Đường Tử Khiên hướng Long Nhị nói: “Dừng tay, ta có việc muốn tìm quận chúa nhà ngươi.”
“Quận chúa còn không có ra lệnh cho ta dừng tay, người tính là cái gì?”
Âm thanh Long Nhị không chút khách khí vang lên. Tuy rằng Đường Tử khiên là trưởng tử phủ hộ quốc tướng công, lại là quốc cữu đương triều, đại muội muội của hắn từng là Tín vương phi, phu thê ân ái sinh được Chiêu Dương công chúa chỉ tiếc mệnh bạc mất trước khi hoàng thượng đăng cơ không lâu. Vị Tín vương phi này cũng thật chung tình, trước khi chết còn cầu xinh phụ thân cùng huynh trưởng trợ giúp Tín vương đăng cơ. Cho nên sau khi lên ngôi hoàng tượng trực tiếp hạ lệnh, hoàng hậu vẫn tuyển từ Đường gia, chính là nhị tiểu thư con vợ cả, muội mội của Đường Tử Khiên, tương lai chính là hoàng hậu nương nương.
Cho nên Đường Tử Khiên là hoàng thân quốc thích thân phận hiển hách, toàn bộ nữ tử kinh đô đều biết đến, hơn nữa vị công tử này còn có diện mạo xuất chúng, năng lực hơn người, cũng là nhân vật có tiếng ở kinh thành.
Bất quá những điều này vô nghĩa đối với Long Nhị, thân là ám vệ hắn chỉ nghe lệnh của chủ tử.
Vân Nhiễm nghe thấy lời của Long Nhị, cảm thấy tiểu tử này thật thú vị, nàng thích.
“Long Nhị, lui ra.”
“Ân, quận chúa,” nháy mắt Long Nhị lại ẩn vào chỗ tối.
Đường Tử Khiên không ngờ bên người Vân Nhiễm có cao thủ lợi hại như vậy, xem ra Vân thúc thúc rất yêu quý nàng tự mình an bài người,
“Vân thúc thúc thật là yêu thương ngươi nha, đem ám vệ lợi hại như vậy đến bảo hộ ngươi.”
Đường Tử Khiên đi tới nói chuyện, khóe môi Vân Nhiễm kéo kéo nhưng không nhìn Đường Tử Khiên, vị Đường công tử này nàng biết, nhưng hiển nhiên không thân cận, nên hắn xuất hiện ở đây chắc chắn có chuyện.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì, mau nói?” Vân Nhiễm mở miệng, Đường tử Khiên vuốt tóc, liếc mắt nhìn Lệ Chi, Anh Đào, ý tứ hắn muốn nói riêng với nàng.
Vân Nhiễm cũng không sợ hắn dở trò ngu ngốc giết người ở phủ Vân vương, nên lệnh cho hai nha hoàn lui ra.
Anh Đào có chút lo lắng: “Quận chúa, hắn?”
Lệ Chi đã nhanh nhẹn túm Anh Đào lui xuống.
Vân Nhiễm nhìn Đường Tư Khiên: “Tốt rồi, có chuyện gì thì nói đi, ta cũng không thì giờ nhàn rỗi với ngươi.”
Đường Tử Khiên nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, phát giác nàng tựa hồ không giống với trong trí nhớ, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo đánh giá cuối cùng giật mình chỉ vào nàng: “Ta nói ngươi thế nào lại thay đổi như vậy? Vốn dĩ tính tình đã xấu cũng may còn được cái dung mạo xinh đẹp, như thế nào mới đi một chuyến đã biến thành xấu xí?”
Vân Nhiễm thần sắc thản nhiên cũng không bởi vì lời nói của Đường Tử Khiên mà nổi giận, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn.
Đường Tử Khiên cảm thấy kì quái, đổi thành Vân Nhiễm trong quá khứ chắc đã nổi trận lôi đình, người hiện tại sao lại bình tĩnh thế này.
Đúng rồi, tuy rằng dung mạo biến dạng, nhưng ánh mắt lại rạng rỡ, khí chất trên người cũng rất cao quý, bất quá nàng dung mạo tính tình đều không tốt, lại còn bị Yến Kỳ từ hôn, nữ nhân như vậy hắn nhất định không cưới, lấy nàng chẳng phải sẽ làm trò cười cho cả kinh thành sao.
Đường Tử Khiên vội vàng mở miệng: “Vân Nhiễm, ta sẽ không cưới ngươi.”
Vân Nhiễm ngạc nhiên, đây là có chuyện gì, Đường Tử Khiên bị ngốc sao? Tự dưng chạy tới nói một câu không đầu không cuối, hắn sẽ không cưới nàng, nàng khi nào nói qua gả cho hắn.
“Đường Tử Khiên đầu óc ngươi có bệnh đi, tự dưng xuất hiện giáo huấn ta, sau đó lại nói một câu như vây, ta cho đến giờ cũng chưa có từng nói qua gả cho ngươi?”
Đường Tử Khiên đi tới, từ trên cao nhìn xuống Vân Nhiễm anh mắt đen sáng rỡ như minh chay, tuy rằng kiêu ngạo nhưng vẫn chính trực, bất quá hắn đối với Vân Nhiễm vô cảm, nâng mắt nhìn thẳng lên tiếng: “Phủ Vân vương ngay mai vì ngươi tổ chức mội hội thưởng hoa không phải sao?”
Vân Nhiễm gật đầu, đây là ý của phụ vương, nàng cũng không có ý kiến, huống hồ nàng muốn điều tra hoàng thượng cùng Định vương, tự nhiên là muốn công khai ra ngoài. Thưởng hoa yến là một cơ hội tốt.
“Hừ cái gì mà thưởng qua yến, rõ ràng là thân cận yến, mẫu thân ta nói, làm cho ta chuẩn bị, nếu ngươi muốn gả Đường phủ, liền để ta cưới ngươi, chuyện này ta không thể làm. Người thanh danh vốn rất xấu, giờ dung mạo còn xấu xi, sao ta có thể lấy ngươi.”
Đường Tử Khiên tức giận nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, như thể nàng làm tội ác tày trời.
Vân Nhiễm nghe xong lời hắn, không khỏi tức giận, bất quá chỉ nở nụ cười, nếu Đường Tử Khiên này sợ nàng gả cho hắn, nàng sẽ dọa hắn, ai bảo hắn tự dưng chạy đến gây sự làm gì.
Vân Nhiễm mặt tràn đầy ý cười: “Đường Tử Khiên ta vốn không nghĩ gả cho ngươi, nhưng hiện tại lại thấy cũng không tệ, phủ hộ quốc tướng công cũng là quyền cao, ngươi bộ dáng lại không xấu còn là quốc cữu gia đương triều, hiện tai ta bị từ hôn, không bằng gả cho ngươi.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Đường Tử Khiên nháy mắt như bị rút khí huyết, hoảng loạn trong gió.
Hắn vốn là muốn tới cảnh cáo nữ ma đầu này đừng vọng tưởng, ai biết thế nhưng chính mình lại làm nàng động tâm khiến nàng muốn gả.
“Không được, ngươi dám gả ta liền?”
“Ngươi định làm gì? Giết ta sao? Đừng quan ta là quận chúa do đích thân tiên hoàng sắc phong, ngươi cho dù là quốc cữu gia nếu động đến ta cũng không ái dám bao che cho ngươi.”
Vân Nhiễm khí thế bức người, sắc mặt Đường Tử Khiên càng khó coi, ánh mắt âm trầm, cắn răng nhìn Vân Nhiễm.
“Ngươi nếu gả, ta sẽ không giết, nhưng cũng không sủng người, ta sẽ cưới rất nhiều tiểu thiếp vào phủ, cho người cả đời cô độc, như vậy ngươi cũng dám gả sao?”
Hắn không tin nói đến như thế này, nàng còn muốn gả cho hắn. TRên này không có nữ nhân nào nguyện ý sống cô độc.
Bất quá Đường Tử Khiên hiển nhiên là đánh giá thấp Vân Nhiễm: “Ta không cần, dù sao ta cũng bị Yến Kỳ từ hôn, gả cho ai cũng thế thôi, không bằng gả cho ngươi, ngươi có nạp thiếp ta vẫn là chính thê, nếu nhìn ai không vừa mắt có thể từ từ thu thập, đúng rồi nếu ta tính tình không tốt, tiểu thiếp một người cũng đừng nghĩ vào cửa.”
Vân Nhiê