(Quyển 1) 10 Vạn Lí Do Phải Khắc Kim

Chương 100

Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.

Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.

~~~

Lầu Tinh Lạc không nhớ rõ mình đã thiếp đi từ lúc nào, đợi khi hắn tỉnh lại, sắc trời đã sáng rõ.

Hắn muốn đưa tay lên xoa xoa lông mày, mới cảm thấy cánh tay có chút nặng, hoảng hốt nhìn xuống.

Tiểu cô nương nằm im dựa vào ngực hắn, ngủ say.

Tấm chăn cũng không biết như thế nào đắp trên thân cả hai người, chân của cô gái còn gác lên người hắn.

Đầu óc Lầu Tinh Lạc quay cuồng, rơi vào khoảng không.

Ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng ồn ào trên đường phố, đó là hương vị khói lửa nhân gian.

Lầu Tinh Lạc còn chưa nghĩ ra tiếp theo nên làm gì, người trong ngực đã tỉnh.

Nàng ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng nhìn hắn một cái, lại úp mặt lại, còn cọ cọ một chút.

Lầu Tinh Lạc: "......"

Sáng sớm đã gặp phải chuyện như vậy, nội tâm Lầu Tinh Lạc chỉ có một chữ —— Toang.

Lầu Tinh Lạc thở dài, nói: "Tỉnh rồi thì ngồi dậy đi."

Hắn ngược lại là muốn xuống giường, nhưng Linh Quỳnh cứ ôm hắn không buông, còn lấy chân đè lên hắn, hắn xuống kiểu gì?

"Chưa tỉnh." Giọng nói tiểu cô nương có vài phần làm nũng "Ta còn có thể ngủ."

"Không tỉnh mà ngươi còn có thể nói chuyện?"

Linh Quỳnh ngẩng đầu, ánh sáng lóe lên trong con ngươi, mềm giọng nói: "Ta sợ khi tỉnh lại phát hiện mình đang nằm mơ, sẽ không thấy ngươi nữa."

Lầu Tinh Lạc sững sờ.

Lời này...... Có phải có chỗ nào là lạ hay không?

Linh Quỳnh: "Vì để chắc chắn đây không phải mơ, Lầu Tinh Lạc, ngươi hôn ta đi."

"......"

Lầu Tinh Lạc bình tĩnh đẩy nàng ra, vén chăn đi ra ngoài.

Đêm xuân một giấc mơ, thật đúng con mẹ nó là một giấc mơ.

Đã bảo Vinh Diệu sao có thể hào phóng như thế, cho phúc lợi sớm như vậy!

Linh Quỳnh ôm chăn nhỏ giọng thầm thì: "Không hôn thì không hôn...... Chờ ta rút được thẻ, ba ba còn không phải muốn gì được nấy à!"

Người sau nói thầm thì nhỏ giọng, đầu óc Lầu Tinh Lạc cũng đang rất loạn, cho nên không có nghe rõ.

Linh Quỳnh nói thầm xong, ngáp một cái rồi ngồi ra mép giường.

"Ta đói ."

"Tu vi của ngươi, hẳn là không cần ăn......"

Linh Quỳnh đánh gãy lời hắn, "Ta đói ."

"...... Ta mua đồ ăn cho ngươi ăn, ngươi rửa mặt trước đi." Lầu Tinh Lạc mượn cớ rời đi.

Bây giờ ở đây hắn cũng không biết nên nói gì, rất lúng túng.

......

Khi Lầu Tinh Lạc mua đồ ăn sáng về, Linh Quỳnh đã thay một bộ y phục màu đỏ tươi, xinh đẹp khoa trương, tràn ngập tinh thần phấn chấn bồng bột của thiếu nữ mới lớn.

Màu trên y phục cũng không khác hôm qua lắm, nhưng hoa văn trên y phục rất khác biệt, vừa liếc mắt liền có thể nhìn ra không phải bộ hôm qua.

Nàng đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới.

"Tới ăn cái gì đi."

Lầu Tinh Lạc gọi nàng một tiếng.

Linh Quỳnh quay người, váy vạch ra một đường vòng cung trong không khí.

Lúc trước Lầu Tinh Lạc không thân với Linh Quỳnh lắm, ăn đồ gì cũng là Giáng Canh chuẩn bị, cho nên cũng không biết nàng rất kén chọn đồ ăn.

Nhìn những thứ bị Linh Quỳnh gắp ra......

Bữa sáng chỉ có ngần ấy đồ ăn, bây giờ chắc nàng chỉ húp cháo.

Lầu Tinh Lạc: "Đêm qua......"

Chờ một lúc sau, Lầu Tinh Lạc cũng không nói tiếp, Linh Quỳnh nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi: "Thế nào?"

Khuôn mặt Linh Quỳnh vẫn rất bình tĩnh và tùy ý, thật giống như hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lầu Tinh Lạc cũng không biết mở miệng như thế nào.

"Không có gì......" Lầu Tinh Lạc ăn một miếng "Ngươi hẹn Lầu Lăng Vũ lúc nào?"

"Tối nay." Linh Quỳnh cắn thìa "Ngươi có thể đánh thắng hắn không?"

Lầu Tinh Lạc: "Ngươi sợ ta đánh không thắng sao?"

"...... Có chút." Nếu vậy ta còn phải đi cứu ngươi.

"Nếu ta đánh không thắng, có phải ngươi sẽ từ bỏ kế hoạch này hay không?"

"Tất nhiên không thể." Linh Quỳnh biểu thị không có khả năng, vỗ ngực một cái "Ta có thể cứu ngươi! Yên tâm, ta rất chuyên nghiệp!"

Cần thì cứu nha!

Lầu Tinh Lạc: "......"

Lầu Tinh Lạc: "Lầu Lăng Vũ không thể thắng ta."

"Vậy là tốt rồi." Linh Quỳnh thỏa mãn gật đầu, cúi đầu ăn một miếng cháo, lại nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi: "Con rắn kia của ngươi đâu?"

Đêm qua cũng không thấy.

Bây giờ cũng không thấy bóng dáng.

Nếu có con rắn bên cạnh, tối hôm qua đứa con yêu cũng sẽ không bị dọa như thế.

"Theo dõi Lầu Lăng Vũ."

Linh Quỳnh cho hắn một ánh mắt 'Hiểu rồi', tiếp tục húp cháo.

......

Lầu Lăng Vũ theo thời gian ước định đến bến tàu.

Bốn phía không có một ai, chỉ có tiếng gió thổi qua mặt sông.

"Thiếu thành chủ, đã chuẩn bị xong." Có người chạy từ trong bóng tối tới, thấp giọng báo cáo.

Lầu Lăng Vũ gật đầu, vẫy tay để những người mai phục đứng lên.

Hắn đương nhiên không thể tin một người xa lạ.

Mặc kệ đối phương là thật sự muốn giao dịch với hắn, hay là có ý đồ khác, nhưng vì đây là Phạm Không thành, nên phải làm cô ta chỉ có đến mà không có về.

Đợi chừng nửa nén nhang.

"Này."

Lầu Lăng Vũ quay đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới.

Trên con thuyền vừa cập bến, có một chiếc đèn sáng rỡ, cô gái một tay cầm đèn, một tay vẫy vẫy với hắn.

Lầu Lăng Vũ: "......"

Cái quái gì!

Cô ta lên thuyền lúc nào?

Lầu Lăng Vũ cảnh giác nhìn quanh bốn phía, một giây sau thu tầm mắt lại, trầm mặt đi về hướng bến tàu.

Linh Quỳnh ghé vào trên mạn thuyền, "Những thứ ta muốn ngươi đã mang đến đủ chưa?"

Lầu Lăng Vũ kéo túi bên hông xuống "Người đâu?"

Linh Quỳnh khom lưng xuống, dáng vẻ như mệt nhọc lắm kéo một người dậy "Ầy."

Lầu Tinh Lạc nhìn qua như bị ngất đi.

Lầu Lăng Vũ cẩn thận quan sát một hồi, đến khi chắc là Lầu Tinh Lạc mới nói tiếp "Muốn bao nhiêu?"

"Ngươi lên đây." Linh Quỳnh vỗ xuống mạn thuyền, cười tủm tỉm nói: "Một tay giao tiền, một tay giao hàng."

Lầu Lăng Vũ: "......"

Hắn cho là giao dịch ở bến tàu, không nghĩ tới Linh Quỳnh sẽ ở trên một chiếc thuyền.

Bây giờ đâm lao phải theo lao......

Lầu Lăng Vũ cho rằng người của hắn hẳn là sẽ không có vấn đề gì, cho nên cuối cùng lựa chọn lên thuyền.

Hắn mới vừa lên đến liền phát hiện thuyền bắt đầu rời bến.

"Ngươi đây là có ý gì?"

Linh Quỳnh đem Lâu Tinh Lạc cột vào cây cột, hùng hổ nói: "Đây là Phạm Không thành, không an toàn đối với ta, đương nhiên ta phải cẩn thận một chút. Yên tâm, chỉ là cách nơi này hơi xa một chút, bảo đảm an toàn."

Xong rồi còn tặng thêm một nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn.

Lầu Lăng Vũ: "......"

Thuyền rời khỏi bến tàu, gió phất qua mặt sông, mang theo từng cơn ớn lạnh.

Bên này bến tàu, đám người của Lầu Lăng Vũ nhìn thuyền mỗi lúc một xa bến tàu, hai mặt nhìn nhau.

"Làm sao bây giờ?"

Mọi thứ đều quá khác so với tưởng tượng, họ không nghĩ đến chuyện này.

"Ai có kỹ năng bơi tốt thì bám theo." Một người trong đó nhanh chóng ra lệnh "Có biến cố gì phải lập tức ra tín hiệu, những người còn lại tìm thuyền, theo sau."

"Dạ."

Đám người lập tức tản ra.

"Không đúng...... Thuyền đâu?" Đột nhiên có người chỉ vào mặt sông kinh hô một tiếng.

Mới vừa rồi thuyền còn có thể nhìn thấy, bỗng nhiên đã không thấy tăm hơi.

Khoảng cách chắc cũng không xa đến mức không nhìn thấy......

Đám người không thèm che giấu, trực tiếp lao ra, nhìn về mặt sông phía xa xa.

"......"

Xong con bê!

Bọn hắn làm mất dấu Thiếu thành chủ rồi kìa!!

"Làm sao bây giờ?"

"Nhanh, thông báo cho thành chủ."

......

Những ngày này thành chủ đang bận bịu chuyện Kỳ Lân Đồ, lùng bắt Lầu Tinh Lạc khắp nơi, không có thời gian quan tâm Lầu Lăng Vũ đang làm gì.

Cho nên người khi người phía dưới tới bẩm báo, hắn nghĩ cùng lắm là Lầu Lăng Vũ làm ra mấy chuyện quá khích mà thôi, không quá để ý đến việc này, trực tiếp đuổi người đi tìm quản gia.

Bình thường cũng là quản gia thay hắn thu thập cục diện rối rắm.

"Thành chủ, là Thiếu thành chủ mất tích rồi!"

Đệ tử bẩm báo ngăn thành chủ lại, lo lắng lên tiếng.

"Ngươi vừa nói cái gì?"

——— Vạn vật đều có đường phân cách ———

Lầu Lăng Vũ: Xin hỏi ta còn có cơ hội không?

Linh Quỳnh: Hi hi hi, khắc kim là sẽ có.

Tiểu tiên nữ: Hi hi hi, khắc phiếu cũng có thể.

***

Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~

Bình Luận (0)
Comment