Chương 46.4
Một lời vừa dứt lại nhìn xuống ba khổ thơ của Vân Nhiễm liền khen không dứt: “Thơ hay.”
Tiêu lão nhịn không được đọc ra bài thơ
Dịch ngoại đoạn kiều biên,
Tịch mịch khai vô chủ.
Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu.
Cánh trước phong hòa vũ
Vô ý khổ thanh xuân
Nhất niệm quần phương vũ
Linh lạc thành nê nghiễn tác trần
Chỉ hữu hương như cũ. ( Mai- Bốc Toán Tử, Lục Du.)
Lão Tiêu đọc xong, Tứ Phương Quán một mảnh yên tĩnhthưởng thức bài thơ này, chỉ tới khi âm thanh lão Tiêu vang lên: “Chữ đẹp, thơ hay, lão phu bội phục.” Sau đó đối với Vân Nhiễm cung kính: “Lão phu có mắt như mù, làm chậm trễ quận chúa, mong quận chúa thứ lỗi.”
Vân Nhiễm vân đạm phong khinh đáp: “Nói như vậy là bản chúa có thể tiến vào Tứ Phương Quán.”
“Có thể, có thể, mời quận chúa cùng vương gia ngồi.”
Hai người ngồi xuống vị trí Tứ Phương Quán lại ồn ào náo nhiệt, Đường Tử Khiên cùng Tần Dục Thành đưa mắt nhìn nhau sau đó tiến lại thư án xem bài thơ của Vân Nhiễm, không thể không thừa nhận Vân Nhiễm không phải chỉ biết nói khoác, nếu gọi nàng là tài nữ cũng không quá đáng.
Hai người liền kinh ngạc không hiểu, Vân Nhiễm có tài như vậy? Sao trước đây không thấy nàng xuất ra, chẳng lẽ nàng giấu mình, điều này không có khả năng từ trước tới gio nàng không có năng lực che dấu, chắc là nàng đã học trong ba năm ở Phượng Thai Huyền. Sau đó bọn họ tiến tới chỗ Vân Nhiễm ôm quyền cười, “Chúc mừng quận chúa thành tài nữ kinh đô Đại Tuyên.”
“Năng lực của ta còn khá, các người từ từ xem,” Vân Nhiễm ngoài cười nhưng trong không cười nhìn bọn họ, khiến hai người giật mình. Đường Tử Khiên chợt nhớ ban nãy mình bỏ đá xuống giếng, nữ nhân này sẽ không ghi hận tính sổ đi.
Vân Nhiễm đột nhiên đứng dậy dựa sát vào Đường Tử Khiên: “Đường Tử Khiên, da của ngươi thật dày, xem ra ta chỉ có thể gả cho ngươi, sau đó dạy dỗ ngươi thật tốt.”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, mặt Đường Tử Khiên trắng bệnh, một chữ cũng không dám nói, sợ chọc Vân Nhiễm tức giận lập tức gả cho hắn, cuối cùng chỉ có thể chạy chối chết, Tần Dục Thành cổ quái nhìn Đường Tử Khiên, như thế nào lại sợ hãi như vậy, nhanh chóng đuổi theo, phía sau Vân Nhiễm cười sung sướng, đáng đời.
Trong Tứ Phương Các mọi người đều tranh nhau xem bài thơ của Vân Nhiễm, không ngớt lời khen ngợi, khen nàng chữ đẹp, ca từ tình diệu.
Đinh vương ôn nhu cười nhìn Vân Nhiễm, càng nhìn càng vừa lòng, cách đó không xa sắc mặt Giang Tập Nguyệt cực kỳ khó coi, nghe tiếng ca ngợi quận chúa Trường Bình có thể thành đệ nhất tài nữ Lương Thành.
Giang Tập Nguyệt đen mặt, cắn răng nhìn Triệu Thanh Nghiên bên cạnh. Triệu Thanh Nguyên cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng ta rất hiểu Vân Nhiễm, nàng vẫn là bao cỏ, khi nào thì tinh thông thư pháp, lại còn biết làm thơ, không lẽ ba năm ở bên ngoài đã bái danh sư.
Âm thanh lạnh lùng của Giang Tập Nguyệt vang lên: “Lão Tiêu, lập tức chuẩn bị ta cùng Lam tiểu thư tỷ thí.”
Giang Tập Nguyệt cười một cách quỷ dị, ngoắc tay bảo Mai Nhược Hàm cùng Triệu Thanh Nghiên đến bên cạnh, ba người nói chuyện gì đó sau đó nhìn nhau cười.
Tứ Phương Quán mọi người khôi phục bình tĩnh, trọng điểm hôm nay là xem Giang đại tiểu thư cũng Lam tiểu thư thi đấu.
Lão Tiêu lập tức sai người chuẩn bị cầm kỳ thi họa, nhưng lại bị Giang Tập Nguyệt ngăn lại.
“Lam tiểu thư, hôm nay chúng ta chơi trò mới có được không?”
Lam Tiểu Lăng đứng lên, tiêu sái mở miệng: “Nói, ngươi muốn so như thế nào?”
Nàng hiện tại càng không vừa mắt Giang Tập Nguyệt, trước kia cậy có tài cao ngạo, luôn châm chọc người khác, vừa rồi thấy có người khen quận chúa lại tỏ ra ghen ghét, đây mà là phong phạm của tài nữ sao. Thật là khác người.
Giang Tập Nguyệt u lãnh nói: “Chúng ta không mất thời gian thi cầm kỳ thư họa, chỉ cần một ván định thắng bại thấy thế nào?”
“Được,” Lam Tiểu Lăng thoải mái đáp ứng, tuy rằng nàng không phải là đối thủ của Giang Tập Nguyệt, nhưng dù sao cũng là tiểu thư là Lam gia không có đạo lý chưa đánh đã lui, ít nhất nàng cũng muốn làm cho Giang Tập Nguyệt biết, nàng không phải là mãng phu bất tài.
Giang Tập Nguyệt cười ngạo nghễ, trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Chúng ta thi vẽ nhưng không phải là một chọi một, mà mỗi bên cử ra ba người cùng vẽ, bức tranh phải thống nhất hài hoài với nhau không có điểm nào được thừa.
Giang Tập Nguyệt vừa dứt lời, mọi người bàn tán xôn xao, ở đây đều là văn nhân Lương Thành, nghe Giang Tập Nguyệt nghĩ ra thủ pháp mới cũng rất tán thưởng, việc này cũng không phải dễ làm, quả nhiên là không minh. Tâm tình Giang Tập Nguyệt vừa buồn bực u ám cuối cùng cũng dễ chịu một ít, nàng ta nâng mắt nhìn về phía Định vương, phát hiện hắn không thèm để ý đến mình, trong lòng lại lạnh lẽ, trừng mắt nhìn Vân Nhiễm, rồi lại nhìn về phía Nam Tiểu Lăng.
“Lam tiểu thư có dám ứng chiến không.”
Lam Tiểu Lăng đang muốn nói chuyện nữ tử áo hồng bên cạnh nàng đã lên tiếng trước: “Giang Tập Nguyệt, ngươi đây là ép người quá đáng, ai mà không biết các ngươi một nhóm thường xuyên chơi chung với nhau, cùng ngâm thơ vẽ tranh vô cùng quen thuộc thủ pháp của đổi vương, chúng ta bên này đều không quen biết, như vậy đối với Tiểu Lăng là không công bằng.”
Giang Tập Nguyệt cười lạnh nhìn nữ tử áo hồng cực kì không vui, nữ nhân này chưa bao giờ muốn cùng một chỗ với các nàng, vậy mà lại đi cùng với Nam Tiểu Lăng, chính là tự hạ thấp mình, thích cũng mãng phu ở cùng một chỗ.
“Hạ Tuyết Dĩnh, đây là Lam Tiểu Lăng tỷ thí, ngươi nhiều lời làm gì, ứng chiến hay không là chuyện của Lam tiểu thư, nếu nàng ta không có nắm chắc có thể tự mình rút lui, trước mặt mọi người tự nhận mình tài không bằng người là được.”
Giang Tập Nguyệt tỏ ra khoan dung nhưng trên thực tế lời nói lại cực ác độc, bắt Lam Tiểu Lăng đứng trước mặt mọi người tự nhận thua, không phải tự thừa nhận mình là phế vật bao cỏ sao, sỉ nhục như vậy ai chịu nổi, Vân Nhiễm nhíu my nhìn Giang Tập Nguyệt, trong lòng cực kỳ chán ghét nữ nhân này, khinh người quá đáng.
Lam Tiểu Lăng lại lên tiếng: “Được, ta ứng chiến.”
Cho dù là chiến bại, cùng lắm cũng là thua cuộc, nữ nhi Lam gia chưa bao giờ không đánh mà lui.
Giang Tập Nghuyệt hài lòng gật đầu, nàng ta đã sớm dự đoán, Lam Tiểu Lăng sẽ ứng chiến, nữ nhân này có một cỗ ngạo khí khiếp người, vấn đề là không biết tự lượng sức mình, võ công nàng có thể biết nhưng cầm kỳ thi họa lại chưa chắc đã tinh.
Tứ Phương Quán lại nổi lên tranh luận, mọi người đều đánh giá cao Giang Tập Nguyệt, nàng ta đã nổi danh tài nữ nhiều năm ở Lương Thành, cũng không phải chỉ là hư danh, các nàng bên kia còn có Triệu Thanh Nghiên của phủ thừa tướng, Mai Nhược Hàm của phủ Tĩnh Xuyên hầu, đều là những tài nữ có tiếng, ba người cùng một nhóm, thắng thua đã định.
Lại nhìn bên Lam Tiểu Lăng, ngoại trừ Hạ Tuyết Dĩnh cũng còn một số tiểu thư khác, tài năng của Lam Tiểu Lăng mọi người không rõ lắm, vì nàng ta mới hồi kinh không lâu, về phần Hạ Tuyết Dĩnh tài văn chương quả thật không tệ, nhưng độ ăn ý các nàng căn bản không có, ván này đã định các nàng sẽ thua. Ngay lúc mọi người đang bàn tán, ánh mắt Giang Tập Nguyệt lướt từ Lam Tiểu Lăng lại sang Vân Nhiễm, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.
“Quận chúa Trường Bình, có hứng thú tham dự không?”
Xoát, một mảnh im lặng lại bao trùm Tứ Phương Quán, mọi người hết nhìn Giang Cận Nguyệt lại nhìn quận chúa Trường Bình, không ngờ nàng ta lại trực tiếp chọn quận chúa Trường Bình, lúc trước quận chúa lộ ra lài văn thơ, nếu nàng tham dự trận đấu này cũng có chút thú vị.
Không ít người nhìn Vân Nhiễm, nàng từ từ đứng dậy, khóe môi cười nhẹ nhàng nhìn về phía Giang Tập Nguyệt, ánh mắt trong trẻo nhưng có một cỗ hàn khí khiến người ta không rét mà run, Giang Tập Nguyệt thẳng thắt lưng, lạnh lùng nhìn thẳng Vân Nhiễm.
Mọi người vẫn suy đoán, không biết Trường Bình sẽ thẹn quá hóa giận, hay là vui vẻ ứng chiến.
Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng hung hăng lườm Giang Tập Nguyệt, nữ nhân này càng lúc càng không coi ai ra gì, lại dám khiêu khích quận chúa, thật sự là muốn chết.
Vân Nhiễm cười yếu ớt nhìn Lam Tiểu Lăng, bình tĩnh lên tiếng: “Lam tiểu thư, bản quận chúa tham dự một ván, Lam tiểu thư sẽ không phản đối chứ?”
Lam tiểu thư cừng đờ, không phải nàng định cự tuyệt, mà là không muốn làm liên lụy đến quận chúa. Phải biết ván này các nàng đã định là bại, nếu quận chúa tham dự không phải cũng bị thua cuộc sao?
Bất quá quận chúa đã lên tiếng, nàng ta cũng không định cự tuyệt, hào sảng mở miệng: “Có thể, chỉ là Tiểu Lăng sợ làm liên lụy quận chúa.”
“Thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, chỉ là tỷ thí thôi, trong đời không biết có bao nhiêu trận tỷ thí như vậy, không có trận này thì cũng có trận khác.”
Vân Nhiễm ung dung bình thản, thuyết phục không ít người ở đây, lời nàng cũng rất có lý, nhiều người tán thành lời nàng, đồng thời cũng nhỏ giọng nói thầm, quận chúa thật cơ trí.
Đúng vậy, quận chúa quả nhiên khác trước, hiện tại là một nử tủ cơ trí, thông tuệ.
Đường Tử Khiên cùng Tần Dục Thành nhìn nhau sau đó nói nhỏ.
“Ngươi nói xem Trường Bình là có chuyện gì? Không kiêu ngạo không xiểm ninh, giơ tay nhấc chân đều phong thái cao quý, thực sự rất quỷ dị, ta không thể tưởng tượng sao lại có sự biến hóa như vậy.”
Đường Tử Khiên hoang mang, không hiểu vì sao Vân Nhiễm lại thay đổi như vậy giống như thành một người hoàn toàn khác, không pải là Vân Nhiễm mà bọn họ biết, Tần Dục Thành cùng Đường Tử Khiên từng bị nàng cho ăn không ít khổ, cũng biết nữ nhân h.q này rất lợi hại, lúc này nàng đứng ra, bên kia chưa chắc đã nắm được phần thằng. Hai người ánh mắt đều mong chờ nhìn chằm chằm Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm nhận được sự ủng hộ của không ít người, trong lòng Lam Tiểu Lăng cũng thoải mái hơn.
“Được, vậy Tiểu Lăng cùng quận chúa liên thủ đánh một trận thật sảng khoái.”
Vân Nhiễm cười cùng Định vương nói một tiếng đi tới bên Lam Tiểu Lăng, Hạ Tuyết Dĩnh bị hai người tác động cũng tiêu sái đứng dậy: “Còn thiếu một người để cho ta lên đi.”
Lam Tiểu Lăng nhìn Hạ Tuyết Dĩnh: “Cảm tạ ngươi Tuyết Dĩnh.”
Hạ Tuyết Dĩnh không để ý nói: “Cảm tạ cái gì, chúng ta là bằng hữu, có thể cùng ngươi và quận chúa đánh một trận cũng là chuyện may mắn.”
Trong Tứ Phương Quán càng thêm náo nhiệt, một bên dẫn đầu là Giang Tập Nguyệt, Triệu Thanh Nghiên, Mai Nhược Hàm, bên khác là Lam Tiểu Lăng, quận chúa Trường Bình cộng thế, Hạ Tuyết dĩnh tiểu thư phủ Vũ An hầu. Hai bên đều quyền cao chức trọng, đều là đối tượng trong lòng nam nhân, vốn quận chúa Trường Bình bị Yến quận vương từ hôn, làm cho người khác khinh thường, nhưng hôm nay nàng bộc lộ tài năng khiến không ít nam nhân tâm tình biến hóa vi diệu, có điều thân phận nàng tôn quý, nhiều người có ý cũng không dám có hành động gì.
Giang Tập Nguyệt lạnh lẽo nhìn phía đối diện, khóe môi nở nụ cười đắc ý, tao nhã nói: “Lão Tiêu, lập tức chuẩn bị hương án, lấy thời gian một nén hương, ba người đồng thời động thủ, sau khi hết một nén hương không những phải hoàn thành bức tranh mà còn viết xong lời đề từ, lấy ngọc kỳ lân trị giá ba ngàn lượng làm tiền cược.”
Lão Tiêu phân phó người đi chuẩn bị, rất nhanh mọi thứ đã chuẩn bị xong, Giang Tập Nguyệt cùng hai bằng hữu nhìn nhau cười, đứng dậy đi về phía đài.
Bên Lam Tiểu Lăng, Vân Nhiễm lại cười trong suốt lên tiếng: “Giang đại tiểu thư, ta nghĩ ngoài ngọc kỳ lân ba ngàn lượng nên có thêm tiền cược, có được không?”
Vân Nhiễm vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía nàng, có chút mơ hồ không biết quận chúa muốn làm gì.
Định vương cũng không còn lo lắng như lúc trước, theo bản năng hắn cảm thấy Vân Nhiễm sẽ thắng, bởi vì khí độ bình tĩnh thong dong của nàng làm cho người ta tin tưởng nàng nắm chắc phần thắng trong tay.
Đường Tử Khiên cùng Tần Dục Thành hai mắt cũng sáng lên, cực kỳ có hứng thú.
Tứ Phương Quán không ít nam nhân tuấn tài cũng nổi lòng hiếu kỳ, không biết quận chúa muốn thềm tiền cược như thế nào, hơn nữa nhìn thần thái nàng thong dong bình tĩnh, khí định thần nhàn như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Giang Tập Nguyệt cười lạnh, các nàng rất có lòng tin với bức tranh của mình, trái lại Tiểu Lăng với Vân Nhiễm vừa mới hồi kinh, đừng nói là độ ăn ý, có khi thủ pháp vẽ tranh của hai còn không rõ, sao có thể ăn ý, Giang Tập Nguyệt khẽ gật đầu.
“Được, mời quận chúa nói.”
Vân Nhiễm thản nhiên cười nói: “Nếu như ngươi thua, mời ngươi trước mặt mọi người nói một câu, ta là bao cỏ.”
Mọi người bị chấn động, ba người kia cũng nhìn nhau, Giang Tập Nguyệt có phản ứng đầu tiên, không khỏi cười ngạo nghễ, Mai Nhược Hàm còn khinh miệt: “Còn tưởng quận chúa Trường Bình thông minh, hóa ra cũng là kẻ ngu dốt ngu mội, có lẽ nàng đang tính kế Lam Tiểu Lăng cũng nên, Lam Tiểu Lăng sẽ không ngốc đến mức đồng ý với nàng ta chứ.”
Bên cạnh ba người, Triệu Thanh Nghiên không lên tiếng, ánh mắt nheo lại nhìn Vân Nhiễm, nàng ta nhận thấy mình không hiểu Vân Nhiễm, xem thần thái của nữ nhân kia dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Triệu Thanh Nghiên kinh hãi với suy nghĩ vừa rồi, ngẩng đầu muốn ngăn cản Giang Tân Nguyệt, đáng tiếc Giang Tân Nguyệt đã cười mở miệng: “Được, một lời đã định.”
Vân Nhiễm nhìn Lam Tiểu Lăng, “Lam tiểu thư sẽ không trách ta tự chủ trương chứ.”
Lam Tiểu Lăng sợ ngây người, không ngờ Vân Nhiễm lại đưa ra đề nghị này, ban đầu chỉ là ngọc kỳ lân ba ngàn lượng, giờ lại thêm điều kiện như vậy, nàng ta biết Vân Nhiễm là muốn giúp mình áp chế ngạo khí của Giang Tập Nguyệt, nhưng các nàng có biện pháp thắng sao, nếu không thẳng nàng sẽ phải tự nhận mình là bao cỏ sao? Lam Tiểu Lăng do dự, Vân Nhiễm cười cười mở miệng: “Không tin tưởng ta sao?”
Lam Tiểu Lăng nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, thấy nàng bình tĩnh thong dong khiến người khác tin tưởng, Lam Tiểu Lăng cầm tay Vân Nhiễm.
“Ta tin tưởng quận chúa Trường Bình.”
Mai Nhược Hàm ở đối diện cười rộ lên: “Lam Tiểu Lăng, đồ ngu ngốc, bị người ta tính kế còn không biết? Các ngươi đã định là thất bại rồi, ngươi còn bày ra thêm điều kiện, không phải là tự làm khó chính mình sao?”
Giang Tập Nguyệt thản nhiên nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa, ta còn tưởng ngươi có chút thông minh, hóa ra cũng chỉ được như vậy.”
Vân Nhiễm cười mà không đáp, nhìn về phía Định vương: “Định vương, ngươi làm chứng cho chúng ta, để tránh có người thua lại không chịu nói mình là bao cỏ.”
Định vương hết nhìn Vân Nhiễm lại nhìn Giang Tập Nguyệt trầm ổn lên tiếng: “Bổn vương cho rằng, vẫn không cần thêm điều kiện cho cuộc tỷ thí, cứ dựa theo ước định ban đầu của Giang tiểu thư cùng Lam tiểu thư mà làm, cả hai đều là danh môn khuê tú, mặc kệ là ai thua, nói ra như vậy cũng mất hết thể diện.”
Vân Nhiễm u ám, cười như không cười nhìn Định vương, xem ra hắn ta là thương hương tiếc ngọc, hắn có lòng cũng không có gì sai, nhưng đều muốn lợi dụng mỗi người trở thành quân cờ lợi thế thì lại không tốt, Vân Nhiễm cười càng đậm nhìn Định vương lên tiếng: “Nếu Định vương đã nói thế, chúng ta phải làm sao đây?”
Nàng tin tưởng có người sẽ lên tiếng, quả nhiên, phía đối diện Giang Tập Nguyệt đã cắt ngang lời nàng.
“Nếu quận chúa đã muốn thêm điều kiện, chúng ta sao có thể không thành toàn, Định vương điện hạ có lòng thương hoa tiếc ngọc, Tập Nguyệt coi như được mở rộng tầm mắt, nhưng đây là chuyện đánh cuộc của nữ tử, Định vương vẫn nên đứng ngoài làm người chứng kiến thì hơn.”
Giang Tập Nguyệt dứt lời, nháy mắt Sở Dật Lâm mặt mày u ám, ánh mắt trầm xuống, trong lòng tức giận mắng Giang Tập Nguyệt hồ đồ, hắn thương hoa tiếc ngọc cũng là nàng ta, quận chúa Trường Bình đã dám khẳng định như vậy, tất nhiên nắm chắc phần thắng trong tay, nàng ta đây là tự tìm đường chết.
Triệu Thanh Nghiên cũng nheo mắt lại có chút bất mãn nhìn Giang Tập Nguyệt, nha đầu này hôm nay làm sao vậy? Tuy rằng bình thường nàng tâm cao khí ngạo, nhưng cũng là người thông minh, sao lại không phát hiện quận chúa thay đổi, Triệu Thanh Nghiên nâng mắt nhìn Giang Tập Nguyệt trong mắt tràn đầy ý giận, bàn tay vò nát khăn tay ánh mắt rơi trên người Định vương.
Triệu Thanh Nghiên đã hiểu vì sao nàng ta lại muốn nhắm vào quận chúa Trường Bình, bởi vì nàng thích Định vương, Định vương lại đối với quận chúa một mảnh thâm tình, nên kích động nàng ta mất đi lý trí.
Quả nhiên nữ nhân khi yêu đều hồ đồ, chỉ sợ Tập Nguyệt giờ con đang nghĩ Định vương muốn che chở cho quận chúa.
Vân Nhiễm ôn như nhìn về phía Định vương: “Định vương điện hạ, giờ cũng không phải là ta không đồng ý, mà là Giang tiểu thư nàng?”
Sở Dật Lâm nhìn Giang Tập Nguyệt tràn đầy lạnh lẽo, trong lòng đã muốn phát hỏa.
Giang Tập Nguyệt vẫn không hiểu ý cho rằng Định vương cố tình giúp Vân Nhiễm cho nên cắn răng nói: “Thỉnh Định vương không cần can thiệp vào việc chúng ta đánh cuộc.”
Sở Dật Lâm tức giận, vẫn cho rằng Giang Tập Nguyệt người thông minh, trước kia hắn cũng từng nghĩ qua muốn cưới nàng, không ngờ nữ nhân này lại vụng về, cho nên loại nữ nhân này cưới hay không cũng vậy, hắn cần gì phải thương hoa tiếc ngọc,
“Được, bổn vương làm người làm chứng, nếu ai thua mà không nói sẽ đánh ba mươi đại bản.”
Lời nói của Định vương khiến không ít người biến sắc, không nói liền đánh đại bản, ba mươi đại bản không chết cũng bị thương, trong Tứ Phương Quán nhiều người đều không hiểu, chỉ là một cuộc tỷ thí nho nhỏ sao lại trở nên căng thẳng thế này, không phải chỉ là nữ tử so tài sao, thế nào lại giống như đang thanh toán thâm cừu đại hận, vẫn là Giang tiểu thư nhắm vào quận chúa. Bình thường nàng cũng không hay gây sự, vì cái gì hôm nay lại thất thố, ngươi thông minh một chút đều nhìn ra ngọn nguồn sự việc.
Giang tiểu thư thích Định vương, hơn nữa cho tới giờ Định vương cũng không tỏ thái độ cự tuyệt, đối với Giang tiểu thư có hảo cảm, không ngờ Định vương ại bày tỏ tình ý với quận chúa, bỏ quên Giang tiểu thư, khó trách nàng ta ghen ghét, đây là tiết mục vì yêu sinh hận, nhiều người càng nghĩ lại càng thấy hưng phấn.
Giang Tập Nguyệt đã nhìn về phía lão Tiêu ra lệnh: “Châm hương, lấy thời gian một nén hương, định thắng bại.”
“Mời Giang tiểu thư.”
Tiêu Lão mời đám người Giang Tập Nguyệt cùng Lam Tiểu Lăng đến thư án, châm hương, trong Tứ Phương quán một mảnh im lạnh, Giang Tập Nguyệt cùng Triệu Thanh Nghiên, Mai Nhược Hàm nhỏ giọng thương lượng nhanh chóng cầm bút lên vẽ, lại nhìn đám người Lam Tiểu Lăng đang bình tĩnh thương thượng, rồi mới chậm rãi vẽ.
Mọi người đều im lặng chìm đắm trong sáng tác, thỉnh thoảng có người nhìn xung quanh nhỏ giọng bàn tán.
Kỳ thật không ai biết trong lòng Lam Tiểu Lăng cũng bất an, nàng ta không quên điều kiện đánh cuộc của Vân Nhiễm nếu thua phải tự nhận mình là bao cỏ, chỉ cần tưởng tượng mình đứng trước mặt đông người nói ra lời như vậy tâm nàng đã hoảng loạn, nhưng nhìn Vân Nhiễm bên cạnh khí định thần nhàn, nàng cũng bình tĩnh lại, theo bản năng tin tưởng Vân Nhiễm nhất định có biện pháp thắng cuộc, liền an tâm vẽ hoa mai.