Ánh đèn mờ nhạt, màn sa mỏng manh, sương mù giăng giăng khiến các đình lầu trong bóng đêm như chốn tiên cảnh đẹp không sao hết.
Khắp nơi im lặng, mọi người đều đang chìm trong giấc ngủ, ngoại trừ thị vệ đi tuần tra.
Đột nhiên một góc hậu cung bùng lên ánh lửa sáng rực, ngọn lửa dâng cao, nháy mắt đã chiếu sáng gần nửa điện các trong hậu cung.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên.
“Không tốt, cháy, mau dập lửa.”
“Người đâu, điện công chúa cháy.”
“Tiểu công chúa Chiêu Dương vẫn còn ở trong tẩm cung.”
Tiếng hét hoảng sợ không ngừng vang lên.
Người trong cung điện hoàng hậu bị kinh động, hoàng hậu Đường Nhân hồn phi phách tán khi nghe thấy điện công chúa bị cháy, kinh hoàng không hiểu. Người luôn trầm tĩnh cũng mất bình tĩnh dẫn cung nữ chạy thẳng đến cung điện của Chiêu Dương.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm cũng bị chuyện bên ngoài kinh động, Sơn Trà cùng Dữu Tử nhanh chóng tiến vào bẩm báo: “Quận chúa, điện công chúa Chiêu Dương bị cháy, hoàng hậu đã dẫn người chạy qua.”
Nghe thấy tin điện Chiêu Dương cháy, Vân Nhiễm ngồi không yên nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, động tác nhanh nhẹn, muốn tới điện Chiêu Dương thăm dò tình hình.
Yến Kỳ ngăn nàng lại nhẹ nhàng dặn dò: “Nhiễm Nhi, nàng cẩn thận một chút, lửa này có chút kỳ quái, rất có khả năng có âm mưu, đừng để trúng kế của hoàng thượng.”
Mắt Vân Nhiễm tối sầm lại nói: “Nếu lửa trong điện công chúa Chiêu Dương là tiết mục của hoàng đế, vậy hắn không xứng đáng làm phụ thân, không bằng heo chó.”
Vân Nhiễm mắng xong lắc mình chạy ra bên ngoài, Yến Kỳ đi theo nàng: “Nhiễm Nhi, ta luôn âm thầm bảo vệ nàng, nên nàng đừng lo lắng.”
“Umh, ta đã biết.”
Vì biết Yến Kỳ luôn bí mật bảo vệ mình, nên nàng rất yên tâm, tuyệt không sợ hãi.
Vân Nhiễm dẫn Sơn Trà cùng Dữu Tử rời khỏi thiên điện, đúng lúc đụng phải công chúa An Nhạc, hai má nàng ta nóng bừng đỏ như lửa, nhưng nghe điện công chúa bị cháy, cố gắng đứng dậy chạy vội ra đây, vừa thấy Vân Nhiễm liền sốt ruột hô to: “Nhiễm Nhi, không biết Chiêu Dương có sao không?”
“Không có chuyện gì, chúng ta cùng đi nhìn xem.”
Vân Nhiễm đỡ An Nhạc đi thẳng tới điện công chúa Chiêu Dương.
Ban đầu công chúa Chiêu Dương ở cùng hoàng hậu, sau đó hoàng đế lên tiếng, đặc biệt ban thưởng cho nàng một cung điện riêng biệt ở gần cung của hoàng hậu.
Không ngờ tối nay lại xảy ra chuyện.
Lúc Vân Nhiễm cùng An Nhạc chạy tới cung điện, lửa rất lớn, không ít cung nữ thái giám vội vàng dập lửa, có không ít người vọt vào cứu công chúa Chiêu Dương. Tuy rằng lửa rất lớn, nhưng nếu công chúa gặp chuyện không may, tất cả mọi người trong cung điện đều chôn cùng, cho nên quan trọng nhất phải tìm được công chúa.
Có thái giám chạy tới hét to: “Trong cung không có tiểu không chúa.”
Lại có người quấn thảm ướt sũng chạy ra, giãy dụa hét lên: “Có người thừa lúc lửa cháy cướp tiểu công chúa đi rồi.”
Hoàng hậu không chịu nổi cả người mềm nhũn ngã xuống, hai ma ma quản sự nhanh chóng đỡ lấy nàng.
An Nhạc khóc thất thanh, không kiềm chế được giục người bên cạnh: “Nhanh, đi cứu tiểu công chúa, nhanh lên.”
Ánh mắt Vân Nhiễm u ám, nhìn chằm chằm đám cháy ngất trời, trận cháy này cũng thật kỳ lạ, theo lý mà nói, trong cung không dễ dàng bốc cháy, lửa này từ đâu mà tới, vì sao lại nhằm vào tiểu công chúa Chiêu Dương.
Vân Nhiễm suy nghĩ, đột nhiên ánh mắt nàng nhìn về hướng tây bắc có vệt sáng chợt lóe lên, nhờ ánh lửa có thể thấy trên lưng người kia có khiêng một người rất giống tiểu công chúa.
Vân Nhiễm lao người đuổi theo, tuy rằng nghi ngờ đây là cái bẫy, nhưng nếu thật sự có người cướp đi tiểu công chúa, khiến nàng ta gặp nạn. Vân Nhiễm nhất định không tha cho chính mình. Nên dù biết là bẫy nàng vẫn hi sinh liều mình đuổi theo.
Người phía trước chạy như điên, Vân Nhiễm nhanh chóng đuổi theo khinh công của nàng rất lợi hợi hại, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, tới gần nàng xác định người trên lưng thật sự là công chúa Chiêu Dương.
Trong lòng Vân Nhiễm quýnh lên, tốc độ nhanh hơn, rất nhanh hai người đã rời khỏi điện công chúa, đứng phía trước một tòa tháp cao. Tháp này do hoàng đế ra lệnh xây dựng để cho Nghiễm Nguyên Tử dùng làm đàn tế, hiện tại mới xây được một nửa, chỉ cao khoảng hai, ba mươi thước. Bóng đen kia thấy có người đuổi theo không bỏ, quýnh lên lao thẳng lên phía trên tháp, Vân Nhiễm không chút nghĩ ngợi lao đi theo, nhưng lên đến tháp lại không thấy bóng dáng người kia đâu.
Vân Nhiễm nhanh chóng tìm kiếm trên tháp, nàng tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Chiêu Dương đâu, đang muốn rút lui, phía sau lại đột nhiên có bóng người đi vòng ra cản đường Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm nâng mắt nhìn, thấy người tới lại là công chúa Tĩnh An.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi lườm Vân Nhiễm, hét ầm lên: “Vân Nhiễm, vì sao ngươi muốn hại ta, vì sao lại muốn để ta gả cho Trầm đại tướng quân, ta không muốn gả cho hắn, có biết không?”
Vân Nhiễm không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng trong màn đêm, ánh mắt sắc bén.
“Công chúa Tĩnh An, ta lặp lại một lần nữa, không phải ta gả ngươi cho Trầm đại tướng quân, là hoàng thượng, nếu ngươi không muốn gả, có thể đi cầu xin hoàng thượng, chỉ cần hắn đồng ý, ngươi không cần lấy chồng.”
Đáng tiếc, công chúa Tĩnh An không để ý tới, nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, ngươi khiến ta khổ sở, bản công chúa cũng không để ngươi được thoải mái.”
Nói xong, nàng lao thẳng về phía người Vân Nhiễm. Vân Nhiễm nhanh chóng tránh ra, công chúa Tĩnh An va vào lan can bảo vệ. Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn nàng ta lao đi trong lòng hừ lạnh, đáng đời.
Vốn nàng nghĩ nhiều nhất công chúa Tĩnh An chỉ va phải lan can, bị đau một chút, nhưng rất nhanh liền phát hiện có điểm không thích hợp. Lan can bảo vệ lại bị công chúa đánh gãy, cả người nàng ta giống như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài. Tiếng kêu thảm thiết của nàng ta vang dội trong bóng đêm.
“Cứu mạng, quận chúa Trường Bình giết người.”
Vân Nhiễm thay đổi sắc mặt, nhanh chóng tới gần thấy công chúa Tĩnh An rơi nhanh trong không khí, mắt nàng ta mở lớn, đau đớn ôm lấy mặt, khẽ thì thầm, vì sao lại như vậy.
Chính nàng ta cũng không hiểu vì sao lại như vậy, không phải hoàng tỷ đã nói sẽ đỡ mình. Nhiều nhất chỉ bị chút thương tích, khiến Nhiễm tiện nhân không có kết cục tốt, tội danh mưu hại công chúa hoàng thất không nhẹ. Nhưng vì sao nàng lại trả giá bằng mạng của mình.
Công chúa Tĩnh An chết không nhắm mắt.
Vân Nhiễm vừa thấy công chúa Tĩnh An đã chết lập tức hiểu, vụ cháy điện công chúa Chiêu Dương chỉ là cái bẫy do đối phương thiết kế, mục đích chính là hãm hại nàng.
Vân Nhiễm nghĩ thông, cả người bất động, vì bây giờ nàng có muốn đi cũng không kịp, người kia chắc chắn đã chặn hết đường lui.
“Ra đi, nếu đã sắp xếp như vậy, còn trốn tránh làm gì?”
Trong một góc tháp cao, có người đi tới, một thân long bào, khuôn mặt tuấn dật cười như không cười, vừa đi vừa khẽ vỗ nhẹ hai tay.
“Quận chúa Trường Bình, quả nhiên rất thông minh.”
Vân Nhiễm không hề bất ngờ khi nhìn thấy hoàng thượng đi ra, đám cháy, công chúa Tĩnh An chết, chỉ bằng một mình công chúa Vinh Đức không làm ra được động tĩnh lớn như vậy. Kẻ chủ mưu thực sự đứng sau lưng chuyện này chính là Sở Dật Kỳ.
Vân Nhiễm cười lạnh: “Sở Dật Kỳ, uổng cho ngươi làm phụ thân, ngươi có biết chuyện đêm nay sẽ tạo thành thương tổn như thế nào với Chiêu Dương? Ngươi còn xứng làm phụ thân sao?”
Vân Nhiễm dứt lời, Sở Dật Kỳ hơi sửng sốt, trong lòng có chút không được tự nhiên. Nói thật, lúc mới đầu công chúa Vinh Đức đưa ra lời đề nghị, hắn vẫn do dự, bởi vì Chiêu Dương là nữ nhi hắn yêu quý nhất. Hắn không muốn lợi dụng nữ nhi, nhưng nghĩ tới cuối cùng có thể bắt được Vân Nhiễm vào cung hắn liền đồng ý.
Sở Dật Kỳ cuồng vọng cười to: “Vân Nhiễm, bây giờ ngươi vẫn nên lo lắng cho bản thân đi, ngươi giết hại công chúa Tĩnh An, là tội chết, trẫm cho ngươi một cơ hội để lựa chọn?”
Vân Nhiễm nhướng mày: “Ý hoàng thượng là chỉ cần ta nguyện ý vào cung làm phi tử, chuyện đêm nay coi như không chưa xảy ra đúng không? Nếu ta không đồng ý, sẽ mang tội danh ám sát công chúa Tĩnh An?”
Sở Dật Kỳ cười càng sâu, nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình quả nhiên thông mình, ngươi như vậy, sao trẫm có thể gả cho Yến quận vương. Nếu trẫm không chiếm được, trẫm tình nguyện hủy diệt.”
Nàng là hoa vương Đại Tuyên, chỉ có thể gả cho hắn, nếu nàng không lấy hắn, chỉ có đường chết.
Vân Nhiễm ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh sao dày đặc như một tấm lụa màu đen lấp lánh hoa lệ, nhưng gấm vóc hoa lệ không phải thứ nàng thích, nàng thích tự do, không ai có thể ép được nàng.
Nàng tình nguyện ngọc đá cùng nát, cũng không muốn vì mạng sống mà cúi đầu.
“Có lẽ hoàng thượng không biết tính của ta, thà làm ngọc vỡ. Ta lại thấy đồng cảm với tiểu công chúa, có một người phụ thân như vậy, thân là công chúa, lại không bằng dân chúng bình dân.”
“Hay cho một câu thà làm ngọc vỡ, vậy ngươi làm đi.”
Sở Dật Kỳ vung tay lên, cả người khẽ lui lại rời khỏi tháp cao, bên trên tháp vang lên tiếng thét chói tai.
“A, quận chúa Trường Bình, vì cái gì ngươi đẩy công chúa nhà ta rơi tháp.”
Hai nha hoàn từ chỗ tối chạy ra, liên tục thét chói tai, giọng nói vang vọng khắp xung quanh, có vài bóng người từ bốn phương tám hướng chạy tới, có người hét lớn: “Không xong rồi, quận chúa Trường Bình giết người.”
Vân Nhiễm nhìn từ trên tháp cao xuống, thấy người hét to là Lam Tiểu Lăng, ngoài nàng ta ra còn vó vài cung nữ. Bên dưới chân tháp ngày càng có đông người vây quanh thân thể của công chúa Tĩnh An.
Nữ nhân kia miệng tràn máu tươi, chết không nhắm mắt, Vân Nhiễm cười châm chọc. Nữ nhân này chỉ sợ là do người khác sai khiến, nếu không sao có thể chết không nhắm mắt.
Vừa rồi, Vân Nhiễm đã kịp suy nghĩ rất nhiều chuyện. Bắt đầu từ lúc hoàng đế tính gả công chúa An Nhạc cho Trầm Thụy, đã là một cái bẫy, mục đích cuối cùng là ép nàng vào cung. Nếu nàng đồng ý, hắn sẽ che dấu tất cả chuyện hôm nay, công chúa Tĩnh An chết do ngoài ý muốn, có thể là do quá đau lòng nên trượt chân rơi tháp. Nếu nàng không đồng ý, vậy công chúa Tĩnh An là do nàng giết.
Vân Nhiễm nhướng mày cười, thân hình khẽ động bay xuống, nàng vừa hạ xuống xung quanh đã có vô số mũi kiếm chĩa về phía cổ nàng.
Người dẫn thị vệ tới là công chúa Vinh Đức Sở Vận Ninh. Vẻ mặt nàng ta đau đớn: “Quận chúa Trường Bình, lá gan thật lớn, dám sát hại công chúa hoàng gia, phủ Vân vương các ngươi thật dám to gan làm loạn.”
Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn công chúa Vinh Đức, khóe môi cười châm chọc: “Công chúa Vinh Đức, ngươi dựa vào đâu để nói ta giết công chúa Tĩnh An.”
Công chúa Vinh Đức âm trầm lên tiếng: “Quận chúa Trường Bình, có vài người tận mắt nhìn thấy ngươi đẩy công chúa Tĩnh An, ngươi còn dám chối, muốn lật trời sao.”
Công chúa Vinh Đức vung tay lên, đám thị vệ áp giải hai cung nữ tới.
“Công chúa, xin làm chủ cho chủ tử nhà ta. Công chúa nhà chúng ta vì phải gả cho Trầm tướng quân, tâm trạng đau khổ lên tháp cao giải sầu, không ngờ quận chúa Trường Bình tự dưng xuất hiện xảy ra tranh chấp với công chúa, sau đó đẩy nàng rơi xuống.”
Công chúa Vinh Đức nhìn Vân Nhiễm, cười lạnh: “Quận chúa Trường Bình, ngươi còn gì để nói.”
Vân Nhiễm nhìn hai cung nữ, thản nhiên lên tiếng: “Chẳng lẽ chỉ dựa vào lời khai của cung nữ, liền có thể chứng minh người là do ta giết. Tốt xấu gì ta cũng là quận chúa phủ Vân vương, chỉ dựa vào lời khai của nô tì đã định tội ta đẩy công chúa rơi tháp?”
Ánh mắt công chúa Vinh Đức sắc bén, Vân Nhiễm, lúc này ngươi còn muốn chống chế, ngươi nghĩ thoát được sao.
Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh lùng đáp lại, sao biết là trốn không thoát, không thử sao biết được.
Hai nữ nhân như hổ rình mồi, xung quanh không ai dám lên tiếng, đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng thái giám: “Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm.”
Hoàng thượng cùng hoàng hậu tới, ngoại trừ hai người còn có không ít phi tử hậu cung công chúa An Nhạc cũng ở trong đó.
Một đoàn người chậm rãi đi tới, công chúa Vinh Đức không đợi hoàng thượng đặt câu hỏi, đã đau đớn lên tiếng trước: “Bẩm hoàng huynh, quận chúa Trường Bình, giết công chúa Tĩnh An.”
Khuôn mặt Sở Dật Kỳ dữ tợn, ánh mắt thị huyết, nếu Vân Nhiễm đã không đồng ý, sao hắn phải cho nàng cơ hội, nên giết nàng mới phải.
Dù sao hắn cũng không để người khác với Vân Nhiễm, Yến Kỳ lại càng không được.
Nếu để Yến Kỳ cưới Vân Nhiễm, hai đại phủ Yến Vân liên thủ, giang sơn vạn dặm của Sở gia hắn còn sao? Hắn không thể làm chuyện có lỗi với liệt tổ liệt tông.
Sở Dật Kỳ nghĩ, sắc mặt đen lại, lạnh lẽo quát lớn: “Người đâu, bắt quận chúa Trường Bình lại cho trẫm.”
Hoàng thượng vừa ra lệnh, vài tên thị vệ liền cầm kiếm xông lên bắt Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm lạnh như băng nhìn Sở Dật Kỳ, thật ghê tởm nam nhân này, không biết xấu hổ vo sỉ. Trước đó còn mướn cưới nàng, kẻ cặn bã như vậy lại là hoàng đế, nàng xúc động muốn đuổi hắn xuống ngai vàng, để cho hắn xuống địa ngục đi.
Thân là hoàng đế, không biết lễ nghĩa quân thần, thân là phụ thân lại không để ý đến nữ nhi nhỏ tuổi lợi dụng nàng. Vân Nhiễm có thể tưởng tượng được nỗi sợ hãi của Chiêu Dương khi cung điện bị cháy, sau đó lại bị kẻ khác bắt cóc. Cho dù cuối cùng nha đầu bình yên vô sự, chỉ sợ trong lòng luôn có bóng ma tâm lý.
Người làm phụ thân như hắn, lại không biết chính mình đã gây ra tổn thương cho nữ nhi.
Ngoại trừ nữ nhi còn có muội muội hắn công chúa Tĩnh An, thật là tàn nhẫn.
Sở Dật Kỳ bản chất tàn bạo, nhưng trước đây hắn thiếu quyết đoán khiến hắn còn băn khoăn chần chờ, nhưng sau khi công chúa Vinh Đức về kinh, khiến tính tình hoàng đế thêm trầm trọng, tàn bạo đến cực điểm.
Sắc mặt Vân Nhiễm lạnh lùng, quát lạnh: “Hoàng thượng dựa vào đâu mà bắt ta, ta không có giết công chúa Tĩnh An, là tự nàng ta lao tới rồi rơi tháp.”
Vân Nhiễm dứt lời, hai nha hoàn của công chúa hét ầm lên: “Không phải, là ngươi hại công chúa nhà chúng ta, ngươi đẩy công chúa rơi tháp.”
Hai cũng nữ dứt lời, Lam Tiểu Lăng trầm ổn lên tiếng: “Hoàng thượng, thiếp thân cũng thấy quận chúa Trường Bình đẩy công chúa rơi tháp mà chết.”
Lam Tiểu Lăng vừa nói xong, hoàng hậu Đường Nhân u lãnh nói: “Đêm hôm khuya khoắt, Lam tần không ngủ chạy tới nơi đây làm gì, còn đúng lúc nhìn thấy quận chúa Trường Bình giết người.”
Lời này, ý nghi ngờ Lam Tiểu Lăng nói dối.
Lam Tiểu Lăng ngẩn ra, nhưng cũng nhanh chóng lên tiếng: “Bẩm hoàng hậu nương nương, trước đó thiếp thân nhìn thấy cung điện của công chúa Chiêu Dương bị cháy, nên dẫn hai cung nữ đi tới, không ngờ chưa tới điện của công chúa lại nhìn thấy có bóng người chạy ra từ điện của công chúa. Thiếp thân đuổi theo, nhưng vì võ công không lợi hại bằng người kia, nên bị mất dấu, thiếp thân dẫn cung nữ tìm kiếm xung quanh, đúng lúc nhìn thấy quận chúa đẩy công chúa rơi tháp.”
Sở Dật Kỳ rất vừa lòng với biểu hiện của Lam Tiểu Lăng, ánh mắt nhìn nàng cũng ôn hòa hơn, lúc nhìn Vân Nhiễm lại lạnh lùng âm ngoan: “Quận chúa Trường Bình, bây giờ ngươi còn gì để nói.”
Vân Nhiễm đang muốn lên tiếng, không ngờ trong màn đêm lại vang lên một âm thanh vang dội: “Lão nạp có thể chứng minh, quận chúa Trường Bình không giết công chúa Tĩnh An.”
Mội người đạp ánh sáng mờ đi tới, là đại sư Nghiễm Nguyên Tử, hắn ôn hòa cao giọng nói: “Hoàng thượng, lão nạp có thể chứng minh quận chúa không giết công chúa Tĩnh An.”
Nghiễm Nguyên Tử vừa lên tiếng, công chúa Vinh Đức trợn mắt, nhìn hắn ta rống: “Ngươi nói inh tinh gì đó.”
Lúc trước nàng đã kiểm tra tình hình xung quanh, ngoại trừ người nàng sắp xếp, không có ai khác. Nghiễm Nguyên Tử không có khả năng ở gần chỗ này, chắc chắn là hắn nói bừa.
Ánh mắt hoàng thượng cũng tối lại, hắn không ngờ Nghiễm Nguyên Tử lại đứng ra làm chứng cho Vân Nhiễm.
Tuy rằng hoàng đế bực mình, nhưng cũng phải giả vờ, hắn hỏi Nghiễm Nguyên Tử.
“Đại sư đứng chỗ nào nhìn thấu quận chúa không giết công chúa Tĩnh An.”
Công chúa Vinh Đức còn tiếp thêm một câu: “Xin hỏi đại sư, ban đêm không ngủ, chạy tới tháp cao làm gì?”
Nghiễm Nguyên Tử chắp tay thành hình chữ thập niệm a di đà phật rồi nói: “Lão nạp chú trọng đến việc xây dựng tháp, cho nên đến xem khi nào thì cáo thành, đúng lúc nhìn thấy trên tháp có hai người, một người là quận chúa, người còn lại là công chúa. Không biết công chúa tức giận gì lại xông tới chỗ quận chúa, quận chúa tránh ra, công chúa Tĩnh An tự mình rơi tháp.”
“Tháp kia còn có lan can bảo vệ, sao có thể dễ dàng rơi xuống.”
Công chúa Vinh Đức trầm giọng hỏi Nghiễm Nguyên Tử.
Nghiễm Nguyên Tử chắp tay, tất cả những lời này đều do Yến quận vương chỉ thị hắn nỏi. Yến quận vương nói, nếu hắn làm theo sẽ thả tú nương ra. Vì cứu thê tử, hắn quyết định nghe theo sự sắp xếp của quận vương. Ngoại trừ lời của Yến quận vương hắn dặn, hắn không dám nhiều lời, nói nhiều ắt sai.”
“Bẩm công chúa, lão nạp chỉ nói mình nhìn thấy, không nói những gì mình không thấy, người xuất gia không nói dối.”
Vân Nhiễm nghe Nghiễm Nguyên Tử nói, không nhịn được muốn bật cười. Còn dám nói không nói dối, lão thần côn, nàng có thể khẳng định, hắn không nhìn thấy nàng cùng công chúa Tĩnh An. Hắn đứng ra làm chứng nhất định là do Yến Kỳ đi tìm hắn, vừa rồi nàng không cảm nhận được hơi thở của Yến Kỳ chắc hắn đã đi sắp xếp mọi chuyện.”
Vân Nhiễm vừa nảy lên suy nghĩ, từ góc tối đã truyền tới giọng nói ôn hòa: “Nhiễm Nhi, trên tầng thứ ba tháp cao, rẽ trái có một lỗ nhỏ, công chúa Chiêu Dương bị giấu trong đó.”
Trong lòng Vân Nhiễm căng thẳng lo lắng cho công chúa Chiêu Dương.
Yến Kỳ hiểu lòng nàng, nói nhanh: “Nàng đừng lo lắng, công chúa Chiêu Dương chưa chết.”
Nghe thấy vậy, Vân Nhiễm thở dài nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn công chúa Vinh Đức, thấy nàng ta u lánh lườm Nghiễm Nguyên Tử, hét lên: “Nghiễm Nguyên Tử đại sư không thể giải thích vì sao lan can bảo vệ bị gãy, lời này không đủ để chứng minh.”
Nàng ta lại trầm ổn nói tiếp: “Lan can bảo vệ, nếu không có ngoại lực va chạm mạnh, không thể nào rơi tháp.”
Công chúa Vinh Đức vừa nói xong, Vân Nhiễm lạnh lùng tiếp lời: “Để ta giải thích cho công chúa Vinh Đức vì sao công chúa Tĩnh An có thể dễ dàng rơi tháp.”
Trong màn đêm, Vân Nhiễm không kiêu ngạo không siểm nịnh đi tới, cử chỉ nhàn nhã, không có chút bất an khủng hoảng. Thần thái khiến người ta bị hấp dẫn, tất cả mọi người đều nhìn nàng. Công chúa Vinh Đức nhìn thấy nữ nhân xuất sắc như vậy, không khỏi thầm nghiến răng, nàng ta không tin, cục diện đã bày ra như vậy, nữ nhân này có thể toàn thân thoát ra.
Vân Nhiễm nở nụ cười lạnh nhạt, tươi mát chói mắt như một đóa u lan trong cốc.
“Lan can bảo vệ kia, thật ra đã sớm bị người ta cắt gãy, dùng đinh cố định hai đầu. Nếu hoàng thượng không tin có thể phái người lên kiểm tra, đồng thời kiểm tra chỗ công chúa rơi xuống, nhất định có thể tìm thấy hai chiếc đinh.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Sở Dật Kỳ cùng Sở Vận Ninh tối mắt, trong lòng suýt tức chết, sao nữ nhân này lại thông minh như vậy. Phát hiện ra lan can bảo vệ sớm bị cắt đứt, còn biết bọn họ dùng đinh gắn lại, thật sự đáng giận.
Tuy rằng Sở Dật Kỳ biết sự thật, nhưng cũng đành phải phái người đi kiểm tra.
Hoàng hậu vừa nghe Vân Nhiễm nói xong, đã sớm phái người tìm kiếm xung quanh công chúa Tĩnh An, rất nhanh đã tìm thấy hai chiếc đinh. Thị vệ kiểm tra trên tháp cũng vội chạy xuống bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, quả thật trên lan can có dấu vết gắn đinh.”
Ánh mắt công chúa Vinh Đức u ám, nói nhanh: “Quận chúa, tuy rằng ngươi có thể chứng minh lan can có vấn đề, nhưng công chũa Tĩnh An là ngươi đẩy, nếu không sao nàng ta lại rơi tháp mà chết.”
Vân Nhiễm cười nhìn công chúa Vinh Đức, thản nhiên châm chọc: “Ta thật không biết công chúa Vinh Đức lại có tình cảm tốt như vậy với công chúa Tĩnh An.”
Lời của Vân Nhiễm khiến mọi người xung quanh nghĩ ngợi, đúng vậy, khi nào công chúa Vinh Đức lại tốt với công chúa Tĩnh An như vậy.
Mặt công chúa Vinh Đức lạnh băng: “Quận chúa Trường Bình, bây giờ có nhiều người chứng kiến ngươi giết hại công chúa Tĩnh An. Tĩnh An là hoàng muội của bản cung, mặc kệ có cảm tình hay không, ta cũng không dễ dàng tha thứ cho kẻ bắt nạt người hoàng thất.”
Công chúa Vinh Đức vừa dứt lời, Vân Nhiễm cười lạnh, nàng lười tiếp tục dây dưa, trực tiếp lên tiếng: “Được, nếu các ngươi đã nói là ta ra tay, có thể để cho ta hỏi vài câu.”
Lúc này công chúa Vinh Đức không lên tiếng, hoàng hậu lại tiếp lời: “Quận chúa hỏi đi, cái chết của công chúa Tĩnh An nhất định phải điều tra rõ ràng, rốt cuộc là kẻ nào giết công chúa.”
Hoàng hậu không tin Vân Nhiễm giết người, huống hồ là giết Tĩnh An.
Sắc mặt hoàng thượng u ám, nhìn hoàng hậu, hắn phát hiện nữ nhân này rất thích giúp Vân Nhiễm, đây là có chuyện gì? Trong mắt hẳn nảy sinh nghi ngờ, nhưng cũng không nói gì.
Vân Nhiễm đi tới hai cung nữ bên cạnh công chúa Tĩnh An, hoi: “Các ngươi nói ta đẩy công chúa, vậy các ngươi biểu diễn một chút, ta đẩy nàng như thế nào.”
Hai cung nữ sửng sốt, không ngờ Vân Nhiễm lại bảo các nàng diễn cảnh đẩy công chúa rơi tháp.
Ánh mắt công cháu Vinh Đức nheo lại, nói nhanh: “Các ngươi biểu diễn cho quận chúa nhìn.”
Nàng muốn nhìn, nữ nhân này có bản lĩnh gì để thoát thân.
Hai cung nữ nhận lệnh, nhanh chóng đứng dậy, hai người đóng giả làm Vân Nhiễm cùng Tĩnh An. Đầu tiên là Tĩnh An chạy về phía Vân Nhiễm, hai người tranh chấp Vân Nhiễm tức giận, xoay người đẩy mạnh công chúa lao về phía lan can, sau đó bay ra ngoài.”
Xung quanh tháp cao, mọi người đều im lặng chứng kiến, không ai dám hé răng. Rất nhiều người đã quên mất tiểu công chúa Chiêu Dương, hoàng hậu cùng An Nhạc dù nóng ruột, nhưng cũng không thể cắt ngang chuyện của Vân Nhiễm.
Hai cung nữ biểu diễn xong, Vân Nhiễm lại nhìn Lam Tiểu Lăng: “Lam tần cũng thấy ta đẩy công chúa, vậy Lam tần đến biểu diễn xem tình huống lúc đó như thế nào.”
Lam Tiểu Lăng nhìn chằm chằm hai cũng nữ biểu diễn, cho nên Vân Nhiễm vừa hỏi, nàng ta lập tức đứng dậy cùng biểu diễn với một cung nữ, cũng không khác lắm so với hai cung nữ kia.
Vân Nhiễm cười: “Xem ra các ngươi đều thấy cùng một cảnh, được, chúng ta cùng thử xem tình huống các ngươi nhìn thấy công chúa rơi xuống sẽ thế nào.”
Nói xong nàng vươn tay ra, có người đưa tới một hình nộm. Hình này là lúc công chúa Tĩnh An rơi tháp nàng ra lệnh cho Long Nhất đến phố quan tài mua, bên trong còn bỏ thêm một số đá nặng gần bằng công chúa. Nàng đã sớm biết kẻ đứng sau tính kế nàng, cũng suy nghĩ nên làm thế nào để xử lí chuyện này, cho dù Nghiễm Nguyên Tử không ra tay, nàng cũng có thể an toàn thoát thân.
Vân Nhiễm cầm hình nộm trong tay, nhìn Sở Dật Kỳ cùng công chúa Vinh Đức.
“Hoàng thượng, công chúa điện hạ đã thấy hình nộm này tương tự như công chúa Tĩnh An. Bây giờ ta lên tháp cao thực hiện theo cảnh cung nữ diễn, nhìn xem công chúa Tĩnh An rơi xuống có giống như bây giờ. Nếu giống nhau chứng tỏ là bản quận chúa ra tay, còn không, chính là?”
Vân Nhiễm xoay người quát lạnh: “Chính là hai tiện tì này cùng Lam tần đang nói dối, tốt nhất hoàng thượng nên có câu trả lời cho bản quận chúa. Thân là đích nữ phủ Vân vương, không phải ai muốn hãm hại là hãm hại được.
Vân Nhiễm dứt lời, hoàng hậu Đường Nhân thản nhiên tiếp lời: “Nếu quận chúa Trường Bình có thể chứng minh mình trong sạch, hoàng thượng tất nhiên sẽ cho ngươi một câu trả lời.”
Công chúa Vinh Đức cảm thấy chuyện này có chút không ổn, bàn tay khẽ nắm lại, nghe hoàng hậu nói vậy, bí mật liếc nàng ta một cái.
Vân Nhiễm cầm theo hình nộp, leo lên tháp cao, mọi người đều nhìn thấy tình hình trên tháp. Nàng làm theo đúng cảnh các cung nữ miêu tả dây dưa với hình nộm sau đó đẩy hình nộm, rất nhanh hình nộp rơi tháp.
Trạng thái của hình nộm đâu chỉ khác một chút so với công chúa Tĩnh An.
Dưới tháp cao, Sở Dật Kỳ cùng công chúa Vinh Đức tức hộc máu, bọn họ sắp một cái bẫy lớn như vậy, không ngờ cuối cùng lại bị nữ nhân này dễ dàng hóa giải, sao có thể khiến người ta không oán hận đến phát điên.
Quanh người Sở Dật Kỳ tỏa ra hàn khí, không ai dám hé răng.
Công chúa Vinh Đức không cam lòng, mình sắp xếp thế trận lớn như vậy hại công chúa An Nhạc, lợi dụng công chúa Chiêu Dương, giết công chúa Tĩnh An, kết quả lại để nữ nhân này phá giải.
Nàng nhìn lên tháp cao: “Quận chúa Trường Bình, có khi lúc đó không dừng nội lực, bây giờ dùng nội lực.”
Vân Nhiễm nhìn công chúa Vinh Đức, miễn cưỡng lên tiếng: “Phiền công chúa Vinh Đức cầm hình nộm lên đây, ta làm lại.”
Công chúa Vinh Đức giận đen mặt, nhưng cũng không nói gì, đi tới cầm hình nộm, nặng gần bằng công chúa Tĩnh an. Trong lòng mắng to tiện nhân Vân Nhiễm, trước đây không tin nàng ta giỏi như vậy, bây giờ đành phải thừa nhận, nữ nhân này khó đối phó.
Khó trách hoàng huynh không đối phó được nàng.
Nhưng nàng không tin mình không đối phó được với nàng, công chúa Vinh Đức ném hình nộm lên trên tháp.
Vân Nhiễm cầm lấy, tiếp tục diễn lại cảnh lúc nãy, nhưng dùng thêm nội lực, hình nộm bay đi rất xa, so với vị trị công chúa Tĩnh An rơi xuống.
Vân Nhiễm không dừng tay lại tiếp tục sai công chúa Vinh Đức.
“Để làm cho công chúa thấy rõ hơn, ta quyết định dùng lực nhỏ hơn một chút, đến khi nào công chúa hiểu được thì thôi.”
Nói xong nàng cười như hoa nở, kinh tâm động phách trong màn đêm, khiến mọi người nhìn ngây người. Giờ khắc này, quận chúa Trường bình vẫn đẹp như xưa, không che dấu được, cũng không ai so được.
Trên tháp cao, hình nộm lại lần nữa rơi xuống.
Vân Nhiễm như nữ vương đứng trên cao, cười tươi như hoa.
“Tới, công chúa Vinh Đức phiền ngươi ném hình nộm lên.”
Đây là lần thứ hai mươi, khuôn mặt Vinh Đức đã đen sì, nàng ta cảm thấy mình như con khỉ bị người ta đùa giỡn, Vân Nhiễm chính là người đùa giỡn khỉ.
“Bùm,” Hình người lại rơi xuống, vẫn không giống với vị trí của công chúa Tĩnh An.
Vân Nhiễm chưa nói gì, công chúa Vinh Đức đã hét lên: “Quận chúa Trường Bình, bây giờ ngươi chứng minh, công chúa Tĩnh An tự mình lao tới, va vào lan can rồi bay ra ngoài, nếu vị trí giống nhau, bản cung sẽ tin ngươi không giết Tĩnh An.”
Mẹ ơi, tỷ tỷ ta mãi để ngươi nói câu này, muội muội ngươi sao không chịu động não một chút.
Vân Nhiễm nhướng mày cười: “Tới, công chúa ném hình nộm lên đây cho ta.”
“Dựa vào đâu bắt ta ném.”
Lúc này công chúa Vinh Đức đã phát điên, không duy trì nổi hình tượng quyến rũ, tuy rằng võ công của nàng lợi hại, nhưng hình nộm này như người sống, bắt nàng làm hai mươi lần, mất bao nhiêu sức.
Vân Nhiễm nhún vai: “Không phải ngươi, chẳng lẽ là hoàng thượng, hay là hoàng hậu, hoặc các phi tần.”
“Vì sao không thể là thị vệ.”
Nghĩ tới mình bị nữ nhân này đùa giỡn hai mươi lần, công chúa Vinh Đức nghĩ muốn xông lên giết chết nữ nhân này.
Vân Nhiễm lành lạnh nói: “Công chúa Vinh Đức, rốt cuộc ngươi có muốn nhìn quận chúa biểu diễn không, phải biết rằng bản quận chúa mệt, hoàng thượng mệt, hoàng hậu cũng mệt, quan trọng nhất là chúng ta còn phải đi tìm tiểu công chúa. Nha đầu kia thật đáng thương không biết chịu khổ ở chỗ nào, không biết kẻ nào táng tận lương tâm lại đi đốt lửa thiêu người.”
Sở Dật Kỳ đen mặt, nhìn Sở Vận Ninh.
“Hoàng muội, ném cho nàng.”
Sở Vận Ninh nghiến răng, nghiến lợi, cuối cùng kiềm chế ném hình nộm lên. Vân Nhiễm tiếp lấy làm theo lời mình nói, công chúa Tĩnh An lao ra ngoài, hình nộm dừng lại đúng trên người công chúa Tĩnh An, không lệch chút nào.
“Công chúa Vinh Đức, ta đã biểu diễn đúng như hiện trương, ngươi vừa lòng chưa.”
Vân Nhiễm đứng trên đài cao cười, cao cao tại thượng thắng lợi như nữ vương. Thần thái phóng khoáng bễ nghễ thiên hạ khiến Sở Dật Kỳ cùng Sở Vận Ninh không nói nên lời.
Công chúa Vinh Đức nhìn Sở Dật Kỳ, ý bảo hoàng huynh, lần này bọn họ đã bại.
Sở Dật Kỳ cứng rắn lên tiếng: “Nếu công chúa Tĩnh An không phải do quận chúa giết, chuyện này chấm dứt tại đây.”
Vân Nhiễm thu lại ý cười, bay xuống tháp đứng trước mặt Sở Dật Kỳ, bình tĩnh thong dong lên tiếng: “Hoàng thượng, nếu đã nói bản quận chúa không đẩy công chúa, vì sao hai cung nữ cùng Lam tần một mực khẳng định là do ta làm, chẳng lẽ công chúa chết còn có chuyện khác. Nếu hoàng thượng không điều tra rõ chuyện này, trả lại công bằng cho bản quận chúa. Ta sẽ đưa Lam tần cùng hai cung nữ tới hình bộ, nhất định phải điều tra tới cùng kẻ nào đứng sau sai người hãm hại bản quận chúa.”
Sắc mặt hoàng đế đen sì, vốn bực mình vì không thể giết Vân Nhiễm, không ngờ Vân Nhiễm còn cắn chặt không nhả.
Ánh mắt hoàng đế bắn về phía hai cũng nữ, bọn họ nhanh chóng cúi đầu, hoàng đế đột nhiên hét lên: “Tiện tì, có phải Lam tần nương nương sai các ngươi làm như vậy. Trước đó Lam tần có thù oán với quận chúa nên sai các ngươi hãm hại nàng.”
Lam Tiểu Lăng ngây người, không ngờ, hoàng thượng lại muốn mình chịu tội thay, sắc mặt nàng ta trắng bệch, cắn môi.
Vân Nhiễm cười như có như không, liếc mắt nhìn hoàng thượng, lại nhìn hai cung nữ.
Hai người kia vừa nghe thấy lời hoàng thượng, giống như được chỉ lối đưa đường: “Hoàng thượng, là Lam tần sai chúng nô tỳ làm như vậy. Công chúa lao va vào lan can bay ra ngoài, Lam tần nương nương hận quận chúa, cho nên sai chúng ta hãm hại nàng.”
“Thật to gan, dám hãm hại cả quận chúa phủ Vân vương, rõ ràng là tìm chết.”
Sở Dật Kỳ quát lên: “Người đâu, kéo hai cung nữ này xuống chém.”
Vài tên thị vệ xông tới, kéo hai cũng nữ đi, sắc mặt bọn họ trắng bệch, liên tục xin tha: “Hoàng thượng, chúng nô tì biết sai rồi, người tha cho chúng ta đi.”
Thị vệ xé váy bịt miệng hai cung nữ, kéo ra ngoài chém.
Hoàng đế xử lí xong hai cung nữ lại nhìn Lam Tiểu Lăng, nàng ta tái nhợt, liên tục dập đầu: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng, thiếp thân đáng chết, thiếp thân không nên vì oán hận mà hãm hại quận chúa.”
Sở Dật Kỳ cũng muốn kéo Lam Tiểu Lăng xuống chém, nhưng nhớ tới Lam đại tướng quân đứng phía sau nàng ta, đành nhịn xuống, gọi người: “Người đâu, kéo Lam tần cùng cung thị nữ xuống đánh ba mươi đại bản.”
“Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha cho thiếp thân một lần đi.”
Lam Tiểu Lăng trắng mặt, ba mươi đại bản, nàng còn mạng sao?
Chỉ sợ nàng sẽ bị phế, nhưng hoàng thượng không để ý tới nàng, cũng không sợ Lam Tiểu Lăng khai ra kẻ đứng sau. Nếu nàng dám nói, người gặp xui xẻo không chỉ có mình nàng mà là cả Lam gia, cho nên nữ nhân này hẳn nên biết đúng mực.
Thị vệ tiến lên, kéo Lam Tiểu Lăng cùng hai thị nữ xuống đánh bằng roi, cuối cùng chỉ nghe tiếng roi vun vút vang dội trong bóng đêm.
Sở Dật Kỳ nhìn Vân Nhiễm: “ Chắc quận chúa Trường Bình đã vừa lòng.”
Vân Nhiễm cười yếu ớt: “Tạ hoàng thượng vì thần nữ đòi lại công bằng, thần nữ tạ ơn.”
Nói xong, Sở Dật Kỳ xoay người rời đi, hoàng hậu bất chấp nhìn Vân Nhiễm vội vàng đuổi theo nói: “Hoàng thượng, không thấy Chiêu Dương đâu, người nhanh phái người tìm kiếm các nơi trong cung.”
“Không cần, ta biết Chiêu Dương ở đâu, ta vì đuổi theo Chiêu Dương mới tới đây.”
Vân Nhiễm xoay người lên tháp cao, hoàng hậu cùng An Nhạc ngẩn ra, nhanh chóng đuổi theo Vân Nhiễm. Sở Dật Kỳ cùng công chúa Vinh Đức đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt hơi u ám, nhưng hai người cũng theo phản xạ đi về phía tháp cao, các phi tần cũng đi theo.
Vân Nhiễm dẫn hoàng hậu cùng công chúa An Nhạc đi thẳng lên tầng ba, rất nhanh tìm thấy lỗ nhỏ kia, mở lớp che bên ngoài lộ ra dáng người nhỏ bé bên trong. Lúc này người kia đang mở to mắt, hoảng sợ nhìn người bên ngoài. Sợ tới mức lui mình vào trong, khuôn mặt đầy nước mắt khiến người ta đau xót không dám nhìn. Vân Nhiễm dịu dàng vươn tay ra: “Chiêu Dương, ta là Trường Bình, ngươi đừng sợ, ta tới cứu ngươi.”
Tiểu công chúa Chiêu Dương nghe thấy giọng của Trường Bình, chậm rãi nhìn chằm chằm người bên ngoài, nhận ra Vân Nhiễm liền khóc òa lên tê tâm liệt phế: “Trường Bình, ta rất sợ, rất sợ.”
Nha đầu vào trong lòng Vân Nhiễm, ôm chặt lấy cổ nàng, nước mắt xối xả, ướt đẫm một mảnh, có thể thấy tiểu nha đầu thất sự sợ hãi.
Vân Nhiễm ôm nàng, nâng mắt nhìn đám người Sở Dật Kỳ, ánh mắt sâu như biển. Sao hắn có thể ra tay được với nữ nhi của mình, nhóc mới có bẩy tuổi, vì hãm hại nàng, hắn không tiếc châm lửa đốt cung điện của nữ nhi còn để người ta bắt cóc nhốt lại, hắn xứng làm phụ thân sao.
Sở Dật Kỳ nhìn Chiêu Dương, nháy mắt có chút đau lòng, rốt cuộc vẫn là nữ nhi hắn yêu thương. Hắn bước lên vài bước nhìn Chiêu Dương trong lòng Vân Nhiễm.
“Chiêu Dương, phụ hoàng đã tìm thấy con, tới cho phụ hoàng ôm một cái.”
Công chúa Chiêu Dương không biết chân tướng sự việc, nghe thấy Sở Dật Kỳ nói vậy, nghẹn ngào ngẩng đầu nhìn hắn, lao vào lòng hắn: “Phụ hoàng, Chiêu Dương rất sợ, Chiêu Dương gọi phụ hoàng tới cứu, nhưng không có ai tới cứu Chiêu Dương.”
Hoàng hậu nghe thấy lời Chiêu Dương, trong lòng mềm nhũn. Thân là hoàng hậu, Đường Nhân rất thông minh, mọi chuyện đêm nay chỉ hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu chỉ sợ tất cả đều do hoàng thượng cùng Vinh Đức sắp đặt. Vừa nghĩ tới chuyện này, sắc mặt nàng lạnh lẽo.
Bọn họ thật quá đáng.
Hoàng hậu tới bên cạnh Chiêu Dương, dịu dàng: “Chiêu Dương, đêm đã khuay, mẫu hậu đưa con về ngủ nha.”
Chiêu Dương ngẩng đầu nhìn hoàng hậu: “Mẫu hậu, Chiêu Dương rất sợ.”
Nàng nhào vào lòng hoàng hậu, người ôm lấy nàng gọi Vân Nhiễm: “Quận chúa, nếu đã tìm thấy tiểu công chúa rồi, chúng ta đi.”
Nàng không muốn ở gần nam nhân ghê tởm này, ngay cả nữ nhi mình cũng lợi dụng, loại nam nhân này thật sự đáng ghê tởm.
Vân Nhiễm cùng An Nhạc theo sau hoàng hậu rời khỏi tháp cao.
Đám người hoàng hậu đi xuống, phi tần cũng lục đục rời khỏi, mọi người trắng mặt kinh hãi nghe tiếng roi vun vút cách đó không xa.
Cuối cùng trên tháp cao chỉ còn lại hoàng thượng cùng công chúa Vinh Đức, hai người nhìn nhau, Sở Dật Kỳ căm tức: “Muội xem đi, nữ nhân này khó đối phó đến nhường nào.”
Công chúa Vinh Đức gật đầu: “Khó đối phó, trước đó là do ta coi thường nàng.”
Công chúa Vinh Đức nhớ tới Nghiễm Nguyên Tử, không khỏi căm tức nhìn hoàng thượng: “Hoàng huynh, cao tăng đắc đạo kia xảy ra chuyện gì, lại đi giúp quận chúa Trường Bình. Ta có thể khẳng định hắn không ở gần đây, sao hắn biết tình huống lúc đó, còn đứng ra làm chứng cho Vân Nhiễm.”
Sở Dật Kỳ chau mày, tức giận nói: “Ta biết ai bí mật sai khiến Nghiễm Nguyên Tử, không có gì bất ngờ chính là Yến Kỳ. Hắn luôn đứng sau Vân Nhiễm, đêm nay hắn ở trong cung.”
“Yến Kỳ ở trong cung.”
Công chúa Vinh Đức nhìn khắp nơi, tập trung cảm nhận, nhưng không thấy hơi thở.
“Tiện nhân này,” Công chúa Vinh Đức mắng to Vân Nhiễm lại nói: “Nghiễm Nguyên Tử không phải cao tăng đắc đạo gì, hoàng huynh vẫn nên bắt hắn lại đi.”
“Đạo pháp của hắn rất cao, về phần bị Yến Kỳ sai khiến, chắc chắn hắn bị Yến Kỳ uy hiếp, chuyện này trẫm tự xử lí, muội đừng hỏi tới.”
Sở Dật Kỳ hơi buồn, nhưng cũng không tính bắt Nghiễm Nguyên Tử, đạo hạnh của hắn không tệ, hắn giúp Vân Nhiễm chắc chắn là do Vân Nhiễm ép.
Trong tẩm cung hoàng hậu, công chúa Chiêu Dương khóc một lúc rồi ngủ. Vài người vây quanh người nàng, đau lòng, hoàng hậu khẽ xoa đầu nàng, tức giận lên tiếng: “Tên chết tiệt, dám làm như vậy với nữ nhi, người như hắn còn xứng là phụ thân sao?”
Hoàng hậu vừa nói xong, sắc mặt An Nhạc khó coi: “Hoàng tẩu muốn nói chuyện châm lửa đốt cung điện của Y Y, bắt có, là do hoàng huynh làm, chẳng lẽ Tĩnh An cũng là do hắn?”
An Nhạc không nói nữa, tuy rằng Tĩnh An không đối xử tốt với nàng, nhưng cũng là tỷ muội. Nghĩ tới cái chết của nàng có khả năng liên quan tới hoàng huynh, An Nhạc không kiềm được oán hận.
Vân Nhiễm thản nhiên nói: “Không phải hắn thì là ai, từ lúc hắn tổ chức cung yến, muốn chỉ hôn ngươi cho Trầm Thụy, còn có mọi chuyện đêm nay, đều do hoàng thượng cùng công chúa Vinh Đức sắp xếp, mục đích là muốn ta tiến cung. Sau đó ta không đáp ứng, bọn họ muốn diệt ta.”
Vân Nhiễm nói xong, An Nhạc khẽ run rẩy: “Sao bọn họ có thể làm vậy, ta, Chiêu Dương còn có Tĩnh An đều là người thân của bọn họ.”
Giờ khắc này lòng nàng như đã chết, nàng thấm nghĩ rời khỏi nơi này, rời khỏi hoàng cung xấu xa, một khắc cũng không muốn ở lại. Nơi này chỉ làm cho người ta khó thở, vốn Tĩnh An bị chỉ hôn cho Trầm Thụy, bây giờ Tĩnh An đã chết, có phải tiếp theo sẽ đến lượt nàng.”
An Nhạc cười khổ: “Bọn họ chỉnh chết Tĩnh An, có phải tiếp theo sẽ đến lượt ta.”
Vân Nhiễm nắm tay An Nhạc, trấn an nàng: “An Nhạc, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm.”
An Nhạc nhào lòng Vân Nhiễm: “Vì sao, sao phải đối xử với người thân như vậy.”
Trong tẩm cung vang lên tiếng khóc bi ai, không ai chú ý tới tiểu công chúa nằm trên giường. Khóe mắt tràn lệ, nàng cố gắng nhắm mắt, trong lòng đau đớn, vì sao phụ vương lại làm chuyện xấu như vậy. Hại cô cô Tĩnh an, đốt cung điện của nàng, còn muốn cho người bắt cóc nàng nhốt nàng trong phòng tối. Nàng rất sợ hãi, nàng gọi phụ hoàng tới cứu nàng, không ngờ phụ hoàng lại là người bắt nàng. Chiêu Dương cảm thấy tim mình đau như cắt.
Hoàng hậu cùng đám người Vân Nhiễm không để ý tới Chiêu Dương, đêm đã khuay, hoàng hậu đẩy Vân Nhiễm cùng An Nhạc: “Được rồi, các ngươi đừng khổ sở, trở về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì để nói sau.”
“Được,” Vân Nhiễm cùng An Nhạc đáp lời, từ biệt hoàng hậu rồi đi ra ngoài. Hoàng hậu chờ hai người đi rồi, tới bên giường Chiêu Dương buông màn cho nàng, dặn dò cung nữ: “Canh giữ công chúa cho cẩn thận, có chuyện gì lập tức báo cho bản cung.”
“Ân, hoàng hậu nương nương.” Hoàng hậu dẫn cung nữ rời khỏi, trên giường lớn, tiểu công chúa Chiêu Dương mở to mắt, nhòe lệ, nàng không muốn để cho mọi người biết nàng đã biết sự thật, mọi người sẽ đau khổ, nàng cũng đau khổ.”
Công chúa Chiêu Dương rơi lệ, giờ khắc này nàng như trưởng thành hơn, tuy rằng vẫn là công chúa, cũng là công chúa phụ hoàng không thích, tủy tay có thể bóp chết.