, anh hùng cứu mỹ nhân.
Bên ngoài sân Vân Nhiễm cũng nghe thấy động tĩnh trong phòng nhưng nàng vờ như không biết, Vân Tử Khiếu cũng không để ý, những thứ kia là của Triệu gia, dĩ nhiên nên thuộc về Nhiễm Nhi, có gì phải luyến tiếc.
“Nhiễm Nhi, con cùng tiểu tử Đường Tử Khiên thật sự không có chuyện gì chứ?”
Vân Tử Khiếu nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, tuy rằng ông không muốn Nhiễm Nhi gả đến phủ hộ quốc tướng quân, nhưng nếu Nhiễm Nhi thật lòng thích tiểu tử ki, thì ông cũng không phản đối nàng gả.
Đường Tử Khiên cũng không tệ, chỉ đáng tiếc phủ hộ quốc tướng quân cùng hoàng thượng là một, bọn họ hai địa phủ Yến Vân vẫn luôn độc lập, không đứng về phía nào, bọn họ nguyện trung thành với hoàng quyền chứ không phải hoàng đế, nói cách khác nếu Định vương soán ngôi làm tân hoàng bọn họ cũng không phản đối.
Hiện tại hoàng thượng lại muốn đem phủ Vân vương kéo lên thuyền của hắn, trợ lực cho hắn, thật ra nếu đứng cùng thuyền với hoàng thượng cũng không có vấn đề gì. Nhưng ông đang rất mâu thuẫn với vị hoàng thượng này, ông vừa về kinh hắn đã muốn tính kế trên đầu ông, ai biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên hiện tại ông không muốn cùng thuyền với hắn.
Vân Nhiễm nhìn Vân Tử Khiếu cười yếu ớt: “Nếu con thích Đường Tử Khiên, phụ vương sẽ làm thế nào.”
Vân Tử Khiếu thở dài: “Còn thế nào nữa, gả ngươi cho hắn, phủ Vân phương cùng thuyền với hoàng thượng, cũng không quá tệ.”
“Xem người đau khổ kìa,” Vân Nhiễm đẩy đẩy Vân Tử Khiếu làm nũng: “Con cùng Đường Tử Khiên chỉ là bằng hữu bình thường, người đừng lo lắng, hắn cũng không phải kiểu người con thích, con sẽ không gả cho hắn, cho nên người đừng suy nghĩ nhiều, nhanh già.”
Vân Nhiễm nói xong cười sang sảng, phía sau Vân Tử Khiếu bất mãn lên tiếng: “Nhiễm Nhi, tiểu hỗn đản, ngay cả phụ vương con cũng ghét bỏ, cái gì gọi lão già, ta còn rất trẻ nha.”
Vân Nhiễm xua tay, âm thanh trong sáng truyền tới,
“Đúng vậy, phụ vương của con anh tuấn tiêu sái, ngươi gặp người thích gặp hoa hoa nở, người cũng không cần quan tâm đến chuyện của con.”
Vân Tử Khiếu nhìn tiểu thiên hạ phía trước không nói gì, lắc đầu lại thở dài, cuối cùng lại nở nụ cười từ ái. Nhiễm Nhi không cần ông lo lắng, cũng tốt, ba năm nay ông ở phương Bắc đánh giặc, vẫn luôn nhớ nha đầu, không ngờ nữ nhi tới Phượng Thai Huyền chờ ba năm lại khác với trước, nếu đã nói không cần ông che chở, ông tin tưởng nàng có thể tự bảo vệ bản thân.
Chạng vạng, Triệu Hổ phái người mang đồ vào.
Nguyễn Đình nhị công tử phủ Nguyễn cũng tới đây, còn ở bên ngoài viện Như Hương vòng vo nửa ngày.
Nguyễn gia là nhà mẹ đẻ Vân vương phi Nguyễn Tâm Lan cùng lão vương phi, Nguyễn gia là dựa vào cây to là phủ Vân vương, trải qua nhiều năm cố gắng, đến giờ địa vị ở kinh thành không thấp không cao. Ca ca của Nguyễn Tâm Lâm là thượng thư hộ bộ, Nguyễn Đình là con thứ hai của Nguyễn thượng thư, là một công tử ăn chơi không học vấn, không nghề nghiệp, háo sắc, bình thường không phải đi tìm nữ nhân thì chính là chọi gà đánh bạc, thanh danh ở Lương Thành rất kém. Căn bản không có nữ nhân muố gả cho hắn, nhưng cũng có vài người vì ham tiền tài địa vị gả làm thiếp cho hắn, hiện nay trong phủ cũng có vài vị tiểu thiếp, chưa có chính thê, không có tiểu thư nhà nào nguyện gả cho hắn làm chính thê.
Vân Tử Khiếu không thích hắn, cho nên bình thường hắn không dám đến phủ Vân vương.
Không ngờ hôm nay lại dám đến, còn quanh quẩn ngoài viện Như Hương, Triệu ma ma đoán chắc hắn muốn đánh chủ ý lên người quận chúa, đúng là cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, quận chúa là người hắn có thể mơ tưởng sao.
Nhưng Triệu ma ma cũng không nói gì, bà tin quận chúa biết phải làm gì?
“Umh, việc này ta đã biết,” Vân Nhiễm cũng không có để ý đến việc này, nàng quan tâm tới chuyện khác: “Buổi chiều, bà dẫn người đi kiểm kê đồ cưới sao rồi?”
Vừa nhắc đến chuyện này Triệu ma ma cười rộ lên.
“Bẩm quận chưa, nô tỳ đã kiểm tra kỹ, về cơ bản là đã đủ, còn thiếu vài món, Vân vương phi nói rất nhanh sẽ cho người đưa tới.”
Triệu ma ma nói xong nhịn không được lại mở miệng: “Quận chúa biết không, mặt Vân vương phi lúc đó khuôn mặt rất khó coi, chờ nô tỳ dẫn ngươi đem đồ khiêng đi, bà ta liền ngất.”
Vân Nhiễm nhíu mi, nữ nhân này thật tham lam, căn bản không phải là của bà ta, ngẫm lại tình huống lúc đó thật là sung sướng, thống khoái. Có lẽ bà ta đã sớm cho rằng đồ của Triệu gia là của mình, cho nên mới đau lòng như thế.”
“Quận chúa còn không biết, rất nhiều đồ tốt đều bị các nàng động, nô tỳ thấy tất cả các phòng đều mang đồ lại đây.”
“Cả một đám đều không ra gì.”
Vân Nhiễm cười trào phúng, bọn họ thật không biết xấu hổ, cầm đồ của thân thể này, còn khi dễ nàng ta, đừng tưởng rằng nàng không biết, những người này không ít người đều ngầm kính kế thân thể này, nếu không thanh danh của nàng ta sao lại xấu thế?
“Thu hết lại đi, nhớ kỹ còn vài món đồ, nếu Vân vương phi không cho người đưa tới thì bà mang theo người qua lấy.”
“Ân, nô tỳ đã rõ.”
Vân Nhiễm nhìn thời gian không còn sớm, dặn dò Triệu ma ma một tiếng rồi chuẩn bị đi ngủ: “Chọn lấy một món lễ vật phù hợp với thân phận của ta, ngay mai ta đem làm lễ vật tặng cho trưởng công chúa.”
Triệu ma ma nhận lệnh, Vân Nhiễm phất tay ý bảo bà lui xuống nghỉ ngơi, đợi Triệu ma ma đi rồi, Anh Đào cùng Lệ Chi tiến vào hầu hạ Vân Nhiễm đi nghỉ, rồi lui ra bên ngoài canh gác. Anh Đâò nói nhỏ nàng ăn phải đồ linh tinh bị đau bụng muốn đi nhà xí, Lệ Chi nhắc nhở nàng vài câu nhắc nàng ta đi sớm về sớm.
Trong phòng Vân Nhiễm đang đảo qua đảo lại, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng lãnh bạc như nước, ánh trăng rọi vào cửa sổ phản chiếu lên khuôn mặt nàng, lại nhìn thấy dáng vẻ nàng đang thất vọng đau lòng.
Rất nhanh bên ngoài lại có động tĩnh, Thải Nhi đến đây, nhỏ giọng nói muốn gặp Vân Nhiễm, Lệ Chi nói quận chua ngủ rồi, ngày mai nàng ta hãy đến.
Lệ Chi có chút không thích Thải Nhi, nàng cho rằng Thải Nhi ăn nói hàm hồ, bất kể thế nào Anh Đào cũng sẽ không phản bội chủ tử.
Trong phòng Vân Nhiễm lại lên tiếng: “Cho Thải Nhi vào đi.”
“Ân, quận chúa,” Lệ Chi trầm ổn lên tiếng, nhìn Thải Nhi cũng không nói gì thêm dẫn nàng vào. Vân Nhiễm ngồi ở trên giường, tóc đen xõa trên vai, khuôn mặt điềm tĩnh, như một đoa hoa hồng có gai, thật là đẹp, Thải Nhi bật thốt lên.
“Quận chúa thật là đẹp.”
Lệ Chi u ám, người này lại lấy lòng quận chúa, thật là đáng ghét.
Thải Nhi quỳ xuống: “Nô tỳ đáng chết, mạo phạm quận chúa.”
Vân Nhiễm lên tiếng: “Được rồi, ngươi đứng lên đi, có chuyện gì gấp cần gặp bản quận chúa.”
Thải Nhi không có đứng lên, nhanh chóng bẩm báo: “Bẩm quận chúa, chiều nay nô tỳ lại phát hiện Anh Đào tỷ tỷ gặp Bảo Sắc.”
Lệ Chi lập tức trách: “Ngươi nói láo, cả chiều nay nàng ta đều ở cạnh ta.”
Thải Nhi nhỏ giọng: “Chính là lúc nàng nói muốn đi nhà xí, nô tỳ đi theo thấy nàng ra ngoài đi đến phía sau viện Như Hương gặp Bảo Sắc.”
Lệ Chi lập tức im lặng, Vân Nhiễm đưa mắt nhìn nàng, Lệ Chi không dám lên tiếng, quận chúa đã muốn nổi, giận nếu còn tiếp tục nói, quận chúa sẽ tức giận, hơn nữa lời Thải Nhi cũng có chút đáng tin, giống như Anh Đào thật sự gặp người của Lạc U cư, nàng ta muốn làm gì đây.
Vân Nhiễm nở nụ cười nhìn Thải Nhi, nha đầu này thật thông minh, giữ lại bên người cũng không tệ.
“Thải Nhi, Thải Nhi ngươi có quen thuộc với vương phủ.”
“Bẩm quận chú, nô tỳ mười tuổi đã vào vương phủ, hiện tại đã có sáu năm , trước kia làm tam đẳng nha hoàn trong viện Vân vương phi, cũng biết một chút chuyện trong phủ.”
“Ân, không tệ, thưởng,” Vân Nhiễm gật đầu tán thưởng, Thải Nhi cảm tạ rồi rời đi.
Lệ Chi tiễn Thải Nhi ra ngoài, quay trở lại bên giường Vân Nhiễm: “Quận chúa.”
“Xem ra sinh nhật trưởng công chúa ngày mai là đầm rồng hang hổ.”
Vân Nhiễm nhẹ nhàng vuôt tóc, ánh mắt lắng đọng như nước, quanh người tỏa ra sự thông tuệ, Lệ Chi lo lắng lên tiếng: “Quận chúa, nếu biết trưởng công chúa không có ý tốt, hay là chúng ta cáo bệnh không đi.”
Vân Nhiễm cười khẽ: “Sao lại không đi, vừa nghe đã biết là giả, chỉ sợ trưởng công chúa nghi ngờ, người khác cũng nói ra nói vào, tưởng rta không muốn cùng quận chúa Minh Tuệ hòa giải, sao ta phải đi đắc tội với người. Bọn họ đã muốn tính kế trên đầu ta, ta lại muốn phản kích ngược lại, cho bọn họ biết ta là người có thù tất báo.
Lúc này Vân Nhiễm cười, có chút lạnh lẽo, Lệ Chi cũng cảm nhận được quận chúa đang tức giận, kẻ dám tính kế người nhất định sẽ thê thảm, mà Anh Đào cũng nằm trong những kẻ đó, điều này khiến Lệ Chi đau lòng.
Bên ngoài Anh Đào đã trở lại, nhỏ giọng gọi: “Lệ Chi, Lệ Chi.”
Vân Nhiễm phất tay ý bảo nàng đi ra ngoài, Lệ Chi đi ra, Anh Đào hỏi, “Ngươi đi vào làm gì, quận chúa đã ngủ chưa?”
Lệ Chi thành nhiên trả lời: “Quận chúa đang ngủ, ta sợ nàng bị lạnh cho nên vào đắp chăn cho người.”
Lòng Lệ Chi cũng lạnh lẽo, không còn ôm hy vọng với Anh Đào.
Phủ của trưởng công chúa ở phía nam ngoại ô Lương Thành, được kiến tạo dựa vào núi, nơi này là khi tiên đế còn sống hạ chỉ ban riêng cho trưởng công chúa, nghe nói phò mã Phượng Đình bệnh tật suy yếu qua đời, tiên đế vì thương tỷ tỷ nên đã ban cho tòa núi phía nam làm phủ đệ.
Phủ đệ của công chúa nằm ở lưng chừng núi, xe ngựa chạy thẳng đi lên. Giữa sườn núi có rất nhiều xe ngựa đang dừng, không ít khách nhân đã đến, Vân Nhiễm dẫn Anh Đào cùng Lệ Chi từ trên xe xuống, liền nghe thấy đằng sau có tiếng cười, vài người đi tới, dẫn đầu là Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh, hai người người dẫn theo nha hoàn, mỉm cười đi về hướng này.
“Tiểu Lăng, Tuyết Dĩnh, gặp qua quận chúa.”
Tuy răng thân phận của Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh rất tôn quý, nhưng Vân Nhiễm là quận chúa nhất phẩm, hành lễ với nàng là điều tự nhiên.
Vân Nhiễm vui vẻ nhìn các nàng, vốn còn đang lo lắng sẽ buồn muốn chết vì đến dự yến không có người quen, giờ lại có Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh tâm tình tốt lên một chút, lần trước ba người hợp tác làm lưu quang họa, cảm giác không tệ lắm tệ, cho nên gặp mặt đều rất vui vẻ.
“Các ngươi đứng lên đi, chúng ta là bằng hữu về sau không cần khách sáo như vậy.”
Lễ tiết chỉ dùng với người ngoài, còn bằng hữu thì miễn đi.
Lam Tiểu Lăng cùng Hạ Tuyết Dĩnh nở nụ cười, trái phải kéo tay Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, hôm qua chúng ta định đi thăm ngươi, nhưng sau lại có việc nên hoãn lại không đi được.”
Lam Tiểu Lăng nói xong, Hạ Tuyết Dĩnh nhỏ giọng nói: “Chúng ta là muốn dặn ngươi nên cẩn thận với quận chúa Minh Tuệ, nàng ta không phải là người tốt.”
“Lúc trước , người còn có mẫu thuẫn với nàng, hơn nữa đám người Giang Tập Nguyệt bị chúng ta thu thập ở Tứ Phương Quán đều là bằng hữu tốt của quận chúa.”
“Được, ta sẽ cẩn thận.”
Vân Nhiễm gật đầu, bọn họ vừa cười vừa nói cùng tiến vào phủ công chúa.
Cách đó không xa, trên xe ngựa phủ Vân vương, anh mắt Nguyễn Tâm Lan âm lệ nhìn Vân Nhiễm, tràn đầy thù hận, tiểu tiện nhân, còn nhỏ mà lợi hại như vậy, vừa hồi phủ đã khiến nữ nhi bà bị đánh, hiện tại đồ đạc trong tay bà cũng bị nàng đoạt về, không được, nàng nuốt không trôi cục hận này. Hai đồ cưới của hai nữ nhi, toàn toàn trông cậy vào phần đồ kia, cho nên bà muốn tìm biện pháp để lấy lại.
Vân Vãn Sương ở bên cạnh xoa nhẹ tay nàng, nhăc nhở nàng đừng để mất hình tượng.
Vân vương phi hoàn hồn, trên mặt trưng ra nụ cười khéo léo, Hạ Ngọc Trân lóe ra nụ cười lạnh, Vân Nhiễm, hôm nay sẽ khiến cho ngươi thân bại danh liệt, tiếng xấu lan xa, toàn bộ Lương Thành đều ghét bỏ, đừng nghĩ tới chuyện muốn bức chân vào cửa phủ hộ quốc tướng quân.
Tâm tình Hạ Ngọc Trân rất tốt, dẫn tiểu nha hoàn đi theo phía sau Vân vương phi.
Trưởng công chúa là tỷ tỷ ruột của tiên đế, lúc tiên đế còn tại vị rất yêu quý vị này, đối với bà cũng rất thân thiết, tuy rằng phò mã mất sớm, bà là cô nhi quả phụ, nhưng đại thần trong triều cũng không dám đắc tội với bà. Hôm nay là sinh thần của trưởng công chúa, không ít đại thần trong triều cùng các vị phu nhân đến dự.
Đám người Vân Nhiễm đang đi tới, đột nhiên Lam Tiểu Lăng nhỏ giọng hỏi Vân Nhiễm: “Ngươi có biết vì sao, mỗi năm trưởng công chúa đều muốn tổ chức sinh thần như vậy không?”
Đường Tiểu Lăng vừa dứt lời, Hạ Tuyết Dĩnh lóe lên, khóe môi cười giảo hoạt, ngoái đầu nhìn Vân Nhiễm: “Đố ngươi đó?”
Vân Nhiễm khẽ cười nhỏ giọng trả lời: “Đây là một thủ đoạn để vơ vé của cải.”
Trưởng công chúa Sở Lăng Vi là đích trưởng công chúa, được phụ hoàng yêu thương, ban thương phong hào công chúa Phùng Dực, rất được sủng ái. Nhưng phò mã lại không phải là trọng thần trong triều, cho nên phủ công chúa tiền tài không thể sánh bằng các nhà quyền quý khác, sau khi phò mã qua đời, tài chính của quý phủ thu chi càng hạn hẹp hưn, trưởng công chúa hàng năm đều tổ chức sinh thần long trọng để thu lễ vật, cộng thêm địa tô và các cửa hàng, mẫu tử hai bà cũng sống không cũng không tệ.
Vân Nhiễm nói xong, Lam Tiểu Lăng cùng Ha Tuyết Dĩnh than thầm, nàng thật sự thông mình.
Các nàng đều không có nghĩ ra, là mẫu thân chỉ điểm mới biết.
Hạ Tuyết Dĩnh kéo tay Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, ngươi thật sự là thông minh, thật khác so với trước.”
Hạ Tuyết Dĩnh nhắc tới chuyện cũ, Lam Tiểu Lăng đẩy đẩy nàng, nhắc đến mấy chuyện đó làm gì, không phải là làm khó người khác sao?
Vân Nhiễm thật ra không để tâm, những chuyện đó đều không phải do nàng làm, hơn nữa biết sai mà sửa, hiện tại nàng không phải đã sửa đổi rồi sao.
Vân Nhiễm thản nhiên lê tiếng: “Không sao, đều là những chuyện đã qua, ta bị người khác che mắt lợi dụng, cũng may còn kịp thời tỉnh ngộ.”
“May mắn ngươi đã tỉnh ngộ, bằng không đã bị người khác hãm hại cả đời.”
“Đúng vậy, việc này cũng chứng tỏ người rất thông mình, nếu không đã bị người ta lừa gạt cả đời.”
Ba người vừa đi vừa nói chuyện, thẳng một đường tới Trường Xuân hiên nơi hôm nay trưởng công chúa tổ chức yến hội.