Tiễn Tam liếc nhìn mỏm núi khác biệt kia, nhanh chóng nhìn thuộc hạ quyết đoán ra lệnh: “Đi, mọi người nhảy lên mỏm núi kia.”
Hắn từng bước nhảy tới mỏm núi kia.
Vân Nhiễm cùng đám người cũng theo sát hắn đến mỏm núi nhỏ.
Mọi người phát hiện, chỗ này khác với trong cốc, có sự sống, cũng không có khí độc.
Vân Nhiễm thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng nhìn xung quanh, ngoại trừ nàng Tiễn Tam, Ninh Cảnh những người khác đều trúng độc. Nàng cùng Ninh Cảnh thường xuyên tiếp xúc với dược thảo, ăn không ít giải độc đan, nên trong khoảng thời gian ngắn, hoa độc ở đây không thể gây tổn hại đến các nàng, còn Tiễn Tam sở dĩ không trúng độc là vì trước đó nàng đã cho hắn một ít giải độc đan.
“Các ngươi thử ngồi xuống, vận công bức độc xem.”
Vân Nhiễm lên tiếng, thuộc hạ ngồi xuống vận công ép độc.
Lúc này sắc trời đã tối, toàn bộ Thiên Bụi cốc tối đen, trong sương mù mờ mịt, Tiễn Tam đốt cây đuốc, ánh mắt Vân Nhiễm có chút đăm chiêu nhìn mỏm núi, vì sao bên ngoài có độc, chỗ này lại không có.
Chỗ này cũng không có gì khác, ngoại trừ, bên ngoài có hoa độc, trên ngọn núi này chỉ có một loại cây màu xanh nhạt, có thể loại cây này là thuốc giải. Vân Nhiễm hái xuống một lá cây chuẩn bị ăn thử, xem đây có phải thuốc giải.
Không ngờ nàng còn chưa kịp căn, bàn tay bên cạnh nàng đã vươn tới đoạt lấy nhét vào miệng.
“Tiểu nương tử, có phải nàng muốn thử xem lá này có thể giải độc, để ta thử đi.”
Tiễn Tam không chút do dự cầm lá cây trong tay Vân Nhiễm ăn thử.
Không cần suy nghĩ, không lo lắng.
Vân Nhiễm không nhịn được dịu dàng, nở nụ cười nhìn chằm chằm Tiễn Tam: “Tiễn Tam, chờ sau khi về Đại Tuyên, nếu ngươi muốn thành thân ta sẽ đồng ý gả.”
Khuôn mặt Tiễn Tam cứng đờ, có chút không vui, nhưng cũng không nói gì, Vân Nhiễm nhìn dáng vẻ hắn buồn bực, càng cười sung sướng.
Sau khi ăn lá cây, phát hiện không có độc, Vân Nhiễm ngắt lấy vài lá, cho thuộc hạ trúng độc ăn thử xem có thể giải độc, trời sinh vạn vận đều có tương khắc, chỗ này nhiều hoa độc như vậy, nhất định có vật gì có thể khắc chế.
Vài tên thuộc hạ sau khi ăn lá cây, quả nhiên độc vơi đi không ít, Tiễn Tam cùng Vân Nhiễm vui vẻ lên một chút.
Có điều nghĩ đến tình cảnh trước mặt hai người không thể cười nổi, ngoài cốc có binh lính canh gác, trong cốc có độc, dù bọn chưa bị độc chết, nhưng không có đồ ăn sớm muộn gì cũng đói chết, cho nên cần nhanh chóng nghĩ cách phá vòng vây ra ngoài.
Tiễn Tam nói nhanh: “Hay để ta đi ra ngoài thăm dò, xem có thể tìm được đường ra.”
Tiễn Tam vừa nói xong, thuộc hạ đang ngồi ép độc đều đứng dậy đồng thanh: “Lão đại, vẫn nên để chúng ta đi đi.”
Vân Nhiễm chau mày cự tuyệt: “Không được, lúc này rời đã tối muộn, sáng mai chúng ta còn phải tìm cách rời khỏi cốc, đêm nay mọi người an tâm nghỉ ngơi đi.”
Trong Thiên Bụi Cốc vô cùng nguy hiểm, bọn họ bị vây ở trong này, làm sao nắm được tình hình bên ngoài. Ngược lại Tiêu Chiến ở bên ngoài có khả năng đã biết rõ độc ở trong cốc, nếu hạ lệnh đóng chặt cửa cốc, bọn họ sẽ chết không cần nghi ngờ.
Tiễn Tam thấy Vân Nhiễm phản đối, cũng không kiên trì nữa nhìn mọi người nói: “Mọi người đều nghỉ ngơi tại chỗ, sáng mai chúng ta sẽ nghĩ cách.
Mọi người đáp lời, Ninh Cảnh vẫn im lặng, hắn càng thêm áy náy, là hắn hại mọi người, hại sư phụ, nếu hắn sớm rời đi, có lẽ bọn họ sẽ không rơi vào tình cảnh này.
“Sư phụ, thật xin lỗi, là ta hại mọi người.”
Ninh Cảnh xin lỗi, Vân Nhiễm trừng mắt liếc hắn: “Nói linh tinh gì đó, mau nghỉ ngơi một lát, lấy tinh thần nghĩ xem ngày mai làm thế nào để ra khỏi cốc mới tốt.”
Trong cốc một mảnh im lặng, tấy cả mọi người đều nghỉ ngơi, ngọn đuốc nhỏ Tiễn Tam đốt cũng bị dập tắt, trong cốc đều là hoa độc, nên không lo sợ có dã thú, chỉ sợ vài dặm quanh khu vưc này dã thú không dám vào.
Nửa đêm, đột nhiên có tiếng động nhỏ, Tiễn Tam cùng Vân Nhiễm nhanh chóng nhìn cửa cốc, chỉ thấy một đốm sáng nhỏ, một đoàn người vừa đi vừa nói chuyện.
“Gia, người cẩn thận một chút, nơi này rất kỳ quái.”
“Đúng vậy, vương gia bảo chúng ta tiến vào tìm người, không biết có nguy hiểm gì không?”
“Ngươi nói xem, liệu có người nhảy ra giết chúng ta không.”
Người trước mặt nhíu mày, trầm giọng lên tiếng: “Chúng ta cẩn thận một chút, phòng ngừa bọn họ đánh bất ngờ.”
Tiêu Bắc Dã ngẩng đầu nhìn sơn cốc đen kịt, trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề, không khí trong cốc khiến người ta không lạnh mà run.
Vì sao hắn có cảm giác không tốt.
Tiêu Bắc Dã không hiểu, ngẩng đầu nhìn xung quanh, bốn phía tràn ngập sương mù, không nhìn rõ hoàn cảnh, nếu có người đột nhiên xông ra, bọn chúng sẽ có phần thắng, cho nên phải cẩn thận.
Tiêu Bắc Dã vừa nảy ra suy nghĩ, phía sau đột nhiên vang lên tiếng thở dốc, có người ngã xuống, giãy dụa nói: “Thế tử gia, không tốt, mau đi ra ngoài, nơi này có khí độc.”
Người này vừa nói xong, lại liên tục có người ngã xuống, có người nói nhanh: “Các ngươi nhanh chóng hộ tống thế tử rời khỏi cốc.”
“Ân,” Vài bóng người nhanh chóng che chở cho Tiêu Bắc Dã, nhưng vừa đi đã cảm thấy mềm nhũn không bước nổi ngã xuống, trong nháy mắt đã có hơn chục người ngã xuống, Tiêu Bắc Dã kinh hãi mở to mắt nhìn tất cả, chưa từng thấy cảnh tượng sợ hãi như vậy.
Tất cả xảy ra quá nhanh, những người vào cốc đều là thuộc hạ lợi hại, không ngờ vào trong này chỉ như con kiến, dễ dàng chết.
Tại sao có thể như vậy.
Phía sau lại vang lên âm thanh bùm bùm, Tiêu Bắc Dã cũng cảm nhận được hô hấp của chính mình dồn dập, chóng mặt hoa mắt, không nhịn được cầm chặt vạt áo, chẳng lẽ hắn phải chết ở trong này.
Trước khi nhắm mắt, hắn nghĩ tới một chuyện, không biết phụ vương có biết trong này có độc, nếu như đã biết, ông ta làm vậy rõ ràng có ý?
Hai mắt Tiêu Bắc Dã cố gắng mở to, không cam lòng, hắn chết không nhắm mắt.
Ngọn núi nhỏ phía trước, Tiễn Tam cùng Vân Nhiễm nhìn động tĩnh phía trước, biết có người vào cốc, còn biết người tới là Tiêu Bắc Dã.
Tiễn Tam cùng Vân Nhiễm đưa mắt nhìn nhau, đầy ý tứ.
Tiêu Chiến thật tàn nhẫn, để con mình đi vào chỗ chết.
Khó trách người này có thể nắm quyền Tây Tuyết, hắn chẳng những tâm ngoan thủ lạt, tâm kế sâu. Tiêu Bắc Dã khôn khéo như vậy, còn bị hắn lừa vào trong cốc chịu chết, có thể thấy sự lợi hại của người này.
Vân Nhìn Tiêu Bắc Dã trong đầu đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
“Tiễn Tam, nếu chúng ta cứu người kia, phần thắng ra ngoài sẽ lớn hơn một chút, ít nhất có thể biết Tiêu Chiến dấu mai phục ở chỗ nào, mặt khác chúng ta có thể để cha con họ tự tàn sát. Nếu Tiêu Bắc Dã, nam nhân này sớm muộn gì cũng dành được Tây Tuyết sau đó sẽ chinh phục thiên hạ khiến sinh linh đồ thán. Chi bằng cứu Tiêu Bắc Dã, để cha con hai người tự tàn sát, ngươi thấy thế nào?”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Tiễn Tam tán thành, nhanh chóng phi thân đến trước mặt Tiêu Bắc Dã.
Lúc này hắn đã trúng độc, rơi vào hôn mê, chỉ cảm thấy không cam lòng, vì sao hắn phải chết ở trong này, chết trong tay phụ vương.
Trước khi lâm vào hôn mê, chỉ nhìn thấy một bóng người xuyên qua mây mù, giống như cơn gió, hắn tự giễu nở nụ cười, xem ra mình thật sự sắp chết, nên mới nhìn thấy ảo giác.
Tiễn Tam túm Tiêu Bắc Dã tới, Vân Nhiễm hái vài lá cây ép ra thành nước cho hắn uống.
Đến nửa đêm Tiêu Bắc Dã mở mắt, liền nhìn thấy Tiễn Tam cùng Vân Nhiễm, hắn cười khổ.
“Không ngờ chúng ta thật có duyên, sau khi chết lại có thể gặp nhau ở chỗ này, không biết đây là nghiệt duyên gì.”
Vân Nhiễm lườm hắn: “Chúng ta cứu ngươi, cái gì mà nghiệt duyên.”
Tiêu Bắc Dã vừa nghe thấy vậy, nhanh chóng ngồi xuống, phát hiện ra mình thật sự không chết, không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, vội vàng kéo tay Vân Nhiễm hỏi: “Hoa Kì quân của ta đâu, bọn họ đâu.”
Tiễn Tam thấy Tiêu Bắc Dã lôi kéo Vân Nhiễm không vui nói: “Đã chết, tất cả đều chết, là phụ vương ngươi đẩy các ngươi vào chỗ chết.”
“Tiêu thế tử không phải rất thông minh ah, lại không phát hiện ra quỷ kế của phụ vương ngươi.”
Tiễn Tam vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Bắc Dã đỏ sậm, bàn tay nắm chặt lại, mạnh mẽ đứng dậy, phát cuồng.
Những người này đã đi theo hắn nhiều năm, tình như huynh đệ, không ngờ lại vì hắn mà chết. Những người này không những là Hoa Kì Quân, còn là tinh binh, trong đó còn có hai phó tướng.
“Hắn dàm, dám làm như thế, đều do ta không đủ nhẫn tâm, nên ới hại bọn họ.”
Tuy rằng hắn cũng muốn đối phó với phụ vương mình, nhưng không nhẫn ha, xuống tay được, ai ngờ lại hại chết nhiều thuộc hạ như vậy.
Tiêu Bắc Dã càng nghĩ càng đau lòng, muốn phát điên giữa núi rừng, nội lực phát ra đánh đổ rất nhiều cây cối.
Thuộc hạ Tiễn Tam đều nhìn hắn, cũng không đồng cảm, nếu nói Tiêu Chiến không phải người tốt, người này cũng chẳng tốt đẹp gì, vừa rồi không phải chính hắn đuổi giết mọi người trên sông sao?
Tiêu Bắc Dã đang phát điên, ngoài cửa cốc lại có tiếng nói chuyện, là giọng của nữ nhân.
“Tiêu đại ca, huynh ở đâu.”
“Tiêu đại ca, huynh trả lời ta đi.”
Vân Nhiễm vừa nghe đã biết, còn có thể là ai ngoại trừ vị đại tiểu thư Du Thanh Yên.
Mọi người đều nấp sau cây cối, chú ý động tĩnh phía trước, Tiễn Tam phi thân tới ngăn cản Tiêu Bắc Dã phát điên: “Trước mắt vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để thoát ra ngoài, nếu không tất cả chúng ta sẽ chết ở trong này, nơi này không có nước cùng lương thực, chúng ta có thể duy trì được một hai ngày, lâu hơn chỉ có thể chờ chết. Chúng ta cứu ngươi là muốn cùng hợp tác.”
Tiêu Bắc Dã bình tĩnh lại, ánh mắt đỏ au, như mắt máu, hắn tàn nhẫn lên tiếng: “Được, ta liên thủ với các ngươi.”
Chỉ cần ra ngoài, hắn sẽ báo thù cho Hoa Kì Quân, nam nhân này cả hắn cũng dám giết, ông ta không phải phụ vương, ông ta là ma quỷ.
Vân Nhiễm nhìn Du đại tiểu thư đang dẫn một đoàn người tiến vào cốc, lại nhìn người đang long long sát khí kia thản nhiên lên tiếng.
“Nhìn thấy nữ nhân kia sao? Vào cốc tìm ngươi, có muốn cứu nàng không.”
Có cứu Du Thanh Yên hay không là chuyện của Tiêu Bắc Dã. Tuy rằng Vân Nhiễm cực kì chán ghét nữ nhân này, nhưng nếu Tiêu Bắc Dã muốn cứu nàng cũng không ngăn cản.
Nhưng Tiêu Bắc Dã đưa mắt nhìn phía trước, nhìn vài tên binh lính đang đi theo Du Thanh Yến, ánh mắt hiện lên lệ khí, nói nhanh: “Đừng cứu nàng, nữ nhân này chết cũng tốt, đỡ cả ngày quấn lấy ta.”
Tiêu Bắc Dã không thích vị tiểu thư Du gia này, nếu hắn cứu nữ nhân này, chính là cho nàng ta cơ hội dính lấy mình. Vì sao phải cứu, nhân cơ hội này, diệt trừ Du Thanh Yên, hơn nữa nếu nàng ta nói linh tinh phụ vương sẽ nhìn ra sơ hở. Phụ vương vì trả thù chuyện Du Thanh Yên nói không muốn cưới ông ta, nên mới đẩy nàng ta vào trong cốc chịu chết.
Vân Nhiễm từ chối cho ý kiến, thu hồi tầm mắt, nhìn Tiêu Bắc Dã lên tiếng: “Người nha Tiêu gia các ngươi tâm ngoan thủ lạt? Tuy rằng ngươi tàn nhẫn kém Tiêu Chiến một chút, nhưng thời gian dài chỉ sợ sẽ không kém bao nhiêu.”
Tiêu Bắc Dã nhíu mày, nhìn Vân Nhiễm ôn hòa nói: “Dù ta có trở nên tàn nhẫn đến đâu, cũng không ra tay đối phó với nàng.”
Vân Nhiễm cười cười, từ chối cho ý kiến, sắc mặt Tiễn Tam lại khó coi, hung ác, nham hiểm, nam nhân xấu xa này, dám đào góc tường trước mặt mình, sớm biết vậy đã không cứu hắn.
Tiễn Tam lạnh mặt lên tiếng: “Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút, bàn bạc kĩ lưỡng xem hợp tác thế nào, nếu không, chỉ sợ không ai ra được khỏi cốc, tất cả đều chết trong này.”
Tiêu Bắc Dã không hé răng, nhìn Tiễn Tam, đánh giá cẩn thận, không thể nào thấy bóng dáng trích tiên tao nhã trước kia, hắn thay đổi hoàn toàn.
Tiêu Bắc Dã chậm rãi lên tiếng: “Các ngươi định hợp tác thế nào.”
“Nói cho chúng ta biết, phụ vương ngươi bố trí mai phục như thế nào, tuy ta không quá quen thuộc địa hình Thiên Bụi Cốc, nhưng nắm khá rõ nếu ngươi nói cho ta biết nơi bố trí mai phục. Ta có thể phối hợp với người bên ngoài, né tranh phục binh, nếu không được chúng ta chỉ có đường chết.”
Tiễn Tam nói xong, Vân Nhiễm thản nhiên tiếp lời, “Bất kể là ai, đều không cam lòng chết ở trong này, ngươi cam tâm sao?”
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã nồng đậm sát khí, quanh thân bốc hỏa, hắn nhớ tới thuộc hạ Hoa Kì Quân, bọn họ chết rất thảm, nếu chết trên sa trường, hắn sẽ không đau lòng, thân là quân nhân nên chết trên chiến trường.
Nhưng hắn không ngờ bọn họ lại chết ở chỗ này, chết trong tay phụ vương hắn. Hắn không thể để bọn họ chết oan, càng đáng hận hơn là ánh mắt của phụ vương hắn, bình tĩnh ung dung đẩy hắn vào trong cốc, không có chút do dự, thế nên mới khiến hắn không chút nghi ngờ dẫn Hoa Kì Quân tiến vào trong cốc.
“Ta biết chỗ bố trí phục binh bên ngoài cốc.”
Tiêu Bắc Dã nhanh chóng lấy một nhanh cây, vẽ sơ đồ, chỉ vào vài vị trí: “Lúc trước ta nhìn thấy bố trí ở chỗ này, chỗ này cũng có hai trăm cung tiễn thủ. Bên này có cao thủ lợi hại, nơi này chỉ có một đường ra, bọn họ đã chặn lại, cho nên không có khả năng thoát ra từ đường này.”
Tiêu Bắc Dã nói xong, Tiễn Tam cùng Vân Nhiễm nhìn chằm chằm sơ đồ của hắn, suy nghĩ nên phá vòng vây từ chỗ nào.
Nơi này mọi người đang nghiên cứu, bên ngoài lại truyền đến âm thanh.
“Không tốt, tiểu thư, đi mau, nơi này có độc.”
“A, thật khó chịu.”
“Mau lui ra ngoài.” Du Thanh Yên hét lên, một bóng người khác cũng lên tiếng: “Đại tiểu thư, chúng ta vào trong cốc tìm thế tử, có tiếp tục tìm không.”
“Đừng tìm nữa, nếu không sẽ chết, chỉ sợ Tiêu đại ca đã mất mạng, chúng ta nhanh chóng lui ra ngoài.”
Du Thanh Yên vội vàng nói, Tiêu Bắc Dã cắn môi cười lạnh lùng, nữ nhân này cũng xứng để hắn yêu sao, may mắn hắn không có tình cảm với ả, nếu không đã bị tức chết.
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn Tiêu Bắc Dã: “Ngươi xác định không cứu nàng ta sao, nàng là vị hôn thê của ngươi.”
“Nàng ta sao được tính là vị hôn thê, chẳng qua là bị ép buộc thôi, cuối cùng cũng có cơ hội diệt trừ nàng, sao ta lại cứu nàng. Hơn nữa cũng không phải ta hại nàng ta, là phụ vương ta để nàng tiến vào trong cốc.”
Vân Nhiễm nhìn Tiêu Bắc Dã: “Vị Cung thân vương này cũng thật mạnh, không hề cố kị, lúc trước nghe nói ông ta cực kì thích vị Du đại tiểu thư này, gần đây vì nàng ta đụng chạm tới ông, ông ta liền thiết kế để Du tiểu thư đi vào trong cốc tìm đường chết.
“Ông ta luôn tâm ngoan thủ lạt, chỉ yêu nhất chính bản thân mình, không có người khác, không tin tưởng người khách, chỉ tin chính mình, bình thường cũng hay dùng các loại đan dược để dưỡng thân kiện thể, tăng cường võ công.”
Tiêu Bắc Dã nhớ lại mọi chuyện về Tiêu Chiến, trong lòng hiểu rõ, đến tận hôm nay hắn mới nhận ra phụ vương là một người như vậy. Đây là phụ vương hắn vẫn luôn sùng bái, không ngờ cũng chỉ là một kẻ tư lợi.
Vân Nhiễm cảm thán mộ tiếng, không ngờ trên đời lại có một người như vậy, nàng lại có thêm nhận thức mới.
Tiễn Tam thấy Vân Nhiễm nói chuyện hòa hợp với Tiêu Bắc Dã, trong lòng không vui nói nhanh: “Đừng nói nữa, trời đã sáng chúng ta chuẩn bị phá vòng vây ra ngoài, càng kéo dài thời gian, càng bất lợi đối với chúng ta.”
Tiêu Bắc Dã cùng Vân Nhiễm cúi đầu nhìn sơ đồ. Tiễn Tam chỉ ra một điểm trầm giọng nói: “Đây chính là vực sâu trong cốc, không có cách bố trí mai phục, nhưng bên cạnh là vực sâu vạn trượng, đối diện có một mặt bằng, chúng ta đều có võ công, có thể dùng khinh công nhảy tới chỗ này. Bên ngoài chính là Vô Hồn Cốc, bởi vì vách đá nhọn, không có cách đi qua chỉ có thể nhảy qua. Người bình thường đi vào không có đường sống, nên mới họi là Vô Hồn cốc, hai chỗ này không thể bố trí mai phục. Nếu chúng ta cẩn thận đi qua vực sâu, có thể đến Vô Hồn cốc. Dù Cung thân vương Tiêu Chiến có lợi hai hơn nữa cũng không thể bố trí phục binh ở đây, chỉ cần vào được trong cốc, chúng ta sẽ vô sự.”
Nói xong, ánh mắt Tiêu Bắc Dã nhìn chằm chằm vực sâu, nghiêm túc nói: “Quả thật chỗ này không có mai phục, lúc trước ta đã quan sát cẩn thận nơi phụ vương bố trí mai phục.”
Tiễn Tam nhíu mày, thâm trầm nói: “Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối, chỉ mong chúng ta thuận lợi vào Vô Hồn Cốc.”
Nếu là người bình thường, chỉ sợ không có cách bố trí mai phục, nhưng đây là Tiêu Chiến, không thể đánh giá thấp nam nhân này, biết đâu ông ta sẽ làm ra chuyện gì đó.
“Mỗi người lấy một dùng một ít lá cây để kháng độc, đồng thời cầm theo một ít.”
Nói xong, Tiễn Tam hái lá cây xuống, kéo Vân Nhiễm đi. Tiêu Bắc Dã cũng nhanh chóng hái lá cây, lắc mình đi theo sau. Ninh Cảnh vẫn im lặng đi phía sau Tiêu Bắc Dã, thuộc hạ còn lại cũng hái lá cây, rồi đi về phía vực sâu.
Tiêu Bắc Dã cùng Ninh Cảnh kẻ trước người sau bước đi. Ninh Cảnh không nhịn được lên tiếng hỏi: “Tiêu Bắc Dã, vì sao ngươi biết sư phụ ta?”
Tiêu Bắc Dã liếc nhìn Ninh Cảnh, thấy trong mắt hắn đau đớn, là đau đớn do bị lừa, hắn có thể hiểu được, vì hắn cũng bị phụ vương lừa.
“Thật xin lỗi.”
Hắn nói xin lỗi Ninh Cảnh, có điều ra khỏi độc cốc, bọn họ vẫn là kẻ thù.
Ninh Cảnh nhanh chóng nói: “Ta muốn hỏi ngươi, sao ngươi biết sư phụ của ta.”
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã thâm thúy, ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm, trong lòng nặng nề. Dù hắn biết là Lãm Nguyệt công tử Lãm Y Cốc, người được dân chúng yêu mến, nhưng hắn không thể khiến nàng thích mình.
Cho dù hắn thiết kế vô vàn cơ hội ngẫu nhiên, anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng vẫn thất bại. Tiêu Bắc Dã cười khổ, chẳng lẽ trời xanh không thể ưu ái hắn một chút sao?
“Có một lần, ngươi uống rượu say, cả đêm đều kể về sư phụ của ngươi.”
Đoan người xuyên qua độc cốc, đi tới vực sâu.
Vực sâu, một bên là vách núi đen, chỉ có duy nhất một con đường mòn đá nhọn, kéo dài ra bên ngoài, đi qua đó là Vô Hồn Cốc, từ xa nhìn tới, vách đá không có một ngọn cỏ dại, nguy hiểm vạn phần.
Tiễn Tam cùng Vân Nhiễm bước đến bên vực sâu. Ninh Cảnh liền giành đi trước: “Sư Phụ để cho ta đi trước đến Vô Hồn Cốc đi.”
Ánh mắt Ninh Cảnh lóe lên sự kiên định, nếu bên Vô Hồn Cốc có người xấu, hắn không muốn liên lụy đến sư phụ.
Vân Nhiễm vừa nghe thấy Ninh Cảnh nói, đã muốn ngăn cản, nhưng Ninh Cảnh lại nhanh chân dùng khinh công phi thẳng đến Vô Hồn Cốc, bóng dáng hắn lộ ra sự kiên định, quyết tâm chịu chết, đau lòng vô tận.
Vân Nhiễm nhìn hắn, nhớ lại tất cả mọi chuyện, trong lòng không khỏi đau đớn, cũng nhanh chóng dùng khinh công đi theo hắn.
Chỉ thấy Ninh Cảnh vừa thả người xuống Vô Hồn Cốc đã hét lên: “Không tốt, có mai phục.”
Dứt lời, hắn xoay mình lùi bước, thật sự hắn chưa nhìn thấy mai phục, chỉ muốn dùng kế thử xem trong cốc có binh lính không.
Đúng lúc hắn lui lại, trong cốc lại có một bóng người cầm trường thương lao tới, đánh ra một trưởng lực cường đại, sóng triều cuồn cuộn, nhằm thẳng vào Ninh Cảnh. Sắc mặt Ninh Cảnh trắng nhợt, nhanh chóng lật lại, vội vàng né trường thương, vì đột ngột thay đổi quán tính, nhanh chóng rơi xuống.
Trường thương vẫn theo sát bên người hắn, như có linh tính, xoay tròn một vòng, lại lao thẳng về người Ninh Cảnh, sắc mặt Vân Nhiễm khó coi hét lên: “Ninh Cảnh, cẩn thận.”
Đáng tiếc đã không còn kịp, trường thương kia hung hăng đánh xuống, tạo thành tiếng nổ long trời, bóng người gầy yêu rơi giữa không trung, miệng phun ra một ngụm máu. Cả người rơi xuống vực sâu. Sắc mặt Vân Nhiễm nháy mắt tái nhợt, không cần suy nghĩ phi thân qua, nhằm thẳng thân hình đang rơi xuống. Sắc mặt mọi người phía sau đồng loạt thay đổi.