Vân Nhiễm đâm thẳng châm về phía Yến Kỳ,một tay Yến Kỳ nhanh chóng bịt miệng nàng lại tay kia ngăn cản ngân châm, hai người ái muội kề sát nhau, Vân Nhiễm tái mặt cắn răng trừng Yến Kỳ, ngươi muốn chếtsao, có tin ta giết chết ngươi.
Yến Kỳ nhỏ giọng nói: “Đừng kêu, bên ngoài có người tới.”
Vân Nhiễm cẩn thận nghe ngóng quả nhiên chỗ tối có động tĩnh, người tới võ công rất lợi hại, cho nên vừa rồi nàng mới không cảm nhận được, lúc này những người này đã tới bên ngoài phủ Vân vương, hóa ra Yến Kỳ lên giường của nàng là vì có người tới, Vân Nhiễm lắc lắc đầu nhẹ giọng nói nhỏ: “Ngươi buông ra.”
Trong không gian nhỏ hẹp tràn đấy mùi tuyết liên, khiến người ta không vui, ngón tay thon dài của hắn che miệng nàng, tay khác lại cầm chặt tay nàng khiến nàng nằm gọn trong lòng hắn không thể động đậy.
Anh mắt Vân Nhiễm u ám nhìn chằm chằm vòm ngực trước mặt hận không thể ghim cho vài châm, ai nói duy trì khoảng cách ba thước, đây là ba thước sao, cho dù có người tới cũng đâu cần thiết phải chui lên giường, nàng tin tưởng nếu hắn không muốn cho người khác phát hiện hắn sẽ có cách khác.
Nàng nghi ngờ hắn cố tình? Vân Nhiễm miên man suy nghĩ.
Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm của Yến Kỳ: “Ngươi xác định sẽ la lớn sao? Không kêu la bản quận vương sẽ thả ra.”
Vân Nhiễm suy nghĩ một chút nàng cũng không phải kẻ ngốc, so với hắn nàng càng muốn biết đến cùng là kẻ nào có gan ban đêm lẻn vào phủ Vân vương với mục đích gì?
“Ngươi có thả không, có tin ta độc chết ngươi.”
Vân Nhiễm dứt lời tay kia liền sờ sờ vòng tay, Yến Kỳ lập tức buông lỏng, tươi cười lên tiếng: “Bản quận vương tin tưởng ngươi sẽ không lên tiếng”
Vân Nhiễm hừ lạnh một tiếng, đợi tay chân được tự do nàng nâng mắt nhìn nam nhân trên giường, chỉ thấy người này mặt dày dựa vào giường của nàng giống như đây là giường của hắn, ánh mắt nàng quét khắp người hắn, hung dữ mắng.
“Ta không gọi, nhưng ta bóp chết tên hỗn đãn nhà ngươi, trốn chỗ nào không trốn lại leo lên giường của ta, đây là hủy danh dự của ta ngươi có biết không?”
Mắt Yến Kỳ sáng như sao, thần thái mị hoặc nhìn Vân Nhiễm tức giận nhanh chóng lên tiếng: “Bản quận vương không nghĩ nhiều như vậy, về sau tuyệt đối sẽ không trốn trên giường, nhưng bây giờ bản quận vương rất muốn biết kẻ nào lại có gan nửa đêm lẻn vào phủ Vân vương.”
Yến Kỳ nói nhỏ cười như nắng, nâng bàn tay nhẹ nhàng gỡ đôi móng vuốt của Vân Nhiễm ra.
Vân Nhiễm muốn bóp chết hắn, không ngờ ở trước mặt hắn nàng không thể động đậy chân tay thật đáng giận, Vân Nhiễm nghĩ lại càng hận, nâng một chân đá, Yến Kỳ theo phản xạ dùng tay bắt lấy chân nàng, bàn chân nhỏ xinh khéo léo như tượng ngọc, khiến người ta luyến tiếc buông ra. Vân Nhiễm đen mặt, trong lòng Yến quận vương hơi kinh ngạc một chút, đợi đến khi có phản ứng, chết lặng nhìn tay mình đang nắm bàn chân hoàn mỹ không tỳ vết trắng như ngọc, hai má Yến quận vương đỏ lên, nhanh chóng buông tay giống như cầm phải thứ gì gây bỏng, ánh mắt không dám nhìn Vân Nhiễm đang tái mặt, tim đập nhanh hơn so với bình thường.
Vân Nhiễm tập kích đánh qua một quyền, lúc này chuẩn xác đánh trung mắt trái Yến quận vương, Yến Kỳ bị đau tỉnh cả người, nâng mắt nhìn Vân Nhiễm, Vân Nhiễm lại nâng tay nhằm đến mắt phải của hắn, một tia động tâm của Yến quận vương hoàn toàn bị xóa sạch, lúc này trong đầu chỉ có ý nghĩ nữ nhân này thật bưu hãn, Yến Kỳ nhanh chóng lắc mình né tránh cách xa nữ nhân này một chút.
Sắc mặt Vân Nhiễm khó coi mắng: “Lưu manh, háo sắc.”
Ánh mắt Yến Kỳ u ám, tự biết mình đuối lý nhanh chóng tiếp lời: “Bản quận vương là vô tình không có cố ý sờ chân người. Hay là bản quận vương cho ngươi sờ lại như thế là hòa.”
“Sờ cái đầu nha ngươi, ai thèm sờ chân thối của ngươi, giữ lại đi.”
Vân Nhiễm tức giận nói, Yến Kỳ nhíu mi còn chân thành nói: “Quận chúa Trường Bình, chân bản quận vương rất thơm không thối, ngươi ngửi thử xem?”
“Ngửi cái đầu quỷ nha ngươi,” Vân Nhiễm lại muốn đánh người, thân hình vừa động, Yến Kỳ đã nhanh chóng cản tay nàng khiến nàng không thể động đậy, ánh mắt sắc bén, nhẹ giọng nói: “Có người tới sân viện của ngươi, võ công rất lợi hại.”
Vân Nhiễm vừa nghe liền bất động, tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đưa mắt nhìn nam nhân có khuân mặt tinh xảo lạnh lẽo, ánh mắt sáng rõ như minh châu quanh thần mình tràn đấy sát khí nhưng cũng không che lấp được vẻ ung dung tao nhã, khiến người khác nghĩ hắn ôn hòa, thực tế người này là một thanh kiếm sắc bén, chỉ cần tuốt kiếm ra khỏi vỏ không thấy máu không quay về.
Vân Nhiễm nhớ tới mình liên tiếp giao thủ với hắn, sâu sắc cảm nhận được hắn biết ghi nhớ nàng là người phủ Vân vương. Cho nên tuy rằng giáo huấn nàng tính kế nàng, nhưng cũng không động sát tâm với nàng, nếu hắn động sát tâm chỉ sợ nàng đã không còn nguyên vẹn.
Nghĩ vậy sắc mặt Vân Nhiễm khẽ thay đổi, ngón tay vừa động, rút tay Yến Kỳ ra, lúc này nàng an phận hơn nhiều, Yến Kỳ lại liếc nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài có tất cả sáu người, chỉ có một người vào còn lại ở bên ngoài canh giữ.”
Mắt Vân Nhiễm tối sầm lại, mở vòng tay một mùi hương nhẹ nhàng bay trong phòng, ánh mắt Yến Kỳ tối sầm lại nữ nhân này lại hạ độc.
“Giải dược?”
Vân Nhiễm cười cười, nhưng cũng không lên tiếng ném một viên giải độc đan cho Yến Kỳ, người bên ngoài đã tới gần phòng của nàng.
Hai người ẩn sau màn trướng không nhúc nhích, người bên ngoài lắc mình một cái tiến vào trong, Vân Nhiễm trầm giọng quát hỏi: “Ngươi là ai? Đêm khuya lại dám xông vào phủ Yến vương.”
Động tác dứt khoát nàng vén màn nhìn ra ngoài, chỉ thấy dưới ngọn đèn một thân ảnh một nam nhân tuấn dật lạnh lẽo, Định vương Sở Dật Lâm, Vân Nhiễm không ngờ người tới là Định vương hắn chạy tới phòng của nàng làm gì?
“Không biết định vương điện hạ, tới phủ Vân vương là có chuyện gì?”
Sở Dật Lâm nhìn khuôn mặt nữ tử xinh đẹp dưới ngọn đèn, ánh mắt hiện lên lạnh lẽo nữ nhân này nếu hắn không chiếm được, người khác cũng đừng mong có được.
“Bổn vương đến phủ Vân vương là muốn hỏi quận chúa một lần cuối cùng, nếu bổn vương nguyện ý cưới ngươi ngươi có gả không?”
Sở Dật Lâm rất muốn cưới nữ nhân này, hắn cảm thấy trên đời này chỉ có nàng mới xứng đôi với hắn, nếu nàng không lấy chồng hắn cảm thấy không có nữ nhân nào xứng làm Định vương phi.
Vân Nhiễm đen mặt, đầu óc nam nhân này có bệnh thì pải, buổi tối chạy tới hỏi nàng có muốn lấy hắn hay không.
“Thật xin lỗi, Định vương điện hạ, ta không có hứng thú gả cho ngươi, mời điện hạ trở về.”
“Bổn vương nói lần này là lần cuối, chỉ mong sau này ngươi không hối hận.” Nếu nàng không đống ý theo hắn, tất yếu hắn phải trừ bỏ nàng.
Ánh mắt Sở Dật Lâm âm ngoan nhìn Vân Nhiễm cười lạnh: “Quận chúa Trường Bình có phải nên đưa giải dược cho bổn vương rời đi?”
Hóa ra Sở Dật Lâm đã sớm biết trong phòng này có độc, nhưng hắn cũng không lo lắng, thản nhiên nói: “Nếu bổn vương chết ở phủ Vân vương, tin chắc người Vân gia một người cũng không thể thoát, bổn vương đã để lại thủ hạ ở ngoài sân.”
“Ngươi cũng thật thông minh, để lại thủ hạ ở bên ngoài.” Vân Nhiễm cười lạnh ném ra một viên thuốc: “Cho ngươi, đi nhanh đi, lần tới sẽ không may mắn như vậy.”
Ánh mắt Sở Dật Lâm ua ám, cười quỷ dị, xoay người rời đi, không làm khó Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm ở phía sau có chút đăm chiêu, chẳng lẽ hắn tới chỉ để hỏi nàng có lấy chồng hay không? Hình như không có khả năng, nam nhân này đến khẳng định có chỗ quỷ dị.
Âm thanh Yến Kỳ miễn cưỡng vang lên: “Đêm nay Sở Dật Lâm xuất hiện chỉ sợ vì muốn tạo tin đồn cùng ngươi hẹn hò, lúc hắn xuất hiện nhất định có người nhìn thấy được, ngươi vẫn nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Hắn nói xong lắc mình rời khỏi giường ôn hòa nhìn Vân Nhiễm: “Quận chúa Trường Bình, đêm nay bản quận vương đã làm được hai chuyện ngươi yêu cầu, ngươi có thể bỏ qua những chuyện lúc trước bản quận vương đã làm.”
Vân Nhiễm còn đang suy nghĩ chuyện của Sở Dật Lâm, phất tay: “Đi đi, từ nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng, Yến quận vương có thể yên tâm.”
Yến Kỳ cười ôn hòa, hài lòng lắc mình rời khỏi viện Như Hương.
Vân Nhiễm suy nghĩ chuyện Sở Dật Lâm xuất hiện, lại nhớ tới chuyện tiểu Liên Nhi, trong đầu có chút sáng tỏ, hóa ra là vậy, khóe môi nở nụ cười lạnh lẽo, Nguyễn Tâm Lan không ngờ ngươi đã sớm cấu kết với Định vương, khó trách đêm nay hắn lại xuất hiện, kỳ thật là muốn tạo tình huống hẹn hò, được lắm ta chờ.
Vân Nhiễm không nghĩ nhiều lên giường đi ngủ, bên trong màn vẫn tràn ngập mùi tuyết liên nhàn nhạt, là hương vị của Yến Kỳ, nhớ tới hắn nàng lại nhớ tên đó chiếm tiện nghi của mình, sắc mặt u ám, nhưng nghĩ lại từ nay nước sông không phạm nước giếng, vẫn quên đi thì hơn.
Sáng sớm hôm sau toàn bộ phủ Vân vương tranh cãi ầm ĩ loạn thành một đoàn vì không thấy lục tiểu thư Vân Liên Nhi. Hơn nữa có người tìm thấy giầy của tiểu thư ở phía sau hồ vương phủ hiển nhiên là lục tiểu thư đã ngã xuống hồ, nhưng một tiểu nha đầu nửa đêm chạy tới hồ nước làm gì, rõ ràng là có người mưu hại lục tiểu thư, hại một đứa nhỏ.
Lão vương phi ra lệnh điều tra, rất nhanh đã có tin tức.
Vân Nhiễm ngủ đến sáng rõ, bị Sơn Trà lay tỉnh: “Quận chúa, lão vương phi phái người đến mời quận chúa đi tới viện.”
Trong lòng Vân Nhiễm biết rõ là có chuyện gì, nàng chậm rãi đứng dậy, vốn không muốn đi nhưng chuyện này có liên quan đến mình sao có thể bỏ qua, hơn nữa nàng cũng muốn xe đám người này diễn trò.
Trong sảnh chính viện Trà Ngọc, lão vương phi đang ngồi chính giữa, hai bên là Vân Tử Khiếu Vân vương phi cùng một số vị tiểu thư.
Dưới sàn có mốt số ma ma nha hoàn đang quỳ, có nha đầu của viện Như Hương, có nhũ nương của lục tiểu thư, còn có Vân di nương ánh mắt sưng đỏ đang quỳ. Tóc tai bù xù như người điên vừa thấy Vân Nhiễm đi vào đã thét chói tai: “Quận chúa, sao ngươi có thế nhẫn tâm như vậy, đó là lục muội muội của ngươi, sao ngươi nỡ giết nàng.”
Vân Nhiễm im lặng nhìn nữ nhân này, không thèm quan tâm lý lẽ của bà ta, đi qua hành lễ với Vân Tử Khiếu cùng lão vương phi.
Đợi nàng ngồi xuống sắc mặt lão vương phi khó coi nhìn Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm vì sao ngươi sát hại lục muội muội?”
Vân Nhiễm nhìn lướt qua lão vương phi, lại nhìn Vân vương phi, trong mắt nữ nhân này lóe lên tia ngoan lệ, nữ nhân này nếu không trừ, nàng sẽ không có ngày yên ổn.
“Tổ mẫu căn cứ vào đâu lại nói như vậy, ta sát hại lục muội muội lúc nào?”
Lão vương phi nhìn Vân Nhiễm trong lòng cũng căm tức, vì nàng nên Ngọc Trân mới bị đưa về Hạ gia, đó là đứa nhỏ bà nuôi từ nhỏ tới lớn, nghĩ tới bà lại thấy đau lòng.
Cho nên xảy ra chuyện như vậy, lão vương phi không cần suy nghĩ nhiều liền cho rằng là Vân Nhiễm gây ra, cho dù không phải nàng tốt nhất cũng liên quan đến nàng.
Sắc mặt Vân Tử Khiếu khó coi nhìn mẫu thân: “Mẫu thân, Nhiễm Nhi sao có thể hại tiểu Liên Nhi, việc này còn chưa điều tra rõ ràng, trăm ngàn lần người đừng oan uổng Nhiễm Nhi.”
Lão vương phi trừng mắt nhìn Vân Tử Khiếu lại nhìn Vân Nhiễm.
“Ngươi nói không phải do ngươi làm?”
Lão vương phi nhìn nhũ mẫu của Liên Nhi: “Trần ma ma, ngươi nói một chút tối qua xảy ra chuyện gì.”
Nhũ mẫu của lục tiểu thư nhanh chóng trả lời: “Đêm qua lục tiểu thư muốn tìm quận chúa đi chơi, nô tỳ ngăn lại, đến tận lúc sắp ngủ nàng vẫn nhắc chuyện muốn đi tìm quận chúa, sau đó nô tỳ đi ngủ, đến nửa đêm lại phát hiện không thấy tiểu thư đâu.”
Trần ma ma khóc lên, mắt Vân vương phi lại nhìn nha đầu Khả Nhi trong viện Như Hương cùng ma ma: “Các ngươi nói tiếp.”
Chỉ thấy Khả Nhi ngẩng đầu liếc Vân Nhiễm một cái, sau đó sợ hãi không dám nhìn, nhỏ giọng bẩm: “Lục tiểu thư tới cửa tìm quận chúa, nô tỳ nhìn thấy lục tiểu thư lẻn vào phòng quận chúa sau đó không thấy đi ra.”
Tay Khả Nhi bấu chặt quần áo, trong lòng dâng lên oán hận, ai bảo quận chúa không trọng dụng nàng, nàng nguyên là nhị đẳng nha hoàn trong viện Như Hương, kết quả lại biến thành tam đẳng nha hoàn thô sử, Dữu Tử lại từ tam đẳng thăng lên nhị đẳng, nàng rất căm tức, Vân vương phi đã đáp ứng nàng sau khi thu thập quận chúa sẽ để nàng làm nhất đẳng nha hoàn.
Khả Nhi vừa dứt lời ma ma bên cạnh đã tiếp lời: “Tối hôm qua nô tỳ đang trực, nửa đêm đi tiểu nhìn thấy có người đi ra từ phòng của quận chúa, nô tỳ im lặng quan sát liền bị dọa kinh hãi, phát hiện ra người kia là nam nhân, còn là?”
Ma ma kia giống như không dám nói ra, lão vương phi quát: “Còn không mau nói.”
Lão ma ma nhanh chóng nói: “Ngươi kia từng tới nhà chúng ta chào hỏi là Định vương gia.”
Lão vương phi ngẩng đầu nhìn Vân Nhiễm, trên mặt có thị huyết: “Vân Nhiễm, hiện tại ngươi còn gì để nói, ngang nhiên lén tư tình với Định vương bị tiểu Liên Nhi phát hiện, sợ nàng nói ra cho nên hạ sát.”
Lão vương phi vừa dứt lời, mọi người đều im lặng, Dung di nương mẫu thân Liên Nhi đã khóc đến tê tâm liệt phế: “Quận chúa, vì sao người nhẫn tâm như vậy, muốn giết tiểu Liên Nhi diệt khẩu, nàng nhỏ như vậy, còn rất thích người, sao ngươi có thể ra tay.”
Trong phòng mọi người đều nhìn Vân Nhiễm kỳ lạ, Vân Nhiễm vỗ tay, khen: “Quả nhiên là thiên y vô phòng, diễn rất khá, rất thú vị, có điều ta cũng không có nhìn thấy tiểu Liên Nhi, sao các ngươi lại xác định tiểu Liên Nhi tới phòng của ta?”
Vân Nhiễm nhìn Khả Nhi, nàng ta không dám nhìn Vân Nhiễm nhanh chóng gật đầu: “Nô tỳ nhìn thấy.”
Tuy rằng tình huống rất bất lợi cho Vân Nhiễm, nhưng Vân Tử Khiếu vẫn lựa chọn tin tưởng Vân Nhiễm.
“Ta tin tưởng Nhiễm Nhi sẽ không ra tay với Liên Nhi.”
Huống hồ Vân Nhiễm không thích Định vương, nếu là thích nàng đã sớm gả cho hắn, sao phải lén lút tư tình, cho nên đây là một âm mưu nhằm vào Vân Nhiễm, ánh mắt Vân Tử Khiếu tối lại, nghĩ đến chuyện gì đó nhìn chằm chằm Vân vương phi, chẳng lẽ tiện nhân này lại muốn hại Vân Nhiễm.
Chết tiệt, vừa khỏe đã nghĩ chuyện hại người, còn hại tiểu Liên Nhi.
Vân Tử Khiếu tin Vân Nhiễm, người khác lại không tin, nhất là lão vương phi bà nhìn chằm chằm Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm ngươi còn không thừa nhận sao? Nếu không thừa nhận ta sẽ cho mời Định vương điện hạ tới?”
Vân Nhiễm bỗng nở nụ cười, cuối cùng cũng hiểu vì sao đêm qua nam nhân kia tới viện Như Hương, hóa ra là muốn làm nhân chứng khẳng định mình cùng hắn hẹn hò, thật là buồn cười.
“Tổ mẫu, mời.”
“Vân Nhiễm ngươi đừng rượu mời không uống thích uống rượu phạt, bây giờ ngươi chịu nhận chỉ là chuyện trong nhà, nếu kinh động đến Định vương, ngươi mưu hại mạng người sẽ kinh động đến hình bộ, chẳng lẽ ngươi muốn bị nhốt vào đại lao sao?”
Lão vương phi hung hăng nói, Vân Nhiễm cười thản nhiên: “Tổ mẫu, ngươi đã nói như vậy, hẳn là nên mời thượng thư hình bộ cùng tới.”
Không ngờ nàng lại đồng ý, sắc mặt lão vương phi càng khó coi, Vân Tử Khiếu ở bên cạnh âm trầm lên tiếng: “Chuyện này tới đây kết thúc, không cần tiếp tục truy cứu.”
Dung di nương sao cam chịu, nữ nhi của nàng không thấy, có lẽ đã chết, vương gia lại bảo vệ quận chúa, nàng không thể để nữ nhi của mình chết oan.
“Vương gia, nếu người không chủ trì công đạo, thiếp thân sẽ đi đến hình bộ đánh trống kêu oan, thiếp thân dù có chết cũng phải thay Liên Nhi đòi lại công đạo.”