Quỷ Y Vương Phi: Độc Sủng Chiến Vương Gia

Chương 156

"Xử lý tốt. Việc này ngươi hiểu rõ tình hình như vậy. Ngươi làm sao lại không suy nghĩ cho mình . Rõ ràng dùng đến biện pháp như vậy." Nhạc Hòa nói qua."Hắn là người nào. Ngươi cũng là đã biết. Ngươi còn nhớ rõ trên tay ngươi vẫn còn vết thương đấy. ."

Nhạc Hòa cũng là tức giận. Nhạc Thiên Tuyết làm việc này cũng là không để ý hậu quả.

Nhạc Thiên Tuyết hít một tiếng."Con tự nhiên biết rõ. Thế nhưng là con..."

"Nhưng mà cái gì. Thế nhưng là ngươi không quên được hắn đúng không." Nhạc Hòa nhíu mày. Hắn là tức giận uống một ngụm trà. Nói tiếp."Ta chính là không muốn cho con chọn sai người. Chiến Liên Thành đó là người như thế nào. Là người có thể phó thác suốt đời sao."

Nhạc Thiên Tuyết rủ xuống con mắt. Nói: "Cha. Thế nhưng là có đôi khi thích một người. Là không thể khống chế được. Con rõ ràng là đã quyết tâm như vậy. Nhưng mà con... Nhưng mà con vừa thấy được hắn bị thương. con chính là nhịn không được. Thêm nữa truyện đấy xảy ra nhanh và đột ngột như vậy. Cả trái tim con đều đau."

Nhạc Hòa thần sắc có chút sợ run. Hắn trùng trùng điệp điệp thở dài một tiếng. Cũng không biết nói thêm cái gì.

Xem ra. Tình yêu muốn không quan tâm đến cũng khó khống chế được.

Nếu là có thể từ bỏ dễ dàng. Hắn và Đồng Thiên Trường cũng chắc là sẽ không ở cùng một chỗ.

Hắn vẫy vẫy tay. Đã là bớt giận. Đã nói: "Chuyện cũng đã như vậy rồi. Con nói chuyện hôn nhân đại sự của con do mình con tự chọn. Ta cũng là không nói nữa."

Nhạc Thiên Tuyết gật đầu. Nói: "Đó là tự nhiên."

Nhạc Tướng quân sau đánh giá nàng một chút."Vậy con... Vậy con thế nhưng là... Tối hôm qua..."

"Tối hôm qua. Tối hôm qua cũng không có chuyện gì phát sinh ạ." Nhạc Thiên Tuyết kéo ống tay áo của mình nên."Thủ cung sa vẫn còn ở đấy. Cha. Ta làm sao sẽ không có chừng mực như vậy."

Nhạc Hòa lúc này mới cười cười."May mắn may mắn. Ngươi hiểu được như vậy cũng là không sao. Bằng không thì bị Chiến Liên Thành không đáng chiếm được tiện nghi như vậy."

Nhạc Thiên Tuyết cười cười. "Cái đó là. Bất quá vừa rồi thái tử điện hạ đến tìm con. Con ngược lại còn moi được một chút tin tức."

Nhạc Hòa lúc này cũng là chăm chú trở lại. Hỏi: "Ngươi moi được tin tức gì."

"Con đoán được. Mẫu thân thật là truyền nhân của tứ đại gia tộc." Nhạc Thiên Tuyết nói."Cho nên Thái Tử vì điểm này mới muốn cưới con."

Nhạc Hòa nhíu mày: "Con đây chắc chắn mấy phần."

"Đại khái là bảy phần. Tuy rằng thái tử điện hạ không có nói rõ. Bất quá con cảm giác được..." Nhạc Thiên Tuyết nói ra.

Nhạc Hòa liền sờ lên cằm. Trước tiến mới thì thào nói ra: "Vậy mẹ ngươi thật đúng là... Thậm chí ngay cả ta cũng không nói. Ta thế nhưng còn cùng nàng chung giường chung gối."

Nhạc Thiên Tuyết không khỏi bật cười. Nói: "Mẫu thân không nói nhất định là có lý do của bà. Khả năng bà cũng chỉ muốn một cuộc sống bình lặng trôi qua. Thế nhưng là ai biết là lại bị Thái Tử tra được. Rõ ràng còn đem chủ ý đánh tới trên đầu con."

Nhạc Hòa ân một tiếng."Mẹ của con thật là nghĩ như vậy. Bằng không nàng lúc trước đã trở thành hoàng hậu rồi."

"Hoàng Hậu." Nhạc Thiên Tuyết hứng thú. Đều muốn kỹ càng hỏi một chút thời điểm đó. Nhạc Hòa đã nói: "Đừng hỏi những thứ này có được không. Đã như vậy. con phải cẩn thận một chút."

"Con đã biết." Nhạc Thiên Tuyết nói."Hiện tại chờ hoàng thượng ra thánh chỉ hủy bỏ hôn ước."

"Ngươi cũng đừng có lòng tin như vậy. Nếu là Hoàng Thượng căn bản cũng không nể tình Chiến Liên Thành. Vậy con sẽ gặp rắc rối đây."

"Không biết." Nhạc Thiên Tuyết nói."Tử Dạ đăng cơ làm hoàng đế Lương Tấn quốc rồi. Hoàng Thượng phải nể tình hắn."

Nhạc Hòa sững sờ."Tử Dạ đăng cơ rồi."

Nhạc Thiên Tuyết gật đầu.

Nhạc Hòa sắc mặt biến chuyển có chút kỳ quái. Đã nói: "Cái kia... Cái kia đích thật là. Ta có việc bận. Đi trước."

Không để Nhạc Thiên Tuyết nói. Nhạc Hòa cũng đã là rời đi.

Nhạc Thiên Tuyết cảm thấy có chút kỳ quái. Như thế nào Nhạc Hòa lại có pahrn ứng kỳ lạ như vậy.

qua một ngày. Lão Hoàng Đế quả nhiên là hạ thánh chỉ. Huỷ bỏ hôn ước. Ngược lại chính là tuyển dương Nịnh làm Thái Tử Phi.

Nhạc Thiên Tuyết cũng là đã liệu trước(đoán trước). Trước tiên căn bản là không có trách phạt nàng. Việc của nàng trong vòng một ngày đã bị ép xuống không còn có người đồn đại nữa. Hiện nay trong kinh thành đã không có người nào dám bàn luận

Đây là trong dự liệu của Nhạc Thiên Tuyết. Nhạc Thiên Tuyết cũng là cao hứng. Cái này thoát khỏi Ngọc Cô Hàn. Chính mình sinh nhật mười bảy tuổi cũng sắp đến rồi. Thật đúng là mọi chuyện viên mãn.

Mà Nguyên Thiên Tứ đã là về tới Dược Vương Cốc. để bồ câu báo tin bình an cho nàng. Nàng thấy Nguyên Thiên Tứ bình an trở về. Liền an tâm rất nhiều.

Chỉ có điều lúc này Hoa Đào liền tiến đến. Gấp giọng nói ra: "Tiểu thư. Chiến... Chiến Vương gia đến..."

Nhạc Thiên Tuyết nhìn nàng một cái."Làm gì vậy đây. Đến liền đến. Có cái gì tốt mà kinh ngạc."

"Vâng... Chiến Vương gia tựa hồ là đến cầu hôn đấy." Hoa Đào nói ra."Tiểu thư. Người nhanh một chút đi ra ngoài. Nhanh nên một chút. Hơn nữa đã vào cửa. Lão gia bây giờ cùng chiến Vương gia đã nói chuyện rồi."

Nhạc Thiên Tuyết gật đầu."Đến. Đem cái hộp kia cũng mang theo. Hảo hảo cầm lấy."

Hoa Đào vội vàng chính là cầm lên. Cũng là thúc giục Nhạc Thiên Tuyết nhanh một chút.

Cái này còn không đến đại sảnh. Đã nhìn thấy bên ngoài có nhiều rương hòm. Xem ra đều là chứa sính lễ đấy.

Nhạc Thiên Tuyết có chút nhíu mày. Chiến Liên Thành là đến thật.

Nhạc Thiên Tuyết bước chân ngừng lại một chút. Không biết có phải hay không là nên tiếp tục đi về phía trước.

Hoa Đào có chút hiếu kỳ."Tiểu thư. Ngươi như thế nào không đi a."

Mà một bên kia. Hạo Nguyệt đã là phát hiện Nhạc Thiên Tuyết đã đến. Tựu vội vàng nói: "Nhạc tiểu thư. Ngươi nhanh đến đi ạ. Vương gia đã ở đây chờ người."

Hạo Nguyệt ngược lại là cao hứng. Cái này còn là lần đầu tiên thấy Chiến Liên Thành thật tình như thế vậy. Xem ra đây quả thật là nhất định muốn lấy Nhạc Thiên Tuyết rồi.

Nhạc Thiên Tuyết hít một hơi thật sâu. Lúc này mới đi vào.

Chiến Liên Thành thấy nàng đến. Cách ăn mặc của nàng ở nhà ngược lại là tùy ý. Búi tóc cao đơn giản.

Nhưng nhìn nàng như vậy. Hết lần này tới lần khác chính là làm cho người ta không dời được ánh mắt.

Cái kia bà mối thấy nàng đã đến. Liền cười nói: "Ôi. Nhạc tiểu thư cũng đến. Cái kia cso thể nói vào chuyện chính sự được rồi. Hôm nay chiến Vương gia mang sính lễ đến đây. Chính là muốn hướng Nhạc Tướng Quân cầu hôn. Đều muốn lấy Nhạc đại tiểu thư làm vợ."

Nhạc Hòa nhìn Nhạc Thiên Tuyết. Chuyện này còn do Nhạc Thiên Tuyết chính mình quyết định.

Chiến Liên Thành cũng là nhìn xem nàng. Không biết vì cái gì. Hắn hiện tại cũng là rất khẩn trương.

Hắn sớm đã là thể hiện tâm ý rồi. Nhưng thấy nàng lại là một bộ dạng trầm tư. Lại để cho hắn có chút do dự. Trước tiên không biết nên nói cái gì.

Bà mối lại nói: "Nhạc Tướng Quân. Ngươi là có đáp ứng hay không a. Trong thành này dân chúng cũng biết chiến Vương gia cùng Nhạc đại tiểu thư tình đầu ý hợp rồi. Hiện tại định ra chuyện hỉ này. Thế nhưng lfa làm cho mọi người vui vẻ đây. Hơn nữa Nhạc tiểu thư cũng nhanh là mười bảy rồi. tuổi tác cũng là không nhỏ rồi."

Nhạc Hòa lên tiếng: "Tuyết Nhi. Ý của ngươi..."

"Đây là chuyện cha mẹ quyết định. Thạt ra Chỉ cần Nhạc Tướng Quân đáp ứng là được rồi." Bà mối tiếp tục thuyết phục.

Nhạc Hòa ngược lại là nhẹ nhàng lắc đầu."Chuyện này ta phải xem ý của con gái ta. Nàng ưa thích gả liền gả. Không thích ta tự nhiên chắc là sẽ không bắt buộc nàng."

Bà mối thấy thật lạ từ trước đến nay chưa thấy phụ thân nào quyết định chuyện này như vậy cả. Nhưng bà cũng chính là cười cười hỏi: "Vậy ý của Nhạc đại tiểu thư alf như thế nào..."

Nhạc Thiên Tuyết thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng. Thêm nữa nói nhanh một chút. Từng chữ rõ dàng."Ta không đáp ứng."

Lời này vừa nói ra. Chiến Liên Thành biến sắc. Nhìn chằm chằm Nhạc Thiên Tuyết. Cái kia trong đôi mắt. Mang theo một tia tuyệt vọng.

bà mối cũng là sửng sốt. Đây chính là Chiến Liên Thành đến cầu thân. Tự mình đến đấy. Đây đã là thể hiện lắm rồi. Nhạc Thiên Tuyết rõ ràng như vậy còn không đáp ứng. .

Bà mối lúng túng nở nụ cười một tiếng."Nhạc tiểu thư. Ngươi... Ngươi suy nghĩ kỹ càng chưa. Ngươi đây là đang nói dỡn”

Nhạc Thiên Tuyết liền cũng là nhẹ nhàng lắc đầu. Nói: "Ta nghĩ rất rõ ràng rồi. Hoa Đào. Đem cái hộp trả lại cho chiến Vương gia."

Hoa Đào lập tức chính là tiến lên đem cái hộp đưa lên. Hạo Nguyệt tiếp nhận. Mở ra nhìn thoáng qua. Phát hiện ở bên trong là trang phục vương phi cùng cây trâm.

Chiến Liên Thành cũng là nhìn thấy. Hiện tại Nhạc Thiên Tuyết cự tuyệt ý tứ ngược lại là rất rõ ràng rồi. Thêm nữa lời cự tuyệt này cũng không trần chờ mà nói thẳng luôn. Nếu là người bên ngoài. Khẳng định chính là tức giận phất áo rời đi.

Mà Chiến Liên Thành ngược lại là tỉnh táo. Hỏi: "Vì cái gì."

Nhạc Thiên Tuyết nhìn xem hắn. Không có một chút ý từ đùa dỡn trong đó.

"Bởi vì ngươi là chiến Vương gia." Nhạc Thiên Tuyết nói qua."Ngươi thói quen bá đạo. Thói quen như vậy chính là phương thức làm việc của ngươi. Căn bản là không cân nhắc đến ta. Có lẽ là nói. Ta cùng với những nữ nhân khác không giống nhau."

Nàng không phải người thời đại này. Tâm tư kia của nàng không phải người thời đại này có thể hiểu được.

Nhạc Thiên Tuyết mặc dù là thích Chiến Liên Thành. Rất là thích. Nhưng mà thích một người cũng không nhất định là phải gả cho hắn..

Nàng không phải là người cái gì cũng nghe người khác. Nhưng mà Chiến Liên Thành rõ ràng là tự mình quyết định.

Tính cách hai người bất đồng. ở cùng một chỗ lâu dài. Vậy nhất định là sẽ có rất nhiều mâu thuẫn.

Chiến Liên Thành nghe xong lời này của nàng. trầm ngâm một chút."Cái kia ngươi muốn cái gì."

Nhạc Thiên Tuyết cũng chính là cười cười. Nhàn nhạt đấy. Vừa vặn.

Nàng nói ra: "Cái kia Chiến Vương gia nên tự mình suy nghĩ thật tốt là được rồi. Ta cũng là mệt mỏi. Chiến Vương gia chính mình xin cứ tự nhiên đi."

Nàng lúc này muốn đứng nên rời đi. Hạo Nguyệt vội vàng ngăn nàng lại. Nói: "Nhạc tiểu thư. Vương gia đã là làm đến nước này rồi. Ngươi còn muốn như thế nào. Chẳng lẽ ngươi còn không tha thứ cho Vương gia à."

Nhạc Thiên Tuyết lườm hạo Nguyệt. Đã nói: "Vậy ngươi chẳng bằng hỏi hắn một chút. Hôm nay bức ta vào bước này là có ý gì. Hắn cũng là không có cùng ta thương lượng. Đều là tự mình quyết định. Trong mắt các ngươi. Hắn là chiến thần là chiến Vương gia. Nhưng lại trong mắt ta. Hắn chính là một nam nhân bình thường. Mà trùng hợp. Ta không cần loại nam nhân này."

Nàng nói xong. Chính là nghênh ngang rời đi. Không có nửa điểm hối hận.

Hạo Nguyệt xanh cả mặt. Nhạc Thiên Tuyết quả nhiên là đặc biệt. có thể Nói ra những lời. Nhưng lại hết lần này tới lần khác thì luôn có đạo lý như vậy.

Hạo Nguyệt quay đầu nhìn nhìn Chiến Liên Thành. Chiến Liên Thành trầm sắc mặt. Không biết là đang suy nghĩ gì.

Hạo Nguyệt mở miệng."Vương gia. Vậy bây giờ như thế nào."

Chiến Liên Thành lúc này đã là lấy lại tinh thần. Nói: "Trước hết để cho mọi người trở về. Bổn vương đi tìm nàng."

Nhạc Hòa cũng là sững sờ. Không thể tưởng được Chiến Liên Thành từ trước đến nay là không cầu người. Hơn nữa cũng không nhìn sắc mặt người khác. Hiện tại ngược lại là đuổi theo nữ nhi của hắn. Nói thật. Hắn vẫn có chút kiêu ngạo.

Nhạc Hòa thấy người mang sính lễ muốn rời đi. Hắn tựu vội vàng nói: "Đừng đừng đừng. Thứ này đều lưu lại. Dù sao chiến Vương gia cũng không cần thiết. Nếu đến lúc đó đã thành. Đó cũng là không cần đặt lại sính lễ rồi."

Bà mối thấy Nhạc Hòa nói như vậy. Liền vội vàng cười nói: "Đúng đúng đúng. Nhạc Tướng Quân nói đúng. Những đồ này đều lưu lại. Chiến Vương gia cùng Nhạc tiểu thư nhất định là có thể kết thành đôi. Đến lúc đó liền không cần làm phiền rồi. Nhạc Tướng Quân thật đúng là tâm tư tinh tế tỉ mỉ đây."

Nhạc Hòa gật gật đầu. Những lời của bà mối này nghe rất được.

. . .
Bình Luận (0)
Comment